Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Nham gật gật đầu nói:

- Theo phán đoán bước đầu tại hiện trường thì khả năng đột nhập cướp của là rất lớn.

Đỗ Long khẽ mỉm cười bước vào phòng ngủ, nói:

- Điều tra hiện trường xong rồi à? Nạn nhân bị chết như thế nào vậy?

Hoàng Nham nói:

- Pháp y vẫn chưa tới, tạm thời cũng khó nói. Nhưng tôi thấy chắc là chết do ngạt thở. Trên mặt nạn nhân bị bọc hai lớp màng bảo quản, trên người không có vết máu, có dấu vết giãy giụa nhưng chắc là không bị xâm phạm.

Đỗ Long đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt đảo quanh một lượt. Chỉ thấy trong phòng cũng bị lục lọi lộn xộn, một cô gái còn trẻ mặc áo ngủ đang nằm ngửa trên giường, trên đầu quả nhiên bị màng bảo vệ trong suốt bao bọc xung quanh.

Đỗ Long đi vào, đeo găng tay rồi sờ sờ trên cổ thi thể, nói:

- Thi thể vẫn còn ấm, nếu lấy nhiệt độ trong phòng hiện giờ mà tính thì chắc là cô ấy bị hại trong khoảng nửa giờ đến hai giờ trước.

Đỗ Long lại cẩn thận kiểm tra tay của nạn nhân nói:

- Cổ tay có vết bầm tím, từ hình dạng và vị trí của vết ứ đọng này thì chắc là hung thủ đã ghì tay nạn nhân trên giường.

Đỗ Long so sánh một chút nói:

- Một người thì không thể vừa kéo hai tay nạn nhân lại vừa dùng màng bảo quản làm ngạt chết cô ấy được. Điều này cho thấy hung thủ là một người rất cường tráng, hơn nữa không chỉ là một người. Y hoàn toàn có thể bóp chết nạn nhân một cách dễ dàng nhưng lại dùng thủ đoạn rắc rối là màng bảo quản. Anh thử nói xem là tại sao?

Hoàng Nhan ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Có lẽ y muốn nhìn thấy bộ dáng đau đớn của nạn nhân trước khi chết.

Đỗ Long nói:

- Đúng. Cho nên rất có khả năng hung thủ là kẻ thù của nạn nhân. Chúng ta nên tìm chồng nạn nhân hỏi một chút xem anh ta hay vợ anh ta có kẻ thù không đội trời chung hay không.

Hoàng Nham “uhm” một tiếng, lấy điện thoại gọi cho nhân viên điều tra hình sự đang ở phía dưới kia. Một lát sau nói với Đỗ Long:

- Lý Kiến Siêu nói vợ anh ta không có kẻ thù. Anh ta cũng không có.

Đỗ Long nói:

- Hoặc là anh ta căn bản cũng không biết mình đắc tội với người khác khi nào, hoặc là đây chính là vấn đề của hung thủ.

Đỗ Long nói xong lấy ra máy tính bảng, đăng nhập vào đám mây an ninh tìm kiếm.

Hoàng Nham tiếp tục điều tra trong phòng. Đỗ Long vừa tìm vừa nói:

- Trong nhà nạn nhân gần như bị lục lọi hết rồi. Nếu như muốn làm giả hiện trường thì chắc hung thủ sẽ không mất nhiều thời gian lục lọi tìm kiếm đồ như vậy. Chắc là y đang tìm gì đó. Tiền hoặc là trang sức hoặc là đồ vật đặc biệt nào đó.

Hoàng Nham hơi mất kiên nhẫn đối với mấy lời thao thao của Đỗ Long. Mọi người đều đang điều tra tỉ mỉ hiện trường, sao cái tên này cứ nói mãi không ngừng thế? Muốn nói gì thì về mở cuộc họp nghiên cứu thảo luận tình tiết vụ án nói không được à?

Đỗ Long lại nói:

- Uhm, tôi tìm được một vụ án có thủ pháp giết người giống vụ này rồi. Đến tận bây giờ vẫn chưa phá được. Cũng là dùng đồ vật làm ngạt chết nạn nhân nhưng là dùng túi nhựa bình thường. Vụ này xảy ra hai tháng trước ở khu phía Tây.

Hoàng Nham nhảy đến hỏi:

- Vụ án kia có nghi phạm không?

Đỗ Long nói:

- Có. Nhưng y có chứng cứ ngoại phạm nên vụ đó chưa được giải quyết.

Hoàng Nham cau mày, nhìn qua một chút nói:

- In một cái ảnh của nghi phạm ra rồi đưa cho bảo vệ cùng những người dân gần tiểu khu này xem xem. Không chừng sẽ có phát hiện gì mới.

Đỗ Long đưa máy tính bảng cho cậu ta, nói:

- Vậy anh đi tra đi, tôi đi xem những phòng khác.

Đỗ Long bước vào căn phòng sát vách phòng nạn nhân nhưng thấy đây là phòng của trẻ con. Trong phòng cũng hơi lộn xộn nhưng vẫn gọn gàng hơn nhiều so với phòng ngủ chính. Hắn đứng ngoài cửa phòng nhìn hai lượt, căn bản cũng không muốn bước vào nhưng trong lòng hắn chợt động, mũi hếch hếch hai cái rồi men theo mùi mà bước vào.

Đó là mùi nước tiểu như có như không. Rất nhanh Đỗ Long đã tìm được nguyên nhân. Hắn ngồi xổm xuống, xốc mép khăn trải giường đang rủ xuống lên.

- A…

Một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó là một bóng đen vọt mạnh từ giường ra.

Nếu là người khác thì chắc hắn đã bị dọa cho nhảy dựng lên rồi, nhưng Đỗ Long đã sớm biết tình hình dưới gầm giường nên hắn không hề ngạc nhiên mà bắt được cái bóng đen đang muốn né bên cạnh hắn.

- A…

Bị Đỗ Long bắt được là một đứa bé. Cả người đứa bé bị giữ chặt vẫn đang hét lên những tiếng chói tai. Lực xuyên thấu của âm thanh kia vô cùng mạnh, Đỗ Long lại đang đứng gần, màng nhĩ cũng suýt nữa thì bị thủng.

- Đừng sợ, chú không phải là người xấu.

Đỗ Long không để ý đến sự bẩn thỉu và hôi thối, ôm lấy đứa bé đang bị dọa không nhẹ vào lòng an ủi nó. Đứa bé kia vẫn đang thét chói tai thì mấy người Hoàng Nham đã nhanh chóng lao đến. Nhìn thấy đứa bé Đỗ Long ôm trong lòng bọn họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

- Sao lại có đứa bé này?

Hoàng Nham nhanh chóng phục hồi tinh thần, quay ra chất vấn cậu nhân viên điều tra vẫn đang đứng ngây ra như phỗng:

- Cậu không điều tra kĩ trong phòng à? Nếu như là hung thủ thì làm thế nào?

Nhân viên điều tra bị chất vấn hèn nhát nói:

- Đồn công an dân phòng nói là đã kiểm tra rồi, không có ai cả. Xin lỗi anh Hoàng, lần sau sẽ không như thế nữa.

Hoàng Nham hung hăng trừng mắt nhìn một cái nói:

- Đi kiểm tra lại lần nữa, về viết bản kiểm điểm cho tôi.

Nhân viên điều tra kia đi rồi, dưới sự an ủi của Đỗ Long, đứa bé trong lòng hắn đã thôi khóc rồi sau đó gục xuống, không ngờ lại ngất đi.

Hoàng Nham kinh ngạc nhìn Đỗ Long, Đỗ Long nhẹ giọng nói:

- Cho nó nghỉ ngơi một chút cũng tốt, nếu không sẽ bị ám ảnh về tâm lí đấy.

Hoàng Nham gật gật đầu nói:

- Có lẽ nó nhìn thấy hung thủ, ít nhất là cũng nghe được gì đó. Chờ nó tỉnh lại…

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tốt nhất vẫn là không nên. Mỗi lần nhớ lại chuyện hôm nay nó sẽ bị tổn thương một lần. Chúng ta mau chóng nghĩ cách phá án đi, tránh cho đứa bé đáng thương này lại chịu tổn thương.

Hoàng Nham muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gật gật đầu, để Đỗ Long bế đứa bé kia ra ngoài.

Lý Kiến Siêu nhìn thấy Đỗ Long ôm con mình từ trên lầu xuống, anh ta tưởng như không thể tin vào mắt mình nữa, vội vàng xông đến ôm đứa con vào trong lòng, căng thẳng hỏi:

- Thằng bé, thằng bé sao vậy?

Đỗ Long nói:

- Nó vẫn trốn dưới gầm giường, bị hoảng sợ quá độ. Tôi không có cách nào đành để nó ngủ vậy. Ngủ một giấc đối với nó bây giờ là quan trọng nhất.

Lý Kiến Siêu rưng rưng nói:

- Cục trưởng Đỗ, cảm ơn cậu. Cả người tôi đều ngớ ngẩn ra, không ngờ lại quên mất hôm nay con tôi xin nghỉ ở nhà. Tôi đúng là một tên khốn khiếp.

Đỗ Long an ủi mấy câu, nói:

- Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ. Anh yên tâm đi, tạm thời nhà của anh không thể về được. Đợi Tiểu Đường hỏi xong thì anh có thể đưa đứa bé đến nhà người thân ở tạm.

Lý Kiến Siêu nặng nề gật đầu nói:

- Uhm, lát nữa tôi sẽ đưa thằng bé đến nhà bác nó ở tạm. Cục trưởng Đỗ, nhờ anh vậy.

Đỗ Long nói:

- Anh yên tâm đi. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Đỗ Long đến cổng của tiểu khu bắt đầu hỏi bảo vệ. Bảo vệ tỏ ý không nhìn thấy ai đặc biệt đi vào tiểu khu cả. Đỗ Long đành phải bảo anh ta cho xem video trong khoảng nửa giờ trước sau nạn nhân tử vong rồi xem kĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK