Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công việc ở Ủy ban kỷ luật quả thật rảnh rỗi, Bạch Nhạc Tiên chỉ mất một giờ đi đưa tin đã hoàn thành công việc của cả ngày, cô xin phép cấp trên, rồi rời khỏi Ủy ban kỷ luật.

Nếu nói là trong thời gian dài khi Đỗ Long không ở thành phố Ngọc Minh, cô thực sự cũng từng rất mông lung, nhưng giờ Đỗ Long đã trở lại, lòng cô tựa như đầu sợi tơ bị gió quạt cuốn vào, càng quấn càng chặt, một khắc cũng không muốn rời khỏi Đỗ Long.

Lúc Đỗ Long cùng với Bạch Nhạc Tiên xuất hiện tại hiện trường phá án do tổ 1 phụ trách, bọn Mạnh Hạo đang đau đầu muốn chết quả thật mừng rỡ. Tất cả liền giống như nửa năm trước, Đỗ Long nghiễm nhiên vẫn là một đội phó phụ trách chuyên môn, hắn điều tra hiện trường, kiểm tra thi thể, hỏi nhân chứng, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp. Chỉ có một điểm bất đồng đó là, lúc Đỗ Long hỏi nhân chứng, yêu cầu đưa tay ra để bắt mạch, và nhìn chăm chú ánh mắt đối phương, rồi mới bắt đầu hỏi.

- Đây là lúc tôi đang xem một bộ phim gì đó đột nhiên nhạy cảm nghĩ đến đấy, vì thế tôi còn đi học chuyên môn bắt mạch vài ngày. Tất cả mọi người đều biết, người căng thẳng tim sẽ đập nhanh hơn, biểu hiện dồn dập nhất, mau lẹ nhất nằm ngay trên nhịp mạch, thông qua bắt mạch cộng thêm nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, tôi có thể nhanh chóng phán đoán đối phương là nói thật hay nói dối, hoặc là có cái gì đó khác. Biện pháp này đơn giản dễ học, chỉ cần nắm giữ bí quyết, so với dụng cụ phát hiện nói dối còn chuẩn xác hơn, không tin các cậu cứ thử xem.

Lúc Đỗ Long thẩm vấn những người có liên quan đến vụ án, ba lần liên tiếp người bọn Mạnh Hạo cảm thấy đáng nghi nhất lại lọt qua vòng bắt mạch thẩm vấn của Đỗ Long, Đỗ Long xác nhận là vô tội, điều này không khỏi khiến bọn Mạnh Hào trong lòng bắt đầu nghi ngờ, chiêu này có dùng được thật không?

Người thứ tư bị mang đến hỏi, là một lão già hơn sáu mươi tuổi bố đẻ của người chết, khóc đến mức hai mắt đều sưng lên, nước mắt nước mũi dàn dụa. Lão run rẩy đi tới ngồi vào cái ghế đối diện Đỗ Long, Đỗ Long mời lão đặt tay lên, lão già hai mắt trợn trừng, giận giữ nói:

- Con lão chết rồi, các anh không đi bắt hung thủ, đem chúng tôi tới đây hỏi tới hỏi lui làm cái gì? Chẳng lẽ tôi lại có thể hại chết con mình sao? Tôi cũng không cần khám bệnh gì, tại sao phải nhờ ngươi bắt mạch? Tôi thấy đám cảnh sát tắc trách này chỉ làm qua loa cho xong, không phải thật tâm phá án!

Đỗ Long cười nói:

- Bác trai, bác hiểu lầm rồi, nếu muốn qua loa cho xong, chúng tôi chụp mấy tấm hình rồi đi, còn hỏi lung tung phiền toái như vậy làm cái gì? Bác trai, nếu bác thật sự muốn chúng tôi mau chóng phá án, cũng đừng làm mất thời gian của chúng tôi, phối hợp điều tra với chúng tôi, nào, đặt tay lên để tôi bắt mạch cho bác, hỏi mấy câu, không cần đến một phút là xong, tay của bác cũng không phải làm bằng vàng đấy chứ, bắt mạch không vấn đề gì chứ?

Lão già nhíu chặt mày, Thẩm Băng Thanh chậm rãi đi vào sau lưng lão nói:

- Không chịu phối hợp đã nói lên trong lòng có quỷ kế, bác trai, bác thấy có đúng không?

Lão già giận giữ nói:

- Các anh trong lòng mới có quỷ, bắt thì bắt, được, cậu nói, một phút, tôi sẽ cho cậu một phút.

Lão già đưa tay phải ra đặt ở quyết gỗ dầu túi lên, Đỗ Long mỉm cười giơ tay lên bắt mạch, nói:

- Một phút là một phút, bác trai, con của bác tinh thần có vấn đề, bác là người biết rõ điều này?

Lão già trừng mắt nói:

- Cái đó là ẩn tính đấy, cho dù phát tác cũng sẽ la to một trận, không có khả năng rơi xuống chum nước chết đuối, vừa rồi anh cảnh sát kia đều nói nó là nó bị người ta ấn vào trong chum nước chết đuối đấy.

Đỗ Long nói:

- Bác chỉ cần đáp là đúng hay không đúng thôi, nói nhiều như vậy vô nghĩa, một phút kia có thể không giải quyết được gì, bác trai, vấn đề thứ hai, con của bác bao lâu phát bệnh một lần?

- Khoảng một tuần một lần, uống thuốc rồi thì tốt, việc này hàng xóm láng giềng đầu biết, bao nhiêu năm nay chưa bao giờ nó bị chết đuối cả.

Lão già không kìm nổi sự bực tức.

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Bác trai, bác vừa nói con bác là bị có người ấn vào nước chết đuối, bác có nhìn thấy không? Bác cũng không phải pháp y, làm sao biết con bác là bị chết đuối, mà không phải là bị bóp chết chứ?

Lão già trợn mắt há hốc mồm nói:

- Cái này sao có thể? Không phải nó bị rơi vào chum nước chết sao? Nó… nó….

Đỗ Long đột nhiên buông tay ra, nói:

- Vừ vặn một phút, bác trai, nói thật, tim bác đập rất rối loạn, những lời bác nói không có một câu nào nói thật, con của bác không phải bị người khác hại chết, mà hoàn toàn là do chính bác, tự tay bóp chết con mình, và cho nó vào chum đổ nước lên ngụy trang thành chết đuối biểu hiện giả dối. Đáng tiếc người sau khi chết sẽ không hô hấp, phổi cũng sẽ không có nước, người bị dìm chết cổ cũng sẽ không có dấu vết bị bóp. Nếu như sau khi ông bóp chết anh ta rồi tùy tiện quăng ra một chỗ nào đó có khi còn làm chúng tôi khó khăn hơn trong phá án, ông cố tình ném anh ta vào chum nước trước của nhà, giấu đầu hở đuôi lộ ra chân tướng, Mạnh Hạo, còng ông ta lại.

Lão già giận dữ hét:

- Cậu nói bậy! Con trai tôi không phải do tôi bóp chết, oan uổng cho tôi quá.

Mạnh Hạo mặc dù có nghi vấn, nhưng tin tưởng vào kinh nghiệm của Đỗ Long, y tiến đến còng tay lão già, cũng tuyên bố:

- Nhiễm Hiển Tuyền, ông hiềm nghi sát hại con mình, tôi đại diện cho cảnh sát bắt ông.

- Tôi bị oan!

Lão già vẫn kêu lên như trước.

Đỗ Long cười lạnh tiến lên vén ống tay áo của lão, thì thấy trên cánh tay có vài dấu vết bị cào, Đỗ Long nói:

- Ông bị oan? Vậy tôi hỏi ông, vết cào trên tay ông là thế nào? Ông đã dùng tay trái ghìm cổ con của ông xuống từ phía sau, tay phải dùng để bịt miệng anh ta, ghìm anh ta cho đến chết. Bởi vì khi anh ta sắp chết phản kháng, cào xước tay trái của ông, bởi vậy khi tôi bắt mạch cho ông ông cố ý để tay phải lên. Dựa theo lời nói của ông lúc trước, ông hẳn là hiểu rõ việc bắt mạch bằng đông y, nam trái nữ phải là kiến thức phổ thông tuyệt sẽ không tính sai đấy. Khi ông đưa tay phải lên, tôi liền phỏng đoán tay trái của ông có vấn đề, ông tự cho là không hề có sơ hở, thật ra trong mắt tôi ông chính là cái sàng mục chi chít lỗ thủng.

Chứng cớ sờ sờ trước mặt Nhiễm Hiển Tuyền không phản bác được, nghi ngờ của bọn Mạnh Hạo cũng tan biến, rất hưng phấn chuyển ông ta ra khỏi phòng thẩm vấn tạm thời. Người ở phía ngoài nhìn thấy Nhiễm Hiển Tuyền bị còng đẩy ra ngoài, bọn họ đều không hiểu hỏi. Mạnh Hạo liền lớn tiếng giải thích, hàng xóm láng giếng xung quanh đều ồ lên giật mình, vợ Nhiễm Hiển Tuyền nghe được chính lão giết chết con của mình, bà ta nổi điên lên nhào tới, kêu gào lên:

- Ông nên bị nghìn đao chém chết lão quỷ, tại sao ông phải hại chết con mình, vì sao.

Nhiễm Hiển Tuyền cúi đầu, không nói được một lời, bên cạnh có ông cụ lớn tuổi nói:

- Còn phải hỏi sao? Còn không phải cảm thấy tiểu Thiên làm cho lão mất thể diện? Tôi nói này Nhiễm Hiển Tuyền, nếu không phải mày ép tiểu Thiên thi Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh, nó sẽ điên sao? Mày không ngờ bây giờ nó điên rồi mày ngại làm mày mất mặt, mày, mày… thật sự không có thuốc chữa nữa rồi!

Mạnh Hạo khuyên mọi người, đem Nhiễm Hiển Tuyền áp tải lên xe cảnh sát, sau đó gào thét mà đi…

Bạch Nhạc Tiên tự nhiên như không lên xe cảnh sát của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh bị chen ra sau. Vừa rồi Bạch Nhạc Tiên im lặng không nói câu nào, nhưng vừa lên xe thì líu ríu như chim, còn la hét đòi học thuật bắt mạch của Đỗ Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK