Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông mập run rẩy nói:

- Cho các anh, đều cho các anh, đừng giết tôi, tôi không biết các anh, cái gì tôi cũng không biết.

- Xem như ông thông minh…

Hai kẻ đó cướp túi xách trong tay ông mập, mở ra nhìn, bên trong lại có vài tệp tiền. Bọn chúng mừng rỡ, lấy tiền nhét vào túi quần của mình, đẩy ông mập vào góc, cầm dao uy hiếp:

- Đợi chúng tôi đi xa rồi ông mới được đi. Nếu dám hô lên, ông lớn đây sẽ quay lại làm thịt ông!

- Không dám, không dám!

Ông mập run rấy, bỗng nhiên cảm thấy tay mình sờ được một hòn gạch. Lúc hai kẻ xoay người đi, ông mập đột nhiên bật dậy, cũng không biết lấy dũng khí đâu ra, ông ta vung tay ném hòn gạch về phía hai kẻ đó.

- Dừng tay!

Đám người Phó Hồng Tuyết quát một tiếng từ xe phía sau, rồi nhảy ra. Nhưng vừa do dự một chút kết quả lại chậm nửa bước, mắt nhìn thấy viên gạch đen xì ném đến phía sau đầu tên lưu manh. Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết trong đầu đều nhớ tới lời Đỗ Long nói:

- Có một tên lưu manh bị gạch đập chết, người bị hại bị tên lưu manh còn lại đâm chết… Các cô nếu không thể ngăn vụ án giết người này xảy ra, các cô tự tìm đến chị Hân lĩnh phạt đi!

Lập tức hai cô làm động tác giống nhau, các cô nhảy về phía trước, hy vọng cản viên gạch ngăn đó nện vào mục tiêu phía trước.Trong tình thế cấp bách hai cô cố gắng giở hết thân thủ. Âu Dương Đình không hổ danh xếp hạng trước Phó Hồng Tuyết, cô rõ ràng không có chân dài như Phó Hồng Tuyết, nhưng giành xông đến tên lưu manh đang ở phía trước cô ta. Chỉ có điều vẫn chậm một bước, đã không kịp chặn hòn gạch!

Trong nháy mắt Âu Dương Đình giơ tay đánh tên lưu manh đang ngây ra như phỗng một bạt tai, tên lưu manh bị cô đánh đầu nghiêng một bên, viên gạch gần như bay sượt qua lỗ tai của gã, tiếp đó đập tới mặt của Âu Dương Đình.

Âu Dương Đình đã không kịp né. Theo bản năng mắt cô khép lại cắn răng, viên gạch bị Phó Hồng Tuyết bắt được. Thảm kịch cuối cùng cũng không diễn ra, Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết đều cảm thấy tim đang đập loạn, các cô không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Vừa rồi trong chớp mắt thật sự nguy hiểm, tuyệt đối không thể là việc sắp đặt trước!

Hai tên lưu manh và ông mập kia đều trong bóng tối đột nhiên xông ra hù hai cô. Tên lưu manh bị Âu Dương Đình tát cho một cái chỉ cảm thấy má trái đau nhức, trong miệng vừa tanh vừa mặn, miệng hơi mở, phì một tiếng, một nhúm máu cùng hai cái răng phun ra.

Tên lưu manh còn lại lấy lại tinh thần, gã phát hiện hai người đột nhiên chạy đến trước mặt là hai người phụ nữ. Trong đó một người mặc quần áo da màu đen bó sát người, trên mặt đeo mặt nạ Miêu Nữ, bộ dạng đó muốn trêu người quá mức. Người kia ăn mặc bình thường hơn một chút, trên mặt cũng đeo mặt nạ. Lập tức nhận ra hai vị này là siêu nữ anh hùng.

Hai tên lưu manh kia sửng sốt nhìn hai người phụ nữ cải trang thành siêu anh hùng ở trước mắt, đồng bọn của gã choáng váng đầu óc quát:

- Là ai? Là ai dám đánh bố mày!

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình chẳng muốn nói lời vô nghĩa với chúng, hai người nhanh chóng khống chế hỗn loạn trong lòng mình. Xuất một chân một tay, đánh hai tên lưu manh xuống đất, bắt chéo hai tay của bọn chúng ra phía sau lưng, dùng chính dây buộc giày của chúng trói chặt ngón tay cái của hai tay chúng với nhau.

- Nữ hiệp tha mạng…

Hai tên lưu manh bị vặn gần như sai khớp, nằm trên mặt đất la hét. Ông mập kia lấy lại tinh thần, ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn hai cô vội vã trói người, ông ta xoay người muốn chạy, Phó Hồng Tuyết quát:

- Đứng lại! Không cần tiền của ông sao?

Ông mập nghe thấy nhất thời như uống viên thuốc an thần, hồn trở về xác. Ông ta xoay người, cười ha hả nói:

- Hai vị…Hai bị nữ hiệp… Cảm ơn các cô… Cảm ơn các cô khống chế tên cướp trừng trị cái ác…

Phó Hồng Tuyết quát:

- Nói nhảm ít thôi, ông biết không? Hành động vừa rồi của ông thật ngu xuẩn, đầu tiên ông thiếu chút nữa giết chết một người, thứ hai ông cho là đập viên gạch một người, sau đó ông chạy trốn được sao? Đồng bọn của gã đuổi theo đâm cho ông một nhát vậy là ông đi tong. Cho nên sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, tính mạng là chuyện lớn!

Ông mập cười khổ nói:

- Đúng, đúng, nữ hiệp dạy rất đúng. Tôi cũng không có cách nào, số tiền này không phải của tôi. Nếu bị cướp, tôi cũng không biết giải thích thế nào…

Âu Dương Đình thấy ánh mắt của ông mập liên tục nhìn lên người Phó Hồng Tuyết, cô chen vào một bước chắn trước mặt Phó Hồng tuyết, ngăn cách ánh mắt của ông mập, nói:

- Được rồi, hiện giờ bọn chúng đã bị trói chặt, ông còn không khẩn trương gọi điện thoại báo cảnh sát? Miêu Nữ, chúng ta đi!

Hai người chui vào trong xe nhanh chóng rời đi, người mập đứng ở đó sửng sốt, nhìn ô tô đi xa, ông ta lưu luyến không rời mắt. Thấy hai tên lưu manh giãy giụa trên mặt đất, ông ta tức giận đá hai cái, lấy tiền bị bọn chúng chiếm của mình về, sau đó co cẳng chạy đi. Ông ta vẫn không báo cảnh sát, dù sao cũng không có tổn thất gì.

Hai tên lưu manh rên rỉ hai tiếng, thấy không có người nào để ý bọn chúng, vội vàng đứng lên tay chắp sau lưng nhặt con dao nhỏ trên mặt đất lên, cắt đứt dây giày, sau đó lảo đảo bước đi thẳng.

Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết căn bản không ý thức được sự việc chỉ làm xong một nửa, Phó Hồng Tuyết hưng phấn nói:

- Thật kích thích, hóa ra cảm giác làm nữ hiệp là như vậy, thích hơn so với nằm vùng bắt kẻ buôn ma túy.

Trong lòng Âu Dương Đình cũng có chút cảm giác khác thường, cô hé miệng cười, nói:

- Thật sao? Dứt khoát từ bỏ chuyên môn buổi tối đi đóng giả nữ hiệp thì được rồi. Cũng đỡ phải chịu bà kia ức hiếp.

Tâm trí Phó Hồng Tuyết ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Vẫn không được tốt lắm, trừ khi chủ nhân để chị từ chức, bằng không chúng ta vẫn tiếp tục làm nhé.

Âu Dương Đình tìm nơi dừng lại, sau khi cô tắt máy hạ thấp ghế dựa lưng, nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi mới nói:

- Xem ra chủ nhân thật sự có năng lực đoán trước… Thật không ngờ trên đời này thật sự có chuyện thần kỳ như vậy.

Phó Hồng Tuyết cười nói:

- Đúng vậy… Thật sự quá thần kỳ, Tiều Đình, lần đầu tiên nghe em chủ động gọi chủ nhân, có phải cuối cùng đã thay đổi chủ ý không?

Âu Dương Đình sắc mặt bình thường nói:

- Đúng vậy, em thay đổi chủ ý, phục tùng kẻ mạnh, không phải là nguyên tắc sinh tồn căn bản sao? Chủ nhân vừa có cục Công an, Cục An ninh Quốc gia ủng hộ, bản thân có năng lực như vậy, quan trọng nhất anh ấy có thể đoán trước…Đó là khả năng vô hạn, sau này chỉ cần chủ nhân không mong chúng ta chết, chúng ta sẽ không phải chết. Cho nên, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh chủ nhân. Hoàn thành tốt nhiệm vụ anh ấy giao cho, chính là quy luật thứ nhất của chúng ta sinh tồn sau này.

Phó Hồng Tuyết cười nói:

- Em hiểu là tốt rồi. Trước kia chị vẫn lo lắng em chọc giận chủ nhân, nếu anh ấy làm cho em ngu ngốc, chị làm sao có thể chăm sóc cả cuộc đời ? Giờ thì tốt rồi, chúng ta chị em đồng lòng, nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ chủ nhân giao, đồng thời hầu hạ chủ nhân được thoải mái. Sau này chúng ta cuối cùng cũng không cần nơm nớp lo sợ đề phòng rồi.

Âu Dương Đình nở nụ cười hớn hở, nói:

- Đúng vậy, sau này chúng ta cuối cùng không cần lo lắng sợ hãi rồi, nếu có chuyện gì không tốt sắp xảy ra, sếp đều nói trước cho chúng ta.

Phó Hồng Tuyết đảo mắt, cô hỏi:

- Tiểu Đình, em nói… Chúng ta có thể một lần nữa s chị em đoàn tụkhông?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK