Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Phu Vũ có chút bận tâm hỏi han:

- Tổ trưởng Đỗ, Thẩm Băng Thanh cậu ta có thể thắng sao?

Đỗ Long cười nói:

- Đương nhiên là thắng chắc rồi. Cho dù trước khi cậu ta chưa gặp tôi đều có thể thắng. Huống chi còn được tôi huấn luyện hơn nửa năm... Nếu không phải tôi dạy cậu ta gò lại một chút, đừng bộc lộ tài năng như vậy. Bây giờ bị đuổi đánh nhất định là đối thủ của cậu ta...

Lời này của Đỗ Long không hề sai chút nào. Thẩm Băng Thanh trước kia đánh nhau là kiểu quyền cước đại khai đại hợp mãnh liệt. Bây giờ biết cách gò lại rồi, có nghĩa là kỹ xảo chiến đấu của cậu ta đã nhập vào một cảnh giới mới. Vấn đề ở chỗ lời nói này của Đỗ Long hơi lớn, người đang thi đấu đã nghe rõ rành mạch rồi.

Mặt Triệu Phong đen sầm lại. Mặc dù Thẩm Băng Thanh không có làm anh ta tức giận, nhưng lời nói của Đỗ Long lại làm cho Triệu Phong quyết định phải nhanh chóng đánh gục Thẩm Băng Thanh. Dùng cái này để chứng minh Đỗ Long đã sai lầm.

Triệu Phong đuổi theo Thẩm Băng Thanh tấn công điên cuồng, nhưng vẫn không thấy hiệu quả. Triệu Phong dần dần sốt ruột trở nên nóng vội. Thẩm Băng Thanh xem xét một cơ hội chính xác, nghiêng người né nắm đấm của Triệu Phong. Sau đó dùng chân móc câu, Triệu Phong tức khắc ngã nhào chân tay dạng ra mặt ngửa lên trời.

Giữa tiếng hoan hô của mọi người, Triệu Phong hung hăng đập một cái xuống đất, xoay người bật dậy. Hạ Vũ kịp lúc thổi còi, nói:

- Tốt lắm, thời gian có hạn, chút nữa còn phải chạy mười ki lô mét. Thẩm Băng Thanh coi như thông qua chọn lựa rồi. Đỗ Long, chuẩn bị đi...

Triệu Phong vội la lên:

- Huấn luyện viên Hạ, tôi...

Hạ Vũ kêu Triệu Phong sang một bên, thấp giọng nói:

- Cậu cũng là lão tướng rồi, tại sao lại dễ dàng bị người ta ảnh hưởng như vậy? Đừng mắc mưu tiểu tử kia, cậu hãy nói thực cho tôi xem cậu Thẩm Băng Thanh kia như thế nào?

Triệu Phong lấy lại bình tĩnh, nói:

- Cậu ta quả thật không tệ, tuy nhiên...

Hạ Vũ nói:

- Đã không tệ thì được rồi. Không cần phải tiếp tục lãng phí thể lực, kẻ địch thực sự của cậu chính là Đỗ Long. Vững vàng lên, đừng để hắn đánh ngã dễ dàng, đến lúc đó mất mặt không chỉ là mình cậu đâu.

Hạ Vũ thấy Triệu Phong vẫn không phục, tiếp tục nói:

- Tôi đã điều tra bản ghi chép của tiểu tử kia rồi. Số lần hắn đánh nhau đối với một người cảnh sát mà nói cũng quá nhiều. Bản ghi chép huy hoàng nhất là từng một mình thu dọn một đám hắc đạo cầm vũ khí đánh nhau. Nếu như xem thường hắn thì chỉ có tự khiến mình mất mặt thôi!

Triệu Phong cuối cùng đã coi Đỗ Long là kình địch. Lúc Thẩm Băng Thanh cởi bao tay giao cho Đỗ Long lại nói khẽ với hắn rằng:

- Đừng khiến người ta quá khó khăn, cũng không phải kẻ thù gì.

Đỗ Long nói:

- Được rồi, nể mặt cậu... Tôi sẽ không KO anh ta. Tiện thể nói một câu, chân của cậu thực sự rất xinh xắn…

Thẩm Băng Thanh sửng sốt, Đỗ Long đã đĩnh đạc cởi vớ giày bước lên đệm lót cao su. Thẩm Băng Thanh thì vội vàng đi vớ, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.

Triệu Phong bình tĩnh bước lên giữa đệm lót, nói với Đỗ Long:

- Đến đây đi!

Đỗ Long hướng về phía anh ta chắp tay, đĩnh đạc đánh một quyền tới. Sau khi Triệu Phong đưa tay đỡ cho biết tay. Hai người đánh tới đánh lui một hồi lâu. Triệu Phong bị trúng hai ba quyền, còn Đỗ Long thì chưa bị tổn hại một cọng lông. Hạ Vũ thấy thế liền lắc lắc đầu, nói:

- Tốt lắm, Đỗ Long cũng thông qua kiểm tra rồi.

Đỗ Long nhảy dựng về phía sau, chắp tay cười hì hì nói với Triệu Phong:

- Huấn luyện viên Triệu, lĩnh giáo.

Nếu trực tiếp bị đánh bại, Triệu Phong có lẽ vẫn còn có thể nhận. Đỗ Long rõ ràng là đánh qua loa lấy lệ. Một cảm giác bị khinh thường khiến ngọn lửa trong lòng Triệu Phong dâng trào lên, anh ta giận dữ hét:

- Đừng chạy trốn! Phân thắng bại rồi nói sau!

Nói xong Triệu Phong liền phóng nhanh về phía Đỗ Long. Sau đó xoay người đá hậu. Vọt tới trước và xoay người đá một cước hung mãnh vào bụng Đỗ Long.

Tốc độ và lực của cước này đều tốt. Xem ra Triệu Phong rất hài lòng. Đỗ Long gần như ngây người không phản ứng. Hạ Vũ ở bên cạnh vội vàng hét lớn dừng tay! Ngay tại thời điểm mọi người quá sợ hãi, thân mình Đỗ Long đột nhiên uốn éo, tránh thoát một cước của Triệu Phong. Sau đó thân thể của Đỗ Long dán vào chân tay Triệu Phong xoay một vòng. Tay trái của hắn quơ múa, cuốn theo lực xoay. Mu bàn tay lập tức đánh thẳng lên ót của Triệu Phong.

Triệu Phong trong chốc lát đầu choáng váng, hai mắt trắng dã ngã xuống. Đỗ Long a ơ một tiếng, nhún vai về phía Thẩm Băng Thanh, ý là nói “Thật có lỗi, không cẩn thận không kịp thu tay... Đây là anh ta tự tìm..."

Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn hắn. Hạ Vũ vội vàng chạy lên kiểm tra cho Triệu Phong. Lúc Đỗ Long cũng muốn tiếp cận đi đến, Hạ Vũ giận dữ hét lên với hắn:

- Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài, đến bãi tập tập thể dục vận động!

Mọi người thấy tổng huấn luyện viên giận giữ, vội vàng xám xịt chạy ra. Ở bên cạnh sân thể dục, Bạch Hồng Ấn nói với Đỗ Long đang khoan thai đến chậm:

- Tổ trưởng Đỗ, anh thực trâu bò. Tên kia căn bản chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Đỗ Long nói:

- Chớ vui sướng khi người ta gặp họa. Nếu không tôi lập tức đăng ký thay cậu, để huấn luyện viên Triệu hạ cơn tức?

Bạch Hồng Ấn lè lưỡi, không dám nói gì nữa. Một lát sau Hạ Vũ và Triệu Phong cùng đi lại. Trên đầu Triệu Phong vẫn còn một dấu ấn đỏ. Đỗ Long tiến lên thành khẩn nói xin lỗi:

- Huấn luyện viên Triệu, thực sự rất xin lỗi. Vừa rồi tôi không khống chế được bản thân...

Triệu Phong thoải mái cười, nói:

- Không trách cậu, đều tại tôi hiếu thắng. Biết rõ không bằng cậu còn muốn cậy mạnh, bị đánh là phải. Cậu quả nhiên rất lợi hại, còn lợi hai hơn so với gã đánh bại tôi giành quán quân ở vòng thứ nhất năm đó!

Hạ Vũ thấy Đỗ Long chủ động nói xin lỗi, trên mặt cũng trở nên mưa thuận gió hoà, y cười nói:

- Đỗ Long, cậu rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thực lực? Xem ra cậu chỉ cần phát huy mức bình thường, đến Bắc Kinh lấy huy chương về không thành vấn đề rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Đương nhiên rồi, tôi chưa từng nghi ngờ bản thân mình.

Triệu Phong cảm thấy rất hứng thú nói:

- Đỗ Long, quyền kia của cậu vừa rồi tôi căn bản chưa kịp phản ứng. Tốc độ của cậu rốt cuộc là nhanh bao nhiêu? Cậu một quyền hươ ra, lớn nhất có thể đạt tới bao nhiêu ki lô gam?

Đỗ Long nói:

- Tôi chưa từng kiểm tra qua.

Triệu Phong tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc ở đây chúng tôi không có dụng cụ này... Nếu không đợi chút nữa tôi dùng tấm chắn đỡ đòn, cậu thử kích toàn lực một cái xem sao?

Đỗ Long cười nói:

- Được thôi, ngoại trừ đại thụ trên núi, tôi còn chưa thử kích toàn lực. Đợi lát nữa rồi nói sau. Huấn luyện viên, chúng tôi chuẩn bị xong rồi.

Hạ Vũ nói:

- Chuẩn bị xong thì đều đứng lên vạch xuất phát đi. Đỗ Long, lần này cậu cũng đừng giấu thực lực nhé. Chạy nhanh một chút không chừng có thể không cần tham gia đợt kiểm tra lại của Châu Đức Hồng nữa, trực tiếp đến thành phố Ngọc Minh tham gia tuyển chọn cuối cùng.

Đỗ Long gật gật đầu, nhưng trong lòng đang suy nghĩ. Mình nên chạy nhanh đến chừng nào? Dựa vào năng lực của hắn hiện giờ, phá kỉ lục thế giới khả năng hơi khó. Nhưng kỷ lục quốc gia có lẽ không cẩn thận lại phá được. Làm cho chấn động quá cũng không hay, chớ để bắt phải đi tham gia thế vận hội Ô-lym-pic...

- Chuẩn bị... Chạy!

Hạ Vũ ra lệnh một tiếng, mọi người liền chạy đi. Đỗ Long dự bị chạy ba mươi ba phút, cho nên ngay từ đầu đã chạy rất nhanh. Mấy người Bạch Hồng Ấn rất nhanh đã bị bỏ rớt. Có thể theo sát sau Đỗ Long chỉ có Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ.

Thể lực của Thẩm Băng Thanh vốn cũng không tệ. Dạo này đi theo Đỗ Long cùng nhau luyện khí, cùng nhau chạy bộ, hiệu quả nghe nói không tệ. Còn Thạch Siêu Vũ lớn lên ở trong núi, trước kia mỗi ngày sáng sớm tinh mơ đều bôn ba hơn mười dặm đi học, chạy bộ với cậu ta mà nói tựa như uống nước. Cho nên bọn họ vẫn còn theo được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK