Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Bạch Nhạc Tiên họ Bạch. Từ bé cô đã hận nhất cái từ “ngớ ngẩn”. Những người dám gọi cô là “cô em ngớ ngẩn” đều không có kết cục tốt đẹp gì. Cho nên khi Đỗ Long xuất hiện trước mặt cô, Bạch Nhạc Tiên hầm hầm xông tới không còn chút dáng vẻ thục nữ nào. Cô giơ chân lên nhằm thẳng vào hắn mà đá.

  

  Đỗ Long ung dung tránh khỏi cú đá của cô, nói:

  - Muốn đánh nhau thì phải đợi sau khi quay về sân tập luyện của phân cục hẵng đánh. Giờ tôi không có hứng thú. Thẩm Băng Thanh, tình hình hiện giờ thế nào?

  

  Thẩm Băng Thanh cũng tiến lên đón nói:

  - Vừa mới sáng sớm ra Vương Quốc Vượng đã ôm một cục pháo và một tấm biểu ngữ tới. Anh ta treo tấm biểu ngữ ở cửa công ty Lư Hạo Nhiễm sau đó ngang nhiên châm lửa cho pháo nổ. Lúc chúng tôi nghe được tin chạy tới thì Vương Quốc Vượng đã bị người của Công ty chạm khắc gỗ nghệ thuật Hạo Nhiễm giam giữ rồi. Chúng tôi đã thử can thiệp, yêu cầu công ty này thả người. Nhưng bọn họ không thèm để ý...

  

  - Là tôi cùng Vương Quốc Vượng tới.

  Người đàn ông hôm qua chứng minh ngày nào cũng uống rượu cùng Vương Quốc Vượng tới rạng sáng đứng ra nói:

  - Chúng tôi vừa mới châm pháo thì có một đám người từ trong xông ra. Bọn họ dập tắt lửa pháo, túm lấy Quốc Vượng rồi đánh. Tôi thấy tình thế không ổn thì co cẳng bỏ chạy, nếu không thì chắc cả tôi cũng bị lôi vào trong rồi. Không phải tôi không có nghĩa khí, bọn họ đông người như vậy, tôi chạy trước để báo cảnh sát mới là chính xác nhất.

  

  Đỗ Long hướng về phía y gật gật đầu nói:

  - Anh đã đúng, anh đi cùng với chúng tôi vào trong đòi người với bọn họ.

  

  Đỗ Long dẫn đầu đi về phía Công ty chạm khắc gỗ nghệ thuật Hạo Nhiễm. Chỉ trông thấy cánh cửa lớn của công ty này khép một nửa. Phía dưới hai con sư tử chạm khắc đặt ở cửa có hai người đứng đó. Trông thấy cảnh sát tới bọn họ hướng vào phía trong công ty hô lên một tiếng, sau đó tiến lên phía trước giơ tay ra cản lại. Ngang ngược nói:

  - Sếp của chúng tôi qua đời rồi, hôm nay không kinh doanh. Các anh muốn mua thứ gì thì đợi mấy ngày nữa quay lại.

  

  Đỗ Long nói:

  - Ít giả ngu trước mặt tôi thôi. Bắt giữ người trái phép là phải ngồi tù đấy, mau giao người ra đây.

  

  Lập tức có mấy người từ trong cửa hàng xông ra, bọn chúng chặn cửa không cho đám Đỗ Long vào, một người trong số đó nói:

  - Các người có lệnh lục soát không? Không có lệnh lục soát thì các người dựa vào cái gì mà đòi vào?

  

  Loại lưu manh có văn hóa đáng ghét thật. Đỗ Long bị chúng làm cho tức sôi máu lên. Đang định co chân đạp bay tất cả đám người trước mặt thì điện thoại của hắn reo lên. Đỗ Long nén lại trong lồng ngực để nghe cú điện thoại do Uẩn Cảnh Huy gọi tới.

  

  - Đỗ Long, tôi đang giao thiệp trong nhà Chủ tịch Lư. Tạm thời các anh án binh bất động, không được gây xung đột.

  Uẩn Cảnh Huy bất lực nói.

  

  Đỗ Long nói:

  - Nhưng bọn họ giam giữ người trái pháp luật, đến giờ vẫn không biết người đó sống chết thế nào. Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?

