Mười ba năm trước, phái Hoa Sơn có một tên đệ tử bất thế xuất.
Hắn thiên tư thông minh, minh ngộ kiếm đạo. Mới hai mươi hai tuổi, kiếm pháp tu vi đã kinh động trên dưới phái Hoa Sơn, thậm chí uy chấn chư đại kiếm phái phương bắc. Thành danh sớm như thế, trong võ lâm cực kỳ hiếm thấy.
Trong kiếm pháp bản môn phái Hoa Sơn, Ngọc Nữ Kim Châm Thập Cửu Kiếm là nữ đệ tử đều tu, Vân Đài Thanh Thạch Cửu Quyết là nam đệ tử phổ luyện. Sau khi hai bộ kiếm thuật này đại thành, xem như nghệ nghiệp có thành tựu.
Lúc mười lăm tuổi, tên đệ tử này đã làm ra một đại sự xuất nhân ý biểu.
Hắn dùng Ngọc Nữ Kim Châm Thập Cửu Kiếm đánh bại tất cả nam đệ tử, lại đổi qua dùng Vân Đài Thanh Thạch Cửu Quyết đánh bại tất cả nữ đệ tử. Chấn kinh toàn gia Hoa Sơn.
Việc này, nói ra thì nhẹ nhàng, lại không biết trong đó chồng chất khó khăn. Mặc dù Ngọc Nữ Kim Châm Thập Cửu Kiếm cùng Vân Đài Thanh Thạch Cửu Quyết đều là Hoa Sơn kiếm pháp, nhưng do hai tổ sư khác nhau sáng tạo. Vân Đài Thanh Thạch Cửu Quyết là võ công đặt nền móng, sáng tạo ra để toàn phái cùng luyện, uy lực không mạnh, nhưng là kỹ năng cơ bản của Hoa Sơn.
Nhưng Ngọc Nữ Kim Châm Thập Cửu Kiếm là kiếm pháp do một vị cao nhân tiền bối cận đại sáng tạo cho nữ đệ tử tu tập. Nhiều chỗ trong đó rất khó hiểu, hão huyền, tu vi rất gian nan, nhưng uy lực cực mạnh. Vốn chia cao thấp với Vân Đài Thanh Thạch Cửu Quyết.
Nhưng vấn đề là, tuy thiếu niên này thuần thục Vân Đài Thanh Thạch Cửu Quyết, nhưng đối với Ngọc Nữ Kim Châm Thập Cửu Kiếm mà chỉ nữ đệ tử mới có thể học, cũng chỉ có lúc cùng nhau luyện công, sư phạm chỉ đạo mới có thể kiến thức một hai chiêu, không thể nói là quen thuộc.
Bởi vậy, cho dù thiếu niên này dùng Vân Đài Quyết kém hơn một bậc đi khiêu chiến cao đẳng Ngọc Nữ Kiếm, hay là dùng Ngọc Nữ Kiếm mới học mới luyện khiêu chiến các đệ tử tu tập thuần thục Vân Đài Quyết, đều là một chuyện không hề dễ dàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn làm được. Hơn nữa làm cực kì đẹp mắt.
Phái Hoa Sơn luôn là một trong những trụ cột vững vàng của danh môn chính phái, đời đệ tử đó ít nhất cũng có ba bốn mươi người. Hắn chưa đầy hai mươi mà nghệ áp đồng bối, lấy một thanh kiếm đánh bại toàn bộ đồng môn, ngay cả Hoa Sơn chưởng môn nhân lúc ấy cũng phải khen một câu, thiên phú của kẻ này thực là hiếm thấy hiếm có.
Từ đó chưởng môn nhân coi hắn là người thừa kế, không còn hạn chế hắn tu tập kiếm thuật. Kiếm thuật trong Hoa Sơn môn đều mặc cho hắn tự mình tu luyện.
Hoa Sơn ngũ phong kiếm pháp, Ngọc Nữ Vân Đài hắn học xong. Triêu Dương, Liên Hoa, Lạc Nhạn, thiên ngoại tam phong kiếm pháp hắn cũng học xong. Những kiếm thuật chỉ có trưởng lão trong môn mới có tư cách tu tập này, hắn đã học được từ lúc còn quá trẻ.
Bảy năm qua đi, thiếu niên lớn lên thành thanh niên, đến lúc hắn hai mươi hai tuổi, đại đa số trưởng lão của bản phái đã không phải là đối thủ của hắn, ngay cả bản nhân Hoa Sơn chưởng môn cũng dần dần cảm thán trò giỏi hơn thầy. Trong kiếm pháp của phái Hoa Sơn, hắn chưa luyện thành, cũng chỉ còn Thương Long Kiếm mà chưởng môn mới có thể tu tập mà thôi.
Thanh niên kia dần dần không còn là thiếu niên thuần phác chuyên chú vào kiếm đạo. Hắn hiểu được thiên phú của mình ưu dị như thế nào, mà thiên hạ này lại khiến người thất vọng cỡ nào, chật ních mặt hàng không ra gì.
Hành vi của hắn dần dần trở nên điên cuồng, không thuận theo lẽ thường. Suốt ngày lưu luyến ở thanh lâu, làm bạn với thuần tửu mỹ nhân, không làm việc đàng hoàng. Hoa Sơn chưởng môn mấy lần sai người bắt hắn về núi, nhưng đều không địch lại kiếm thuật của hắn, bị hắn đánh trở về. Mắt thấy một nhân tài tốt đẹp sắp hoang phế trong tửu sắc.
Nhưng, lại bị một đôi sư đồ cải biến.
Ngày ấy, cũng là một ngày tuyết trắng đầy trời.
Tây An phủ, có một nơi ở của ca nữ gọi là Thanh Trúc tiểu viện. Trong viện, thanh niên vừa ngủ trưa dậy, trông thấy hai người đứng trên gạch đá đã phủ đầy tuyết mịn. Vóc người đều khá cao, xem ra còn biết võ.
Thanh niên vừa nhìn tư thế này, lập tức minh bạch là trợ quyền sư phụ mời đến để bắt mình về. Tại Tây An phủ, hắn suốt ngày gây hấn, vô cớ sinh sự, đánh người không ít, nhưng chưa bao giờ gặp được một đối thủ tốt.
Lập tức cười ha ha, lấy kiếm đi ra ngoài.
"Các ngươi là chó săn của sư phụ ta phải không? Muốn bắt ta cũng đơn giản, hỏi qua cây kiếm trong tay gia gia!"
Khi đó, thanh niên chiến thắng liên tiếp, ngay cả sư phụ võ công đệ nhất thiên hạ trong lòng hắn cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, giang sơn to như vậy, đúng là không để ai vào mắt.
Trung niên nam tử kia mỉm cười: "Hỏi kiếm của ngươi? Kiếm của ngươi biết nói chuyện sao?" Trung niên nam tử này mặc áo vải, nhưng vừa mở miệng lại tự nhiên có khí độ phi phàm, làm cho người không dám khinh thường.
Thanh niên không đoán được nguồn gốc của hắn, phẫn nộ quát: "Bớt tiêu khiển lão tử! Nếu không động thủ thì mau cút."
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta thu hai ngàn lượng bạc của sư phụ ngươi, phải thay hắn dạy dỗ đồ đệ. Với mặt hàng như ngươi, hôm nay nếu ta không bắt được ngươi về, ta cũng không họ Minh." Nam tử trung niên chậm rãi, dường như còn rất mệt mỏi ngáp một cái: "Chỉ là, ta cũng không tính là ngang hàng luận giao với sư phụ ngươi, tính ra hắn còn phải gọi ta một tiếng sư thúc. Ta nói chuyện với ngươi đã là lấy lớn hiếp nhỏ, càng chưa nói đến động thủ. Thanh niên thầm nghĩ: Hắn còn hơn sư phụ một bối, đây chẳng phải là bối phận của thái sư phụ ta? Bản môn thì cũng thôi đi, động thủ với trưởng lão danh môn chính phái khác, truyền đi cũng không dễ nghe.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, lúc này tuyệt không thể nhận.
Thanh niên cười lạnh nói: "Vậy ngươi định làm gì, bằng há miệng, muốn ta đi theo ngươi? Ngươi coi ta là cô nương trong Thanh Trúc tiểu viện này sao?"
Quái nhãn của nam tử trung niên khẽ đảo: "Hừ! Ngươi cũng xứng! Hồng bài của Thanh Trúc tiểu viện này, Thanh Trúc cô nương, chính là một cô nương vô cùng phong nhã. Hôm qua, ta uống ba chén rượu với nàng, nâng cốc tâm sự, nói rất nhiều lời tri tâm. Tiểu tử ngươi ăn không ở không nơi này, làm cho con gái người ta mất kiên nhẫn. Nếu không phải hôm nay dậy muộn, hôm qua đã đến thu thập ngươi. Ngươi còn dám nói cô nương của người ta? Trong lòng thanh niên thực sự kinh ngạc: Đầu bài của Thanh Trúc tiểu viện này, Thanh Trúc cô nương vô cùng bí ẩn, ta tới Thanh Trúc tiểu viện chính là vì nàng này. Tới đây hơn mười ngày vẫn không thể gặp được, sao gia hỏa này. . .
"Ngươi cũng không cần nhìn. Ta không hứng thú động thủ với tiểu bối." Nam tử trung niên khoát khoát tay: "Coi như ta khi phụ ngươi, để cho đồ nhi ta động thủ với ngươi."
Lúc này, thanh niên mới lần đầu nhìn về phía người đi cùng nam tử trung niên.
Tuổi của hắn không lớn, xem ra chỉ có mười bốn mười lăm tuổi.
Đó là một thiếu niên có mái tóc trắng như tuyết, nhưng lại có vẻ mặt còn tịch mịch hơn tuyết.
Thần sắc hắn lãnh đạm, phảng phất thế gian vạn vật không ở trong lòng, cũng không để mình vào trong mắt. Từ đầu tới giờ, hắn chỉ nhìn hoa tuyết trên trời. Nhìn từng mảnh từng mảnh hoa tuyết bay xuống, rơi vào lòng bàn tay, dần dần không chịu được nhiệt lượng mà tan ra, giữa lông mày hắn hiện lên vẻ thống khổ cùng không đành lòng.
Hắn một mực trầm mặc không nói lời nào, chỉ nhìn tuyết.
Nam tử trung niên thấy hắn như vậy, có chút lúng túng ho khan hai tiếng.
"Bình thường hắn không như vậy, gần đây hắn gì đó với một nữ nhân . . . Khụ khụ, đồ nhi! Đồ nhi!"
Dường như thiếu niên chợt lấy lại tinh thần, sau đó mới chú ý tới thanh niên tồn tại.
Từ nhỏ thanh niên đã được trên dưới sư môn nâng trong lòng bàn tay, làm sao chịu được khinh thường như thế. Bội kiếm trực chỉ thiếu niên, kiếm khí toàn thân bành trướng càn quét trên người thiếu niên. Chỗ mũi kiếm mơ hồ lộ ra thanh mang như thành chưa thành, hiển nhiên hắn sắp đột phá đến cảnh giới kiếm mang.
Kiếm khí như châm đâm thẳng, ép cho mặt tuyết bắt đầu vỡ ra.
Dưới cường đại kiếm khí áp bách, hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, chỉ thản nhiên nói: ". . . Ta, nhường ngươi mười chiêu."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
01 Tháng mười, 2018 14:27
Bóp ngực nhé =))
01 Tháng mười, 2018 13:46
main nhúng tay vào là loạn hết lên.
01 Tháng mười, 2018 05:26
=)) sờ đít sờ mông nhân có thấy gì không:nhũn nhũn...bóp mông vợ tương lai của lãnh đạo...tội này thơm
30 Tháng chín, 2018 12:14
thực ra thế cũng ổn rồi, nhiều truyện ngày chỉ có 2 chương. Nhưng kiểu đọc bị ngắt quãng cứ muốn thêm chương thôi=_=, dù sao có chương là vui rồi :))
30 Tháng chín, 2018 11:55
Mình làm 1 chương cũng gần tiếng, có khi hơn, đâu phải hôm nào cũng 6 chương được đâu. Bình thường nếu mình rảnh thì 6 chương còn hôm nào bận thì 4 5 chương thôi, còn phải đi học nữa mà =))
29 Tháng chín, 2018 22:59
hôm nay 4 chương thôi à ad
29 Tháng chín, 2018 20:45
=)) ngay trên lưng...đọc cười ỉa luôn
27 Tháng chín, 2018 20:13
truyện tranh bỏ nhiều chi tiết quá
26 Tháng chín, 2018 21:18
tks ad nhiều!!
26 Tháng chín, 2018 20:32
Mỗi ngày mình cố gắng ra khoảng 4 5 chương cho anh em, căn bản là quick trans rồi còn edit rồi đọc lại soát lỗi nên rất tốn thời gian.
26 Tháng chín, 2018 19:55
có lịch ra chương không ad ơi
26 Tháng chín, 2018 15:42
truyện tranh mới dịch được ít thôi, nội dung ngang ngang 13 chương này mà bị biến thể đi chút rồi
26 Tháng chín, 2018 15:33
có truyện tranh nữa à
26 Tháng chín, 2018 11:45
thấy đẹp hơn trong truyện tranh
26 Tháng chín, 2018 11:44
https://wapbaike.baidu.com/item/%E6%AD%A6%E6%9E%97%E4%B9%8B%E7%8E%8B%E7%9A%84%E9%80%80%E9%9A%90%E7%94%9F%E6%B4%BB?
chủ top vô đây lấy mấy ảnh nhân vật về cho mọi người nè
BÌNH LUẬN FACEBOOK