Đỗ Long hỏi:
- Các ông còn giữ cuộn băng video ghi lại hôm tuyển dụng ấy không?
Giám đốc Vương lắc đầu nói:
- Đã lâu như vậy rồi, các cuộn băng video chúng tôi đều chỉ lưu giữ một tuần thôi.
Đỗ Long tiếc nuối thở dài nói:
- Giám đốc Vương, cám ơn sự hợp tác của ông, những hồ sơ dự tuyển này chúng tôi phải mang đi hết, không có bỏ sót gì chứ?
Giám đốc Vương đáp:
- Không thiếu sót gì đâu, có điều… các anh xem xong rồi thì sẽ xử lý những hồ sơ này thế nào?
Đỗ Long nói:
- Nếu như các ông cần, xem xong chúng tôi sẽ trả lại, không thì trực tiếp tiêu hủy đi.
Giám đốc Vương nói:
- Vậy thì tiêu hủy đi, những thứ này chúng tôi cũng không cần đến nữa.
Đỗ Long và Thạch Chung Đào, mỗi người bọn họ ôm một chồng to hồ sơ ứng tuyển đi khỏi công ty, Hồ Tiểu Vĩ phàn nàn nói:
- Nặng thật đấy, Đỗ Long, đã biết đối phương họ là gì, cũng biết cả trường học nữa, thì dễ dàng khóa mục tiêu rồi, sao chúng ta còn mang đống rác lớn thế này về làm gì nữa?
Đỗ Long nói:
- Đề phòng bất trắc mà, nếu như nghi phạm lại không phải cái kẻ Giám đốc Vương nghi ngờ kia thì làm sao? Cẩn thận tra xét lại những hồ sơ này lần nữa là không thừa đâu?
Thạch Chung Đào nói:
- Đỗ Long nói đúng, đề phòng bất trắc, chúng ta không thể bỏ qua bất cứ điểm đáng nghi nào.
Hồ Tiểu Vĩ nói:
- Được, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
Đỗ Long đáp:
- Đi tới phòng làm việc của Thạch Chung Đào.
Trên đường đi tới văn phòng của Thạch Chung Đào, Đỗ Long gọi điện cho Vương Lập Bân, Vương Lập Bân đã để giới truyền thông khu vực và các diễn đàn internet gỡ nội dung đoạn phát biểu của Phó Chủ tịch Thành phố Phùng Khải xuống, nhưng thông qua các công cụ tìm kiếm phát hiện ra một số internetsite, diễn đàn đã chia sẻ tin tức này rồi, Vương Lập Bân đang nghĩ biện pháp can thiệp với đối phương.
Đỗ Long nói:
- Đừng lo những chuyện đó vội, anh tìm cách thâm nhập vào internetsite của sở giáo dục, hoặc là trực tiếp gọi điện thoại cho trường Kỹ thuật Thành phố Thụy Bảo, tra một học viên họ Trương tốt nghiệp trong vòng 5 năm qua, có khả năng là hắn học chuyên ngành kế toán, văn phòng hoặc các ngành kinh tế… hắn là một người khá gầy, trong hồ sơ có lẽ sẽ ghi chép các lỗi phạt đấy…
Vương Lập Bân nhăn nhó nói:
- Đỗ Long, việc này có phải hơi khó không? Có hàng tá người mang họ Trương à.
Đỗ Long cười nói:
- Không khó thì đã không tìm anh rồi, tôi tin tưởng anh, anh làm được! Chúng tôi còn phải xem mấy trăm bộ hồ sơ và mấy trăm tiếng các đoạn camera giám sát đây.
Vương Lập Bân buộc phải quay đi điều tra những người tốt nghiệp của trường kỹ thuật kia, bọn Đỗ Long gấp rút quay về trụ sở công an, vào lúc bọn họ đang miệt mài phân tích các bằng chứng thì cũng có rất nhiều người đêm dài mất ngủ.
Trong một phòng trọ tồi tàn, có một gã thanh niên tóc dài bù xù, rối rắm, gầy đét như bộ xương khô, đang ngồi trước màn hình máy vi tính với quầng mắt thâm đen chứa đầy sự hưng phấn, gã đang tra tìm tin tức trên mạng liên quan đến trận hỏa hoạn xảy ra tối nay ở văn phòng làm việc nọ.
Tin tức Đỗ Long cứu người cũng chiếm không ít các mặt báo, tuy nhiên gã thanh niên đó lại không để ý. Gã thích nhất là xem hình ảnh ngọn lửa cháy hừng hực, và khuôn mặt hoảng sợ của kẻ chạy loạn, lửa càng lớn mọi người càng hoảng sợ thì gã càng thích thú, thậm chí khóe miệng tự nhiên mà vểnh hết cả lên.
Xem hết các tin tức trong vùng, gã còn chưa thỏa mãn, gã lại tiếp tục tìm kiếm, gã hi vọng trận hỏa gã phóng có thể lan truyền khắp mạng internet. Nhưng các tin tức liên quan được tìm thấy rất ít, Thành phố Thụy Bảo rốt cuộc chỉ là một khu vực nhỏ, lửa ở đây có cháy lớn nữa cũng không thể chấn động bằng một chiếc xe hơi bị cháy ở Bắc Kinh, Thượng Hải hay các thành phố lớn khác.
Đột nhiên, một dòng tít đập vào mắt, lập tức phá tan niềm vui của gã.
“Phá án trong 3 ngày” - Cục Công an thành phố THụy Bảo hạ lệnh.
Tin tức được Phó Chủ Tịch Thành phố Thụy Bảo truyền ra từ nội bộ Cục công an Thành phố Thụy Bảo. Cục công an Thành phố Thụy Bảo có niềm tin sẽ phá án trong vòng 3 ngày, được biết họ đã nắm giữ trong tay nhiều dữ liệu của kẻ đã phóng hỏa, nội trong ba ngày nhất định sẽ bắt được nghi phạm phóng hỏa.
- Ba ngày? Hừ hừ…
Trương Học Vũ nhếch mép cười, gã tiếp tục tìm thêm thông tin liên quan đến việc phá án trong ba ngày, trong đó có một internetsite phân tích tương đối rõ ràng, đăng lên trước cả tấm hình Đỗ Long cứu người kèm lời giới thiệu – “Vị cảnh sát anh dũng nhảy vào biển lửa cứu người chính là Đỗ Long Phó tổ trưởng tổ trọng án Thành phố Thụy Bảo vừa mới thành lập. Được biết tuy chưa chính thức hoạt động nhưng Tổ Trọng án đã coi vụ án đám cháy liên hoàn là vụ án đầu tiên của họ, chẳng trách mà Cục Công an Thành phố Thụy Bảo có niềm tin rằng trong vòng ba ngày có thể bắt được tội phạm phóng hỏa…”
- Ba ngày… Hừ hừ…
Trương Học Vũ nhếch mép cười nhạt rồi tắt màn hình vi tính, gã thích download mọi thứ vào đêm khuya nên rất ít khi tắt máy, đây cũng là đặc điểm của rất nhiều gã thanh niên nghiện máy tính bây giờ.
Cục Công an Thành phố Thụy Bảo đã khiêu khích sự giận dữ của Trương Học Vũ, cơn giận dữ trong lòng gã lại bùng lên. Gã bắt đầu kế hoạch phóng hỏa tiếp theo, nhằm phản kích lại tuyên bố bắt gã trong vòng ba ngày của Thành phố Thụy Bảo…
Thành phố Thụy Bảo tuy không lớn nhưng thương mại tương đối phồn vinh, mỗi ngày đều có các công ty khác nhau tuyển dụng. Trương Học Vũ cẩn thận lựa chọn một trong số đó, văn phòng của công ty này nằm ngay góc đối diện với trụ sở Công an Thành phố, gã muốn Cục Công an Thành phố Thụy Bảo mở to mắt ra mà nhìn đám cháy xảy ra ngay trước mắt mình. Nửa tháng nay cảnh sát còn không bắt được gã nữa là, Trương Học Vũ không tin cái gọi là Tổ trọng án mới thành lập kia lại thần thông đến thế.
- Ba ngày…tao khinh!
Trương Học Vũ bắt đầu tiến hành, gã lấy từ cái thùng bên cạnh chuẩn bị đem ra bốn cái chai rỗng mà bản thân hàng ngày tích trữ. Hôm nay gã châm lửa ở ba nơi, hỏa lực quả nhiên mạnh hơn rất nhiều so với hai lần trước, điều đó càng làm gã thêm tự tin, ngày mai gã muốn phóng hỏa ở bốn chỗ, để cả tòa nhà cháy cho đã!
Trương Học Vũ lặng lẽ đến phía dưới nhà, thấy bốn bề vắng lặng, gã nhanh chóng tiến đến cạnh một chiếc xe máy, nhổ cái ống dẫn xăng dầu ra và bắt đầu trộm dầu vào chai.
Đột nhiên, một ánh đèn chiếu vào người Trương Học Vũ, gã hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông tay cầm đèn pin hướng về phía gã lao tới, cùng lúc quát to:
- Khốn khiếp! Sớm biết mày không phải thứ tốt đẹp gì, vậy mà còn dám làm cái việc khốn nạn này, mọi người đến mà xem, mau bắt lấy kẻ trộm dầu!
Trương Học Vũ hốt hoảng không nghĩ ngợi nhiều quay đầu bỏ chạy, nhưng lại bị một chiếc xe máy đâm ngã. Hai người đàn ông nhanh chóng đuổi tới nơi liền đánh cho gã một trận tơi bời, Trương Học Vũ chỉ còn biết ôm đầu chịu trận. Hai người họ định giải gã đến đồn công an, nghe thấy thế Trương Học Vũ vội vàng vùng thoát khỏi sự khống chế của họ, ống tay áo cũng bị xé toang, nhưng gã cũng phá được vòng vây và cắm đầu tháo chạy.
Hai người kia cấp tốc đuổi theo, Trương Học Vũ dùng hết sức chạy như điên, gã cảm thấy bản thân chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào trong đời. Hai người sau lưng đuổi theo một quãng ngắn thì dừng lại, họ chiếu đèn pin lia lịa lớn tiếng thách thức:
- Mày có gan thì đừng quay lại đây, gặp mày một lần đánh mày một lần!
Kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bị giáng một đòn mạnh, nhưng gã vẫn chưa từ bỏ kế hoạch của mình, ngọn lửa giận dữ trong lòng gã bị trận đòn của hai người đàn ông kia càng làm cho mạnh mẽ hơn, thậm chí gã còn nghĩ tới việc phóng hỏa cả trụ sở công an, nhưng gã vẫn chưa quyết định, đợi sau khi phóng hỏa thành công văn phòng đối diện trụ sở Công an đã rồi quay lại châm một mồi lửa đốt hết căn nhà trọ này và những kẻ đáng chết trong đó nữa.