  

  Uẩn Cảnh Huy nói:

  - Tôi đã hỏi rồi, bọn họ nói đó chỉ là những công nhân cấp dưới nhất thời căm phẫn, thấy Sếp của họ chết rồi mà lại có người tới đốt pháo chúc mừng nên đem người đó giam lại. Bọn họ đảm bảo Vương Quốc Vượng sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ cần Vương Quốc Vượng xin lỗi trước mặt thì sẽ thả người ngay lập tức. Bọn họ sẽ nhanh chóng tới đó bây giờ. Các cậu đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa.

  

  Đỗ Long nói:

  - Cục trưởng Uẩn, tôi nghĩ Vương Quốc Vượng không thể nào xin lỗi đâu. Nhà anh ta chết cả ba người, anh ta nghe nói kẻ thù đã chết, anh ta chạy tới đốt pháo. Anh ta có thể xin lỗi sao? Theo tôi thấy thì nên kết thúc chuyện này kịp thời, nếu không sẽ càng lúc càng lớn chuyện đó.

  

  Uẩn Cảnh Huy nói:

  - Được rồi, lúc còn trẻ tôi cũng rất xung động, nhưng sau khi chịu nhiều thiệt thòi thì tôi đã hiểu có những lúc cần phải thỏa hiệp và nhẫn nại. Đỗ Long cậu hãy nghe tôi, cho dù chuyện này có làm ầm lên thì cũng không liên quan tới cậu. Chuyện này cậu đừng can thiệp nữa. Nếu Vương Quốc Vượng đã không có thời gian gây án thì cậu mặc kệ anh ta đi. Tôi sẽ phái người khác đi xử lý chuyện này. Cậu nhanh chóng điều tra chân tướng vụ án, bắt hung thủ về đi.

  

  Đỗ Long xanh mặt nhét điện thoại vào trong túi quần. Hắn hô một tiếng “ thu quân” rồi quay lưng bước đi. Thẩm Băng Thanh sững người, Bạch Nhạc Tiên thì túm chặt lấy hắn nói:

  - Đỗ Long, anh bỏ đi như vậy sao? Anh có còn là đàn ông không vậy?

  

  Đỗ Long quay người lại, trừng mắt nhìn cô nói:

  

  - Bây giờ là đàn ông cũng vô dụng. Được sinh ra đã có ông bố làm quan mới là quan trọng nhất. Tôi không may mắn như cô, việc này tôi không can thiệp được.

  

  Chân mày Bạch Nhạc Tiên dựng lên, cô bực tức nói:

  - Được, anh không can thiệp thì tôi can thiệp. Tuy nhiên, tôi cảnh cáo anh, ít đem bố tôi ra nói đi. Tôi chưa bao giờ mượn danh nghĩa của ông ấy để ức hiếp bất kỳ ai đâu.

  

  Bạch Nhạc Tiên nói xong thì quay phắt lại hướng đám người kia nghiêm nghị quát:

  - Nếu các người còn không cút đi thì đừng trách tôi không khách khí.

  

  Những người đó có kẻ nâng đỡ sau lưng, làm sao có thể coi một tên cảnh sát quèn ra gì. Huống hồ cô ta còn là nữ, bọn chúng ba hoa nói:

  - Nữ cảnh sát, em xinh đẹp như thế còn làm cảnh sát làm gì chứ. Chút tiền lương đó có đủ để em mua kem chống nắng không? Hay là chuyển nghề đi, một ngàn tệ một tối anh cũng đồng ý mà.

  

  Bạch Nhạc Tiên giận điên người lên, cô quát:

  - Các người tự tìm đến cái chết!

  

  Nói xong Bạch Nhạc Tiên xông lên, tung một nắm đấm vào tên dám nói những lời lưu manh với cô khiến mặt tên này như nở hoa. Những kẻ khác cũng nhanh chóng vây quanh ồn ào nói:

  - Cảnh sát sao có thể đánh người chứ?

  

  Tên kia ôm mũi kêu oa oa rồi hét lớn lên:

  - Con mẹ nó, dám đánh ông mày. Mau bắt nó vào trong, ông đây phải dạy dỗ nó một trận hẳn hoi mới được.

  

  Bạch Nhạc Tiên tuy có học qua chút võ thuật, nhưng dù sao thì cô cũng là con gái. Hơn nữa lúc học võ vật cô cùng không chăm chỉ cho lắm. Giờ bị một đám nam nhi vây quanh thì đâm cuống lên, lúc đang định kêu cứu thì có một người xông lên. Cú đá của anh ta mạnh hơn Bạch Nhạc Tiên rất nhiều. Vài cú đấm đá đã khiến đám người kia ngã ngửa ra. Bạch Nhạc Tiên hứng khởi hô lớn:

  - Đánh hay lắm, đánh chúng mạnh tay vào!

  

  Người xông lên giúp cô là Thẩm Băng Thanh chứ không phải Đỗ Long. Chỉ thấy Thẩm Băng Thanh đánh ngã mấy tên đó xong thì xông thẳng vào trong cửa hàng. Rất nhanh sau đó đã lôi được Vương Quốc Vượng ra ngoài.

  

  Bạch Nhạc Tiên đắc ý lườm Đỗ Long một cái. Chỉ thấy Đỗ Long đã đi xa rồi. Cô bĩu môi khinh thường, chỉ nghe thấy Thẩm Băng Thanh nói với Vương Quốc Vượng:

  - Các anh hãy đi mau đi. Gia đình này không phải kẻ các anh có thể gây chuyện đâu. Kẻ thù của anh đã chết rồi, hãy quay về và sống cho thật tốt đi...

  

  Vương Quốc Vượng sau khi lề mề thiên ân vạn tạ, cuối cùng tới lúc chuẩn bị đi khỏi thì đột nhiên có hai chiếc Honda chạy tới. Hai chiếc xe phát ra những âm thanh chói tai rồi đỗ lại trước cổng Công ty chạm khắc gỗ nghệ thuật Hạo Nhiễm. Mấy người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, một trong số đó là Lư Hạo Vũ. Chỉ thấy ánh mắt Lư Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Vượng quát lớn:

  - Đứng lại! Lẽ ra mày không nên tới đây, đã tới đây rồi muốn đi thì không dễ như vậy đâu.

  

  - Khẩu khí thật lớn quá!

  Bạch Nhạc Tiên cười lạnh lùng rồi đứng ra nói với Lư Hạo Vũ:

  - Anh là Lư Hạo Vũ chứ gì? Tôi hiểu cho tâm trạng của anh. Tuy nhiên người ta chỉ tới đốt pháo trước cửa hàng, anh dựa vào đâu mà đòi bắt anh ta? Bắt giữ người trái phép là hành vi phạm tội, anh có biết không? Nếu anh là chủ mưu thì cả anh cũng phải ngồi tù. Anh dựa vào cái gì mà bắt người ta phải ở lại?

  

  Mắt Lư Hạo Vũ sáng lên, gã không thể không ngắm nhìn cô nữ cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp này, gã cười lạnh nói:

  - Nữ cảnh sát, chuyện này không liên quan tới cô. Tốt nhất cô nên quay lưng bước đi. Nếu không ra tay chẳng may làm cô bị thương...thì tôi có chút không nỡ đấy.

  

  Bạch Nhạc Tiên cười lạnh nói:

  - Quả đúng là “thượng bất chính, hạ tắc loạn”. Anh có khuôn mặt công tử bột này thật vô ích,, thì ra cũng chỉ thứ mặt hàng cùng loại với đám du côn bất chấp đạo lý kia. Chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ can thiệp, có bản lĩnh thì cứ bắt giam tôi đi.

  

  Một kẻ trẻ tuổi đứng bên sốt ruột nói:

  - Tiểu Vũ, dài dòng với cô ta làm gì. Bắt luôn lại, có xảy ra chuyện gì thì tớ chịu trách nhiệm.

  

  Bộ lông mày rậm của Lư Hạo Vũ nhếch lên, gã quát:

  - Bắt hết lại cho tao!

  Mấy kẻ mới tới với người trong cửa hàng cùng xông đến chỗ Thẩm Băng Thanh, Bạch Nhạc Tiên và cả đám Vương Quốc Vượng đang bị vây để đánh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK