Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long cười nói:

- Được, đương nhiên là được rồi, không thành vấn đề nhưng…có tối quá không đấy? Tôi không nhìn thấy cô ở chỗ nào cả.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Tôi ở đây, anh đi mấy đước về phía trước rồi đi theo âm thanh là tìm được tôi thôi.

Kì thật mắt Đỗ Long đã hồi phục thị lực từ lâu rồi nhưng do muốn phối hợp với Hàn Ỷ Huyên nên hắn giả bộ không nhìn thấy gì cả, chậm rãi sờ soạng đi về phía trước. Chỉ thấy Hàn Y Huyên nằm trên giường, trên người đắp chăn, quay lưng về phía hắn.

Đỗ Long ngồi ở mép giường hỏi:

- Ỷ Huyên, sao đột nhiên cô lại thay đổi chủ ý?

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Ôn lại chuyện đêm đó có lẽ có thể đánh thức được trí nhớ của tôi, nên…Anh tắm chưa vậy?

Đỗ Long cười nói:

- Vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của cô. Cô nói đúng, có lẽ như vậy có thể giúp cô hồi phục lại trí nhớ thật.

Hàn Ỷ Huyên vẫn quay lưng về phía hắn như cũ. Đỗ Long có thể nhìn thấy tấm lưng của cô do căng thẳng mà hơi run rấy, chỉ nghe thấy Hàn Ỷ Huyên nói:

- Uhm, anh lên giường đi.

Đỗ Long như là phụng thánh chỉ vậy, cởi quần áo một cách nhanh chóng rồi nhảy lên giường. Hắn ôm lấy bờ vai của Hàn Ỷ Huyên, hạ giọng nói:

- Đừng sợ, tôi sẽ thật dịu dàng giống đêm hôm đó.

Hàn Ỷ Huyên “uhm” một tiếng, Đỗ Long chui vào chăn, ôm cô từ phía sau, thân thể từ từ dán vào người cô.

Cơ thể Hàn Ỷ Huyên căng cứng lên, Đỗ Long hôn bờ vai của cô, đôi tay vuốt ve khắp người cô. Hàn Ỷ Huyên dần dần bình tĩnh lại, Đỗ Long ca ngợi bên tai cô:

- Ỷ Huyên, cơ thể cô vẫn tốt như vậy, làn da vẫn mềm mại như vậy. Thật là tốt.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Vậy sao? Nhưng mà so ra vẫn thua kém mấy người Bạch Nhạc Tiên nhỉ?

Đỗ Long nghe được trong giọng cô có chút ghen tị, cười nói:

- Các cô ấy có cái tốt của các cô ấy, nhưng mà theo tổng điểm mà chấm thì…tổng số điểm của cô cao hơn so với các cô ấy một chút đấy.

Hàn Ỷ Huyên bắt được bàn tay hắn đang mò lên phía trên, dẫn đến vuốt ve trước ngực mình, cô không buông tha nói:

- Vậy tôi được bao nhiêu điểm? Các cô ấy có thể được bao nhiêu điểm?

Đỗ Long hưởng thụ lực đàn hồi và trơn mịn đáng kinh ngạc trước ngực của Hàn Ỷ Huyên, hắn thuận miệng nói:

- Các cô ấy à…được 97 đi, cô có thể được 98.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Trong lòng anh có được điểm tối đa không?

Đỗ Long cười nói:

- Đối với tôi mà nói thì hơn 90 điểm đã là hoàn mĩ rồi. Chỗ thiếu sót cũng là một loại đẹp, trên đời này không tồn tại cái gì mười phân vẹn mười cả.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Vậy sao? Điểm của tôi trong lòng anh là cao nhất à? Đừng có mà lừa tôi, tôi có thể cảm nhận được đấy.

Trong lòng Đỗ Long đột nhiên hiện lên một bóng người, hắn nói:

- Cái này…tạm thời vẫn chưa tính. Cô đừng giận nhé, tôi nói đều là sự thật cả. Có một người con gái rất quan trọng đối với tôi, hiện giờ mà nói thì chắc là cô ấy được 99 điểm.

- Tạm thời 99 điểm? Cái tạm thời này nghĩa là gì? Có phải là vẫn chưa đạt được nên có chút cảm giác thần bí?

Hàn Ỷ Huyên sắc bén hỏi lại.

Đỗ Long nói:

- Tôi không có ý này, aizzz, tôi không biết phải nói thế nào nữa. Cô đừng ghen nữa, cô gái ấy chắc là không có duyên phận gì với tôi đâu, cho cô ấy điểm cao hơn cũng chẳng có vấn đề gì cả.

- Không cần giải thích đâu.

Hàn Ỷ Huyên xoay người lại, trên mặt đột nhiên phủ lên một lớp màng màu trắng , tay cô đặt trước ngực Đỗ Long, khuôn mặt dán lên ngực hắn, nói:

- Yêu tôi.

Đỗ Long “uhm” một tiếng rồi nghi hoặc hỏi:

- Cái gì trên mặt cô vậy? Vừa gội đầu à?

Hàn Ỷ Huyên “uhm” một tiếng, nói:

- Đêm ngắn lắm, đừng hỏi nhiều thế, yêu tôi.

Đỗ Long không hỏi nhiều nữa, tay hắn dùng sức bóp ngực Hàn Ỷ Huyên vài cái rồi trượt xuống dưới. Tay hắn lướt qua bụng dưới linh hoạt của cô, lướt qua cặp mông cao ngất, cặp đùi trơn láng tròn trịa đến một nơi cỏ thơm tươi tốt.

Dưới sự vuốt ve của Đỗ Long, cơ thể Hàn Ỷ Huyên nhanh chóng có phản ứng, nụ hoa trước ngực càng thêm căng cứng, hai chân buộc lại, kẹp chặt ngón tay của Đỗ Long.

- Đừng…đừng trêu chọc tôi nữa.

Hàn Ỷ Huyên cầu khẩn nói.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy sao? Cô đang cầu xin tôi sao?

Hàn Ỷ Huyên “uhm” một tiếng rồi hơi nức nở, nói:

- Anh bắt nạt tôi.

Đỗ Long cười ha ha, rút tay ra, ôm lấy cơ thể Hàn Ỷ Huyên rồi nhẹ nhàng đi vào nhưng không thể thuận lợi tiến vào được. Thật vất vả mới mở được một vòng có lực đàn hồi thì sức lực cũng đã dùng hết, bảo bối của Đỗ Long lại bị đẩy ra.

Đỗ Long nhớ Hàn Ỷ Huyên có thiên phú dị bẩm, so với thần khí “Hồng Liên thượng hạng” trong mười khí cụ nổi tiếng trong truyền thuyết còn lợi hại hơn, sao có thể đầu hàng một cách dễ dàng như vậy chứ? Chỉ sợ đàn ông bình thường đến vào cũng không vào được.

Hàn Ỷ Huyên vẫn như trong mộng không biết gì cả, cô cảm thấy trái tim đập rộn ràng. Đỗ Long lại rút lui, Hàn Ỷ Huyên nghi hoặc hỏi:

- Sao vậy?

Đỗ Long nói:

- Không sao, thử thăm dò trước khi chiến đấu là cần thiết mà. Mở chân ra.

Hàn Ỷ Huyên nghe lời nâng chân trái lên, tay phải Đỗ Long ôm lấy đầu gối đã cong lại của cô, tách chân của cô hướng về phía trước. Cơ thể Hàn Ỷ Huyên có sự dẻo dai rất tốt, cẳng chân trái bị nâng lên trên đầu cũng không cảm thấy khó chịu. Đỗ Long vui mừng hôn một cái vào lòng bàn chân mềm mại của cô, sau đó chuẩn bị sẵn sàng súng ống chờ đợi. Khi cửa động của Hàn Ỷ Huyên mài nhẵn rồi hắn mới dùng lực, từ từ tiến vào cơ thể cô.

Tầng tầng lớp lớp nếp gấp giống như là sống lại, dây dưa một cách chặt chẽ, dường như muốn ngăn cản mọi thứ bên ngoài muốn tiến vào. Đỗ Long vượt mọi chông gai, thật vất vả mới đến được chỗ sâu của hang động. Cách ba năm, Đỗ Long lại một lần nữa cảm nhận được sức hấp dẫn to lớn của “Hồng Liên cực phẩm”, hắn thoải mái đến mức gần như là muốn kêu lên.

Hàn Ỷ Huyên cảm nhận ngày càng sâu sắc theo từng bước Đỗ Long thâm nhập vào sâu hơn. Kích thích mạnh mẽ dọc theo cột sống như sóng to gió lớn đánh thẳng vào ý thức của cô. Hàn Ỷ Huyên không nhịn được phát ra âm thanh như một bản nhạc kì diệu, cơ thể của cô cũng không bị khống chế mà uốn éo ma sát trên người Đỗ Long.

Động tác của Đỗ Long dần dần tăng tốc, càng ngày càng kích thích ý thức Hàn Ỷ Huyên một cách mãnh liệt. Mỗi lần va chạm của Đỗ Long gần như lại đưa cô đến một nơi càng cao hơn, đó là một loại cảm xúc không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Hàn Ỷ Huyên xúc động đến mức hai mắt rưng rưng, “ô” một tiếng rồi khóc.

Rất nhanh Đỗ Long đã thay đổi tư thế, trong bóng đếm hắn vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Hàn Ỷ Huyên làm sao có được kinh nghiệm dày dạn như hắn, bị hắn làm cho hồn xiêu phách lạc, chỉ biết hưởng thụ chứ còn quan tâm xem hắn dùng tư thế gì nữa.

Không biết Hàn Ỷ Huyên đã thỏa mãn bao nhiêu lần, Đỗ Long vẫn xông lên không biết mệt mỏi như cũ, Hồng Liên cực phẩm cũng phải thua dưới tay hắn. Cơ thể Hàn Ỷ Huyên mệt chết đi được, không còn sức mà chịu được sự chinh phạt của hắn nữa. Cô cầm lấy bảo bối của Đỗ Long, thấp giọng nói:

- Hay là…anh đi cửa sau đi. Tôi rửa sạch sẽ rồi.

Đỗ Long vô cùng vui mừng. Hắn bảo Hàn Ỷ Huyên quỳ gối trên giường, cơ thể mềm mại trắng như tuyết mê hoặc lòng người đến vậy. Đỗ Long chỉ thưởng thức nửa phút liền không nhịn được lại tiến về phía trước, ôm cặp mông trắng như tuyết của cô, chậm rãi dùng sức tiến vào cơ thể Hàn Ỷ Huyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK