Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa chập tối, khi mấy người Đỗ Long đang ở trong đống hoang tàn triển khai tìm kiếm. Mặt đất lại truyền đến một trận run rẩy, mọi người đều vội vàng ngồi xuống hoặc là gục xuống. Ngay khi dư trấn sắp qua đi, một tòa nhà nhỏ ở gần đấy đột nhiên dội đến một tiếng vang thật lớn. Một ngọn lửa lớn bùng ra từ cửa sổ tầng ba tòa dân cư. Kính bốn phía đều bị vỡ nát, rơi như mưa trên mặt đất.

Trời đất quay cuồng, ánh lửa chói mắt. Khắp mặt đất là đống hoang tàn, quả thực là cảnh tượng tận thế...

Mọi người đều bị vụ nổ bất thình lình này làm cho ngây người. Chỉ thấy ở tầng ba bốc lên ngọn lửa hừng hực. Khói đặc và lửa cháy cuồn cuồn thoát ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm lại càng bắt mắt.

- Cứu tôi với... Trong tòa nhà vang lên tiếng kêu cứu. Đỗ Long nhảy dựng lên, chạy thật nhanh về phía toàn nhà. Những người khác muốn đi theo, mặt đất lại rung chuyển mãnh liệt. Mọi người đều lần lượt ngã xuống. Chỉ thấy trong ngọn lửa dường như có hai ba bóng người tiến vào tòa nhà. Ngay sau đó một trận chấn động truyền đến mạnh mẽ. Tòa nhà nằm đúng vào tâm động đất, lung lay như sắp đổ, mọi người đều kêu lên: - Đội trưởng, mau ra ngoài đi, nhà sắp đổ rồi!

Không thấy có người đi ra, mặt đất lại rung lên bần bật, tòa nhà kêu lên ầm một tiếng rồi sụp đổ. Mấy người Đỗ Long bị chôn vùi trong đống gạch vụn...

- Đội trưởng! Thạch Siêu Vũ không để ý rằng mặt đất còn đang lay động, cậu ta lảo đảo chạy đến bên đống đổ nát. Mạo hiểm trong đám cháy lớn, dời từng viên đá rồi ném loạn về phía sau.

- Dập tắt lửa trước đã! Trương Chấn Nghiệp khá bình tĩnh, anh ta quay đầu lại kêu lên: - Có ai còn nước không? Dùng quần áo thấm nước rồi dập tắt lửa! Nhanh lên!

Mọi người nhanh chóng hành động, cởi quần áo ra, rồi rót nước. Mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu dập lửa. Lửa nhanh chóng được dập tắt, nhưng dù mọi người gọi thế nào thì phía dưới cũng không thấy có hồi âm gì.

- Đại đội trưởng... Thạch Siêu Vũ như nổi điên liều mạng dời đá đi. Mọi người cũng vừa hô vừa cố gắng khiêng tường lên.

Ba tầng bị sụp đổ, mấy người Đỗ Long bị chôn phía dưới, đâu có dễ cứu ra đâu?

- Trời ơi...Tiểu Huyên Huyên...Tiểu Huyên Huyên của tôi... - Bên cạnh đống hoang tàn đột nhiên có người gào thét, gào thét được hai tiếng, người nọ đột nhiên lại cười ha hả: - Hắn chết rồi...Ha ha... Ô ô...

- Người này có phải là bị điên rồi không? Mọi người quay đầu lại liếc nhìn người kia một cái, sau đó lại tiếp tục cố gắng chuyển gạch đi. Người nọ gào khan vài tiếng, ngơ ngác nhìn đống hoang tàn vài giây. Sau đó đột ngột đứng lên, chạy về phía quảng trường.

- Tiểu Huyên Huyên! Cố gắng chịu đựng, chú Lưu lập tức đến cứu con! Đỗ Long, người tốt sống không lâu, người ác sống ngàn năm, cậu không thể chết!

Trong lòn người kia yên lặng lẩm bẩm, cơ thể hơi mập, nhiều năm không vận động mạnh rồi. Giám đốc đài truyền hình tỉnh kiêm nhà nhiếp ảnh Lưu Đức Phúc chạy tới mức thở không ra hơi. Y muốn đi tìm cần cẩu, y muốn đi tìm nhiều người nữa để cứu Đỗ Long và Hàn Ỷ Huyên ra!

Theo Lưu Đức Phúc, Hàn Ỷ Huyên chết là điều đáng tiếc. Y vẫn chưa có cơ hội mở miệng. Còn về phần Đỗ Long, nếu như chết rồi thì tốt. Nhưng nếu hắn vẫn chưa thể hiện hết thực lực của hắn, tiết lộ chứng cứ ra ngoài thì sao? Vì thế chết tử tế không bằng sống dựa dẫm!

Ngay khi mọi người đang cố gắng chuyển đá đi, mặt đất lại lay động một trận. Một tòa nhà năm tầng bên cạnh tòa ba tầng vừa bị đổ đột nhiên bị nghiêng, có người hét lớn: - Mau tránh ra, nhà sắp sụp rồi!

Mọi người kinh ngạc nhìn tòa nhà sắp đổ. Không cam lòng nhưng cũng không có cách nào cả, trơ mắt ra nhìn tòa nhà chậm rãi nghiêng xuống. Mọi người đành phải hoảng hốt rút lui, trơ mắt nhìn tòa nhà năm tầng đổ xuống. Bị một tòa nhà khác bốn tầng cản trở, sau đó liền run rẩy từ từ sụp xuống.

Mọi người chỉ há hốc mồm ra nhìn, bây giờ nên làm thế nào? Hiện giờ động đất không ngừng, bất cứ lúc nào các tòa nhà cũng đều có thể sụp đổ. Trừ phi bị điên, nếu không thì ai dám cứu người ở phía dưới? Cho dù tòa nhà không đổ xuống, chỉ cần khối gạch bất kỳ nào rơi xuống thì cũng có thể mạng như chơi!

- Bây giờ phải làm gì? Mọi người đều cảm thấy mờ mịt, từ mắt đối phương không nhìn thấy được chút hy vọng nào.

Đỗ Long dần dần tỉnh lại, trước mặt là một mảnh tối đen. Hắn liền dùng chín con mắt để quan sát xung quanh, nhưng vẫn chỉ thấy một màu tối đen.

- Chẳng nhẽ nếu không có ánh sáng thì chín con mắt của mình không thể nhìn thấy gì được? Đỗ Long lấy lại bình tĩnh, cảm thấy ánh mắt không có gì dị dạng liền ổn định tâm thần. Sau đó bắt đầu lấy tay sờ soạng, hắn muốn tìm hiểu tình hình chung quanh.

Khi Đỗ Long chạy vào tòa nhà, trước mặt đã có một người rồi, Đỗ Long nhận ra đó là Hàn Ỷ Huyên, sao cô ấy lại chạy về phía trước như thế? Đỗ Long rất kỳ quái, nhưng mọi việc đều xảy ra quá nhanh, nên không có thời gian quan tâm cô vào đây bằng cách nào. Đỗ Long còn chưa tìm thấy người bị thương, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển. Nghe thấy Thạch Siêu Vũ hô to, Đỗ Long kéo Hàn Ỷ Huyên chạy ra ngoài, nhưng không kịp nữa rồi. Cả tòa nhà sụp xuống, không có cơ hội lao ra ngoài nữa.

Ở trong thời khắc nguy cấp, Đỗ Long nhìn thấy ở góc tường có một cái hầm. Hắn vội vàng nhét Hàn Ỷ Huyên vào cái hầm đó, ngay sau đó cũng nhảy vào.

Trong hầm chất đầy bình dưa chua, mặt đất chấn động khiến toàn bộ những cái bình này đều nghiêng ngả đổ xuống. Khi bọn họ nhảy xuống thì đúng là lúc những cái bình đang lăn trên đất, kết quả là họ bị ngã rất thảm hại. Đỗ Long chỉ nghe thấy phía trên có tiếng vang ầm ầm, cả tòa nhà đều sụp đổ. Ngay sau đó một âm thanh rất to vang lên, trên đầu Đỗ Long không biết bị cái gì đập vào, lập tức hôn mê.

- Sớm biết thế này thì mình đã tìm cơ hội nắm lấy tay Thẩm Băng Thanh...Cảm nhận một chút sẽ có chuyện gì xảy ra...Bây giờ lại phải để người khác cứu mình rồi... Trong lòng Đỗ Long không ngừng hối hận, nhưng thần trí lại dần dần hôn mê...

Không biết qua bao lâu Đỗ Long mới tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối đen. Sau khi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bị hôn mê, hắn bắt đầu dùng cảm quan thị lực để bắt đầu cảm nhận tình hình xung quanh, đồng thời hắn thử gọi: - Ỷ Huyên, Ỷ Huyên...

Cách đó không xa truyền đến một tiếng trả lời rất nhỏ. Đỗ Long đẩy cái bình đang đè trên chân mình ra, cảm thấy trong mũi vừa có mùi chua lại có cả vị cay. Không biết là phải phá vỡ bao nhiêu cái bình thì mới có thể tạo ra mùi dấm chua như vậy.

- Ỷ Huyên... Đỗ Long hướng về phía có tiếng kêu sờ soạng, thỉnh thoảng đầu lại va vào thứ cứng nào đó. Hắn không thể không cố gắng nằm phục người xuống. Bình thường chỉ cần nửa giây là hắn có thể thông qua khoảng cách. Dựa vào năng lực hiện tại của hắn, không ngờ lại phải bò đến nửa phút.

Thứ đầu tiên sờ được chính là một bàn tay, sờ dọc theo ngón tay dài lên, Đỗ Long đụng đến một cánh tay thon dài chắc chắn. Tuy rằng bị dính nhiều bụi, nhưng cảm giác ở tay vẫn còn rất tốt.

- Thật không nhìn ra, cô nàng này vẫn thường xuyên tập luyện... Đỗ Long cảm thấy mạch đập mạnh mẽ của Hàn Ỷ Huyên, trong lòng rất vui mừng, không ngờ lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái.

Khi Đỗ Long chạm đến, Hàn Ỷ huyên dường như cũng tỉnh lại, cô ừ một tiếng, muốn thu tay lại, Đỗ Long nói: - Ỷ Huyên, là tôi đây, Đỗ Long. Chúng ta bị nhốt dưới lòng đất, cũng may không bị sao cả, chờ người khác tới cứu viện là được, chắc sẽ không lâu đâu.

Hàn Ỷ Huyên không nói gì, một lát sau cô mới ồ lên một tiếng, Đỗ Long lại bò đến gần một chút nói: - Tại sao cô không nói chuyện? Có chỗ nào không thoải mái sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK