Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Hằng Sinh cười nói:

- Không cần quan tâm bọn họ, cược thạch là như vậy, ba phần là khả năng nhìn nhận, bảy phần là may mắn. Bọn họ tự mình nhìn sai hoặc cũng có thể nói là vận may không tốt nên đã thua, còn có thể trách ai được chứ? Huống hồ lô đá hôm đó tôi xem cũng không hiểu, một viên cũng không nhìn ra, lại liên tiếp tăng mạnh, thậm chí mở ra được đế vương lục pha lê chủng nếu không phải do các cô có con mắt nhìn độc đáo thì cũng là do may mắn mà có được.

Nhãn lực trong cược thạch không phải tùy tiện là có thể luyện thành. Đám người Lâm Nhã Hân quả thực còn quá trẻ nên mọi người coi chuyện liên tiếp cược thắng của các cô đều do may mắn.

Đám người Triệu Ngọc Hoa cuối cùng cảm nhận được sự bất ổn của Đỗ Long, Triệu Ngọc Hoa chau mày, nhìn Đỗ Long nói:

- Vị này là…

Lâm Nhã Hân lại kéo Đỗ Long một cái, nói:

- Đây là cố vấn cao cấp riêng của tôi, tên Chu Dịch Thăng, anh ta có bệnh về mắt, nhìn người rất lâu, nên thất lễ rồi, xin phó tổng Triệu và chủ tịch Tô đừng trách anh ta.

Trước mặt mỹ nữ, Triệu Ngọc Hoa thể hiện rất lịch sự, anh ta nói:

- Thì ra là vậy, may mà anh ta gặp tôi, nếu gặp người tính tình tàn bạo một chút thì sẽ có chút rắc rối rồi.

Cuối cùng Đỗ Long cũng lấy lại tinh thần, hắn nhìn Tô Linh Vân lắc đầu than nhẹ:

- Tô tiểu thư rất giống một người bạn cũ của tôi, nên tôi có chút bất thần, thực là không phải… Lúc tôi còn trẻ, vì cứu một người trông rất giống Tô tiểu thư, tôi bị người ta đánh một gậy vào sau gáy, từ đó mắt của tôi nhìn không được tốt nữa.

Khi Triệu Ngọc Hoa mắng thầm Đỗ Long được nước lấn tới, thì Tô Linh Vân hết sức kinh ngạc nhìn Đỗ Long, cô ta nói:

- Chu tiên sinh thực thà, nhiệt tình, thật khiến người ta khâm phục. Không biết Chu tiên sinh có còn nhớ tên họ cô gái mà trước đây ngài đã cứu hay không ?

Đỗ Long ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, trầm ngâm nói:

- Đương nhiên là tôi nhớ, cô ấy họ Liễu, còn về tên… Không nói thì hơn ...

Cơ thể Tô Linh Vân bỗng run lên, bởi mẹ cô ta vừa đúng mang họ Liễu, hơn nữa tên của bà đích thực không thích hợp nói ra ở chốn đông người. Người chú râu rậm thô tục trước mặt này không ngờ từng vì cứu người mà bị đánh đến nỗi thị lực có vấn đề, tất cả chuyện này sao lại có thể trùng hợp thế?

Ngày đầu tiên Đỗ Long đi làm chính vì Tô Linh Vân mà bị kẻ bắt cóc đánh ngất xỉu. Trước khi hoàn toàn hôn mê hình ảnh dung nhan mỹ lệ của Tô Linh Vân đã mãi mãi khắc sâu trong trái tim Đỗ Long. Tô Linh Vân cũng trở thành bí mật sâu kín nhất trong lòng Đỗ Long. Sau này hắn và Tô Linh Vân dù có trao đổi điện thoại nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa, xa tới nỗi Đỗ Long chỉ dám gặp cô ta trong mơ. Thậm chí còn phát triển những chuyện không thể có trong thực tế.

Hôm nay ở Naypyidaw bỗng nhiên gặp được nữ thần trong mơ, Đỗ Long quả thật quá vui mừng. Lúc hắn lấy lại tinh thần, đã gây ra hiểu lầm. Mắt thấy nữ thần trong mộng khinh miệt đứng cách xa mình, đầu óc Đỗ Long lập tức làm hành động, mượn những hiểu biết của mình về cô ta nhanh chóng nói những lời nước đôi. Quả nhiên đã khơi gợi sự hiếu kỳ của Tô Linh Vân, còn hóa giải được ấn tượng xấu về mình trong lòng cô ta.

- Tiểu Vân, em sao thế?

Triệu Ngọc Hoa luôn chú ý tới Tô Linh Vân, lập tức đã cảm nhận được sự bất thường của cô nàng.

Tô Linh Vân nói:

- Em không sao, chỉ là sau khi nghe chuyện của Chu tiên sinh hơi xúc động. Chu tiên sinh có thể cho tôi địa chỉ liên lạc hay số điện thoại không ?

Đỗ Long lắc đầu bí hiểm nói:

- Không cần thiết, có duyên ắt sẽ gặp lại, không có duyên thì có cầu thế nào cũng vô ích.

Triệu Ngọc Hoa càng lúc càng thấy Đỗ Long không thuận mắt, anh ta kéo tay Tô Linh Vân nói:

- Tiểu Vân, chúng ta đi thôi. Đồ ăn ở những quán nhỏ này e rằng không vệ sinh, ăn vào sẽ đau bụng đấy.

Tô Linh Vân khoát tay khỏi anh ta, nói:

- Chu tiên sinh nói rất đúng, nếu không có duyên phận thì cầu xin cũng uổng công. Em còn muốn nghe chuyện cược thạch của hai chị đây, nếu anh ngại bẩn thì đi một mình trước đi.

Triệu Ngọc Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long, rồi cùng ngồi xuống với Tô Linh Vân, rõ ràng Tô Linh Vân rất có hứng thú với vị Chu tiên sinh này. Điểm này tất cả mọi người ngồi đây đều cảm nhận được.

Lâm Nhã Hân âm thầm chọc ngón tay vào Đỗ Long. Bộ mặt tôn vinh của tên tiểu tử này không ngờ còn có thể hấp dẫn được loại mỹ nữ có sắc đẹp hại nước hại dân này, không được phong là thần tình ái, thực sự rất đáng tiếc. Còn Thẩm Băng Thanh ngầm dẫm lên chân Đỗ Long một cái, trong lòng nghĩ thầm tên này không có việc gì đi chọc mỹ nữ nhà người ta làm chi? Tập đoàn Thiên Nguyên và tập đoàn Linh Phong đều rất có thế lực, chọc giận người ta, người ta chỉ cần giơ ngón út ra thôi là bọn họ sẽ bị nghiền chết.

- Chu tiên sinh là người ở đâu?

Triệu Ngọc Hoa hỏi, Đỗ Long không ngờ lại trở thành diễn viên chính, đến người hay nói như Lý Cương cũng không thể đáp lời vì không biết rõ tình thế.

Thân phận Chu Dịch Thăng, Đỗ Long lấy từ Mạnh Hướng Đông. Mạnh Hướng Đông lúc nào cũng chuẩn bị bỏ trốn, anh ta luôn chuẩn bị hai thân phận có thể ra nước ngoài bất cứ lúc nào. Chu Dịch Thăng chính là cái tên chưa từng được dùng đến trong số đó. Do đó thân phận này Đỗ Long mượn dùng rất tiện và thích hợp. Chu Dịch Thăng thật sự đã bị Mạnh Hướng Đông giết chết, hủy xác phi tang rồi. Tên Chu Dịch Thăng này bốn biển là nhà, không có bạn bè thân thiết, không thể thông báo cho người nhà, nên Đỗ Long lén đem thân phận này lưu giữ lại.

- Tôi là người Bắc Kinh, đến sinh sống ở tỉnh Thiên Nam đã nhiều năm, khẩu âm đều thay đổi cả rồi…

Đỗ Long dùng giọng mà hắn cho là tiếng phổ thông chuẩn nhất để nói câu đó, nhất thời khiến Tô Linh Vân che miệng cười. Trong lời nói của Đỗ Long thực sự có khẩu âm Bắc Kinh, nhưng cũng đúng là đã thay đổi âm điệu.

Do Triệu Ngọc Hoa không phải người Bắc Kinh nên cũng không rõ giọng chuẩn Bắc Kinh là thế nào, anh ta cười ha ha, nói:

- Thơ cổ vân: hương âm vô cải tấn mao suy, khi Chu tiên sinh còn trẻ trung khỏe mạnh giọng nói đã thay đổi rồi, đây chẳng phải là quên đi nguồn cội sao? Phải phạt một ly.

Đỗ Long mỉm cười, nâng ly hướng về phía Tô Linh Vân nói:

- Cho nên tôi nghe thấy giọng Bắc Kinh chuẩn của Tô tiểu thư cảm thất rất thân thuộc, có thể gặp được đồng hương ở nơi đất khách quê người thế này thực là đáng quý. Ly rượu này tôi mượn hoa kính phật, kính Tô tiểu thư một ly.

Triệu Ngọc Hoa vội vàng nói:

- Tiểu Vân cô ấy không uống rượu.

Đỗ Long cười nói:

- Là tôi vô lễ rồi, Tô tiểu thư cứ tự nhiên.

Tô Linh Vân cầm ly nước chanh nói:

- Chu tiên sinh, mời…

Hai cái ly nhẹ nhàng chạm nhẹ trên không trung, Tô Linh Vân đột nhiên cảm thấy ngón út của mình bị ngón tay Đỗ Long móc một cái. Điều này rõ ràng quá sỗ sàng, trong lòng Tô Linh Vân không khỏi suy nghĩ. Khuôn mặt người chú kia của Đỗ Long bỗng trở nên đáng khinh, cô ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước chanh, rồi quay đầu nói chuyện với Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh, quyết định không để ý tới Đỗ Long nữa.

Triệu Ngọc Hoa không muốn để Chu Dịch Thăng trở thành vai chính nữa, bèn kéo hắn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Kiến thức của người này quả là rộng, có điều rộng thì rộng nhưng rất nông cạn. Vẫn là Đỗ Long ngẫu nhiên đón một câu có cảm giác vẽ rồng thêm mắt khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

- Chu tiên sinh kiến thức thật uyên bác.

Triệu Ngọc Hoa không kìm nén nổi đã thốt lên.

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Cũng tàm tạm, trừ châu Nam cực ra mấy châu lớn tôi đều đã từng tới.

Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh hiểu rõ Đỗ Long, hai người họ thấy rằng đến Triệu Ngọc Hoa cũng bị Đỗ Long dọa, trong lòng không ngừng nở nụ cười vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK