Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Linh Vân đeo kính râm, bước ra từ sân bay, cô vừa nhìn một cái đã thấy Đỗ Long, sau đó hé nở nụ cười, đẩy hành lý tiến về phía hắn.

- Tô tiểu thư rút cục đã tới...

Đỗ Long tiến lên cười nói:

- Khiến tôi đời đến mòn mắt.

Tô Linh Vân cười nói:

- Rất xin lỗi, gặp chút phiền toái nên đến trễ, Chu tiên sinh thật sự có thời gian chơi với tôi mấy ngày sao?

Đỗ Long nói:

- Cố gắng thôi, tôi cũng không biết khi nào có nhiệm vụ đột xuất, tôi lại bị triệu tập về.

Tô Linh Vân cười nói::

- Có thể chơi với tôi một hai ngày là vui lắm rồi... Chu tiên sinh... hình như anh trẻ hơn trước, tôi có thể gọi anh là anh Chu không?

Đỗ Long cười nói:

- Đương nhiên có thể, có một cô em xinh đẹp như em, anh vui mừng còn không kịp nữa là, vậy anh gọi em là tiểu Vân nhé.

Tô Linh Vân hé miệng cười cô nói:

- Anh Chu thật vui tính... Anh định dẫn em đi đâu chơi?

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Em không hề có dự định gì trước sao?

Tô Linh Vân nói:

- Không có, em muốn nếm mùi vị ngạc nhiên, anh Chu không khiến em thất vọng chứ?

Hai mươi năm nay Tô Linh Vân đều sống cuộc sống được sắp đặt từng bước, lần này cô muốn thực sự thư giãn, không nghĩ ngợi gì hết, Đỗ Long nói:

- Thôi được, anh rất thông thuộc tỉnh Thiên Nam, những nơi du lịch nổi tiếng em đều đi qua rồi chứ? Lần này anh dẫn em tới một nơi ít người lui tới, em thấy thế nào?

Tô Linh Vân cười nói:

- Được chứ, lần trước chơi ở thôn Mãnh Tú rất vui, nhưng đáng tiếc là hơi nhiều người, lần này... chỉ có hai chúng ta thôi sao?

Đỗ Long nói:

- Có phải sau lưng em có hai vệ sỹ không? Em sợ anh bắt nạt em à?

Tô Linh Vân quay đầu lại nhìn, nhưng không phát hiện ra điều gì, cô nói với Đỗ Long:

- Em không biết có người đi theo, lần này là em lén lút trốn đi, anh Chu chúng ta đi, anh nghĩ cách cắt đuôi bọn chúng, em biết anh sẽ có cách.

Đỗ Long cười nói:

- Anh có cách, nhưng em thật sự quyết định một mình cùng ta tới nơi rừng sâu núi thẳm chơi sao? Em không lo bố mẹ em lo lắng sao?

Tô Linh Vân kiên cường nói:

- Không sợ!

Đỗ Long nói:

- Vậy thì được, chúng ta đi thôi!

Đỗ Long đưa Tô Linh Vân rời khỏi sân bay, Đỗ Long để Tô Linh Vân lái xe, hắn nói:

- Có thể đưa túi xách của em cho anh xem một chút không?

Tô Linh Vân nói:

- Anh cầm đi, anh muốn xem cái gì?

Đỗ Long mở túi xách ra, thấy bên trong có một số đồ dùng của con gái, ví tiền..., trong đó có một chùm chìa khóa móc vào một dây chuyền treo một con gấu trúc nhỏ bằng gỗ.

Đỗ Long cầm dây chuyền treo một con gấu trúc lên xem và hỏi:

- Đây là cái gì?

Tô Linh Vân quay đầu nhìn thoáng qua nói:

- Đó là đồ do cha em tặng, từ bé em đã đeo nó trên người rồi, sao thế?

Đỗ Long nói:

- Nếu như em không muốn cha mẹ mình biết mình ở đâu thì tốt nhất nên vứt cái này đi, nếu không thì chặn nó lại, đây là thiết bị định vị GPS để tránh con gái bị lạc.

Tô Linh Vân nhíu nhíu mày nói:

- Cho du là GPS, nhiều năm như vậy rồi cũng hết pin rồi chứ?

Đỗ Long tháo chìa khóa của mình, trong chùm chìa khóa có một con dao đa năng, hắn dùng một cái nhỏ mở hai nhát là mở được cái nút của con gấu ra, thấy bên trong quả nhiên là có một thiết bị điện tử, trong đó có một chiếc đèn điện tử nhỏ, cách chừng 30 giây lại phát ra ánh sáng, Đỗ Long nói:

- Loại pin này có thể sử dụng ba tháng hoặc nửa năm, chứng tỏ có người thường xuyên giúp em thay pin.

Tô Linh Vân ảo não nói:

- Không trách được mấy lần em trốn Tề Quang Bưu gã vẫn tìm được, thì ra là bố mẹ em giúp gã.

Đỗ Long nói:

- Cha mẹ em cũng chỉ có ý tốt, họ muốn tốt cho em thôi.

Tô Linh Vân buồn bực nói:

- Ném nó đi, em không muốn cứ bị người khác trông chừng.

Đỗ Long gỡ bản mạch trên nút pin ra, sau đó lắp gấu trúc vào, hắn nói:

- Tạm thời như vậy đã, đây là quà bố mẹ em tặng, cứ giữ lại đi, không có thiết bị tìm kiếm lát nữa nhất định sẽ có một chiếc xe đuổi theo sau.

Đỗ Long vừa nói chưa được bao lâu, phía sau có một chiếc xe đuổi theo, Đỗ Long ngẩng đầu nhìn một cái nói:

- Đến nhanh thế. Hết đường cao tốc em tìm một nơi hẻo lánh đỗ xe bên ven đường.

Tô Linh Vân thoát khỏi đường cao tốc, hai chiếc xe đằng sau cũng dừng lại, một người cắt đầu húi cua đi tới, gõ gõ vào cửa kính bên tay lái của Tô Linh Vân, gã thanh niên đó nói:

- Tiêu thư, ông chủ đã dặn dò, chúng tôi không cần biết cô làm gì, nhưng chúng tôi nhất định phải đi theo tiểu thư, vì thế mời cô đeo cái này lên người bất cứ lúc nào...

Thấy người đó đem đến một sợi dây truyền treo gấu trúc giống hệt của mình, Tô Linh Vân Mới hoàn toàn hiểu được, cô nắm lấy, vứt ra giữa đường, cô trầm mặt nói:

- Anh hãy về đi, tôi không còn nhỏ nữa, tôi không cần các anh đi theo tôi, nếu còn theo tôi tôi sẽ không khách sáo đâu!

Người thanh niên kia nhìn Đỗ Long nói:

- Tiểu thư, cô có biết anh ta là người như thế nào không? Cô đi cùng hắn ông chủ sẽ lo lắng đấy.

Tô Linh Vân cười lạnh lùng nói:

- Anh ta là người thế nào không cần đến các ngươi quan tâm.

Người thanh niên kia nói:

- Tiểu thư chúng tôi đã điều tra qua lai lịch của hắn, tên Chu Dịch Thăng này rất phức tạp, thậm chí có thể là giả mạo, tiểu thư tuyệt đối không được nhẹ dạ.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:

- Không hổ danh là người của Ngân Hổ, nhanh như vậy đã điều tra được chân tướng của tôi. Tôi là người của Cục An Ninh Quốc Gia, đây là chứng minh thư của tôi.

Người thanh niên kia nói:

- Anh mới vào cục an ninh quốc gia mấy năm gần đây, trước đó anh làm gì?

Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:

- Nhân viên vòng ngoài của Cục An ninh Quốc gia? Muốn trở thành nhân viên chính thức của Cục An ninh Quốc gi không dễ dàng gì đâu nhé.

Người thanh niên kia lắc đầu nói:

- Không đúng, cho dù là nhân viên vòng ngoài cũng phải có lai lịch để điều tra chứ.

Đỗ Long nói:

- Đó là người bình thường, còn chúng tôi thường xuyên ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, nhất định sẽ không có bất kỳ ghi chép gì.

Người thanh niên kia nói với Tô Linh Vân:

- Tiểu thư cô nghe thấy rồi chứ? Loại người này lòng dạ lang sói, chuyện gì cũng có thể làm, tiểu thư tuyệt đối không thể một mình đi cùng hắn.

Đỗ Long không kìm nổi phì cười, chỉ thấy Tô Linh Vân vui mừng nói:

- Thật sao? Vậy anh Chu không phải là giống diệp viên 007 à? Là anh hùng dân tộc không tiếng tăm gì sao?

Đỗ Long vuốt mũi cười nói:

- Thật sao? Anh chưa từng nghĩ mình vĩ đại như vây...

- Tiểu thư...

Người thanh niên kia vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng lại bị Tô Linh Vân ngắt lời, cô lạnh lùng nói:

- Các anh không cần nói nữa, mời các anh tránh ra, đừng làm lỡ thời gian của tôi nữa.

Người thanh niên kia đanh lùi xuống một bước, lớn tiếng nói:

- Tiểu thư, chúng tôi nhất định phải đi theo cô, nếu không chúng tôi không biết ăn nói thế nào với ông chủ. Nếu tiểu thư sảy ra chuyện, chúng tôi chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!

Tô Linh Vân không lên tiếng, đóng cửa kính lên, Đỗ Long cười nói:

- Để bọn họ đi theo phía xa xa đi nếu không xảy ra án mạng đó. Anh nhận ra một người, gã chỉ vì nhất thời sơ sẩy, để đối tượng bảo vệ của mình gặp nguy hiểm, thế là bị bãi chức, may mà không phải chuyện lớn, nếu không phải ngồi tù rồi, Ngân Hổ Kim Sư nghe có vẻ oai phong nhưng áp lực rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK