Đỗ Long về nhà ngủ hai tiếng, một cuộc điện thoại làm hắn tỉnh giấc. Lại là Mã Quang Minh gọi tới, hắn lập tức lấy lại tinh thần, hắn đáp:
- Chú Mã, chú gặp chuyện gì rắc rối ạ? Cháu sẽ thay chú dàn xếp ngay bây giờ.
Mã Quang Minh cười nói:
- Thằng ranh, có vẻ như là cháu làm phiền chú nhiều hơn đấy. Là thế này, thím cháu nghe nói cháu về vì thế có mua chút đồ ăn, mời cháu tới nhà chú dùng bữa tối, cháu thấy thế nào?
Đỗ Long vốn định mời hai mẹ con Hạ Hồng Quân tới khách sạn Kim Long dùng cơm, nhưng phía Chủ tịch thành phố đã có lời mời vậy thì bữa cơm kia đành để sau, cũng may chỉ một hai ngày. Đỗ Long thoải mái đáp lại:
- Có đồ ăn ngon cháu đương nhiên phải đến chứ ạ, mấy giờ vậy chú để cháu tới?
Mã Quang Minh nói:
- Sáu giờ, nhưng vào khu tập thể Ủy ban nhân dân thành phố phải đăng ký rất phức tạp, cháu nói địa điểm chú bảo cậu Vương tài xế tới đón cháu.
Đỗ Long suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Được ạ, vậy sáu giờ cháu chờ ở bến xe bus trước trạm xăng Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc gần cầu vượt đường vành đai.
Xe của Chủ tịch thành phố rất dễ nhận ra, Đỗ Long không muốn trở thành đề tài của các báo chiều ở thành phố Ngọc Minh này, vì thế mới không để người ta tới thẳng tiểu khu nhà máy dệt đón hắn.
Sắp sáu giờ rồi mà Đỗ Long vẫn chưa thấy mẹ về, vì thế hắn gọi điện hỏi. Thi Cẩm Vân nói với hắn đến giờ này bà không về, ở nhà không cần nấu cơm.
Đúng sáu giờ Đỗ Long tới bến xe bus trước trạm xăng, nhìn một hồi, mấy chiếc xe bus chạy qua, người qua lại lên xuống, hắn thấy cũng rất thú vị. Đời người giống một chuyến xe bus, hành trình lái tới điểm cuối cùng thì những người bên cạnh có người ở, có người đi, có thể có một hai người cùng mình đi từ chặng đầu tới chặng cuối đã là cực kỳ may mắn rồi.
Lúc Đỗ Long đang suy nghĩ nhân tình thế thái thì một chiếc audi phanh KÍT, dừng ngay trước mặt hắn. Hắn vẫn tưởng Vương Chí Cường tới đón, không ngờ, tới bên cửa xe thì trước mặt hắn là một gương mặt có chút quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.
- Đỗ Long, anh không nhận ra tôi sao?
Cô gái ngồi gần ghế lái cười khúc khích nói với Đỗ Long:
- Suýt chút tôi cũng không nhận ra anh, thế nào, ở đây đợi người hay đợi xe thế?
Nghe thấy giọng cô ta cuối cùng Đỗ Long cũng nhận ra, cô gái trước mặt là bạn gái cũ của anh ta Chung Trinh.
Chung Trinh là con gái một nữ công nhân ở nhà máy dệt, nửa năm trước được giới thiệu cho Đỗ Long. Hai người qua lại nửa năm cũng không lấy gì làm mặn mà cho lắm, trong khoảng thời gian hắn bị đánh thành người thực vật cô ta đã nhờ người nói với Thi Cẩm Vân rằng cô ta và hắn đã chia tay rồi. Sau khi tỉnh lại hắn cũng chẳng quan tâm, bởi hắn căn bản không thích cô ta. Có điều là đàn ông, trong tình cảnh như thế lại bị phụ nữ đá nên trong lòng hắn cũng có chút oán hận cô ta.
Nhà Chung Trinh cũng không khá giả, nhưng hôm nay cô ta ngồi trên audi, ăn mặc trang điểm cũng không giống trước đây, trước ngực đeo chiếc dây chuyền vàng, quần áo mặc trên người cũng là hàng hiệu đắt tiền. Đỗ Long nhìn cô ta một lát rồi quay sang vị trí ghế lái, chỉ thấy một tên béo khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính râm, hắt ánh nhìn lạnh lùng về phía hắn. Hai người nhìn nhau một cái rồi tự quay đi, Đỗ Long nói một cách lạnh nhạt:
- Là cô à, anh ta là bạn trai mới của cô à, tìm đâu ra thế?
Chung Trinh cười đắc ý:
- Anh ấy là chồng tôi, kinh doanh vật liệu xây dựng, gần đây mới nhận một dự án lớn của Ủy ban nhân dân thành phố Ngọc Minh, thế nào? Bây giờ anh vẫn ổn chứ? Lần trước anh bị đánh ngất tôi không tới thăm anh thật không phải, anh không bị di chứng gì chứ? Đã có bạn gái chưa? Có cần tôi giới thiệu cho anh một người không?
Đỗ Long hận thầm, dù vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn nói:
- May mà cô không tới nếu không tôi đã không tỉnh lại được rồi, bị thương nặng như thế chắc chắn phải có di chứng rồi, nhưng tạm thời chưa phát hiện ra. Bác sỹ nói tôi đi trên đường có khả năng bỗng nhiên phát điên rồi ăn tươi nuốt sống người ta đấy.
Chung Trinh mặt hơi biến sắc, tên mập khinh khỉnh nói:
- Trinh, tại sao em lại quen hạng người không có tố chất này, đừng để ý đến hắn nữa, chúng ta còn phải đến khu nghỉ dưỡng Hoàng Kim mời Cục trưởng dùng bữa cho kịp giờ nữa.
Chung Trinh không cam lòng nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, anh đừng làm cảnh sát nữa, từ chức đi, tôi sẽ nhờ chồng tôi sắp xếp cho anh làm bảo vệ ở công ty anh ấy. Lương và các chế độ đãi ngộ tốt hơn làm cảnh sát nhiều.
Đồ đê tiện này chính là đến để giẫm đạp lên người ta, ánh mắt lộ vẻ khinh thường khiến Đỗ Long nhìn rõ bản chất của cô ta, hắn cười lạnh:
- Cảm ơn, cảnh sát là công việc rất có tiền đồ, bây giờ tôi rất hài lòng, không cần phải tới làm công cho bọn tư bản hút máu người.
- Anh nói cái gì đó?
Tên béo không vừa ý, gã réo lên:
- Thằng ranh, mày nói ai là bọn tư bản máu tanh.
Đỗ Long nói:
- Tôi có chỉ đích danh sao? Anh vội vàng nhào tới đáp lời có liên quan gì tới tôi?
Tên béo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, gã mở cửa bước xuống đi về phía Đỗ Long. Lúc này phía sau lại có một chiếc audi đi tới, tài xế dùng sức ấn còi vài lần, tên béo giơ ngón giữa lên chỉ, quay đầu lại muốn cho Đỗ Long một bạt tai. Đỗ Long cười lạnh, bắt lấy tay gã béo đập mạnh lên cửa kính xe, bịch một tiếng, trên kính xuất hiện vết rạn li ti thành vòng. Tay phải của tên béo hoàn toàn biến dạng, đau đến nỗi gã phải gào lên.
Chung Trinh ngồi trên xe cũng bị dọa cho mặt trắng bệch ra, cô ta lấy vẻ mạnh mẽ át đi sự sợ hãi trong lòng:
- Đỗ Long, anh dám đánh người, tôi phải báo cảnh sát. Anh là cảnh sát, biết luật mà phạm luật, tội tăng thêm một bậc.
Đỗ Long buông tay ra, cười lạnh nói:
- Xe tôi chờ tới rồi, tên béo chết dẫm, nhìn kỹ xem đây là xe gì. Vừa rồi ông ra dấu ngón tay thối mọi người đều thấy cả rồi, haha, tự mà lo giải quyết đi.
Đỗ Long nói xong liền đi về phía chiếc audi phía sau. Mặc dù cùng là audi, nhưng rõ ràng chiếc phía trước vừa nhỏ vừa ngắn, lại bám đầy bùn đất, như vậy chiếc phía trước đó đơn thuần chỉ là chim trĩ.
Sau khi Đỗ Long lên xe, Vương Chí Cường trừng mắt nhìn tên béo hỏi:
- Tên kia là ai thế?
Đỗ Long thuận miệng đáp:
-Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết gã là thương nhân kinh doanh vật liệu xây dựng, dường như còn muốn cùng Cục trưởng tới resort Hoàng Kim uống rượu, ha ha, lần này gã chỉ có thể dùng tay trái kính rượu lãnh đạo rồi.
Vương Chí Cường khá quen với chuyện của chính quyền, anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Hóa ra là gã, sắp quốc khánh rồi, có rất nhiều cơ quan muốn sửa sang lại văn phòng để đón quốc khánh, cũng vì việc ấy, để về tôi tìm người hỏi, mẹ kiếp, tên khốn này dám chỉ ngón tay thối vào tôi, nó lĩnh đủ rồi.
Tài xế của Chủ tịch thành phố quả nhiên hoành tráng, Đỗ Long lại thấy mặc cảm. Xe chuyên dụng của Chủ tịch thành phố đánh x era giữa đường, cơ hồ áp sát chiếc audi phía trước mà đi qua. Vương Chí Cường giơ tay lên nóc xe làm dấu ngón tay thối sau đó tăng tốc độ. Tên béo sau khi nhìn rõ biển số của chiếc audi này lộ vẻ sợ hãi, choáng váng, dường như quên mất rằng tay gã đang rất đau, mặc dù giờ xe chính quyền không dùng biển đặc biệt nữa nhưng biển số xe của mấy vị lãnh đạo chính quyền thành phố thì người có ý mỗi ngày cũng đọc mấy lượt. Tên béo gần đây xã giao với lãnh đạo chính quyền, đương nhiên biết chiếc audi có biển đó là xe chuyên dụng của Chủ tịch thành phố Mã Quang Minh.
Bất ngờ nghe Chung Trinh gọi 110 báo cảnh sát, tên béo giật mạnh điện thoại ném xuống đất cái “rầm”, chiếc Iphone 6 mấy nghìn tệ thế là vỡ tan.
Tên béo tức giận nhìn Chung Trinh, cô ta sợ run người, tên béo giận dữ hét:
- Đã bảo cô đừng có cả ngày tìm người quen khoe khoang, đừng có dương dương tự đắc thì không nghe. Lần này thì hay rồi, đó là.... con mẹ nó, nếu như trên xe là vị …kia, nói không chừng tôi bị đồ sao chổi nhà cô hại chết rồi.
Chung Trinh bị bất ngờ nhưng vẫn nhẹ giọng biện minh:
- Tối qua anh còn nói em là ngôi sao may mắn của anh…
- May mắn cái…
Tên béo giơ tay tát Chung Trinh, lúc đó cả hai cùng đau mà hét toáng lên.
Chiếc xe của Chủ tịch thành phố đã tới khu tập thể cao tầng cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa, chỗ này chỉ có một lối ra vào, vài người bảo vệ vẻ mặt khôi ngô, thần sắc nghiêm nghị tiến hành theo dõi, kiểm tra các xe qua lại, đến xe của Chủ tịch thành phố cũng không bỏ qua.
- Khách của Chủ tịch Mã.
Vương Chí Cường nói với người bảo vệ, sau khi bảo vệ đăng ký xong liền vẫy tay cho đi, Đỗ Long khen:
- Bảo vệ ở đây hình như còn nghiêm hơn ở trụ sở ủy ban.
Vương Chí Cường cười nói:
- Đúng thế, đối với lãnh đạo mà nói sự an toàn của người thân thậm chí còn quan trọng hơn bản thân mình. Huống hồ ở đây không chỉ có lãnh đạo thành phố, còn có rất nhiều đại gia giàu có, đều là bảo vật của thành phố Ngọc Minh tỉnh Thiên Nam chúng ta, bảo vệ chắc chắn phải nghiêm hơn một chút rồi.
Vương Chí Cường dẫn Đỗ Long tới sảnh, nói cho hắn biết số nhà của Chủ tịch, sau đó liền lái xe đi mất. Đỗ Long mang theo hộp Não Bạch Kim (thuốc chống mất ngủ ở người già) gõ cửa nhà Chủ tịch. Vợ của Mã Quang Minh – Tân Mỹ Linh ra mở cửa cho Đỗ Long, thấy hắn mang theo đồ bà cười nói:
- Tiểu Đỗ, cháu đến nhà chú thím ăn cơm còn mua đồ làm gì, những thứ này vừa đắt, ăn vào lại không có tác dụng gì, lần sau không được lãng phí tiền thế nữa.
Đỗ Long cười:
- Cũng không thể đến tay không được ạ, cháu cũng không biết mua cái gì khác cho tốt, vì thế liền mua một chút gọi là.