Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Nhược Huyên vẫn chưa tròn mười sáu tuổi, hơn nữa không can dự vào việc giết người nên cũng chỉ có thể cảnh cáo lấy lệ. Khi bố cô đến đón, cô đã được thả ra. Trước khi đi, Trương Nhược Huyên đột nhiên ngoái đầu lại nói với Đỗ Long:

- Phó cục trưởng Đỗ, nếu em gặp anh sớm một chút thì tốt rồi...

Sau khi cô rời khỏi, Thẩm Băng Thanh nói:

- Thật không nhìn ra nha đầu này biết diễn kịch như thế, may mà cậu đã giáo huấn cô ta, mong là sau này cô ta không tùy tiện buông thả như vậy nữa.

Đỗ Long xoay người vỗ vai Thẩm Băng Thanh, nói:

- Băng Thanh, cậu quá ngây thơ lương thiện, cậu tưởng mấy lời tôi nói sẽ có tác dụng với cô ta sao? Nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế cô ta được vài phút, cậu hiểu sai lời cô ta nói lúc rời khỏi rồi. Cô ta không mong gặp tôi sớm để tôi chỉ cách làm người, mà là muốn quấn lấy tôi như Phong Học Chí. Cái liếc mắt trước khi rời khỏi của cô ta dọa tim tôi đập thình thịch, đến giờ vẫn chưa khỏi này.

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Làm gì đến mức đó? Thánh đào hoa như cậu mà cũng sợ một tiểu nha đầu à? Cô ta nhìn thấu cậu rồi phải không?

Đỗ Long lắc đầu:

- Khác chứ... Trực giác của tôi cho thấy tiểu nha đầu này không đơn giản, giờ đã lợi hại thế rồi, sau này trưởng thành còn không biết đến mức nào nữa.

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Còn có thể thế nào? Cùng lắm khiến cô ta mê muội một tên nhà giàu hay con cháu quan to nào đó, làm vợ lẽ hoặc là Tiểu Tam (chỉ phụ nữ quyến rũ đàn ông đã có vợ) chẳng hạn.

Đỗ Long không biết thế nào, trong lòng lại thấy lo lắng. Hắn lắc đầu nói:

- Xong việc rồi, chúng ta nên về thôi, cậu thuận đường đưa tôi về nhà luôn.

Thẩm Băng Thanh thấy Đỗ Long xuống tinh thần, y gật đầu, mang theo Phong Học Chí rồi cùng nhau trở về thành phố Lỗ Tây.

Đỗ Long đứng một mình trong thang máy, bất chợt cảm thấy vô cùng cô độc. Bạch Nhạc Tiên sắp đi rồi, Nhạc Băng Phong hình như không vừa ý với hắn. Từ nay về sau chỉ sợ bản thân sẽ rất cô đơn.

Lâm Nhã Hân, Phó Hồng Tuyết... Bọn họ không thể chính thức công khai sống cùng mình, còn về Đường Lệ Phượng... Thế cũng không được, Đỗ Long không muốn từ bỏ tương lai của mình, lại không muốn từ bỏ người phụ nữ mà mình thích. Việc này khiến hắn dấn sâu vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Rốt cuộc nên làm thế nào đây? Đỗ Long hoang mang mở cửa bước vào nhà, lúc thay giày đột nhiên sững người, bởi vì trên sàn rõ ràng có hai đôi ủng da quen thuộc.

Trong lòng Đỗ Long lại lập tức tràn ngập niềm vui. Hắn vội thay giày tiến đến phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Đỗ Long không mở đèn, mắt đêm của hắn tức thì phát huy tác dụng. Nhưng khi nhìn thấy hai mỹ nhân ngư thân không tấc vải đang ôm nhau say giấc nồng, hắn chợt thấy người nóng rực, song hắn lại thấy cạnh giường có một vali to tướng, điều này khiến hắn không khỏi buồn bã.

Đỗ Long lặng lẽ vào phòng tắm, tắm táp một hồi rồi bước ra ngoài. Hai cô gái vẫn giữ nguyên tư thế cũ, Đỗ Long định lên giường ôm hai cô nằm nghỉ thì họ đột nhiên nhúc nhích. Đèn bàn bật sáng, Bạch Nhạc Tiên rưng rưng sà vào lòng Đỗ Long, nói:

- Đáng chết, sao giờ này anh mới về, em và Băng Phong đợi anh cả đêm đấy.

Đỗ Long cảm động nói:

- Anh bận phá án, sao hai người không gọi cho anh? Dù cách núi đao biển lửa anh cũng sẽ lập tức về mà.

Nhạc Băng Phong nói:

- Chị Tiên muốn làm anh bất ngờ, ai biết anh về trễ vậy đâu.

Đỗ Long hôn lên trán, gò má và miệng xinh của Bạch Nhạc Tiên, nói:

- Tiên Nhi, em không giận anh à?

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Giận, sao lại không giận? Nhưng em nhớ anh hơn, một ngày không gặp, trái tim em hình như không còn là của em nữa, cứ nhớ anh không thôi...

Đỗ Long nói:

- Vậy em đừng đi nữa, ở lại với anh đi.

Bạch Nhạc Tiên rơm rớm nước mắt, lắc đầu nói:

- Không, chuyến đi đã định, em tất nhiên phải đi. Giống như em đã nói với anh hồi sáng, có về hay không em cũng không rõ. Đỗ Long, tha lỗi cho sự cố chấp của em, em muốn trải nghiệm một cuộc sống mới.

Đỗ Long cảm thán:

- Anh nói gì được đây? Hy vọng chọn lựa của em là đúng... hy vọng em đến Mỹ cũng có thể hạnh phúc vui vẻ...

Bạch Nhạc Tiên kích động nói:

- Đỗ Long, yêu em... cho em một đêm cả đời khó quên đi.

Đỗ Long quay sang Nhạc Băng Phong, hắn nói:

- Phong Nhi, tối nay thiệt cho em rồi.

Nhạc Băng Phong từ đằng sau đến ôm hai người, nói:

- Đừng phí thời gian nữa, Đỗ Long, yêu hai em đi...

Hai mỹ nữ khỏa thân có lời mời thịnh tình như thế, Đỗ Long không nói nhảm nữa. Hắn hôn lên thân thể của Bạch Nhạc Tiên, hai tay mơn trớn toàn thân cô. Hai tay Bạch Nhạc Tiên nâng niu bảo bối của hắn, mắt ngấn nước hôn lên. Từ mai trở đi, cô phải từ biệt nó, không biết khi nào gặp lại...

Đỗ Long đã biến nguyện vọng của Bạch Nhạc Tiên thành hiện thực, hắn cứ từng chút từng chút đưa cô lên đỉnh tình yêu bằng nhiều cách...

Đây quả thực là một đêm khó quên. Ba người chỉ tạm nghỉ trong một lúc, sau đó khơi lại chiến hỏa, ngọn lửa lan đến cả trong phòng tắm. Thấy thời gian không còn nhiều nữa, Đỗ Long mới rời khỏi Bạch Nhạc Tiên. Sau khi cô thu dọn xong đồ đạc, Đỗ Long muốn lái xe tiễn cô, cô cũng không nghi ngờ gì. Dọc đường đi Bạch Nhạc Tiên cứ ngây ra nhìn Đỗ Long khiến lòng hắn thổn thức, nếu không nỡ như thế thì cần gì phải rời đi?

Khi Bạch Nhạc Tiên ở sảnh chờ lên máy bay, Đỗ Long nói đi mua đồ uống, trên thực tế là đi lấy vé máy bay mà mình đã đặt. Khi sân bay phát thông báo cho hành khách bay đến thành phố Ngọc Minh chuẩn bị lên máy bay, Bạch Nhạc Tiên ôm lấy Đỗ Long khóc mãi. Hắn kề sát tai cô nói khẽ:

- Máy bay sắp bay rồi, đi hay là không? Em vẫn còn cơ hội lựa chọn đó...

Bạch Nhạc Tiên khóc đến hoảng loạn, nhưng vẫn quyết định phải đi. Cô đi được ba bước lại ngoái đầu lại, sau khi ngồi vào chỗ vẫn rơi nước mắt. Lúc sắp cất cánh, một hành khách đột nhiên đến ngồi cạnh cô, nói:

- Cô gái xinh đẹp, rất hân hạnh được biết cô, cô chia tay với bạn trai rồi sao? Sao lại khóc thảm thương đến thế, làm tôi thấy thật xót xa...

Đó là tiếng của Đỗ Long!

Bạch Nhạc Tiên ngạc nhiên quay sang Đỗ Long. Chỉ thấy hắn đang cười hí hửng, trong lòng cô rất vui mừng, đấm thùm thụp vào người hắn, vừa khóc vừa cười nói:

- Tên xấu xa này, anh theo em lên máy bay làm gì? Anh không phải đi làm sao? Tên khốn kiếp này...

Khi Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên tay trong tay trở về nhà cô, Bạch Tùng Tiết cũng câm lặng. Tuổi trẻ thời nay thật là, sao nói thay đổi thì liền thay đổi vậy?

Bạch Nhạc Tiên còn nói giúp Đỗ Long:

- Ba, đừng trách Đỗ Long mà, đây là quyết định của con. Con muốn đến Mỹ học mấy thứ hay ho, tận hưởng thế giới bên ngoài. Mặc kệ sau này con với Đỗ Long có tiếp tục được hay không, ba đừng vì vậy mà khi dễ anh ấy.

Bạch Tùng Tiết nghiêm mặt nói với Đỗ Long:

- Rốt cuộc cậu cho Tiên Nhi uống thuốc gì vậy? Sao đến giờ nó vẫn bảo vệ cho cậu?

Bạch Nhạc Tiên tỏ ra thoải mái:

- Ba, đây là chuyện của chúng con, ba đừng lo nữa.

Bạch Tùng Tiết cực kỳ không vui nhìn Đỗ Long, nói:

- Cậu hay lắm, xem như cậu may mắn... Lần này gọi cậu qua đây ngoại trừ định dạy dỗ cậu, tôi còn một việc cần cậu làm, cậu xem nên làm như thế nào đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK