Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Lập Phong không hiểu về Đỗ Long không nhiều, trên thực tế là gần như không biết gì, vì thế, trên đường giải bọn tội phạm, Thẩm Băng Thanh ca ngợi thành tích vĩ đại của Đỗ Long, lão lấy làm run rẩy.

Đỗ Long hổn hển thở quay lưng lại thoái thác, nói:

-Được rồi, đừng khoác lác thay tôi nữa... Trên cương vị mới này, chúng ta đều là người mới. Ngày hôm nay có thể bắt được mấy cái này đều là công của anh Tông, chúng ta còn phải học hỏi anh Tông nhiều.

Tông Lập Phong cười nói:

-Đồn trưởng Đỗ, anh đừng khiêm nhường vậy, vừa rồi đã chiến đấu mệt vậy, còn có sức cõng người đi ban đêm xa thế, đã thấy được danh bất hư truyền rồi. Tôi so với hai người chỉ hơn chút kinh nghiệm sinh tồn trong núi thôi, với đầu óc các anh, không cần đến vài ngày để học, đến lúc ấy tôi cái gì cũng không bằng hai người nữa.

Đỗ Long cười cười nói:

-Chúng ta là cùng nhau học tập tiến bộ, Băng Thanh, người trên lưng anh còn ổn chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

-Ngất đi rồi, vẫn chưa cầm máu, cũng không biết có thể chống chọi được bao lâu, còn người kia?

Đỗ Long để tên tù binh xuống, nói:

-Tên này tạm thời đã cầm máu, đưa y lại đây, để tôi kiểm tra y xem.

Vết thương của tên trên Đỗ Long vốn là khá nặng, y bị AK47 bắn trúng nhiều bộ phận trên người, trong đó nghiêm trọng nhất là bụng, lả đi rồi, nhưng hiện giờ tình hình của y thoạt nhìn còn khá hơn tên tay chân bị thương kia. Nguyên nhân chủ yếu là do đã cầm được máu, tên mà Thẩm Băng Thanh và Tông Lập Phong thay phiên cõng tới máu vẫn không ngừng tuôn ra.

-Đều ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, ai dám chạy thì đánh chết.

Tông Lập Phong rít qua cổ họng, ba tên vận chuyển hàng kia cùng nhau ngã phịch xuống.

Thẩm Băng Thanh cũng thở hổn hển đặt tên kia xuống. Đi đường núi xa như vậy, còn phải vác một người nữa, sức lực tiêu hao quả thật rất lớn.

Đỗ Long nhí nhẹ tay vào những chỗ bị thương của tên kia một chút, miệng vết thương máu đang tí tách chảy, không ngờ dần dần ngừng lại.

-Chậc chậc! Đồn trưởng Đỗ còn tinh thông y thuật à? Đây là cách cầm máu của Trung y sao? Có thể dạy tôi không?

Tông Lập Phong kính sợ thốt lên.

Đỗ Long lại băng bó thêm cho tên kia một chút, dùng que gỗ nẹp vào trong, quấn hai vòng vải ngoài, cố gắng cầm máu, hắn nói:

-Biện pháp này của tôi thoạt nhìn đơn giản, nhưng muốn học cũng không dễ dàng. Tôi luyện đã 20 năm nay rồi, còn phải nắm hết tất cả các kinh mạch trong cơ thể. Có thể xem như là phạm trù Trung y đi.

Tông Lập Phong kính nể nhìn hắn, nói:

-Đồn trưởng Đỗ, anh thực rất giỏi, đây là bí mật gia truyền của nhà anh sao? Anh có thể trị được bệnh gì khác nữa? Nếu có vài tuyệt chiêu đặc biệt, trong thôn sẽ rất được hoan nghênh đấy.

Đỗ Long nhún nhún vai nói:

-Tôi chỉ biết xem bệnh, không biết trị, quá lắm thì là cấp cứu, muốn khám tốt nhất nên đến bệnh viện chính quy là an toàn.

Tông Lập Phong bĩu môi:

-Bệnh viện lớn? Vậy ít ra phải chạy đến thành phố Lỗ Tây mới được, hiện giờ bệnh viện tốt khám bệnh đều rất đắt, đốt cái nhọt cũng phải 300 hoặc hơn. Cho nên thầy mo trong thôn, thậm chí là thầy lang mới được hoan nghênh.

Thẩm Băng Thanh vừa canh mấy người kia, vừa hỏi:

-Trong thôn còn có thầy mo à?

Tông Lập Phong cười nói:

-Tại sao không? Kỳ thực thầy mo cũng không như các anh vẫn nghĩ đâu. Đó là họ hiểu chút ít y thuật, nhân mượn chuyện thần quỷ mà chữa bệnh thôi. Gần như là mỗi thôn đều có. Bình thường đau đầu nhức óc họ vẫn chữa được, cho nên rất được tôn kính. Nếu là bệnh nặng, thầy mo cũng sẽ khuyên người bệnh đi bệnh viện lớn khám chữa mà.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả đoàn tiếp tục đi. Tới gần sáng bọn họ cuối cùng cũng về đến chỗ giấu xe. Đỗ Long nhốt mấy tên kia vào sau thùng, rồi theo đường cũ lái xe về, đành để đến lần sau mới đi đến chỗ Cao Thụy gặp chuyện không may điều tra vậy.

Đêm tối lái xe tốc độ càng chậm, hơn 5 giờ sáng mới trở về đến xã Mãnh Tú, khiến cho lúc Đỗ Long đưa hai tên bị thương kia đến trạm y tế đập cửa, bọn chúng đã hấp hối. Mấy thầy thuốc trong trạm y tế thấy thế tay chân luống cuống, đề nghị bọn Đỗ Long trực tiếp đưa mấy tên kia đến thành phố Thụy Bảo, bởi vì trạm y tế thực không có cách nào xử lý ca bị thương nặng như vậy, thiết bị y tế ở đây cũng thiếu thốn.

-Có thể đi thành phố Thụy Bảo, nhưng anh phải đi cùng, cố gắng bảo vệ mạng sống của chọn chúng, tránh việc chết nửa đường.

Đỗ Long yêu cầu.

Y tá của trạm y tế ngay từ đầu đã không vui vẻ, Tông Lập Phong quát lên:

-Hai người bọn chúng là tội phạm quan trọng, nếu để bọn chúng chết, khiến cho chậm trễ bắt giữ tội phạm khác, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Lời nói của Tông Lập Phong hữu dụng, y tá kia vẻ mặt đau khổ nói:

-Tôi đi, tôi đi là được chứ gì? Các anh chờ một lúc, tôi phải mang theo dược phẩm và thuốc tiêm mới được...

Trì hoãn tại trạm y tế xã 10 phút, xe bán tải lại chạy, tiến đến thành phố Thụy Bảo.

Khoảng 10h sáng, xe bán tải cuối cùng cũng đến thành phố Thụy Bảo. Đây là lần thứ ba Thẩm Băng Thanh đến thành phố Thụy Bảo trong vòng bốn ngày trở lại đây. Thẩm Băng Thanh tự giễu nói:

-Nơi này thật có duyên với tôi, vài ngày ngắn ngủi đã mấy lần đến.

Hai tên buôn lậu trọng thương kia được đưa đến cửa khoa cấp cứu bệnh viện Nhân dân thành phố Thụy Bảo, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh ôm từng tên xuống xe, chạy nhanh vào khoa cấp cứu. Đỗ Long đi nhanh vào phòng trực trước, kêu lên:

-Y tá! Có người trọng thương, mau gọi bác sỹ chuẩn bị cứu giúp.

Y tá trực ban đang cúi đầu ghi chép cái gì, nghe tiếng Đỗ Long, cô giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Long, bốn mắt giao nhau. Đỗ Long cũng ngẩn cả người, bởi vì cô y tá kia chính là Kỷ Quân San!

-Ô! Sao lại là cô?

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc mở miệng hỏi.

Trong mắt Kỷ Quân San hiện lên kích động, ánh mắt phức tạp kinh ngạc, hiện lên vẻ rưng rưng. Cô nén kích động, đứng lên, ánh mắt dừng lại ở người bị thương được bọn Đỗ Long ôm, cô lập tức bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên, nói:

-Bác sỹ Lý, có hai bệnh nhân đến khoa cấp cứu, xin ông và bác sỹ Hứa tới ngay để cấp cứu bệnh nhân.

Đỗ Long liếc nhìn biển chức danh trên ngực Kỷ Quân San, bây giờ cô đã là y tá trưởng rồi, cũng đã lên chức.

Sau khi Kỷ Quân San buông điện thoại, hỏi Đỗ Long:

-Bọn họ làm sao bị thương?

Đỗ Long nói:

-Bị bắn. Bọn họ là phần tử buôn lậu, trong quá trình bắt giữ bị đả thương. Đường núi quá khó đi, từ lúc bị thương đến hiện tại đã hơn 12 giờ, vấn đề chủ yếu là mất máu quá nhiều. Bọn họ cần phải nhanh chóng được xét nghiệm máu, truyền máu.

Kỷ Quân San gật gật đầu ra khỏi phòng trực ban, nói với bọn Đỗ Long:

-Các anh theo tôi...

Hai người đều không có thời gian ôn chuyện. Kỷ Quân San đưa tới ba người y tá, kéo theo hai chiếc xe đẩy, đưa người bị thương vào phòng cấp cứu, sau đó lấy máu thử, rửa sạch miệng vết thương, chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.

Bọn Đỗ Long bị ngăn ở ngoài phòng cấp cứu. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh không đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, mà đi ra khỏi khoa cấp cứu, Tông Lập Phong đang đợi họ trên xe.

-Tôi gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý, bảo ông ta sai người tới đón. Anh Tông, khả năng tôi phải ở lại thành phố Thụy Bảo một ngày, anh không có việc gì về nhà nghỉ ngơi trước đi, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau về xã Mãnh Tú.

Lão Tông nói:

-Được, tôi về nhà trước, con tôi nhất định rất vui, ngày mai gặp.

Lão Tông đi rồi, Đỗ Long gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm báo cáo. Lý Tùng Lâm mừng rỡ, bày tỏ sẽ đích thân đến. Lúc để điện thoại xuống, Thẩm Băng Thanh hỏi:

-Đỗ Long, sao Kỷ Quân San lại ở đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK