Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng nghĩ không ra: “Vì sao là khách sạn?”

Ta thận trọng giải thích ý nghĩ của mình.

“Chủ thượng cần biết, Luyện Thần Chú hội không còn xa. Hôm nay giao thừa, thượng nguyên chính là Luyện Thần Chú hội, còn có mười lăm ngày. Chúng ta muốn nổi danh đến mức khiến Lạc Kiếm sơn trang chú ý trong khoảng thời gian ngắn, là chuyện vô cùng khó khăn. Đồng thời lại phải hỏi thăm rõ ràng tung tích của Thẩm phó tổng đốc, không thể cách một nguồn tình báo đáng tin.”

Không sai, từ khi biết Lục vương cũng tới, Thẩm lão đại thật sự ở gần đây, ta đã từ bỏ ý nghĩ nhờ quan binh và mật thám của triều đình âm thầm điều tra. Thứ nhất hoàng thượng sẽ không cho phép. Thứ hai, âm thầm điều tra còn không bằng quang minh chính đại, cõng rắn cắn gà nhà.

Không thể tuỳ tiện nói ta gặp Lục vương với hoàng thượng. Ta không rõ quan hệ của hai cha con này, đắc tội phương nào cũng không tốt. Mặc cho bọn hắn tự xử lý đi. Dù sao Lục vương muốn trà trộn vào Luyện Thần Chú hội, chúng ta cũng muốn trà trộn vào Luyện Thần Chú hội. Chung quy sẽ có cơ hội gặp mặt.

“Tự kinh doanh một khách sạn, tiến có thể công lui có thể thủ. Tiểu nhân sẽ dùng số bạc vừa lấy ra để mời thợ thủ công về trang trí một phen. Chỉ cần hơn nửa ngày là Long Phượng điếm của chúng ta có thể khai trương. Nhưng chúng ta không thể dùng người ngoài, đầu bếp tiểu nhị cần người của chúng ta đảm nhiệm. Cũng may chúng ta có không ít người, đều là tinh nhuệ của triều đình, phụ trách việc chạy bàn của một khách sạn cỏn con chắc không thành vấn đề.”

Ta lại nói tỉ mỉ tác dụng của chuyện này, chủ yếu là sắp xếp người lưu ý hào kiệt giang hồ nam lai bắc vãng muốn tham gia Luyện Thần Chú hội. Cho dù bọn hắn không nói, chung quy sẽ lộ ra một vài tình tiết. Tỷ như nhìn thấy người của Lạc Kiếm sơn trang thế nào, thu được thiệp mời ra sao. Có thể tìm được manh mối từ những câu chuyện không có đầu đuôi này.

“Kế này rất hay!” Hoàng thượng vui vẻ nói: “Không cần gặp mặt người triều đình là tốt nhất. Sự khéo léo của Minh khanh làm người bái phục, không hổ là......” Nói đến đây thấp giọng: “Không hổ là thủ đồ của Ngữ Hóa Giang Sơn, truyền nhân dòng chính của Đại La sơn, trẫm có quân sư như thế thì còn gì tiếc nuối ha ha ha ha.”

Kết quả...... Ta lăn tới lăn lui, lăn thành quân sư sao! ! Nếu tôn trọng quân sư này thì trả tiền a! !

Chờ đó cho ta, ta tìm thấy lão đại là lập tức bắt ngươi nôn cả gốc lẫn lãi của ba mươi vạn lượng này ra! Ta không muốn chơi trốn tìm với người của Hắc Bạch giám a!

“Ờ......”

Chúng ta đang nói chuyện, giọng nói rụt rè của Tô Hiểu xen vào cuộc đối thoại. Tô Hiểu trốn ngoài cửa, dường như làm vậy thì người ngoài mới không nhìn thấy, tận lực vẫy tay với ta.

“Minh đại ca...... Tới tới.” Động tác phất tay và biểu cảm hơi lo lắng.

Chắc phòng bếp lại có phiền phức?

Ta vội vàng đi tới.

“Làm sao vậy?”

“Này...... Minh đại ca, ngươi có đói không?”

Ta gật đầu như giã tỏi.

“Vẫn làm chưa xong sao, ta có thể ăn tám đứa ngươi.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Hiểu trắng xanh, vịn cạnh cửa nói: “Ngươi, ngươi đói vậy sao. Không sao, ta mở tiểu táo cho. Ta làm một món thức nhắm, lát nữa sẽ bưng cho ngươi.”

Nói xong cười hì hì với ta, cho dù là đêm đông, nụ cười của Tô Hiểu vẫn tươi đẹp như dương quang, ta ngây người như mê muội.

“À, ờ..... Thật sự cảm ơn ngươi......”

Không đúng không đúng không đúng! ! Tô Hiểu là nam được không! ! Thế này không ổn a!

Ta vội vàng ho khan hai tiếng: “Khụ khụ khụ, chuyện gì xảy ra? Cơm nước của các ngươi đâu?”

Tô Hiểu vừa nghe thế công tiểu táo không có hiệu quả, lập tức xụ mặt xuống.

“À ờ...... Chỉ nói với một mình ngươi. Kỳ thực chúng ta vừa bắt đầu nấu cơm, còn chưa làm gì khác, có lẽ các ngươi phải chờ thêm một canh giờ.”

“Ha ha cái gì? ! Vừa bắt đầu? Các ngươi bắt đầu nấu cơm từ trồng trọt sao!”

Còn một canh giờ? ! Đêm giao thừa đã sắp qua được không! Hơn nữa các ngươi mới bắt đầu nấu cơm a, cơm tất niên nhà ai mà chỉ có cơm không a!

“Có phải Diệp Lạc và Lữ cô nương không biết làm cơm, kéo chậm tiến độ không. Nếu đúng thì đổi mấy võ sĩ thông minh khéo léo qua thay. Muốn hai vị đại tiểu thư này nấu cơm thật sự làm khó các nàng.”

“Không phải không phải, biểu hiện của các nàng không tệ.”

Tô Hiểu duỗi ngón út trắng nõn ra, đong đưa hai cái, nhưng sắc mặt hơi đỏ như xấu hổ.

“Vậy thì vì sao?”

Tô Hiểu nhăn nhăn nhó nhó nói: “À, ừ...... Nổ nồi.”

Ta có nghe lầm không......

“Sao lại nổ nồi? !”

Rốt cuộc các ngươi làm gì trong phòng bếp! ! Vì sao ngay cả nồi cũng nổ!

“Ta cũng không biết. Ta đang nấu thì nồi ầm ầm một tiếng, lúc nhìn lại thì nồi sắt chia năm xẻ bảy. Haiz, khẳng định là trước đây tửu lâu này dùng thương phẩm giả mạo ngụy liệt.”

“Đừng đổ lỗi cho tửu lâu của người ta! Người ta vốn là đại tửu lâu đệ nhất trong trấn, đồ ăn rất ngon miệng! Hơn nữa không ngờ là ngươi làm nổ! !”

Thì ra căn nguyên là ngươi! Thảo nào ngươi luôn chạy tới cầu viện, căn bản là không biết làm cơm mà muốn làm lão sư a!

Ta bóp trán nói: “Rốt cuộc ngươi làm gì lúc nấu cơm?”

“Ta......” Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn ta, gương mặt xinh đẹp rất nghi hoặc: “Ta chỉ ném mấy loại gia vị vào, chặt mấy đao, thả cây đuốc.”

...... Thiên phú xử lý khủng bố này là sao. Ta nên chửi từ đâu a.

Cho dù là ‘Ném vào’ hay là ‘Chặt nồi’ hay là ‘Thả đuốc’, đều không phải chuyện nên xảy ra trong phòng bếp a!

Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là —— “Không phải ngươi đang nấu cơm sao, gạo đâu?”

Tô Hiểu cau mày nghi hoặc nhìn ta, hiếm khi tỏ ra lý trí: “Nấu cơm liên quan gì đến gạo?”

Vậy mà ta á khẩu không trả lời được.

“Hiểu...... Trước kia ngươi nấu cháo cho ta...... Là nấu thế nào?”

“Chỉ là điều chỉnh tỷ lệ nước và gạo rồi đặt lên bếp, rất đơn giản. Nhưng nấu cơm không phải nấu cháo.”

......

Thì ra ngươi sở trường nấu cháo, còn lại chỉ tinh thông nấu ăn hắc ám sao! Trả sự cảm động lúc thấy ngươi nấu cháo rất ngon cho ta!

“Chờ đã, chờ đã.” Ta xoa cái đầu càng ngày càng đau, ủ rũ hỏi “Vậy ngự trù đâu? Không phải có ngự trù đi cùng các ngươi sao?”

“Đúng thế, còn là hai vị. Hai vị đại sư phó kia rất lợi hại, vừa vào đã chỉ điểm giang sơn. Dùng tài liệu hiện có, liệt ra hơn bốn mươi món ăn, ta cũng nhìn ngốc.”

Đúng đúng đúng, ta chỉ muốn nghe câu này!

Hơn bốn mươi món ăn! Tay nghề ngự trù! Để bọn hắn làm đi! !

“Lúc đầu hai vị đại sư phó làm rất nhanh, ta thấy bọn hắn bận rộn, sợ bọn hắn đói, bèn làm chút thức ăn cho bọn hắn. Nhưng sau khi ăn xong, bọn hắn không nói nữa.”

Không, không nói nữa?

“Quá khó ăn nên bọn hắn tức giận?”

“Minh đại ca! Ngươi không có lễ phép!” Tô Hiểu không dám tin trừng ta, xoay người sang chỗ khác, ôm hai cánh tay tức giận bĩu môi: “Bọn hắn không chê khó ăn! Bọn hắn chỉ không nói lời nào cũng không động đậy mà thôi!”

“Ngươi tức giận cái gì, không phải ta đang phân tích cho ngươi sao, không nói lời nào cũng không động đậy......”

Đột nhiên, có một khả năng đáng sợ xuất hiện trong đầu.

“...... Ngoại trừ không nói lời nào và không động đậy, bọn hắn còn nhắm mắt lại như đang ngủ?”

“A? Minh đại ca, sao ngươi biết? Thì ra ngươi biết chuyện gì xảy ra, quá tốt rồi. Ta còn lo lắng bọn hắn có bệnh.”

Nụ cười của Tô Hiểu vẫn dương quang xán lạn, ta lại nhìn thấy hai chữ ‘Nguy hiểm’ trong đó.

“Bọn hắn ăn thức ăn ngươi làm...... Té xỉu sao?”

“Minh đại ca đáng ghét. Ăn thì té xỉu làm sao được. Chắc chắn là bọn hắn mệt mỏi nên ngủ. Ha ha ha ha ha.”

Như vậy mới có quỷ! !

Tuyệt đối là ngươi làm! Bảo sao với tay nghề của hai vị ngự trù mà lâu như vậy vẫn không mang cái gì lên, thì ra bị ngươi dùng thức nhắm đánh ngã a! ! Đao pháp của ngươi không luyện thành, quật ngã người mình lại có một tay a!

Nơi xa đột nhiên có người gọi ta.

“Minh, Minh đại ca......”

Tô Hiểu cười nói: “Diệp tỷ tỷ!”

Ta kinh ngạc nói: “Diệp cô nương, ngươi, ngươi sao vậy?”

Diệp Lạc vịn tường, từ hành lang chậm rãi đi về phía chúng ta. Chỉ là tốc độ rất chậm, đoán chừng hơn nửa canh giờ nữa cũng không đến nơi. Cho nên ta và Tô Hiểu tới đỡ nàng.

Diệp Lạc xanh cả mặt, một tay ôm bụng, nhưng không giống đau bụng mà giống sau khi trọng thương nôn ra máu. Nàng bắt được cánh tay ta, như nắm được cọng cỏ cứu mạng lúc chết chìm, hơi thở mong manh nói.

“Minh đại ca...... Ta, ta có lời muốn nói với ngươi, chỉ ngươi có thể...... Có thể...... Ọe!”

Nàng phun ra một miếng đỏ sậm!

Ta nhìn rõ ràng, đó, đó là một miếng cà chua! !

“Diệp cô nương! ! Ngươi sao vậy?”

Nôn xong cà chua, hình như Diệp Lạc dễ chịu hơn một chút, nhưng sắc mặt nàng vẫn dữ tợn như vừa thấy một trận thiên tai, ngay cả đối đầu A Bất Lặc Tư cũng chưa từng sợ hãi như vậy......

“Ta, ta ăn một miếng...... Cà chua.”

Diệp Lạc chỉ Tô Hiểu, đứt hơi khản tiếng kêu gào.

“Đứa bé kia, đứa bé kia là......”

Nói đến đây đột nhiên hai mắt trợn tròn, hự một tiếng ngã xuống. Ngay cả khi ngã xuống đất, ngón tay vẫn chỉ vào Tô Hiểu đang không hiểu ra sao. Chỉ kém kêu lên hai chữ ‘Hung thủ’.

......

Rốt cuộc là nháo kịch cái gì a! !

Này! Đừng chơi trò ‘Người giết ta là ai’ trong đêm giao thừa a! Thật sự khủng bố đó! Hơn nữa màu đỏ bên miệng ngươi là cà chua, không phải máu a! Rốt cuộc ngươi trọng thương hay trúng độc a!

Bất kể thế nào mau đứng lên cho ta!

Ta nắm chặt cổ tay Diệp Lạc, truyền chân khí vào. Nội lực Dịch Cân Kinh của ta chữa bách bệnh, trừ chướng khí, giải tà độc, xua ác tật, trăm phát trăm trúng. Thậm chí ta từng không cần kê đơn dùng phương cũng có thể bắt tay thành xuân, tuy cũng phải dựa vào y thuật mà sư phụ truyền thụ và công phu khác, nhưng nội lực Dịch Cân Kinh làm cơ sở là tất yếu.

Ta đè cổ tay Diệp Lạc, vận công ba lần. Ba lần nội lực này rất hùng hậu, dù là người bại liệt cũng có thể hoạt động.

......

Nhưng Diệp Lạc không tỉnh lại.

Đậu xanh, Tô Hiểu, ngươi cho nàng ăn cái gì ! ! Vì sao có thể xuất hiện hiệu quả bị thương ma huyễn này a! !

Tô Hiểu uất ức: “Diệp tỷ tỷ kêu đói. Ta chỉ mở tiểu táo cho nàng ......”

Hả! ? Tiểu táo ngươi muốn mở cho ta cũng là cái này sao! ?

Ngay cả ta ngươi cũng không buông tha a! !

Đầu bếp giết người! !

Hơn nữa ngay cả ngự trù cũng ngã, vì sao Diệp Lạc còn ngốc đến ăn đồ ngươi làm a......

Tô Hiểu trợn mắt to, chớp chớp, ta thấy mà yêu: “Nhưng Diệp tỷ tỷ bảo ta làm mà. Nàng nói thất bại một lần không nên nhụt chí, trải qua mấy lần thất bại sẽ thành công, nam tử hán nên làm như vậy!”

Tô Hiểu siết quả đấm: “Cho nên ta dốc toàn lực!”

Ngươi lưu thủ chút a! ! Đã chơi chết ba người!

Ta chỉ thấy kỳ quái.

Từ sau đêm Tô Hiểu cứu Diệp Lạc, hình như thời gian nàng ngắm Tô Hiểu càng ngày càng nhiều, còn luôn đỏ mặt, ta đã hơi ngờ ngợ. Quả nhiên cô nàng này thích Tô Hiểu a! Trong mắt tình nhân ra Tây Thi, cho nên ngay cả cơm Tô Hiểu làm cũng phải khích lệ vài câu. Kết quả sau khi cổ vũ Tô Hiểu thì tự ăn ác quả...... Nếu nói là tạo hóa trêu ngươi cũng quá đáng thương.

“Cho nên bây giờ thiếu nhân thủ, khiến các ngươi chờ lâu, đừng để bụng a.”

Tô Hiểu nói xong câu đó thì ôm Diệp Lạc lên rồi đi vào phòng bếp. Mỗi bước đi xa, ta đều có thể nghe được tín hiệu nguy hiểm.

“Khoan đã khoan đã! ! Ta đi hỗ trợ! Ngồi một chỗ không làm chờ ăn thật sự không ổn, để ta đi hỗ trợ!”

“Hả? Thật hiếm thấy, rốt cuộc Minh đại ca biết chịu khó rồi!”

Lười biếng là trí mạng, bây giờ ta mới hiểu được chân lý của câu này.

Nhưng ta không ngờ là loại trí mạng này! Ta chỉ không muốn đồ ăn trong đêm giao thừa là độc dược thôi! ! !

Nói chuyện với hoàng thượng, hắn không thèm suy nghĩ.

“Không ngại không ngại, ta cũng đi cùng. Vừa vặn ta cũng chưa vào phòng bếp, nếu mở khách sạn, kiểu gì cũng phải xem rõ ràng.”

Hoàng thượng vô cùng rộng lượng, có lẽ do xưa nay chưa từng động thủ nấu cơm, nhìn cái gì cũng mới. Hơn nữa cả ngày hôm nay ngồi nhàm chán, không nhịn nổi muốn đi xem.

Chuyện này vốn không thể quở trách nhiều, nhưng vì sao trong lòng ta bắt đầu bất ổn......

*******

Long Tại Thiên thấy Minh Phi Chân dẫn hoàng thượng vào phòng bếp, con ngươi đảo một vòng, gọi Thiết Hàn Y qua.

“Lão Thiết, ngươi nghĩ tiểu tử này làm gì? Vì sao chủ tử tín nhiệm hắn thế.”

Thiết Hàn Y cười nói: “Ta sớm nói Minh huynh không phải hạng người bình thường. Nhớ Hắc Phong Thập Tam Dực ngày đó, nhờ ánh mắt độc đáo của hắn, chúng ta mới tránh được hao tổn nhân thủ. Khi đó ta đã cảm thấy người này không đơn giản, là nhân vật lợi hại, quả nhiên hoàng thượng cũng nhìn ra.”

“Hắn còn là nhân vật lợi hại, thôi đi.” Long Tại Thiên khịt mũi coi thường, lại cảm thấy là lạ: “Ngươi nói Hắc Phong Thập Tam Dực là sao?”

Khi đó Hắc Phong Thập Tam Dực làm loạn, nhiều lần sát hại võ sĩ của Kỳ Lân vệ và Quân Vương trắc, Kỳ Lân vệ bị thương nặng nhất. Lúc ấy Thiết Hàn Y được Minh Phi Chân nhắc nhở, chẳng những ngăn ngừa tổn hại gia tăng, còn trọng thương được sát thủ Hắc Phong Thập Tam Dực, cảm niệm đến nay.

Nhưng vì chuyện này mà Long Tại Thiên bị đại thống lĩnh mắng cho cẩu huyết lâm đầu, bây giờ biết được nội tình, tức giận kêu to: “Cùng trong tam ti võ lâm, vậy mà tiểu tử này nhắc nhở ngươi không nhắc nhở ta! ? Như vậy mà được sao?” Hắn cũng không suy nghĩ, khi đó vì truy cầu Thẩm Y Nhân, hắn suốt ngày gây phiền toái cho Tống Âu, người trong Lục Phiến môn ghét hắn đến cực điểm, ai có thể giúp? Vậy mà lúc này còn chất vấn.

“Trước đây tiểu tử này hãm hại ta, bây giờ còn cấu kết với hoàng thượng. Thế này không được, Long Tại Thiên ta không thể để hắn phát triển an toàn.”

Thiết Hàn Y bó tay nói: “Hắn thông minh đa trí, chủ tử ủy thác làm quân sư cũng đúng. Nếu không, dù giao công việc này cho ngươi và ta, chúng ta có thể làm được sao?”

Độc Cô đứng nghe bên cạnh, chen miệng nói: “Minh huynh đúng là thông minh, nhưng bạc và tửu lâu của hắn đều có lai lịch bất chính. Toàn dựa vào bàng môn tà đạo, bên cạnh hoàng thượng quá lâu cũng không phải chuyện tốt.”

Long Tại Thiên đắc ý nói: “Xem đi, tinh anh của các ngươi cũng nói tiểu tử kia không phải đường ngay. Suốt ngày uống rượu cua gái ăn chân giò, còn làm hư tiểu hài tử.”

Bạch Lai Mộ cũng tiến tới: “Nhưng Minh đại ca cũng không tệ. Hai ngày trước hắn dạy ta chơi mạt chược.”

Long Tại Thiên cho một ánh mắt ‘Quả nhiên là dạy hư tiểu hài tử’, Thiết Hàn Y và Độc Cô nhất thời im lặng.

“Tóm lại chúng ta phải làm gì đó, nếu không làm sao khiến hoàng thượng không trọng dụng hắn nữa.”

Thiết Hàn Y cả giận nói: “Long Tại Thiên, mọi người tuy khác trận doanh. Chung quy là xuất sinh nhập tử, cùng qua hoạn nạn, ngươi đừng nghĩ linh tinh. Bên dưới thánh thượng, Quân Vương trắc ta tuyệt không cho phép âm mưu hãm hại xảy ra.”

Độc Cô và Bạch Lai Mộ cùng kêu đúng.

“Sao đám Quân Vương trắc các ngươi toàn là cơ bắp. Ai nói âm mưu hãm hại hắn.”

Long Tại Thiên khịt mũi coi thường: “Người quỷ quái như hắn, cộng thêm trong mệnh có móc, ai đụng người đó chết. Người còn chưa hại được đã bị hắn hại chết. Lão tử không ngốc, ngay cả đứng cũng phải cách xa, huống chi hại hắn. Ý ta là, chúng ta cũng nghĩ cách lập chút công lao. Không thể để hắn cướp tất cả công lao. Cho dù không lập được công, đêm nay là giao thừa, chúng ta làm hoàng thượng cao hứng cũng được.”

Ba người đều thấy có lý. Lại bàn bạc một phen, Long Tại Thiên bèn dẫn bọn hắn xuống lầu tìm vài thứ hay ho, xem có thể khiến hoàng thượng long nhan đại duyệt không.

Bốn người xuống lầu một, lại thấy Đường Dịch đang ngồi một mình trước cửa, nhưng bên người đặt rất nhiều đồ vật. Nhìn kỹ mới biết là nhạc khí như đàn tranh, đàn nhị hồ, đàn tam huyền, sáo.

Đường Dịch võ công cao cường, là một trong những nhân tuyển tốt nhất để thủ vệ, bây giờ là lúc hắn trực ban. Nhưng những vật này hoàn toàn không hợp với tính cách của hắn, bốn người vốn muốn ra ngoài, không khỏi ngừng lại.

Long Tại Thiên có rất nhiều thù cũ với Lục Phiến môn, nhưng gần đây bị giáng chức, không còn sự nâng đỡ cuồn cuộn của Kỳ Lân vệ. Lại biết Lục Phiến môn có tay cứng Đường Dịch, có thiểu năng Minh Phi Chân, cũng dần dần không gây phiền toái nữa. Một tới hai đi, thù hận với Lục Phiến môn giảm rất nhiều. Đoạn đường này cũng thái bình vô sự, cười cười nói nói với ba người Minh Đường Tô.

Nhưng vừa rồi nghe nói mình bị đại thống lĩnh mắng một trận, không cho phục chức có quan hệ với Minh Phi Chân, chút chuyện xưa với Lục Phiến môn lại nổi lên. Trông thấy Đường Dịch thưởng thức nhạc khí, không có ý tốt cười nói: “Thường nói gần son thì đỏ. Lục Phiến môn có một Tô Hiểu trắng nõn, cũng nên có một Đường Dịch trang điểm kéo đàn, vừa vặn là một đôi.”

Đường Dịch không hề để ý, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Vậy các hạ bị phạt trông cửa thành, không biết giống ai? Thần giữ cửa sao?”

“Hừ! Tiểu tử ngươi!”

Độc Cô vội vàng cản: “Mọi người là đồng sự, cần gì tranh chấp?” Kéo Long Tại Thiên, Thiết Hàn Y lại kỳ quái nói: “Đường lão đệ, ngươi không có hành lý, vì sao có mấy thứ này.”

Đường Dịch cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, lạnh nhạt nói: “Đều là nhạc sĩ lưu lại.”

Lầu một của Minh Ngọc lâu vốn là chỗ tấu nhạc, đám nhạc sĩ bị đuổi đi vội vã, không kịp thu dọn đồ đạc.

Long Tại Thiên nhìn những nhạc khí này, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vui mừng nhướn mày: “Các vị, chủ thượng rất thích âm nhạc. Nếu chúng ta có thể diễn tấu một khúc, nhất định làm long nhan đại duyệt, cũng tăng bầu không khí cho giao thừa.”

Mấy người còn lại cũng tán thành.

Xưa nay trong cung thường tổ chức diễn tấu, lúc cung đình dạ yến càng phải như vậy. Chuyến đi này, trong đám tùy tùng có ngự y ngự trù, nhưng không mang theo nhạc sĩ. Hoàng thượng không nghe nhạc đã lâu, tối nay tấu lên, nhất định có thể làm hắn thoải mái.

Nhưng nói thì như vậy, ai dùng nhạc khí gì, đến lúc đó diễn tấu cái gì, lại thành vấn đề. Những võ sĩ này đều có bản lãnh về võ công, nhưng nói đến âm luật thì phần lớn nhất khiếu bất thông. Chỉ có Độc Cô biết đánh đàn, đám người Long Tại Thiên thì không biết gì cả.

Chỉ thấy Đường Dịch im lặng không nói, nhưng thái độ ôm tay lại khá chế giễu, Long Tại Thiên cả giận nói: “Đường tiểu tử, sao? Ngươi còn biết âm nhạc?”

Đường Dịch nhìn hắn chăm chú, lạnh nhạt nói: “Ta biết.”

“Ngươi suốt ngày vũ đao lộng bổng, lừa gạt ai đấy? Ngươi đến đây!” Quơ lấy một cây sáo, ném qua.

Đường Dịch thong dong nhận lấy, đặt ngang bên môi, lập tức tiếng nhạc vui vẻ vang lên, là một khúc ‘Hán cung thu nguyệt’. Dịu dàng động lòng người, vậy mà công lực không cạn.

Tiểu tử này miệng lạnh mặt lạnh, vậy mà còn biết nhạc khí! ?

Long Tại Thiên chung quy không tin, ném đàn tỳ bà qua, Đường Dịch đón lấy tiện tay gảy đàn, tiêu sái linh động, rất là êm tai.

Lại một cây đàn nhị hồ bay tới, Đường Dịch đón đàn bày ra, dựng thẳng cung đàn, lại là một khúc ‘Vũ yến song phi’.

Long Tại Thiên bị đánh mặt giữa đám đông, tức giận kêu to.

“Không, không, không chỉ đánh đàn thổi sáo, ngươi còn biết cái gì?”

Trong tay không có nhiều nhạc khí khác, không ngờ Đường Dịch cười lạnh một tiếng, há miệng hát lên: “Tỉnh mộng khoá cao đài các. Hết say buông thấp liêm duy. Hận xuân năm trước lại vừa khi. Hoa rơi người một đứng. Mưa nhỏ yến song phi.”

Long Tại Thiên: “......”

Tiểu tử ngươi còn là ca sĩ? !

“Còn nhớ Tiểu Bình vừa gặp. Chữ tâm áo lụa còn ghi. Đàn tỳ bà gảy khúc tương tư. Bấy giờ trăng sáng tỏ. Từng rọi Thái Vân về nhé, từng rọi Thái Vân về ~.”

Khúc này tràn đầy tình cảm tương tư, Đường Dịch tuy hát theo phổ nhưng không tầm thường. Tiếng nhạc kéo cao, dẫn tới không ít người ngừng chân quan sát.

Đám người Độc Cô và Thiết Hàn Y ra sức vỗ tay, đều nói: “Đường huynh kỹ nghệ cao siêu, lát nữa chúng ta diễn tấu cho chủ thượng, còn phải dựa vào ngươi.”

Long Tại Thiên vô cùng nhụt chí, vốn nghĩ ra ý kiến hay để làm hoàng thượng vui, ai ngờ nghĩ ra công lao để đưa vào tay người khác. Người ta nhận lấy còn cười lạnh ba tiếng, thế này phải làm sao? !

Đường Dịch lờ đi không nghe, vẫn tự diễn tấu.

Đột nhiên nơi xa vang lên âm thanh chói tai.

“Ta đã nói! Ta đã nói! Khẳng định tiểu tử kia còn ở đây, hắn chạy không thoát!”

Chỉ thấy một người mập mạp đột nhiên xông vào, sau lưng có hai ba mươi người, không ngờ từng người biết võ, thanh thế vô cùng bất phàm.

Đôi mắt nhỏ như đậu xanh của mập mạp kia vòng tới vòng lui, cuối cùng ánh mắt ngừng ở Đường Dịch đang cầm đàn nhị hồ, cả giận nói: “Nói! Thúy Bình ở đâu? Ngươi làm gì nàng? !”

Đường Dịch còn đang diễn tấu, trợn tròn mắt nhìn mập mạp trước mặt, có phần kinh ngạc. Nhưng âm nhạc còn chưa tấu xong, đàn nhị hồ trong tay đột nhiên kéo điệu cao, mở miệng hát theo: “Yến song phi với ta nhé, yến song phi......”

Lục vương gia tức sùi bọt mép, vẻ mặt kinh sợ.

“Con mẹ nó! Ngươi còn dám song phi! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:15
Tính thằng DD là cục súc chứ không phải chính trực, nó không phải kiểu ghét ác như cừu chỉ là thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề thôi. Kiểu của nó có thằng Sanosuke trong kenshin khá là giống
21302766
06 Tháng mười một, 2018 19:05
Edit là chỉ cần đúng ngữ pháp là được rồi, như bạn là tốt quá rồi. Bạn cứ pm cho Ronkute đi.
toicotoi
06 Tháng mười một, 2018 19:00
hợp tính thì mới gặp cũng là anh em...
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 18:56
Bác chỉ cho mình mấy chỗ cần edit tốt hơn được không, Tại căn bản mình kém văn mà cũng không biết tiếng trung thành ra không viết cho câu nó văn vẻ được, chỉ đủ ý với đúng ngữ pháp là tốt lắm rồi =))
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 18:55
Mỗi người một ý, có lẽ lão Đường ở chung thấy main cũng không xấu nên thế =))
21302766
06 Tháng mười một, 2018 18:18
Bạn edit tốt quá, nếu edit kỹ hơn một chút, bạn có thể liện hệ với Ronkute để tính lương bên edit. 30 thạch/1 chương. Như vậy cũng đáng bỏ công sức hơn.
21302766
06 Tháng mười một, 2018 18:16
Á à, thì ra Thẩm lão đại thích hòa thượng à.
trunghieu99tt
06 Tháng mười một, 2018 17:46
:v ông tác giả cũng hợp lý hóa lí do Đường Dịch không tố cáo Phi Chân nhưng mà lại càng bất hợp lý Bây giờ bạn vào 1 tổ chức để trả thù nhà, đương nhiên muốn tổ chức đó lớn mạnh Tự nhiên phát hiện ra trong tổ chức có 1 thằng võ công bá vcl nhưng thường ngày giả ngu, bạn có nghi ngờ không ? , lấy tích cách cương trực của Đường Dịch chắc chắn sẽ không thể bỏ qua dễ dàng như thế Ấy vậy mà ổng lại bỏ qua đơn giản chỉ vì "Làm gì thì làm không ảnh hưởng đến anh báo thù là được" =))
mr beo
06 Tháng mười một, 2018 17:24
chết chặt danh hiệu ôn thần minh phi chân rồi đến quì với anh long tại thiên
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 17:19
Mình chỉ edit kĩ hơn thôi mà Thành ra tốc độ ra chương cũng bị chậm lại, không ngày vài chục chương như cv thông thường được ):
dacnguyen1999
06 Tháng mười một, 2018 14:23
Truyện của bác ad tốt quá riết chỉ chờ bên này không muốn qua chỗ khác đọc luôn :'(
mr beo
06 Tháng mười một, 2018 12:36
võ công của thanh niên phi chân này ảo diệu vậy còn cả chiêu giống thôi miên nữa
Oebah Habeo
06 Tháng mười một, 2018 10:40
căn bản là chất lượng tốt bác ơi không cần dục tốc bất đạt. cứ ra đều là được rồi.
Hoaqin
05 Tháng mười một, 2018 22:03
Yên tâm, ngày nào tối thiểu cũng 2 chương =))
Phuong Anh Nguyen
05 Tháng mười một, 2018 21:04
hu nay ra có 1 chap thui à
mr beo
03 Tháng mười một, 2018 20:48
trong cái truyện này đọc lâu nghi ngờ giới tính tùm lum hết rồi
mr beo
03 Tháng mười một, 2018 20:46
một đám bình thường dở hơi điên điên mà đến lúc chơi âm mưu đứa nào cũng lắm thủ đoạn tầng tầng lớp lớp
Oebah Habeo
03 Tháng mười một, 2018 15:52
trap nó phải huyền bí.
Phương Nam
03 Tháng mười một, 2018 11:04
Là nữ chứ gì mà là nữ thật đấy :))))) , lão bị con tác đầu độc giống thanh niên Châu rồi à =)))
mr beo
02 Tháng mười một, 2018 22:39
theo thái y nói thì có lẽ tô hiểu là nữ thật đấy dù sao cũng là đệ nhất thần y mấy cái vấn đề giới tính này liếc cái là ra , à mà lầu trên avatar với tên có vẻ giống lão lang nhỉ có phải phân thân của lang không vậy
VBNyang
02 Tháng mười một, 2018 21:25
Quên trừ thằng trap Tô Hiểu ra :lol:
VBNyang
02 Tháng mười một, 2018 21:23
Mấy thằng trong truyện chính tưng tửng thôi chứ thằng nào cũng khôn lòi họng, ngu ngơ là lên bảng đếm số cả lũ :))
langtudien13
02 Tháng mười một, 2018 13:55
gintama thì anh quân ăn hành nhiều nhất
mr beo
02 Tháng mười một, 2018 11:59
gintama thì tướng quân bọn nó cũng dám đem ra làm trò hề
Hoaqin
02 Tháng mười một, 2018 11:19
Đã sửa bác, vừa bấm đăng thì mất điện, không kịp check
BÌNH LUẬN FACEBOOK