Bị hoa đăng chiếm hết tầm mắt, là thể nghiệm rất vi diệu.
Phóng nhãn nhìn tới, trước cửa từng nhà treo đếm không hết hoa đăng. Hoa đăng hình hoa mai được hoan nghênh nhất, hầu như nhà nhà đều có vài ngọn, thậm chí có phân chia mai trắng mai đỏ. Làm tiểu trấn như hoa thơm nở mười dặm, tuyết trắng điểm hồng trang.
Người ta là ‘Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây’. Bên này thì ‘Xa biết không phải tuyết, bởi vì toàn là đèn’.
Ta đang vui đùa, dở khóc dở cười.
“Minh đại ca.”
Không biết Tô Hiểu đến bên cạnh ta từ khi nào, nhẹ nhàng nói: “Tết ba mươi đấy.”
“Tết ba mươi sao?”
Ta khoanh tay, nhìn cảnh tượng phi thường náo nhiệt trước mắt.
Hai năm qua ta tự bế trong núi, tuy không phải đại môn không ra nhị môn không bước, cũng rất ít khi cảm nhận được bầu không khí nhiệt liệt như vậy. Cho dù trước khi chúng ta lên đường đã gần niên quan, phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành đã bắt đầu hoạt động chúc mừng.
Nhưng suy cho cùng không giống trừ tịch.
Thanh phong đưa tới khí tức đặc biệt. Đây là mùi vị đặc thù không thấy nhiều, một năm chỉ có thể ngửi thấy một lần.
Chỉ riêng ta có khả năng ngửi thấy, đã có mấy trăm cân pháo giấy vàng đốt hết hoặc chưa đốt, từ trong ra ngoài có rất nhiều câu đối đón tết như ‘Già trẻ bình an’, ‘Cát tường như ý’, ‘Nghênh xuân tiếp phúc’, còn có vô số đèn lồng nến đỏ —— cho dù ban ngày cũng chiếu cho mặt người đỏ bừng.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt nam nữ già trẻ là chứng minh tốt hơn bất kỳ chứng cứ nào cho chuyện —— sinh hoạt của bọn hắn là bình thường mà vui vẻ.
Hoàng thượng nhìn thấy nét mặt của bọn hắn, dường như có sự tự hào không thể nói rõ xông lên ngực, làm mũi hắn cay cay. Dường như đều vì một mùi vị.
Một mùi vị hạnh phúc tên là ‘Năm’.
Trong một năm, chỉ có thể ngửi thấy vào lúc này, sau 15 tháng giêng lại dần dần nhạt đi, kỳ thực không khác mặt trời mọc mặt trời lặn, hoa nở hoa tàn lắm. Khác biệt chính là, sự hình thành của niên vị này, trước ngày hôm nay, đã được toàn bộ Thần Châu đại địa, con dân Hoa Hạ cùng ấp ủ hồi lâu, tập hợp lại rồi đốt cháy vào trừ tịch.
Cho dù bối cảnh xuất thân khác nhau, cho dù kinh lịch trưởng thành khác nhau, trong lòng mỗi con người sinh trưởng trên vùng đất này đều có một ‘Năm’. Cho dù khác nhau, lại có thể trực tiếp xúc động một ‘Năm’ trong lòng.
Lúc thấy cảnh tượng này, tất cả chúng ta đều rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Tô Hiểu bên cạnh ta khe khẽ nói: “Ta nhớ mẫu thân.”
“.......”
“Minh đại ca, ngươi đây?”
“...... Ta nhớ lão hỗn đản nào đó.” Ta khoanh tay, yên lặng cải chính: “Chỉ nhớ một chút.”
Tô Hiểu nhìn chằm chằm cảnh sắc tươi đẹp đến xuất thần, bất tri bất giác trong mắt to đầy nước.
“Khẳng định mẹ ta cũng rất nhớ ta.”
Ta sờ đầu nhỏ của Tô Hiểu, vậy mà tiểu gia hỏa này còn không tình nguyện lắc đầu, sau đó mới lau sạch nước mắt, an phận lại. Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cho ngươi sờ.”
Đường Dịch một mực trầm mặc không nói gì, trong mắt có sự gian nan do bị đâm đau nhức. Khóe miệng nhếch lên quật cường như thường ngày, nếu không có lẽ hắn sẽ cắn khóe môi như đang nhẫn nại. Phụ mẫu Đường Dịch đều mất, có thể suy ra mấy năm mới trước đây của hắn, sẽ không vui sướng lắm.
Hoàng thượng nhìn thấy cảnh tượng này, cười lên đầu tiên.
Bất tri bất giác hắn bắt đầu ngâm: “Mộ cảnh tà phương điện, niên hoa lệ khỉ cung. Hàn từ khứ đông tuyết, noãn đái nhập xuân phong......”
Một nữ tử đột nhiên nói tiếp: “Giai phức thư mai tố, bàn hoa quyển chúc hồng. Kỳ hoan tân cố tuế, nghênh tống nhất tiêu trung.”
Hoàng thượng kinh ngạc nói: “Vị cô nương nào văn thải xuất chúng như thế? Lại biết bài thơ này?”
Lại là Lữ Dao Cầm —— nữ nhi của Lữ Thuần Dương.
Lữ Dao Cầm hé miệng cười nói: “Đây là << Đón giao thừa >> của thái tông hoàng đế thời Đường —— Lý Thế Dân. Tiểu nữ tử thích đọc thơ, thỉnh thoảng gặp phải lúc đi học, thấy không tệ mới ghi lại. Ngài đường đường nam tử, nhớ những câu thơ đế hoàng này, khí phách quả thật không nhỏ.”
Lữ cô nương vốn thanh xuân thiếu ngải, cho dù không nói một lời, chỉ riêng sắc thái của nữ nhi cũng động lòng người. Lúc này hé miệng mỉm cười, khí chất thanh nhã tri thư đạt lý làm nàng có thêm lệ sắc uyển chuyển. Hoàng thượng nhìn đến run rẩy trong lòng, dường như hơi choáng, vội vàng hoàn hồn phân phó chúng ta: “Tìm một chỗ đặt chân, không cần rêu rao.”
Ta cũng hoàn hồn, vỗ vỗ bả vai Đường Dịch. Hắn yên lặng gật gật đầu, tỏ vẻ ‘Không cần phải nói, huynh đệ hiểu’. Ta mỉm cười, về xe ngựa.
Lúc đầu còn hơi lo lắng chuyến đi này chúng ta có hơn ba mươi người, thanh thế không nhỏ, sẽ dẫn tới người đi đường vây xem.
Ai biết người đi đường không thèm nhìn thì cũng thôi đi, chúng ta còn bị khinh bỉ một trận.
Trong thị trấn này, đội ngũ của chúng ta không tính là lớn. Trong mấy ngày nay, đâu đâu cũng có nhân sĩ võ lâm tới trấn Tàm Hồ. Thậm chí hở ra là hơn trăm người, thậm chí không thể dung thân trong thị trấn, đành phải tìm đại viện nông gia ở ngoại ô, thuê viện tử bỏ không của người ta để ở. Vận khí không tốt, dứt khoát xây nhà tranh bên ngoài.
Chúng ta tới quá muộn, tất cả nhà dân khách sạn ở trấn Tàm Hồ đã chật ních, ngay cả chỗ để tiếp đãi mấy chục người cũng không có.
Kỳ thực chúng ta không phải không có lựa chọn.
Ta sớm đã phân phó Bạch Dạ Sương tới đây chuẩn bị, các nàng nhất định có nơi đặt chân. Tin tưởng Kỳ Lân vệ, Quân Vương trắc cũng thế. Cộng thêm chúng ta có mấy trăm quan binh ở đây, chỗ trú cũng không ít. Huống chi với thân phận của chúng ta, không tin quan viên bản trấn dám không tiếp đãi.
Chẳng qua ý của hoàng thượng là đừng rêu rao, cũng đừng bại lộ thân phận người trong quan phủ. Cho nên không thể gióng trống khua chiêng dọn đến ở với các đồng liêu. Thậm chí còn phải tránh bị người biết chúng ta quen quan phủ. Thế này thì hơi khó làm.
Chúng ta đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn không tìm được chỗ đặt chân.
Hoàng thượng tụ tập chúng ta lại, thở dài: “Không ngờ không đúng dịp như vậy. Nói cũng đúng, tối nay là đêm trừ tịch, Luyện Thần Chú hội lại mời nhiều người như vậy, không có chỗ cũng là bình thường.”
Độc Cô bùi ngùi nói: “Mới đầu không ngờ điểm này, còn tưởng tới nơi là có thể vào ở. Ai biết đến thị trấn vẫn phải ra khỏi trấn.”
“Không cần.” Hoàng thượng mỉm cười nói: “Vốn là hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng đành chịu thiệt ở ngoại ô. Chẳng qua hôm nay lại khác.”
Chúng ta hiếu kỳ nhìn hoàng thượng, hoàng thượng thì thần bí nhìn...... Ta? !
Hoàng thượng tự tin nói: “Minh quân, đây là lúc ngươi triển khai thân thủ.”
“Hả? Vì sao? ! Ta không phải chuyên nghiệp tìm phòng a!”
“Nào, người khác không tìm được. Ngươi còn không tìm được sao?”
Hoàng thượng không nói rõ ràng, chỉ nháy mắt ra hiệu với ta, ý tứ lại vô cùng rõ ràng —— ngươi đường đường truyền nhân Đại La sơn, thủ đồ của Minh Hóa Ngữ trí tái Gia Cát, chút chuyện nhỏ này có thể làm khó ngươi sao?
Ta tê cả da đầu......
Long Tại Thiên khẽ đảo quái nhãn: “Sao? Tiểu tử ngươi còn là địa chủ?”
Hoàng thượng cười ha ha nói: “Không cần suy nghĩ nhiều, Minh quân rất có tâm đắc với tiểu thủ đoạn hạ lưu, để hắn thử một lần đi.” Hoàng thượng còn rất tốt bụng, không bại lộ thân phận truyền nhân Đại La sơn của ta, chỉ thoải mái giao nhiệm vụ này cho ta. Vẫn không quên mắng ta một câu tỏ vẻ trong sạch.
Còn không bằng ngươi lộ thân phận của ta ra a!
Ta muốn giấu ngươi nhất a! Ngay cả ngươi cũng biết còn tỏ vẻ trong sạch cái rắm a! Ai là tiểu lưu manh tinh thông hạ lưu a!
Ta cũng không có cách nào, nhảy sông nhắm mắt, ta nhẫn.
Ta đưa tay nói: “Ngài đưa tiền đi. Ta tìm chỗ.”
Ta cũng không tin, chỉ cần có tiền, trên đời còn có chuyện không làm được.
Hoàng thượng hé miệng cười một tiếng, rất ý vị thâm trường...... Ta có dự cảm không lành.
“Tới, đây chính là dự toán cho ngươi.”
Hoàng thượng móc từ trong túi ra một! Đồng! Tiền!
Mẹ nó một đồng tiền!
Một đồng tiền thuê chỗ ngủ cho hơn ba mươi người, ngài muốn vào rừng làm cướp sao! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2019 22:12
Cứ bình tĩnh bác :v thi xong nhớ thả bom với cả được thì gọi lão Bún cv tiếp là được :)))
05 Tháng sáu, 2019 10:27
Mấy vị đại hiệp có thể cho tại hạ tham khảo link convert của truyện này được không?
03 Tháng sáu, 2019 15:42
Vừa xong một môn, ít nhất cũng 6 điểm, còn 4 môn nữa các bác ạ
02 Tháng sáu, 2019 22:59
Thanks ké luôn. Bác thớt dạo này thi cử thế nào rồi? Bữa thấy bảo căng lắm mà :3
01 Tháng sáu, 2019 16:39
Thank thớt :))) vất vả vất vả :)))
30 Tháng năm, 2019 00:42
Ta thì đoán là thế này, main tu ba bộ thần công: Dịch Cân Kinh để tăng cường thân thể, nếu không lúc lão Phi Chân nuốt Thao Thiết khẳng định chết còn nhanh hơn, xong lấy Thái Cực thần thông để hiệp lực với Dịch Cân Kinh áp chế sức mạnh của Thao Thiết. Nhưng muốn dùng thành thục được cả sát khí lẫn uy lực của Thao Thiết thì lại phải có cách không giống ai, nên lão sư phụ chôm Xuân phong dạ vũ đồ cho lão Phi Chân luyện (đây là lý do lão Phi Chân bảo muốn động một tí nghề thật thì phải đụng đến “bộ kia” là như vậy) chỉ là không biết lão Phi Chân phát sinh tâm ma là do chia tay với Tuyết hay nguyên do không khống chế nổi Lục hung sát khí ://
30 Tháng năm, 2019 00:33
Hình như thế :v Ta nghĩ Tuyết có tới 90% là ở chỗ kia :v chỉ là không biết bị cung chủ hiện tại ép đuổi đi hay làm sao mà lại bỏ đi
29 Tháng năm, 2019 21:45
14 tuổi main đã là Tán thần tôn rồi hay sao ấy
28 Tháng năm, 2019 23:37
Hề hề :)) cái này phải nhờ bác thúc lão Bún chứ con dân như ta lo thế nào được :v
27 Tháng năm, 2019 22:51
Quyển mới nhất kể về main lúc 14 tuổi, Minh Hóa Ngữ cho nhiệm vụ đi tìm vợ, không phá thân không được về =))
Có khi chúng ta sẽ biết Tuyết là ai
23 Tháng năm, 2019 22:48
Ah ah ah bác giống tôi :)) thôi đồng chí cả, hè hẵng quăng bom bác :v
23 Tháng năm, 2019 20:42
Mai có chương bác, giờ mình đang beta
Chuẩn bị thi nên bận quá, trong năm chơi nhiều giờ ôn cả quyển giáo trình
23 Tháng năm, 2019 14:06
Triệu hồi thớt ~ thớt ới ời :(((
19 Tháng năm, 2019 20:39
Nhớ what?
19 Tháng năm, 2019 12:59
Có ai còn nhớ ta?
18 Tháng năm, 2019 18:06
có mục đề cử ở mỗi truyện đó bạn :v
17 Tháng năm, 2019 19:56
Quăng phiếu là làm thế nào thế bác. em mới chân ướt chân ráo nên ko biết.
17 Tháng năm, 2019 13:08
Truyện này thì chả ai quăng phiếu :)) cái gì gì vạn cổ tối cường thì vó ngươi quăng hơn 1k phiếu
15 Tháng năm, 2019 20:37
Sắp được thấy chân tướng của Tuyết rồi :)) Truyện này ta hứng thú nhất là Tuyết và đứa bé mà lão Phi Chân không bảo vệ kịp :/
15 Tháng năm, 2019 14:39
Hình như thế, chương 1 chưa rõ toàn cảnh. Chỉ biết lúc đó main để tóc trắng
14 Tháng năm, 2019 22:11
Quào :v Kể về thời trẩu tre của lão Phi Chân ah? :))
14 Tháng năm, 2019 19:38
Nó là số đặc biệt mà bác
Chương 1: Đại hiệp Minh Phi Chân 1
14 Tháng năm, 2019 17:41
Đấy là chương mới á? Sao tên lạ vậy? :v
14 Tháng năm, 2019 11:25
Chương mới 14k chữ mà bác, tân xuân số đặc biệt đại hiệp Minh Phi Chân
13 Tháng năm, 2019 22:57
Đâu có? Tưởng là đang có cái gì sự kiện, còn chính truyện vẫn chương 151 mà? :/
BÌNH LUẬN FACEBOOK