Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long hứa hẹn rất nhiều điều hay ho, lúc này Nhạc Băng Phong mới buông tha cho hắn. Đỗ Long đến phòng thẩm vẫn nói với Chung Ích Toàn đang cúi đầu không nói một lời: - Chung Ích Toàn, tôi đã điều tra rõ. Lúc anh ngồi tù, mẹ anh bị anh hại cho tức chết. Vì anh mất bố từ nhỏ, trong nhà lại không có anh em nên không ai lo hậu sự mẹ cho anh. Khi Hồ Thông Viễn nghe đến việc này đã chủ động lo hậu sự cho mẹ anh nên lúc gã nhờ anh giúp anh không có cách nào từ chối. Còn về mấy thứ đồ đó anh đều nhờ một người bạn mở một quầy hàng nhỏ bán hết. Tôi nói không sai chứ?

Chung Ích Toàn vẫn không thèm ngẩng đầu, nhưng hai tay của y đã nắm rất chặt, có thể thấy trong lòng hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Đỗ Long thương hại nhìn Chung Ích Toàn nói:

- Bây giờ không khẩu cung cũng có thể phán quyết, anh có không nói cũng chẳng tác dụng gì vì chứng cứ trong tay bọn tôi đã đủ để chứng minh tất cả... không cần thẩm vấn nữa, mọi người nghỉ ngơi chút đi, đợi mua được vé tàu thì đưa thẳng đi.

Đám người Chung Ích Toàn tạm thời giam giữ trong khu Bách Hoa của đại đội trị an, Đỗ Long giao nhiệm vụ áp giải người về Thành phố Lỗ Tây cho bọn Triệu Thông Quốc, còn mình thì bắt xe về bệnh viện.

- Bắt được người nhanh như vậy sao? Bạch Tùng Tiết kinh ngạc, ông ta đi lên từ bậc cơ sở nên rất rõ khó khăn khi bắt ở đất ngoài, thường bôn ba đến nửa năm cũng bắt không được tội phạm bỏ trốn, có thể hoàn thành nhiệm vụ nhẹ nhàng như Đỗ Long thật sự là hiếm.

Đỗ Long ra vẻ tất nhiên nói:

- May mà nhanh một bước, nếu không đã để xổng mất mấy tên đó rồi, lúc chúng cháu vừa tới nơi mấy tên đó cũng vừa đóng gói xuống dưới lầu định trốn, kết quả là bị bắt quả tang.

Bạch Tùng Tiết cười nói: - Thằng ranh cậu vận khí thật tốt... nếu như ta có được nửa vận khí của cậu thì thật tốt.

Đỗ Long cười nói: - Bác trai, vận khí của bác đã rất tốt rồi ạ, nếu không sao có thể vừa đến liền tra ra vấn đề chứ?

Bạch Tùng Tiết nói: - Là tôi được lây của cậu... hi vọng vận khí có thể tiếp tục...

Đỗ Long cười nói: - Ở hiền gặp lành, cháu rất tin tưởng điều này, cho nên cháu không hề lo lắng cho sức khỏe của bác. Tiên Nhi em đừng có khổ sở vậy chứ, cười một cái xem nào.

Bạch Nhạc Tiên cười cũng chẳng khá hơn khóc là bao, cô chần chờ một chút nói: - A Long, em định xin nghỉ một tháng để chăm bố... tuần sau làm phẫu thuật... em thật không thể yên tâm nổi...

Đỗ Long nói: - Em muốn tận hiếu anh không ý kiến, chỉ tiếc là anh vừa đi Thành phố Lỗ Tây công việc quá bận không thể rời được, nếu không anh cũng ở lại cùng em chăm bác trai bác gái rồi.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Đàn ông đương nhiên là phải lấy sự nghiệp làm trọng. Kỳ thực bác hi vọng cháu dẫn theo Tiên Nhi hơn, ở đây nó cũng không giúp được gì, mới điều đến đơn vị mới chưa lâu đã xin nghỉ dài hạn cũng không hay lắm.

- Không, con thà không đi làm bên đó cũng... cũng phải ở bên bố...bố. Bạch Nhạc Tiên dùng thế ỏn ẻn của mình, Bạch Tùng Tiết chống lại sao nổi? chỉ đành cười khổ.

Đỗ Long trò truyện trên trời dưới biển cùng Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết hỏi về tình hình công việc của hắn, Đỗ Long kể ra những sách lược như phân hóa lôi kéo, kích hư tránh thực mình đã làm ở đại đội trị an mấy ngày nay. Bạch Tùng Tiết nghe xong chỉ chỉ gật gật đầu, lúc Bạch Tùng Tiết nghe chuyện Đỗ Long chọc tức Lưu Kha ở cục Công an lại mỉm cười một cái nói: - Cháu đúng là lý không thua ai, trước kia tôi từng gặp qua Lưu Kha này cảm thấy cô ta cũng khá, sao giờ lại trở nên phi lý như vậy rồi? Đỗ Long chắc việc này cháu không sai, nhưng có hơi kích động không. Nếu muốn đi xa hơn trên quan trường thì cháu càng phải nhẫn nhịn. Núi Thái Sơn có sụp cũng không đổi sắc mặt vẫn chưa đủ, lúc cần thiết thì dù có người nhổ nước bọt lên mặt, thì cháu cũng phải coi như trời giáng mưa sau ngày nắng hạn. Có thể ép đối thủ thất thái là điều tốt nhưng tốt nhất là đừng để mình bị liên lụy...

Bạch Tùng Tiết giảng giải cho Đỗ Long từng bước về đạo làm quan, mà cảnh sát lại không giống với quan bình thường, những cảnh sát có năng lực thường tương đối có ưu thế trên con đường làm quan, nhưng đây chỉ là có thiên thời địa lợi và nhân hòa lại càng không thể bỏ qua.

Trước kia Đỗ Long có hết thiên thời địa lợi nhân hòa nên làm việc đều rất thuận lợi vui vẻ, nhưng bây giờ hắn đã điều đi đơn vị mới tất cả mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu. Lòng lãnh đạo khó đoán, đồng sự tranh đấu lẫn nhau, đây chính là lúc thử nghiệm trí tuệ làm quan của Đỗ Long.

Những thứ mà Đỗ Long làm mấy ngày nay đối với mà Bạch Tùng Tiết chỉ là miễn cưỡng đủ tư cách, nhưng nhìn từ tuổi tác và vị trí vủa hắn thì rất tiềm năng.

Bạch Nhạc Tiên kiên quyết phải ở lại chăm chóc cha, Đỗ Long chỉ đành theo ý cô. Sau khi ăn cơm, Đỗ Long cùng cô đi mua một vài vật dụng cần thiết, đặt một phòng ở khách sạn gần bệnh viện, Bạch Nhạc Tiên chuẩn bị đánh lâu dài ở đây.

- A Long, em sợ lắm... Sau khi Bạch Nhạc Tiên tắm xong nhào vào lòng Đỗ Long, Đỗ Long an ủi: - Đừng sợ, anh nói không sao là sẽ không sao...

Trên người Bạch Nhạc Tiên tỏa ra mùi thơm nhẹ sau khi tắm, vì ướt nên da thịt của cô càng trở nên trơn mền, Đỗ Long tham lam hít lấy một hơi sau đó khoa trương: - Thật thơm...Tiên nhi, anh muốn một miếng nuốt trọn em...

Bạch Nhạc Tiên bị tay hắn làm cho nôn nao cả lòng dạ, tâm trạng lo lắng cũng vơi đi nhiều, Bạch Nhạc Tiên hờn dỗi liếc Đỗ Long một cái nói: - Tên hư hỏng này, lúc em không ở anh không được hái hoa ngắt cỏ, nhất là hai sư muội đó, tuyệt đối không để anh phát sinh bất kì quan hệ không bình thường nào!

Đỗ Long cười khổ nói; - Sáng mai anh phải về rồi, em có thể đừng nói mấy lời làm cụt hứng này không?

Bạch Nhạc Tiên nói: - Là em đang nhắc nhở anh. A Long, quay về làm việc đừng bạt mạng như thế, phải nhớ nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe... bố em cũng vì hồi trẻ quá ham làm nên về già mới một thân bệnh...

Đỗ Long cười nói: - Anh biết rồi thưa lão phu nhân, một mình em ở đây anh càng lo hơn, Quảng Châu loạn có tiếng.

Bạch Nhạc Tiên nói: - Đừng quên em là Karate sơ đẳng! Trong những tình huống bình thường thì tự bảo vệ mình là không thành vấn đề.

- Vậy anh lại càng lo hơn... Đỗ Long vân vê núm nho trước ngực Bạch Nhạc Tiên bóp vài cái nói: - Một cô gái độc thân vừa xinh vừa biết võ ... những tên háo sắc của Quảng Châu đều bị em hấp dẫn, nếu có xuất hiện một hai tên tố chất tốt một chút thì chẳng phải sẽ uy hiếp tới địa vị của anh trong đàn sư tử sao?

Bạch Nhạc Tiên bị hắn làm cho lâng lâng, cô lấy lại nhan sắc, năm ngón tay mảnh khảnh vuốt dọc theo từng khối cơ bụng tóm lấy tiểu Đỗ Long đang làm rục rịch phản kia, Bạch Nhạc Tiên khẽ vuốt chậm rồi bó nhẹ nói: - Anh chịu khó quay về với sư tử cái thì sẽ không ai dám rình mò vương vị của anh nữa?

Đỗ Long hừ một tiếng, dùng lực bóp ngọn ngọc màu hồng nhô lên đó nói: - Cảnh giới tối cao của Sư Vương là ... dù cho nó rời đi rất lâu... Sư tử cái cũng không quên được nó. Chỉ cần có Sử tử mạnh mẽ khác rình mò, Sư tử cái sẽ phải không nể nang hủy diệt đả kích nó!

Bạch Nhạc Tiên cảm thấy tiểu Đỗ Long đã hiên ngang tỉnh lại, cô cười quyến rũ với Đỗ Long nói: - Biết rồi, thưa Sư vương điện hạ...

Bạch Nhạc Tiên ngồi dậy, Đỗ Long biết cô muốn làm gì, nên cùng điều chỉnh chút tư thế ngủ để tiện hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt của Bạch Nhạc Tiên.

Quản nhiên Bạch Nhạc Tiên cúi thấp đầu nuốt trọn tiểu Đỗ Long vào trong miệng. Kỹ thuật của cô bây giờ đã không ai sánh bằng rồi, chẳng mấy chốc Đỗ Long đã cảm thấy không thể để cô tiếp tục nữa, nên liền phản khách làm chủ đặt Bạch Nhạc Tiên xuống, xông thẳng mà tới lãng du trên thân thể Bạch Nhạc Tiên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK