Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cánh cổng sắt được mở ra, nhân viên cứu hộ liền tiến vào biệt thự. Trải qua một hồi chạy chữa, Tiếu Vĩnh Thắng được tuyên bố là đã chết do việc cấp cứu không có hiệu quả. Mặc dù ba vợ của gã trước đó chảy không ít máu, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Bà mẹ già cũng chỉ bị kinh hãi, hiện giờ Tiếu Vinh Thắng đã bị bắn chết, bà rất nhanh bình tĩnh trở lại. Sau khi được người bạn già hỏi han quan tâm một lúc, bà lập tức hỏi thăm tin tức về con gái mình không ngừng.

Đỗ Long gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm để báo cáo tình hình. Lý Tùng Lâm nghe nói con tin đã thuận lợi được cứu ra nhưng Tiếu Vĩnh Thắng lại bị chết, vì thế ông ta thở dài nói:

- Chết thì đã chết rồi, hiện giờ manh mối đã hoàn toàn bị cắt đứt. Cậu vẫn nắm chắc có thể tìm được Lý Thụy Trân chứ?

Đỗ Long nói:

- Tiếu Vĩnh Thắng lúc còn sống cũng không giúp ích được gì, nhưng trước khi chết gã có nói mấy câu thật ra khá có giá trị. Gã nói mình không biết thân phận của hai kẻ kia, chính là hai kẻ đã tìm tới cửa lôi kéo Tiếu Vĩnh Thắng hợp tác bắt cóc Lý Thụy Trân. Điều này có vẻ khá kỳ lạ, hai kẻ bắt cóc tống tiền kia vì sao lại phải tìm tới tận cửa để cùng hợp tác với Tiếu Vĩnh Thắng chứ? Tiếu Vĩnh Thắng có thể hỗ trợ được việc gì sao?

Lý Tùng Lâm nói:

- Có thể là do Tiếu Vĩnh Thắng khá hiểu về Lý Thụy Trân nên hai tên kia mới phải hợp tác cùng gã, vì như vậy bọn chúng có thể nắm bắt tập quán sinh hoạt của Lý Thụy Trân khá rõ ràng, rồi từ đó lên kế hoạch hành động chăng?

Đỗ Long nói:

- Trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy… Cục trưởng Lý, chúng ta phải nhanh chóng tổ chức họp báo để làm hai tên cướp kia yên tâm…

Lý Tùng Lâm nghe theo đề nghị của Đỗ Long, rất nhanh liền thông báo thời gian tổ chức buổi họp báo. Lý Tùng Lâm nhấn mạnh tên cướp Tiếu Vĩnh Thăng rất hung tàn và bị mất lý trí, thế nên cuối cùng vì bảo vệ sự an toàn của con tin mà cảnh sát bắt buộc phải nổ súng giết chết nghi phạm, hai con tin cũng được giải cứu một cách an toàn.

Lúc phóng viên bắt đầu được đặt câu hỏi, hiện trường có hàng loạt cánh tay giơ lên, Lý Tùng Lâm chỉ Lưu Lỵ Thanh lúc trước đã từng liên hệ với mình. Lưu Lỵ Thanh đứng lên hỏi:

- Nghe nói tên cướp là Tiếu Vĩnh Thắng – ông chủ một xí nghiệp nổi tiếng vài năm trước ở thành phố Thụy Bảo, người hắn bắt cóc là ba mẹ vợ trước đây của mình, chính là ba mẹ của Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị thành phố Thụy Bảo – Lý Thụy Trân, tin tức này có chính xác không? Tại sao Tiếu Vĩnh Thắng lại phải bắt cóc ba mẹ của vợ cũ?

Lý Tùng Lâm gật gật đầu, nói:

- Tin tức của các vị rất nhanh nhạy đấy. Ba năm trước, vụ việc Tiếu Vĩnh Thắng và Lý Thụy Trân ly hôn có lẽ mọi người ở đây đều đã biết. Sau khi ly hôn, Lý Thụy Trân cố gắng kinh doanh, cuối cùng mới có được cục diện như ngày hôm nay. Trái lại, Tiêu Vĩnh Thắng lại không muốn phát triển, suốt ngày chỉ ăn uống chơi bời gái gú. Sau gần ba năm thì gã xài hết tám mươi triệu tiền được chia nhờ ly hôn, hiện gã đang nợ nần chồng chất. Rơi vào đường cùng, gã đành bí quá hóa liều, muốn bắt cóc cha mẹ của người vợ cũ rồi từ đó đòi tiền chuộc. Nhưng gã lại không nghĩ tới bắt cóc là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, chính vì thế mà đánh mất mạng sống của mình…

Rất nhiều phóng viên ở bên cạnh vừa nhận được tin nên không hiểu rõ tình hình, khi nghe thấy như vậy đều tỏ ra ngạc nhiên thán phục. Lưu Lỵ Thanh giống như đã liệu trước câu trả lời sẽ như vậy nên tiếp tục hỏi:

- Cục trưởng Lý, tôi còn nghe nói có một thông tin khác. Đó là niềm kiêu ngạo của thành phố Thụy Bảo chúng ta, phú bà bạc tỷ, đồng thời là Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị – Lý Thụy Trân đã mất tích ba bốn ngày rồi. Vụ mất tính của cô ấy có liên quan gì tới vụ bắt cóc ngày hôm nay không?

Lý Tùng Lâm đáp:

- Vấn đề này tôi xin phép không trả lời, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ chính xác rằng Lý Thụy Trân đã bị bắt cóc. Hơn nữa, đến cuối ngày hôm nay, Lý Thụy Trân từng hai lần gọi điện về nhà báo bình an. Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cha mẹ Lý Thụy Trân, chúng tôi đã hủy bỏ vụ án mất tích này.

Lưu Lỵ Thanh rất nhanh liền hỏi tiếp:

- Như vậy về phía cục công an thì việc hủy bỏ vụ án có thỏa đáng không? Quyết định này có ảnh hưởng gì đến nhà họ Lý hay không?

Lý Tùng Lâm đáp:

- Vì để đảm bảo an toàn của Lý Thụy Trân, chúng tôi đề nghị không hủy bỏ vụ án này. Tuy nhiên, trong tình huống vẫn chưa có chứng cớ xác thực, nếu người nhà mạnh mẽ yêu cầu hủy bỏ vụ án thì cục công an chúng tôi cũng không có lý do gì để tiếp tục điều tra. Đối với nhà họ Lý mà nói… điều này có nghĩa là bọn họ phải tự mình gánh chịu rủi ro…

Cục công an thật sự có thể không cần phải gánh chịu rủi ro như thế này hay sao? Đáp án tất nhiên là không rồi, sở dĩ Lý Tùng Lâm trả lời như vậy là vì nghe theo đề nghị của Đỗ Long, dùng những lời này để đánh lạc hướng bọn cướp.

Tin tức thành phố Thụy Bảo xảy ra vụ án đột nhập bắt cóc và việc cục công an tổ chức họp báo rất nhanh thông qua các con đường được truyền ra ngoài. Đài truyền hình thành phố Lỗ Tây và thành phố Thụy Bảo đều nhận được yêu cầu phối hợp của cảnh sát, trước tiên truyền ra tin tức này trong bản tin buổi trưa.

Trong một khách sạn ba sao ở thành phố Lỗ Tây, có một gã đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi đang nằm xem TV trên giường. Trong bản tin đột nhiên xuất hiện tên của Tiếu Vĩnh Thắng và Lý Thụy Trân liền dẫn đến sự chú ý của gã, chỉ thấy gã ngồi dậy, cơ thể nghiêng về phía trước, nhìn kỹ bản tin đang được phát. Hiện trường vụ án bắt cóc đột nhiên có tiếng súng nổ vang lên, ngay sau đó là một thi thể được trùm vải trắng trên đầu được khiêng ra, phóng viên ngay tại hiện trường nói:

- Cảnh sát đã tiêu diệt tên cướp, thuận lợi giải cứu con tin. Hai ông bà chính là ba mẹ của Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị, phú bà bạc tỷ - Lý Thụy Trân. Mà tên cướp lại chính là chồng trước của cô – Tiếu Vĩnh Thắng… Ba của Lý Thụy Trân bị thương nên phải nhập viện, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ của Lý Thụy Trân chỉ bị kinh hãi, bà sắp được đài truyền hình của chúng tôi phóng vấn…

Gã đàn ông trẻ tuổi xuống giường, mở tủ âm tường, lôi từ bên trong ra một cái túi căng phồng bằng da rắn. Sau khi mở khóa kéo, bên trong túi rõ ràng là một người phụ nữ trần truồng, tóc tai bù xù.

Gã đàn ông trẻ tuổi này chính là một trong hai kẻ đã bắt cóc Lý Thụy Trân, tên gọi Từ Cần Phát. Gã túm tóc người phụ nữ trần truồng trong túi, lôi người phụ nữ đang nửa ngồi nửa nằm bên trong ra, Xoay đầu của cô nhìn về phía TV, rồi nói với giọng bỡn cợt:

- Nhìn đi, tao nói rồi mà, ba mẹ của mày sẽ không sao cả. Tiếu Vĩnh Thắng đã bị giết chết, ba mẹ mày cũng bình yên vô sự rồi, hiện giờ mày đã đạt được mục đích, có thấy vui không?

Trên TV, mẹ của Lý Thụy Trân đang được phóng viên phỏng vấn. Lý Thụy Trân nhìn thấy mẹ mình, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống, nhưng cô lại không thể nào nói được gì bởi vì trong miệng của cô đang bị một cái khăn lông màu trắng nhét chặt.

Từ Cần Phát nắm tóc Lý Thụy Trân, kéo cô tới bên giường, uy hiếp nói:

- Theo lệ cũ, muốn sống thì phải thành thật một chút, mày mà giám phát ra bất kỳ âm thanh gì thì nhất định phải chết!

Lý Thụy Trân vội vàng gật gật đầu, Từ Cần Phát lôi cái khăn lông màu trắng ra khỏi miệng Lý Thụy Trân, rồi từ dưới gối nhanh chóng rút ra một con dao ngắn, cắt đứt dây thừng đang trói chặt hai tay cô. Gã ngồi trên giường nhấn đầu Lỳ Thụy Trân xuống dưới bụng mình, quát:

- Bú cho ông, cái con chó cái này mau bú cái của ông…

Lý Thụy Trân không dám phản kháng, chỉ đành xấu hổ nhịn nhục mà làm. Từ Cần Phát một bên hưởng thụ, một bên xem tin tức. Chỉ thấy trên cuộc họp báo, Lưu Lỵ Thanh lại cường điệu Lý Thụy Trân là Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị, phú bà bạc tỷ khiến trong lòng Từ Cần Phát kích động. Bản thân mình chả là gì, nhưng hiện giờ lại đang hưởng thụ sự dâng hiến vô tư của phú bà bạc tỷ kiêm Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị, điều này… thật sự là quá sướng con mẹ nó đi…

Lý Thụy Trân đột nhiên cảm thấy trong miệng có vật gì đó cứng rắn như sắt, cô lập tức biết trước những việc sắp xảy ra. Quả nhiên, Từ Cần Phát ngồi dậy, nắm tóc Lý Thúy Trân, đẩy cô ngã xuống giường, rồi quát tháo bắt cô chổng mông lên, sau đó gã lại dùng sức vỗ mạnh vài cái lên đó, rồi hung hăng đâm vào từ phía sau…

“Phú bà bạc tỷ sao, Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị sao… còn không phải bị mình chơi như chó à?” Từ Cần Phát hưng phấn mà nghĩ, lại càng ra sức nắn bóp, thúc vào mạnh hơn… Trong lòng gã thậm chí xuất hiện một ý nghĩ, nếu có thể đem phú bà bạc tỷ kiêm Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị có thân hình mượt mà này nuôi nhốt lâu dài thì… thật sự là còn sung sướng hơn nữa nha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK