Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng Mồng 1 Tết, lúc phần lớn người đều ở nhà lười ngủ, Đỗ Long và người của đội hình sự đã tin thần chấn động mở cuộc họp trong phòng hội nghị đội hình sự.

Đầu tiên Hoàng Nham báo cáo với Đỗ Long thành quả công việc của bọn họ tối qua…

– Qua chúng tôi thẩm vấn, bọn Vương Tử Dương đã cơ bản khai. Quả thật có người mua chuộc bọn họ ra tay độc ác với Tôn Hạo Long. Còn nữa, kế hoạch hành động cũng là người đó sắp xếp.

Đỗ Long hỏi:

– Người đó là ai?

Hoàng Nham nói:

– Vương Tử Dương đó nói không biết, duy nhất có thể xác địch là đó là người phụ nữ, khoảng 40-50 tuổi, ra tay hào phóng, nói chuyện rất vênh váo. Nghe nói quan hệ rất mạnh, cả bọn Vương Tử Dương cũng bị hù dọa, lúc làm việc rất dứt khoát.

Đỗ Long nói:

– Phụ nữ trung niên? Chẳng lẽ là Lương Nghị vợ của Lương Khải Phát, mẹ của y?

Hoàng Nham nói:

– Tôi điều tra ra tấm hình vợ của Lương Khải Phát cho Vương Tử Dương xem, Vương Tử Dương nói đó không phải là người phụ nữ sai bọn họ giết người.

Đỗ Long nói:

– Như vậy mục tiêu tiếp theo điều tra phải dồn lên người đàn bà đó. Cho Vương Tử Dương liều lộ mặt ra, đồng thời nghĩ cách điều tra một chút về người đàn bà bên cạnh Lương Khải Phát. Loại nhà giàu mới nổi đó, nhất định không chỉ một đàn bà, nói không chừng chính là gian tình của ông ta.

Hoàng Nham nói:

– Cục trưởng Đỗ, tối qua cậu không phải nói điều tra tình hình của Lương Khải Phát rồi sao? Điều tra được manh mối gì rồi?

Tối qua Đỗ Long vinh dự giằng co trên người Đường Lệ Phượng, nào có tâm tư đi điều tra lai lịch của Lương Khải Phát, hắn cười gian một cái, nói:

– Tối qua có chút chuyện, tôi không có thời gian đi điều tra, cậu điều tra rồi chưa?

Hoàng Nham nói:

– Ừ, tôi tra một chút, vợ của Lương Khởi Phát bây giờ tiếp quản nhà máy đó. Bà ta nói Lương Khải Phát có không chỉ một người đàn bà, còn cho chúng tôi mấy cái tên. Tôi chỉ là tùy tiện kiểm tra một chút tình hình của những người đàn bà đó, không có tiến hành điều tra cụ thể.

Đỗ Long ồ một tiếng, nói:

– Cậu làm rất tốt, vậy thì tiếp tục điều tra đi, lần theo manh mối này tiếp tục điều tra, nhất định có thể tra được kẻ chủ mưu.

Hoàng Nham liếc nhìn Đỗ Long một cái, nói:

– Cục trưởng, vụ án này anh không lo à?

Đỗ Long thở dài, nói:

– Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, nếu cậu cảm thấy tôi rãnh rỗi, vậy chúng ta đổi nhé. Cậu đi thông báo với người thân người chết, tôi đi bắt người đàn bà đó, cậu thấy thế nào?

Nghe thấy lời nói của Đỗ Long, Hoàng Nham theo bản năng co rụt cổ, y cười gian một cái, nói:

– Tôi nào dám nghi ngờ Cục trưởng Đỗ anh chứ? Thằng nhóc Tôn Hạo Hổ chỉ có Cục trưởng Đỗ Long anh trấn được nổi. Nhiệm vụ đó tôi không muốn dành với Cục trưởng Đỗ anh.

Đỗ Long hừ một tiếng, nói:

– Ba hoa… được rồi, mọi người còn có nghi vấn gì không? Nếu không thì…tan họp!

Lúc Đỗ Long rời khỏi, mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình và khâm phục nhìn Đỗ Long. Thông báo với gia đình người chết tục gọi là báo tang, bình thường đều là tùy tiện bảo người gọi điện thông báo một tiếng thì được rồi. Hôm nay là Mùng 1 Tết đấy, Đỗ Long lại định đích thân đi thông báo gia đình người chết, thật là một vị lãnh đạo yêu quý cấp dưới, quan tâm mọi người!

Đỗ Long ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, hắn lái xe đến nhà Tôn Hạo Hổ, vừa gọi điện cho Tôn Hạo vừa đi lên trên. Tôn Hạo Hảo nghe điện thoại, y vui mừng nói:

– Cục trưởng Đỗ, chúc mừng năm mới, tôi vốn nghĩ trễ chút gọi điện cho anh, không ngờ anh lại gọi điện cho tôi rồi, thật là làm tôi được sủng ái mà lo sợ.

Đỗ Long thở dài, dùng giọng điệu trầm thấp nói:

– Hạo Hổ, bây giờ cậu ở nhà à? Anh cậu xảy ra chuyện rồi, tôi đang ở trước của nhà cậu, cậu mở cửa ra để tôi vào từ từ nói với cậu.

– Cái gì?

Tôn Hạo Hổ kinh động một tiếng, sau đó điên cuồng chạy ra mở cửa. Chỉ thấy Đỗ Long cả mặt thương tiếc đứng trước mặt y, Tôn Hạo Hổ y luống cuống hỏi:

– Cục trưởng Đỗ, tối qua tôi còn đi thăm anh ấy, lúc đó anh ấy vẫn còn khỏe mà?

Đỗ Long thở dài, hắn nói:

– Hạo Hổ, cậu bình tĩnh một chút, bác trai bác gái, hai người cũng bình tĩnh một chút… Hạo Hổ, đóng cửa lại, ngồi xuống nghe tôi nói.

Tôn Hạo Hổ và ba mẹ y đều cảm thấy không ổn, nhưng lại hy vọng mình đoán sai, tình hình không có tệ như vậy. Dưới an ủi của Đỗ Long tất cả đều ngồi lên ghế sô pha. Chỉ nghe con trai của Tôn Hạo Hổ còn chưa hiểu chuyện, nép vào lòng bà nội, hiếu kỳ nhìn chú Đỗ Long rất quen mặt này.

Đỗ Long lấy ra cái bao lì xì đưa cho con trai Tôn Hạo Long, nói:

– Chú bé, năm mới vui vẻ, chúc con một năm mới mau lớn nhé, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ hơn ba và chú của con.

Đỗ Long ý chỉ Tôn Hạo Hổ, Tôn Hạo Hổ cố nén lo âu, nói:

– Tôn Chí Anh, mau cảm ơn chú Long đi, sau đó vào phòng chơi đi…

Tôn Chí Anh nói tiếng cám ơn chú với Đỗ Long, sau đó chạy vào trong phòng, Đỗ Long thấy Tôn Chí Anh vào phòng rồi. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn đau đớn nói:

– Tối qua hơn 8h, nhà giam Lỗ Tây đột nhiên xảy ra hỗn loạn, Hạo Long bị người ta tập kích, không may bỏ mạng…

Lời nói của Đỗ Long giống như thiên lôi sấm sét làm chắn động ba người nhà họ Tôn. Sau khi bọn họ trải qua ngây ngẩn nháy mắt, Tôn Hạo Hổ bạo nổ trước, y kinh hoảng hét lên nói:

– Cái này không thể! Đây không phải là thật! Anh tôi, anh ấy không thể chết như vậy! Là ai! Là ai to gan như vậy, tôi phải giết nó!

Đỗ Long ấn đè bờ vai của Tôn Hạo Hổ, nói:

– Hạo Hổ, cậu bình tĩnh lại, không được manh động như vậy! Người chết không thể sống lại…

Đỗ Long nói còn chưa dứt lời, ông lão bà lão bên cạnh không ai bảo ai nhắm mắt lại sau đó ngã xuống. Bọn họ bị hung tin bất thình lình đến làm cho ngất đi.

– Ba, mẹ!

Tôn Hạo Hổ không còn tức giận nữa, y vội nhảy bổ tới ôm cha mẹ hét to. Đỗ Long vẫn bình tĩnh, hắn bắt mạch cho hai ông bà, nói:

– Hạo Hổ, ba mẹ cậu không sao, cậu bình tĩnh một chút, hung thủ đã tra ra rồi, y sẽ bị pháp luật nghiêm trị, cậu nhất định đừng gây thêm rắc rối nữa.

Trong lòng Tôn Hạo Hổ trấn tĩnh một chút, liền sau đó đau buồn gào khóc lên:

– Anh ơi anh… tối qua chúng ta còn bàn bạc chuyện sau này, sao anh đột nhiên đi rồi ah…

Đỗ Long cứu tỉnh hai ông bà lão, bọn họ một nhà ba người ôm nhau khóc đau đớn, Tôn Hạo Anh mê mẩn đi ra, hỏi:

– Ông nội, bà nội, chú, các người làm sao vậy? Tại sao khóc hả?

Dưới an ủi của Đỗ Long, nhà họ Hạo bốn người cuối cùng bình tĩnh lại, sau đó ngồi xe cảnh sát của Đỗ Long tới trung tâm nghiệm thi. Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tôn Hạo Long, hai ông bà lão đau đớn tột cùng. Tôn Hạo Hổ lại bình tĩnh, y siết chặt nắm tay thầm thề phải trả thù cho anh. Thủ tục nhận tử thi làm xong lãnh tử thi, Tôn Hạo Long tìm cơ hội hỏi Đỗ Long:

– Cục trưởng Đỗ, anh tôi rốt cuộc là chết thế nào? anh ấy không có nói với tôi có kẻ thù gì ở trong ngục.

Đỗ Long nói:

– Trong ngục không có, ngoài ngục thì khó nói, chúng tôi nghi ngờ hung thủ là bị mua chuộc. Bên ngoài có người muốn giết anh cậu, anh cậu ở bên ngoài có kẻ thù nào không?

Tôn Hạo Hổ hai mắt tức giận bắn ra ánh sáng giận dữ, y siết chặt tay, hung hăng nói:

– Lương Khải Phát! Nhất định là nó! Nghe nói mấy ngày trước Lương Nghị ở trong ngục vì ẩu đả với người ta mà chết, Lương Khởi Phát nhất định là đổ lên đầu anh tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK