Sau khi đi làm không lâu, Đỗ Long đã nhận được điện thoại của Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết trước tiên nói với hắn ta vài chuyện của Bạch Nhạc Tiên ở Mỹ, sau đó đổi giọng, nói: – Đỗ Long! Vụ án mà mẹ con bị hại ở thành phố Song Môn là do cậu xử lí. Nghi phạm đã bắt được rồi, vụ án cũng đã kết thúc. Nhưng gần đây, bỗng có người trẻ tuổi xuất hiện, nói rằng cô gái đó là do hắn giết. Qua điều tra, thật sự hắn rất đáng nghi. Chuyện này anh sẽ làm thế nào?
Đỗ Long nói: – Vậy sao? Vụ án đó chứng cứ xác thực như vậy rồi, không thể nào có sơ suất được?
Bạch Tùng Tiết nói: – Vấn đề chính là đã xảy ra sự cố rồi. Cậu có muốn tự mình đi thành phố Song Môn không?
Đỗ Long nói: – Điều này… Cháu bây giờ khá bận. Làm gì có thời gian đi xa vậy… Nếu như vụ án này có vấn đề, vậy bác tìm người đi giải quyết là được. Có ai phá án mà không xảy ra lỗi cơ chứ? Có lẽ chúng ta đã nhầm lẫn khi tìm hiểu các chứng cứ kia rồi.
Bạch Tùng Tiết nói: – Làm sao mà cậu có thể nói ra những lời nói vô trách nhiệm như vậy được? Vụ án mà cậu xử lí có vấn đề. Cậu không tự mình đi xem xét lại, lại còn bắt người khác đi giải quyết. Cậu như vậy chẳng phải là kiếm chuyện hay sao?
Đỗ Long nói: – Bác à. Vụ án kia bác hãy bảo người khác đi giải quyết đi. Cháu thật sự không muốn nhúng tay vào.
Bạch Tùng Tiết trầm giọng nói: – Cho tôi lí do.
Đỗ Long nói: – Lí do ạ… Lí lịch của cháu đã quá hoàn hảo rồi. Cháu mong nó đừng hoàn hảo như vậy…..
Bạch Tùng Tiết trầm ngâm một lát, nói: – Tôi hiểu rồi. Vậy được thôi, tôi sẽ cử người khác đi xử lí. Đỗ Long! Cậu thật sự mới có hai mươi mấy tuổi sao?
Đỗ Long cười, nói:
– Cháu bị gõ một gậy. Vì thế mà được mở mang đầu óc tương đối sớm.
Bạch Tùng Tiết nói: – Không phục thì không được rồi. Ngay cả đạo lí “người nổi bật dễ bị ghét” cũng phải để cậu nhắc… Nhưng về sau, chắc chắn sẽ có người lấy điểm này ra để công kích cậu đấy. Cậu phải sớm chuẩn bị đi.
Đỗ Long cười, nói: – Điều này thì đơn giản. Cháu sớm đã chuận bị xong rồi. Bác cứ yên tâm.
Thật ra cũng không có gì là chuẩn bị xong. Muốn tìm vài lí do thanh minh không dễ hơn sao?
Tương đối mà nói, phải làm thế nào để giải thích cho đám người Hạ Hồng Quân vẫn là hơi khó. Gần tối, sau khi ăn xong, Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai lái xe đến sân bay. Hồ Tuyết Mai nghĩ tới việc, tí nữa sẽ đối mặt với chiến hữu thân thiết của mình. Cô ấy trong lòng vô cùng căng thẳng. Đỗ Long thấy thế liền cười ha hả không thôi. Điều này làm cho Tuyết Mai cứ trố mắt ra.
Chuyến bay mà đám người Hạ Hồng Quân đi cũng cùng với chuyến mà hôm kia Tuyết Mai đã đi. Quá tám giờ máy bay đến. Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai rất nhanh đã gặp được đám người Hạ Hồng Quân.
– Tiểu Mai! Cô không sao chứ? Mọi người đầu tiên đều vây quanh Hồ Tuyết Mai hỏi han ân cần. Suýt nữa không trực tiếp hỏi Đỗ Long có bắt nạt cô không. Hồ Tuyết Mai đối phó qua loa. Khuôn mặt cô đỏ bừng. Mọi người thấy bộ dạng cô như vậy, không cần cô phải nói thêm gì, cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì rồi.
– Tên khốn này Đoàn Huệ Minh đẩy Đỗ Long qua một bên, hung tợn mắng: – Trước đây anh đã nói thế nào? Anh dám bắt nạt Tiểu Mai, tôi phải bóp chết anh!
Đỗ Long cười, nói: – Bóp chết tôi, Tiểu Mai sẽ liều mạng với anh đấy. Anh không thấy bây giờ cô ấy rất cao hứng sao? Tối hôm đó, nếu như không phải tôi đi cùng cô ấy, cô ấy đã bị một tên vô lại bắt nạt rồi.
Đoàn Huệ Minh nói: – Nói bậy. Tiểu Mai coi như say rồi cũng không phải là người mà một hai tên lưu manh có thể bắt nạt được. Chắc chắn là anh đã lợi dụng lúc cô ấy đau khổ mà sấn vào.
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
– Anh không tin, tôi cũng không có cách nào cả. Dù sao cô ấy bây giờ cũng rất vui. Anh nghĩ cô ấy không vui sao?
Đoàn Huệ Minh quay đầu lại nhìn Hồ Tuyết Mai. Chỉ thấy trên mặt cô ấy xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt lên, nhưng vẫn lộ ra niềm vui từ đáy lòng. Lúc Đoàn Huệ Minh hướng nhìn về phía Hồ Tuyết Mai, cô ấy cũng đi lại hướng anh ta. Sự lo lắng và khẩn cầu lộ rõ trong ánh mắt. Trong lòng Đoàn Huệ Minh than thở thầm. Anh ta không có cách nào gạt bỏ nụ cười đó. Sau đó anh ta buông tay ra, còn sửa sang lại cổ áo của Đỗ Long, đã bị anh làm cho biến hình.
Đoàn Huệ Minh vỗ vai Đỗ Long, hung tợn nói khẽ với Đỗ Long: – Anh cẩn thận một chút cho tôi. Tôi sẽ theo dõi anh đấy. Ngày nào mà Tiểu Mai không vui, thì tôi sẽ hỏi mỗi anh thôi đấy.
Đỗ Long nhếch mép cười với anh ta, nói: – Anh không có cơ hội đâu… Được rồi! Mọi người đừng đứng chặn đường nữa! Tìm nơi nào đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi.
Lúc này các khách sạn lớn đã bắt đầu thu dọn đồ. Hơn nữa, dịp năm mới cũng không dễ tìm được chỗ. Đỗ Long tìm một quầy hàng, mọi người cùng ngồi xuống uống rượu ăn bánh. Đỗ Long thì lại muốn thêm phần bánh ngọt. Hắn ta chỉ thích khẩu vị này.
Mọi người sau khi ăn hết sạch thì bắt đầu chậm tốc độ lại. Hạ Hồng Quân thấy những người khách xung quanh đều khá lạ. Anh ta đặt cốc rượu xuống, hỏi: – Đỗ Long! Anh làm thế nào với những thông tin kia? Đừng nói với tôi, anh là gián điệp hai mặt nhé.
Đỗ Long cười, nói: – Làm sao có thể chứ? Thông tin của tôi tất nhiên là có nguồn gốc rồi. Nhưng cái này dính đến rất nhiều chuyện cơ mật. Các anh đừng hỏi nữa.
Đây rõ ràng là sự qua loa tắc trách, Hạ Hồng Quân rất không hài lòng. Nhưng Đỗ Long không nói ra, anh ta cũng không hỏi lại nữa. Anh ta nói: – Tối hôm qua, tôi càng nghĩ càng lo. Cuối cùng vẫn là báo cáo lên. Năm giờ rạng sáng tôi đột nhiên nhận được thông tin hủy bỏ nhiệm vụ. Tin tức kia của anh đã được xác nhận. Nhiệm vụ lần này thật sự là một cái bẫy.
Đỗ Long cười, nói: – Thế sao? Các anh lại nợ tôi một phần tình người rồi đấy, có phải không?
Thấy mặt cười như muốn ăn đòn của Đỗ Long, mọi người không có cách nào đều gật đầu. Hạ Hồng Quân nói: – Mặc dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng có nguy hiểm là chắc chắn rồi. Miễn cưỡng nợ anh phần tình người này nhé.
Đỗ Long rất kiêu ngạo nói: – Cái gì gọi là miễn cưỡng. Hãy nhớ! Anh nợ tôi ba mạng đó. Đời này anh vẫn chưa xong đâu.
Hạ Hồng Quân bịt lỗ tai, nói: – Nói nhỏ chút! Màng nhĩ đều bị anh phá vỡ rồi đó. Có bản lĩnh thì anh đi làm nhiệm vụ với tôi đi. Một lần đi đi về về tôi sẽ trả anh mấy chục mạng luôn.
– Có cơ hội… Đỗ Long khao khát, nói: – Chỉ cần tôi gia nhập vào tiểu đội của các anh, chúng ta sẽ công vô bất khắc (đánh đâu thắng đó)… Trở thành tiểu đội đặc chủng giỏi đệ nhất thiên hạ.
– Anh hãy cứ nỗ lực tranh thủ mà trèo lên cao đi. Hồ Tuyết Mai nói: – Làm quan lớn thì tốt biết mấy. Những việc ăn gió nằm sương, vào sinh ra tử thì có gì thú vị chứ.
Đỗ Long cười ha hả, không tranh luận với cô ấy. Nhưng Hạ Hồng Quân giải thích thay cho hắn ta:
– Tiểu Mai! Em đừng coi thường Đỗ Long. Năng lực của anh ta lớn lắm đấy. Nói về sinh tồn bên ngoài và đơn đả độc đấu, thì chỉ sợ bọn anh không có ai thắng được anh ta thôi. Nếu như anh ta gia nhập vào đội của bọn anh, thì thực lực của bọn anh sẽ lên thêm một tầng nữa.
Đoàn Huệ Minh nói: – Tiếc rằng anh chàng này thích làm loạn. Vận mệnh tốt thì không sao. Nếu như vận mệnh không tốt thì sẽ hại chết mọi người đó.
Đỗ Long cười, nói: – Dù sao các anh cũng nợ tôi ít nhất một mạng, theo tôi cũng không thiệt… Hồng Quân! Các anh gần đây không có nhiệm vụ gì sao?
Hạ Hồng Quân nói:
– Thế nào? Anh lại có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ sao?
Đỗ Long cười, nói: – Thông minh đó. Gần đây có người muốn cướp một vài đồ từ tay tôi. Cứ coi như gửi vào ngân hàng cũng không an toàn lắm. Tôi muốn đưa đồ để anh thay tôi bảo quản. Anh thấy thế nào?
Hạ Hồng Quân hỏi: – Là đồ gì? Kẻ địch có lai lịch gì?
Đỗ Long đáp: – Anh vẫn còn nhớ chuyện của thành phố Song Môn không? Tình hình bây giờ có thể coi như tiếp sau đi. Tôi cảm giác được, thế lực thần bí kia đã nhúng tay vào Lỗ Tây rồi. Tôi cần các anh giúp một tay. Chặt đứt cả gốc cái tay này của hắn.