Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xuỵt…

Đỗ Long giơ tay che miệng của Thạch Khắc Phong, hạ giọng nói:

- Dám lộn xộn hoặc là la to đi, tao sẽ giết cả nhà mày!

Thạch Khắc Phong đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, tình hình này chỉ có thể lựa chọn thuận theo. Có thể gã không muốn sống nữa, nhưng vợ con mình đều đang ở nhà, không thể tùy tiện mà mạo hiểm.

Đỗ Long ra hiệu cho Thạch Khắc Phong đứng lên, Thạch Khắc Phong liền chậm rãi đứng dậy, lưỡi đao nhắm thẳng vào cằm của gã, gã không dám có bất cứ động tĩnh gì.

Đỗ Long nắm lấy Thạch Khắc Phong lui tới nhà tắm, Đỗ Long hạ giọng nói:

- Chứng cứ vụ án Cổ Ngọc Vân sao đây? Giao ra đây hết cho tao, đừng nghĩ lảng tránh được, tao biết chứng minh mà bệnh viện đưa ra còn có một tài liệu đang nằm trong tay mày, dám nói bỏ đi, tao cho mày một dao liền! không tin ngươi cứ thử xem!

Thạch Khắc Phong cố gắng xem cho rõ bộ mặt dưới lớp mặt nạ, nhưng gã không tài nào nào nhìn được con người thật của Đỗ Long, trong bóng tối thiếu ánh sáng, gã chỉ có thể thấy được một bóng đen.

- Nói!

Áp lực truyền lại trên cổ họng khiến Thạch Khắc Phong không dám tiếp tục do dự, gã nói:

- Tất cả chứng cớ đều đã hủy hết rồi, không còn nữa.

- Nói hươu nói vượn!

Đỗ Long thúc một gối vào eo của Thạch Khắc Phong, Thạch Khắc Phong kêu một tiếng rên rỉ, Đỗ Long cười lạnh nói:

- Cục trưởng Thạch, mày cảm thấy vợ và con mày quan trọng hay là cẩu tạp chủng Thạch Vũ Hiên kia quan trọng hơn? Mày tiếp tục không nói thật, tao buộc phải để mày tận mắt thấy vợ con mày trải qua sự tra tấn và tàn phá giống như Cổ Ngọc Vân vậy.

Thạch Khắc Phong nói:

- Đỗ Long, anh là cảnh sát, anh làm sao có thể làm ra việc như vậy được? Mau tỉnh lại, đừng phạm lỗi nữa.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Mày nghĩ rằng tao là một thằng cảnh sát ngốc nghếch hết đường xoay sở sao? Thật là nực cười, thủ hạ của mày vẫn đang ở trên đường cùng gã chơi bịt mắt bắt dê, tao hỏi mày một lần một lần cuối, đồ đạc đang ở đâu? Mày muốn bao che tên súc sinh kia? Vật thì buộc phải hy sinh con gái của mày rồi!

Thạch Khắc Phong nói:

- Cho dù anh không phải Đỗ Long, anh và gã khẳng định có quan hệ với nhau. Thạch Vũ Hiên đã làm chuyện sai rồi, chẳng lẽ các người cũng phải giống như gã vậy sao? Làm tổn thương người vô tội sao?

Đỗ Long u sầu nói:

- Cô gái vô tội vì bố phải tự mình dại dột gánh tội, đây chính là lựa chọn của mày, loại người rác rưởi ăn hối lộ trái pháp luật như mày có tư cách gì chỉ trích tao? Mày đã không chịu giao đồ ra, vậy lão tử buộc phải thay trời hành đạo, giết ba người nhà mày, sau đó lại còn giết tiện chủng Thạch Vũ Hiên và tiện tỳ Đường Lệ Phượng. Mày đứng trước điện Diêm Vương hỏi thử một câu, xem dân chúng thành phố Thụy Bảo là vỗ tay vui mừng hay là vì cái chết của mày mà lấy làm tiếc!

Đỗ Long lấy ra một cuộn băng keo, túm hai tay Thạch Khắc Phong dán chặt lại. Thạch Khắc Phong thấy vậy liền nóng nảy, gã nói:

- Đỗ Long, anh là cảnh sát, anh không thể như vậy được, việc này là vi phạm kỷ cương và trái pháp luật nghiêm trọng!

Đỗ Long dùng băng keo dán chặt miệng gã, sau đó trói chặt gã vào bồn cầu. Thạch Khắc Phong ra sức giãy dụa, nhưng loại băng keo này vô cùng chắc lại co dãn, sau khi dùng hết sức quấn hai ba vòng, nếu chỉ với sức người mà không dùng đồ nghề thì không tài nào thoát ra được.

Đỗ Long vỗ vỗ mặt Thạch Khắc Phong, nói với gã:

- Ngoan ngoãn ngồi đây, tao đi hầu hạ bà xã và con gái mày.

Đỗ Long cầm băng keo dán liền bước đi ra, Thạch Khắc Phong giãy dụa điên cuồng, trong mũi phát ra thanh âm ô ô, Đỗ Long quay đầu qua:

- Quyết định nói thật ra thì gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng.

Thạch Khắc Phong rơi lệ, dùng sức mà lắc đầu không ngừng. Đỗ Long quay lại bên cạnh gã, chém một dao xẹt qua môi gã, lủng một lỗ trên băng keo, nhưng không làm môi gã bị thương, Đỗ Long nói:

- Nói, đồ để ở đâu?

Suy cho cùng Thạch Khắc Phong không thể dùng an nguy của thê tử mình mà bảo vệ tên súc sinh Thạch Vũ Hiên kia, gã cảm nhận được sát khí đằng đằng tỏa ra từ người Đỗ Long, bất đắc dĩ phải nói:

- Đồ này…. tôi khóa trong ngăn kéo… có vài chứng cớ mất rồi. Van xin anh, đừng làm tổn thương bà xã và con gái tôi, anh muốn chém giết muốn róc thịt thì hãy tìm tôi đây!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Cái tao cần là chứng cứ, mày cho tao là cái loại súc sinh như Thạch Vũ Hiên sao? Nếu mày có thể theo lẽ công bằng mà chấp pháp, quân pháp không vị nể tình thân, cũng sẽ không có hôm nay rồi.

Đỗ Long nói xong bèn dán kín miệng Thạch Khắc Phong lại tiếp, bước qua phòng kế bên cạy mở ngăn kéo mà Thạch Khắc Phong nói, từ bên trong tìm thấy được chứng cứ sơ bộ nhất trong vụ án của Cổ Ngọc Vân.

Đỗ Long qua một chút kiểm tra, phát hiện giám định thương tổn bệnh viện khai vẫn còn, nhưng chứng cứ mấy phần DNA lấy từ trên người Cổ Ngọc Vân không còn nữa. Đã không có những đồ cần tìm, thì không có cách nào trực tiếp chứng minh được Thạch Vũ Hiên và đám người của y đã cưỡng bức Cổ Ngọc Vân, lời khai của người ngoài cùng lắm chỉ chứng minh bọn họ đã bắt cóc Cổ Ngọc Vân thôi.

Đỗ Long quay lại chỗ tắm, nói với Thạch Khắc Phong:

- Mày chớ nên hủy những chứng cứ kia, thân là Phó cục trưởng cục Công an, mày nhất định phải trả giá cho những hành động mày đã gây ra!

Đỗ Long đâm một dao xuống, xuyên qua tay áo bên phải, Thạch Khắc Phong đau đến toàn thân rung bắn lên, Đỗ Long chẳng thèm liếc cái nào, xoay người bỏ đi. Gây ra náo loạn lớn như vậy, bà xã Thạch Khắc Phong chẳng ngờ không hề có chút phản ứng gì, Thạch Khắc Phong vô cùng lo lắng, gã cố nén đau, khổ sở cầm dao cắt đứt băng dán lấy hai tay, tiếp theo cởi trói cho mình.

Thạch Khắc Phong trước hết không phải băng bó vết thương cho mình mà đến trước giường, không dễ gì đánh thức người bạn già đang say giấc, sau đó khiến bà xã của gã sợ khiếp đến mức phải đi vào phòng con gái kiểm tra. Sau khi thấy con gái vẫn bình yên vô sự, lúc này bà mới nhẹ nhàng thở ra.

Thạch Khắc Phong không báo cảnh sát, gã phát hiện dao đâm mình chính là con dao mà gã giấu dưới đầu gối, băng keo trói gã cũng chính là đồ trong nhà. Người kia mang theo khăn trùm đầu và găng tay, âm thanh rất kỳ quái, xem ra đã chuẩn bị đầy đủ. Cho dù là báo cảnh sát cũng có ích gì đâu, làm không tốt vụ án hình sự cũng không có việc gì, gã trước hết sẽ bị Ủy ban kỷ luật bắt kiểm điểm.

Thạch Khắc Phong đã xử lý vết thương một chút, bèn lần lượt gọi cho Cục trưởng Lục và La Bính Lâm, xe cảnh sát chen chúc chạy theo hướng khách sạn mà Đỗ Long ở.

Thạch Khắc Phong trong phòng tắm giãy dụa thoát thân cùng với xử lý vết thương và kiểm tra thấy vợ con an toàn hao tốn không ít thời gian, việc này tạo điều kiện cho Đỗ Long nhanh chóng quay về nhà khách. Đỗ Long vừa mới trở lại khách sạn cùng Lý Văn Quân trao đổi thân phận, xe của cảnh sát đã hụ còi vang tới.

Đỗ Long nhanh chóng lau đi lớp hóa trang trên mặt, quả nhiên chỉ trong chốc lát bèn có người đến gõ cửa, sau đó La Bính Lâm xuất hiện trước mắt Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:

- Đội trưởng La, là anh sao, đã trễ thế này rồi, các anh không phải là đến mời tôi đi ăn khuya đó chứ?

La Bính Lâm hết sức nghiêm túc nói với Đỗ Long:

- Đồn trưởng Đỗ, xin anh phối hợp một chút, mang thứ đang giữ ra đây, đến Cục công an cùng chúng tôi. Đây là ý của lãnh đạo, anh có nghi vấn gì đợi đến Cục công an rồi nói.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Là ý của vị nào? Các anh tới cũng nhanh lắm, từ khi tiếp nhận vụ án hình sự kia, tôi biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này,đi thì đi, ai sợ ai nào!

Đỗ Long xách theo cái bọc nhỏ, lưng vác notebook rời khỏi khách sạn cùng La Bính Lâm. Toàn bộ khách sạn đều bị phong tỏa rồi, bọn cảnh sát điều tra lùng sục từng phòng một tìm tòi. Thấy tình cảnh này, Đỗ Long thầm cười lạnh, cảnh sát bọn họ đã tới chậm nửa bước, hắn đã đem giấu chứng cứ mấu chốt rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK