Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long đến phòng giam giữ, chỉ thấy Mã Thành Cương và tay chân của y đã chật ních phòng giam. Đám người này không ngỡ vẫn còn đánh bài hút thuốc trong phòng giam.

Đỗ Long phẫn nộ nói với mấy cảnh sát trông ngục:

- Là ai để cho họ đánh bài hút thuốc trong đây? Lấy hết thuốc và bộ bài cho tôi. Đưa Mã Thành Cương đến phòng thẩm vấn.

Mã Thành Cương ngẩng đầu nhìn Đỗ Long nói:

- Cục trưởng Đỗ, cậu nhất thiết phải làm vậy, chúng ta là nạn hồng thủy lọt miếu Long Vương. Người một nhà không nhận người một nhà, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đụng chạm đến Cục trưởng Đỗ. Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ bồi thường hậu hĩnh. Điều kiện tùy anh đặt ra.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nếu cậu thành khẩn khai báo những tội lỗi cậu đã gây ra, tôi có thể suy nghĩ giúp cậu xin hưởng lượng khoan hồng. Nếu cậu có thể tố giác, vạch trần hoặc những biểu hiện lập công khác, nói không chừng còn có thể giảm nhẹ hình phạt. Lần này chẳng ai có thể giúp cậu đâu, cậu tự mình suy nghĩ đi nhé!

Lúc Mã Thành Cương bị dân cảnh đưa vào nhà giam hắn vẫn ngoan cố chẳng nghĩ ngợi gì nói:

- Những lời này tôi đã nghe nhiều lần rồi, không phải bây giờ tôi vẫn đứng ở đây rất tốt sao? Cục trưởng Đỗ, anh mới nên suy nghĩ một chút, cần gì phải vì một chuyện nhỏ, biến sự việc huyên náo đến mức không thể cứu vãn?

Đỗ Long nắm lấy vai y đẩy vào phòng giam, đồng thời cười lạnh nói:

- Chuyện nhỏ? Đợi lúc anh nhìn thấy vợ con Vương Hải Lượng, cậu hãy nói với họ đây là chuyện rất nhỏ đi.

Thâm tâm Mã Thành Cương trong nháy mắt như hiểu ra, y buột miệng nói:

- Thì ra là anh cố ý dụ chúng tôi mắc câu! Anh câu cá chấp pháp, trái pháp luật đấy!

Đỗ Long lạnh lùng cười, nói:

- Ít nói nhảm đi, đối với những hạng người cặn bã như các cậu, còn phải dùng câu cá sao?

Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Long gọi Trần Chiết Binh cùng thẩm vấn người ngồi đối diện Mã Thành Cương, đối diện với những câu hỏi của Đỗ Long, Mã Thành Cương một mực không trả lời hoặc phủ nhận. Trên thực tế trong vụ án này, khẩu cung của hắn không quá quan trọng. Đánh giá thực sự đã sớm định đoạt ở cấp độ kịch liệt triển khai mà mọi người không thấy.

Trong lúc thẩm vấn, điện thoại của Đỗ Long dường như không ngừng rung lên. Bạch Tùng Tiết gọi đến hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Đỗ Long thành thật kể lại cho ông tất cả những gì đã trải qua. Bạch Tùng Tiết nói:

- Cái cậu này đúng là khiến người ta phải lo lắng mà, mới đương chức Phó cục trưởng có vài ngày mà đã gây ra chuyện lớn như thế rồi. Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy.

Đỗ Long đáp:

- Giải tỏa phẫn nộ của nhân dân, rửa oan tình, trả lại công bằng cho người dân! Đám người Mã Thành Cương hoành hành ngang ngược không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện xấu xa, bỉ ổi. Năm ngoái một cảnh sát hình sự bị chúng đánh cho thành người thực vật. Đến nay còn chưa tỉnh lại, chuyện này nếu đã để con biết được, con đương nhiên không thể không quản rồi.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Tôi không nói là không cho cậu quản, có điều thời điểm hiện tại rất nhạy cảm. Làm không tốt có thể chuyển biến thành đại họa. Là người khơi mào lên mọi chuyện, bất luận cậu đúng hay sai, đều bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, câu nên chuẩn bị tâm lý đi.

Đỗ Long nói:

- Con không hổ thẹn với lương tâm. Không có gì đáng sợ cả, cùng lắm thì không làm cảnh sát nữa.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Đừng nói bậy bạ, hiện tại cậu nên bắt đầu lánh đi, cố gắng nắm giữ thêm nhiều chứng cớ, nắm chặt khống chế dư luận cao điểm. Nếu gió đã thổi rồi chúng ta cần cầm chắc bánh lái, giữ chặt cột buồm, không thể để sóng gió lật đổ thuyền được. Cũng không thể để địch thủ cướp mất tương lai của chúng ta đi được.

Đỗ Long thấp giọng cười nói:

- Bác à, bác yên tâm đi, chuyện này con nắm khá chắc đấy. Hơn nữa con đã loáng thoáng phát hiện ra căn nguyên của vấn đề. Đợi con làm sáng tỏ, vì sao Bí thư Thành ủy lại để tâm đến một đám côn đồ như vậy, đến lúc đó...haha...

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cậu nên tự mình cẩn thận chút, đừng để người ta ra tay, tính kế trước. Trước tiên như vậy đã. Quay về mà có tiến triển gì thì liên lạc với cậu sau.

Đỗ Long cúp máy xong phát hiện một loạt cuộc gọi nhỡ. Trước tiên hắn gọi điện cho Mã Quang Minh, Mã Quang Minh nói:

- Đỗ Long, tôi đem chuyện của cậu báo cáo lại với Chủ tịch tỉnh rồi, Chủ tịch tỉnh hết sức quan tâm để ý. Ông ấy nói đối với những phần tử phạm tội này tuyệt đối không được nhân nhượng. Đối với những phần tử quan chức bao che tội phạm càng không được nương tay, loại trừ khỏi hàng ngũ cách mạng! Chuyện này không sợ làm lớn, chỉ cần chiếm được lí lẽ, cậu cứ mặc sức tạo sức ép đi.

Chủ tịch Ngũ Duy Đào là người cùng một bên chiến hào với Bạch Tùng Tiết. Chỉ thị của họ với Đỗ Long không có nhiều khác biệt. Điều này là vì, Ngũ Duy Đào chỉ xem Đỗ Long như một quân cờ còn Bạch Tùng Tiết lại che chở cho Đỗ Long. Đây gọi là khác biệt thân sơ.

Đỗ Long rất cảm kích sự quý mến và che chở của Bạch Tùng Tiết dành cho mình. Có điều trong sự việc lần này, hắn lại cam tâm tình nguyện đi đầu. Trên thực tế cho dù không có sự hậu thuẫn của Chủ tịch Ngũ thì hắn cũng đem chuyện này làm ồn ào hơn. Nếu không thì sau khi chuyện này xảy ra hắn việc gì mà gọi ngay cho nhiều người đến vậy?

Đỗ Long buông điện thoại xuống, một dân cảnh chạy vào nói:

- Cục trưởng Đỗ, bên ngòai có vài phóng viên kéo đến, nói muốn phỏng vấn anh, anh xem làm sao bây giờ?

Đỗ Long suy nghĩ một lát, nói:

- Cậu đi nói với bọn họ, tôi tạm thời không tiếp nhận phỏng vấn.

Tuy phóng viên là do mình gọi đến, nhưng vì muốn cho mình con đường lui, chuyện này không nên vừa bắt đầu mà đã làm thành cao trào thì tốt hơn.

Mao Tuệ Lệ ở ngay tại ngoài cửa đồn công an. Cô ta không ngạc nhiên với việc đột nhiên thay đổi ý định không tiếp nhận phỏng vấn của Đỗ Long. Cô ấy rất nhạy bén cảm thấy Đỗ Long nhất định không can tâm từ bỏ ý đồ như vậy. Nếu chủ nhân hiện tại đã không tiếp nhận phỏng vấn thì trước hết cô ta sẽ triển khai điều tra vùng lân cận vậy.

Đối diện với ống kính, Trần Chiết Binh cũng không muốn nói quá nhiều. Nhưng Triệu Thông Quốc vừa mới dò xét hang ổ của Mã Thành Cương trở về thì ngược lại hoàn toàn. Vừa rồi y đã nghĩ kĩ rồi, tuy bản thân cũng có chút giao tình với Mã Thành Cương, nhưng hiện tại y phải kiên định đứng về phía Đỗ Long. Cho nên y đối diện ống kính dõng dạc nói:

- Mã Thành Cương tự xưng là Tiểu Mã Ca, tay chân của hắn trong phố Hồng Kì này bắt nạt lũng đoạn thị trường đã được một khoảng thời gian rồi. Đại đội trị an của chúng tôi không hề coi thường, mà còn một mạch chú ý thời cơ càn quét bắt giữ bọn chúng. Sự việc hôm nay chúng đánh trọng thương Cục trưởng Đỗ đã thôi thúc chúng tôi phải ra tay trước...

Mao Tuệ Lệ hỏi:

- Đại đội trưởng Triệu, nếu đã là hành động trước, có phải hơi gấp gáp? Kết quả cuộc chiến liệu có mĩ mãn?

Triệu Thông Quốc nói:

- Đại đội trị an của chúng tôi có một tổ đội phản ứng nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Cho nên công kích trước cũng không có gì gấp gáp cả, chuyện này đối với chúng tôi là ngoài ý muốn. Đối với đám người Tiểu Mã Ca mà nói cũng là không ngờ tới, cho nên kết quả cuộc chiến này chưa chắc nhiều khác biệt. Trên thực tế, chúng tôi đã thuận lợi thu được dụng cụ quản chế, ống thép, tổng hơn ba mươi hung khí các loại. Ngoài ra chúng tôi còn tịch thu được số lượng lớn thuốc lắc và thuốc phiện, thậm chí rất nhiều các vật phẩm dâm uế khác. Có thể nói là thu hoạch lớn. Nói đi cũng phải nói lại, tiểu tổ phản ứng tốc độ nhanh chính là cục trưởng Đỗ Long trong lúc đương nhiệm chức Đại đội trưởng đại đội trị an thành lập nên. Hai năm trở lại đây tiểu đội phản ứng nhanh đã đóng góp vai trò to lớn trong những chuyển biến tích cực của công tác trị an thành phố Lỗ Tây và việc ổn định an ninh xã hội.

Mao Tuệ Lệ tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Tiểu Mã Ca không phải là đám trộm cắp sao? Bọn họ sao có thể tàng trữ nhiều thuốc phiện, hung khí, thậm chí cả vật phẩm dâm uế như vậy?

Triệu Thông Quốc nói:

- Đám người Tiểu Mã Ca tuyệt đối không chỉ là một nhóm đạo trích thông thường. Bọn họ có những đặc thù nhất định của Xã Hội đen, bọn họ không chỉ trộm cắp vặt, sau khi bị phát hiện có thể sẽ dùng bạo lực tập kích mục tiêu. Hôm nay cục trưởng Đỗ bởi vì bắt hai tên trộm ở đây mà gặp phải chúng trả thù.

Mao Tuệ Lệ lại hỏi:

- Năm ngoái tại đây cũng có một anh cảnh sát bị tập kích trả thù và bị thương nặng, có phải cùng là người của Tiểu Mã Ca làm ra?

Triệu Thông Quốc nói:

- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Đợi sau khi vụ án này được điều tra làm rõ rồi nói. Tôi vẫn còn phải phụng mệnh của Cục trưởng Đỗ, cáo từ trước vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK