Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Phùng Thiên Hòa có hơi biến sắc, ông ta tức giận nói:

- Tên tiểu tử, câu này của cậu là ý gì? Cậu nghi ngờ hung thủ ở nhà tôi?

Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:

- Cháu chỉ nói vậy thôi chú Phùng đừng lấy làm lạ. Cháu là cục phó cục Công an thành phố Lỗ Tây… tiểu Phùng chăm chỉ như vậy thành tích học tập chắc phải đứng đầu lớp.

Phùng Thiên Hòa cả nhà ba người đều rất kinh ngạc, cục phó trẻ như vậy thật sự là chưa từng gặp qua. Nói đến thành tích của con, trên mặt Phùng Thiên Hòa cùng vợ đều lộ ra nụ cười rạng rỡ. Phùng Thiên Hòa nói:

- Đương nhiên rồi, thành tích của Tú Kiệt nhà tôi cả năm nhất đều đứng nhất nhì, sau này nhất định phải học đại học Thanh Hoa Bắc Kinh

Đỗ Long cười nói:

- Vậy sao? Đúng là Tiểu Phùng rất giỏi. Nghĩ năm đó cháu học thành tích có thể coi là tệ…

Đỗ Long thao thao chuyện xấu hổ của mình trước kia, mọi người đều chẳng hiểu gì rồi Đỗ Long đột nhiên nói:

- Vẫn nhớ lúc đó lớp cháu có một bạn thành thích rất tốt, nhưng cậu ta lại thường bị bắt nạt trên lớp, Tiểu Phùng cao như vậy chắc không bị bắt nạt đấy chứ?

Trên khuôn mặt trắng nõn của Phùng Tú Kiệt hơi ủng đỏ lờ mờ dưới ánh đèn, cậu ta chan chát nói:

- Đương nhiên, ai dám bắt nạt em chứ, em sẽ đi mách thầy giáo.

Đỗ Long cười rút ra một tờ danh thiếp đưa cho Phùng Tú Kiệt nói:

- Nếu gặp phải mấy tên côn đồ lưu manh ngoài xã hội bắt nạt em có thể gọi điện thoại cho anh, tương lai của đất nước không thể bị bắt nạt.

Phùng Tú Kiệt nhìn tấm danh thiếp không giơ tay nhận lấy, Đỗ Long tiện tay đưa cho Phùng Thiên Hòa nói:

- Lão Phùng... chú cầm đi... Đúng rồi chúng ta nói đến đâu rồi? Ừ, tối đó mọi người không nghe thấy gì, vậy mọi người từ lúc tám đến chín giờ không có ai đi ra ngoài sao?

Phùng Thiên Hòa đón lấy tấm danh thiếp lắc đầu nói:

- Không, thường thì ban đêm chúng tôi không ra ngoài, bên ngoài loạn lắm.

Đỗ Long nói:

- Trật tự xã hội bây giờ thật không như lòng người mong, nhưng chúng cháu sẽ cố gắng cải thiện, gặp phải việc gì chú nhớ báo cảnh sát nhé. Thôi, cứ vậy trước đã không làm phiền chú nữa… Hoàng Nham chúng ta đi thôi…

Hoàng Nham chẳng hiều gì theo Đỗ Long rời nhà Phùng kia. Lần này cậu trầm lại không hỏi gì, nhìn thấy Đỗ Long đi đến nhà đối diện, nhà họ Vương cũng dán rất nhiều phù ở tường sân, trong ngoài cửa cùng những chỗ khác. Họ giải thích là chân tường nhà mình có người chết, mấy mấy bức phù đó phải dán ít nhất bảy bảy bốn chín ngày, qua đêm hồn về mới có thể xé đi.

Tình hình nhà Vương tương tự nhà họ Phùng, con cái trong nhà cũng chẩn bị thi đại học thành tích cũng rất tốt, Đỗ Long vẫn nói những lời tương tự như vậy. Đi ra từ nhà họ Vương, Hoàng Nham không thể kìm được nói:

- Đỗ Long, rốt cục là anh đang làm trò gì? Em nhìn chẳng hiểu gì cả?

Đỗ Long nói:

- Chăng bao lâu nữa cậu sẽ hiểu thôi, đi chúng ta đến nhà tiếp theo..

Sau nửa tiếng Đỗ Long đã thăm hỏi rất nhiều nhà, mọi người vô cùng quan tâm vụ án của Lưu Hiểu Lan, đề ra không ít ý kiến song lại không cung cấp đầu mối gì mới.

Sau khi hỏi thăm rất nhiều nhà thì có lời nói của một nhà làm Đỗ Long chú ý, nam chủ nhân của nhà đấy tức giận nói:

- Cục phó Đỗ, nhất thời các anh không bắt được hung thủ thì còn có thể hiểu được, nhưng mấy tên lưu manh ức hiếp người đấy các cậu cũng không thể bắt được sao? Đến cả Tiểu Mã Ca trên đường Hồng Kỳ cũng bị tận diệt rồi, chẳng nhé phải có cảnh sát bị đánh mới có người quan tâm?

Đỗ Long hỏi:

- Lưu manh gì? Bọn họ làm chuyện xấu gì?

Người đó tức giận nói:

- Còn ai nữa? Chính là bọn Tôn Hưng cuối phố, ngày nào cũng chặn đường ức hiếp học sinh. Con chúng tôi mấy ngày trước không cho bọn chúng tiền còn bị đánh một trận, tôi đến đồn Công an báo án họ bắt Tôn Hưng hai ngày rồi lại thả ra. Bọn chúng tuyên bố con tôi cẩn thận một chút giờ hại tôi phải đưa đón con đi học. Đã lên cấp ba rồi…sau này lên đại học liệu cũng phải đưa đi đón về sao? An ninh loạn đến vậy bảo người ta sống thế nào đây?

Đỗ Long nói:

- Tôn Hưng đúng không? Còn có ai? Chú nói hết tên cho cháu lúc nữa cháu sẽ đến nhà bọn chúng xem.

Rời nhà này Đỗ Long liền đến nhà Tôn Hưng, Hoàng Nham nói:

- Sếp Đỗ, tên Tôn Hưng này em biết, là một tên nghiện, cha nó cũng chết vì nghiệp rất lâu rồi, mẹ đang ở trong trại cai nghiện, trong nhà chỉ có một người bà mù. Tôn Hưng đã bỏ học từ nhỏ lăn lộn trên xã hội, không ngừng trộm vặt móc túi, giờ lại phát triển đến kiểu vơ vét tài sản xảo trá, nhưng việc giết người chắc nó không dám làm, nhà nó rất xa, hay để lúc khác chúng ta hãy đi.

Đỗ Long nói:

- Việc này không biết thì thôi đã biết là phải quản. Loại lưu manh côn đồ này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống người dân, nếu như bỏ mặc không quản thì sớm muộn cũng thành cái u ác tính như Tiểu Mã Ca. Cậu khẳng định Trần Vọng Lăng giết người đến vậy mà loại vô lại này cậu lại khẳng định y không giết người. Cái này có phải là nhìn người với con mắt phiến diện không?

Hoàng Nham nói:

- Cái này… em biết Tôn Hưng đấy là một tên côn đồ miệng cọp gan thỏ, ức hiếp người y có thể làm ra nhưng giết người thì không có gan đấy. Hơn nữa y có giết người cũng không thể làm gọn gàng như vậy được.

- Chắc vậy…

Đỗ Long tiếp tục đi về phía trước, trên đường thỉnh thoảng lại gặp những viên điều tra của đội hình sự thăm hỏi ở phạm vi lớn, thanh thế của lần hành động tối này không nhỏ.

Đi một đoạn đột nhiên Chu Trường Giang nói:

- Sếp Đỗ, em có ý này… nếu vụ án này trên cơ sở giết nhầm người vậy liệu có phải gần đây có người định báo thù người ở đây không? Nếu như vậy thì mấy tên côn đồ đó là rất có khả năng.

Đỗ Long cười nói:

- Đúng là rất có khả năng nên tôi mới định đi hỏi Tôn Hưng xem là tối đấy y có đến gần nơi xảy ra vụ án không?

Hoàng Nham nói:

- Em sớm đã hỏi qua, mấy tên đó chỉ phủ nhận, nếu thừa nhận ở gần đấy thì chẳng phải tự đưa mình vào vòng tình nghi sao?

Đỗ Long cười nói:

- Trước mặt tôi, y không giấu nổi thứ gì đâu?

Hoàng Nham bĩu môi, mấy tên Tôn Hưng vô lại đấy chẳng biết tiến cung bao lần rồi, sớm đã nhờn, những biện pháp thông thường vốn không có tác dụng với bọn chúng. Nhưng việc bọn họ làm cũng không đủ ngồi tù, đánh không xong mắng cũng vô dụng, cho dù có biết bọn chúng nói dối thì đã sao nào?

Tôn Hưng ở tầng dưới một nhà rách nát, Đỗ Long gõ cửa vài lần bên trong có giọng một bào lão hỏi:

- Ai vậy, Tôn Hưng không có nhà.

Đỗ Long nói:

- Chúng cháu là người của Cục Công an, bà có thể mở cửa cho chúng cháu vào một lúc không ạ?

Bà lão nói:

- Mắt mũi ta không tiện trong nhà rất lộn xộn, mà cũng chẳng có gì đáng xem các cậu về đi.

Đỗ Long nói:

- Bà ơi, bà không biết chuyện của Tôn Hưng sao?

Bà lão lạnh lùng nói:

- Chết mới đáng, đỡ phiền phức. Sớm biết vậy năm đấy ta đã bóp chết luôn rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK