Lãnh thượng thư xưa nay đơn giản, không phải hắn khinh thường nhiều lời, mà dưới cái nhìn của hắn, tất cả sự vật vốn nên đơn giản như vậy.
Hắn là kết luận.
Không phải là phương án có thể thương thảo, mà là kết luận cần tất cả thuộc hạ một thể đồng tâm, toàn lực chấp hành.
Thân là thuộc hạ, nếu ngươi không hiểu quyết định của ta, nên nghĩ biện pháp để hiểu. Nếu bất kể thế nào cũng không hiểu, thì đại biểu ta không trao cho ngươi tư cách biết nội tình —— dường như từ hai câu nói lãnh đạm ngắn ngủi của hắn, Tô Hiểu nghe được ý ở ngoài lời này.
—— Người này...... Hơi giống Minh đại ca.
Nói nghiêm chỉnh, tính cách của Lãnh thượng thư và Minh Phi Chân hoàn toàn trái ngược, khác nhau rất lớn. Trái lại, vẻ lạnh như băng, không nói nhiều lời hơi giống Đường Dịch. Nhưng bỏ rất nhiều khác biệt qua một bên, Minh Phi Chân và Lãnh thượng thư lại có một điểm cực kì giống nhau —— quyết định bọn hắn ra, cơ hồ không thể nghi ngờ.
Không phải bản thân quyết định hoàn mỹ không một tì vết, mà là một khi chất vấn, tất nhiên sẽ gặp phải chèn ép lãnh khốc vô tình. Hoặc là xuống chức hoặc là trấn áp bằng vũ lực, căn cứ nội dung khác biệt sẽ có trừng phạt khác biệt hàng lâm.
Dường như bọn hắn có đặc chất như vậy, khiến người ta cảm thấy một khi từ chối quyết định của bọn hắn, lập tức sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Trên đời tuyệt không có quyết định hoàn mỹ. Chỉ có quyết định phù hợp với tình hình lúc ấy. Nhưng mặc dù như thế, cũng không làm tất cả mọi người hài lòng. Nhưng, bởi vì là người lãnh đạo, gánh nặng của bọn hắn không giống bình thường. Gánh nặng của bọn hắn siêu việt tưởng tượng của phàm nhân, cho nên lời của bọn hắn mới có trọng lượng như thế. Khiến Tô Hiểu cảm thấy giật mình chính là, lúc này hình tượng hiện lên trong lòng không phải Thẩm phó tổng đốc cũng ngự hạ rất nghiêm, mà là Minh Phi Chân bất cần đời, mỗi ngày không đứng đắn. Thế này rất kỳ quái, cơ hồ không có lý do nào, trong đầu nhỏ của Tô Hiểu đã xuất hiện cái bóng của hắn.
Lúc này trong đầu Tô Hiểu, Minh Phi Chân cũng có ý cười, nhưng cười rất trầm tĩnh, dường như không quá giống Minh đại ca Tô Hiểu bình thường quen biết.
Có phải do trên người Lãnh thượng thư và Minh đại ca, đều có gánh nặng người ngoài khó có thể tưởng tượng, cho nên hai người khác biệt như vậy mới có thể xuất hiện đặc chất tương đồng. Thứ Lãnh thượng thư phải bảo vệ, là luật pháp của quốc gia này, hệ thống duy trì trật tự của quốc gia, không thể nghi ngờ, đây là một trách nhiệm to lớn.
Nhưng Minh đại ca thì sao? Vì sao ta lại cảm thấy hắn cũng như vậy? Hắn cũng gánh vác gì đó sao?
Còn không nghĩ rõ ràng, đã bị tiếng Lãnh thượng thư gọi về hiện thực.
“Nghĩ rõ ràng, ngươi muốn làm gì?”
Tô Hiểu lấy lại tinh thần, cẩn thận suy nghĩ một lát vẫn không nhịn được nói: “Ta...... Muốn giúp bọn hắn. Rõ ràng bọn hắn có oan tình muốn tố cáo. Ta không muốn nhìn thấy còn để đó mặc kệ.”
Lãnh thượng thư nghiêm mặt, câu trả lời lại ngoài ý muốn: “Có thể.”
“Hả?”
“Đây là cho ngươi.”
Thứ Lãnh thượng thư đưa cho Tô Hiểu, chính là một trong ba vụ án hoàng thượng an bài cho ba người Lục Phiến môn. Bên trên nói rõ ràng, chuyện này chính là hoàng sai, các nơi cần tích cực phối hợp. Có sắc lệnh này, Tô Hiểu có thể đi Thuận Thiên phủ đòi người, cứu trượng phu của Ngưu đại tẩu ra!
Lãnh thượng thư nói: “Ngươi chỉ cần làm xong công vụ hôm nay, là có thể tự quyết định thời gian còn lại của mình, ta không can dự.”
Tô Hiểu kích động nói: “Học sinh đã làm xong.” Nói xong đưa chồng văn thư trên bàn cho Lãnh thượng thư.
Lãnh thượng thư cầm một bản mở ra, lẳng lặng đọc một lần. Lại cầm một bản lên, lần này chỉ nhìn mấy hàng, bèn nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì, có thể đi.”
Tô Hiểu hứng thú bừng bừng định đi ra ngoài cửa.
Lãnh thượng thư bỗng lại nói: “Chuyện này ta đã hạ lệnh không cho phép hỏi đến. Nếu chuyện này duy trì nguyên phán, không có chuyển cơ. Hành động bây giờ của ngươi là ngang nhiên làm trái cấp trên, dù tội không liên quan, nhưng bản quan cũng có thể phạt ngươi. Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Học sinh không hối hận!”
Tô Hiểu tin tưởng phán đoán của mình, không cho rằng những thôn dân kia sẽ vô cớ tự tiện xông vào cửa quan. Cho nên Tô Hiểu đi, chỉ là thứ chờ đợi ở đầu kia, lại không phải nhân vật anh hùng chủ trì chính nghĩa.
*************
Buổi chiều kinh thành, mây đen dần dần kéo đến, khí quyển hơi trầm thấp, rõ ràng là mùa đông, lại có cảm giác mưa gió nổi lên.
Trong nha môn Hình bộ, dưới ánh đèn mờ nhạt, Lãnh thượng thư vẫn dựa bàn múa bút thành văn.
Đột nhiên ném ra một câu.
“Trở về?”
Tô Hiểu vừa bước vào cửa cúi thấp đầu: “Vâng.”
“Nhiệm vụ hôm nay kết thúc.”
“Vâng.”
“Đến thời gian, thì tự mình đi thôi.”
Tô Hiểu cắn răng.
“Ngài không hỏi gì sao?”
“Hỏi.” Lãnh thượng thư nhàn nhạt nói: “Bọn hắn, ngươi có thể giúp sao?”
Vừa rồi Ngưu đại tẩu bị hỏi đến sắc mặt trắng bệch, vẻ lo lắng muốn ngăn cản nhưng không kịp của Mao Đại Lực bên cạnh, vẻ sợ hãi biến sắc của một đám thôn dân, bây giờ Tô Hiểu vẫn rõ mồn một trước mắt.
“Vâng, vâng, bọn hắn nói hình như nam nhân nhà ta đánh chết người. Nhưng đó là ký giấy sinh tử a! Hơn nữa nam nhân nhà ta không thể giết người, xưa nay thể cốt hắn không chắc, sao có thể giết người?”
Ngưu đại tẩu giải thích, giờ phút này lại không quan trọng.
Tô Hiểu không trách bọn hắn giấu giếm chân tướng sự thật.
Mà có cảm giác bất lực sâu sắc.
—— Lão sư, ngay cả chỗ này cũng nhìn thấu sao?
Tô Hiểu chậm rãi đi vào Thuận Thiên phủ nha, xin điều tra hồ sơ. Quả nhiên Ngưu Xuyên Tử động thủ với người trong võ quán, dùng sức quá lớn, đánh đối phương thất khiếu chảy máu mà chết.
Xem ra Ngưu Xuyên Tử đúng là bị người khống chế luận võ ở võ quán, cuối cùng giết người trong tình trạng này, cũng không kỳ quái. Nhưng cho dù như thế, giết người chính là giết người. Cho dù là sơ suất, cũng phải lưu vong biên cương, cái nhà của Ngưu đại tẩu chắc chắn phải tán.
Lúc Tô Hiểu đi ra, vẫn chỉ có một người.
Ngưu đại tẩu quỳ trên mặt đất cầu khẩn khóc thét, đến cuối cùng thậm chí bắt đầu chửi mắng. Kéo theo mười hai thôn dân cũng bắt đầu không khách khí với Tô Hiểu.
Tô Hiểu cũng không để lời chửi rủa của bọn hắn trong lòng. Từ đầu tới cuối, Tô Hiểu chỉ cảm thấy mình bị cảm giác bất lực quấn quanh.
Ngưu Xuyên Tử giết người, cũng không phải bản ý. Hắn có vô tội không? Không sai, hắn vô tội. Người chân chính khiến hắn giết người mới là hung phạm. Nhưng cho dù chỉ bị liên luỵ, bị lợi dụng, bị điều khiển, tội danh này, Ngưu Xuyên Tử vẫn tuyệt đối trốn không thoát. Đây chính là hiện thực.
“Không thể. Ngưu Xuyên Tử lỡ tay giết người, có mười mấy nhân chứng. Bất kể từ điều nào của luật pháp, hắn giết người là sự thật. Thuận Thiên phủ không làm sai.”
Hành động của Tô Hiểu không mang đến bất kỳ sự trợ giúp nào. Không lục soát bằng chứng trước, không điều tra trước, thậm chí không có quan sát và phán đoán của mình, đã tùy tiện hành động. Kết quả, hắn chỉ cho Ngưu thị hi vọng hư giả, sau đó khiến hi vọng của nàng tan vỡ một lần nữa.
“Thật có lỗi, đây là sai lầm của ta.” Tô Hiểu cúi đầu: “Lão sư, ta làm mất mặt ngài.”
“Ngươi dùng danh nghĩa của mình để làm việc, làm mất mặt của mình. Không liên quan gì đến ta.”
Dường như công việc của Lãnh thượng thư cuối cùng cũng kết thúc, duỗi người một cái đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nhưng cũng đừng quá xem nhẹ, mặt mũi của chính mình.”
Lãnh thượng thư chậm rãi ra khỏi phòng làm việc của mình, trước khi đi chỉ để lại một câu: “Nhớ khóa cửa.”
Tô Hiểu ngơ ngác đứng giữa gian phòng, không biết nên di động thế nào.
“Ngươi nói ngươi sẽ giúp ta a! Quan cô nương, ngươi đã nói ngươi sẽ giúp ta a! Vì sao? Bởi vì ngươi cũng là quan? Là quan cũng không thể khi phụ lão bách tính a!”
“Chớ nói với nàng! Làm sao những cẩu quan này có thể đứng cùng một chỗ với chúng ta! Chúng ta đi!”
“Đồ quan chó má!”
Những lời này, như đao nhọn thương sắc, đâm từng nhát vào lòng, làm Tô Hiểu không ngừng hối hận.
Tô Hiểu ôm tay, dường như mất đi khí lực toàn thân, ngồi xổm trên mặt đất.
“...... Minh đại ca...... Ta nên làm gì?”
*******************
Lại bộ.
Huấn luyện đã hơn nửa ngày, cuối cùng Đường Dịch cũng có một chút dáng vẻ của người đọc sách.
Mặc dù không nói chuyện nhiều, vừa nói có lẽ ba câu không rời võ công.
Nhưng lúc này Đường Dịch bỏ trang phục võ sĩ, che một thân cơ bắp, che khuất Kỳ Lân Tí. Mặc một bộ quần áo văn sĩ thuần trắng. Nhưng hắn khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt sao, cho dù mặc văn sĩ bào, cũng không có vẻ văn nhược. Trái lại khiến người ta cảm thấy đây là một giai công tử trọc thế văn võ song toàn.
Kỳ thực bản nhân Đường Dịch cũng không quá quan tâm mặc cái gì, chẳng qua Trương lão sư không thể chịu được học sinh của mình suốt ngày mặc võ sĩ phục đi khắp nơi.
Giống Minh Phi Chân đang điều tra hoàng cung mất trộm, Tô Hiểu điều tra luận võ trong lòng đất, đương nhiên Đường Dịch cũng được giao một vụ án.
Kỳ thực vụ án của ba người, phân phối dựa theo năng lực và tính cách của mỗi người.
Tính cách Tô Hiểu có nhược điểm là tâm địa quá mềm, hơn nữa võ nghệ cũng không cao, cho nên Tô Hiểu có quyền hạn cao nhất. Lúc cần thiết còn có thể điều động quan binh.
Trong ba người, hoàng thượng nhìn không thấu Minh Phi Chân nhất, ngẫm lại không có ưu điểm gì, nhưng muốn tìm khuyết điểm cũng không quá dễ dàng, thế là hoàng thượng dứt khoát điều hắn đi phối hợp với Bạch tổng quản tra án hoàng cung mất trộm. Bạch Liên có thân phận đặc thù, võ nghệ cao cường, nhưng không có kinh nghiệm giang hồ, vừa vặn phối hợp với lão giang hồ ‘Võ công không cao’ như hắn.
Về phần Đường Dịch thì phụ trách án tham quan gian lận, quan viên này gọi là Lục Hạ Tẩu, đến từ Hộ bộ, không ngờ tự mình di chuyển công quỹ. Đồng thời, từ sau lúc đó cũng biến mất vô tung vô ảnh. Nhưng cửu môn kinh thành sớm đã đề cao cảnh giác, cũng không phát hiện người này. Cũng phỏng đoán chắc còn trong kinh thành.
Sắc lệnh Đường Dịch nhận được không thể điều động bất kỳ người nào, chỉ có thể dựa vào chính mình. Thế là đi dạo khắp kinh thành, hi vọng có thể dựa vào chăm chỉ và nhãn lực trác tuyệt để tìm ra hắn.
Đường Dịch thiên tư thông minh, võ công vừa học đã biết, đầu óc nhãn lực cũng vô cùng nhạy bén, có thể nói là tài liệu tốt để làm bộ khoái.
Nhưng Đường đại soái ca lại không am hiểu nói chuyện với người, lúc có thể động thủ, hắn đều tận lực không nói lời nào. Hơn nữa ngày thường, thứ yêu thích duy nhất là luyện công và đơn đấu. Khuôn mặt khối băng và kiệm lời, khiến lực tương tác và khẩu tài giảm đi rất nhiều, cho nên có thể nói năng lực điều tra của hắn còn yếu hơn Tô Hiểu.
Bởi vậy chạy hơn nửa ngày, lại không được manh mối gì đáng tin. Trở về xin chỉ thị của Trương lão sư, còn bị Trương lão sư mắng ra.
“Tuổi còn trẻ mà chút năng lực làm việc cũng không có? Một người sống sờ sờ có thể đi đâu, có đầu óc không thể tự nghĩ, không nghĩ ra được ngươi còn cái miệng để hỏi. Nếu ngươi xuất thân từ Lục Phiến môn, nên tinh thông điều tra, nhưng ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được?”
“Hỏi...... Phải hỏi bao nhiêu người?”
“Hừ, còn phải nói.” Trương lão sư dựng râu: “Không thăm dò được, thì hỏi từng nhà một, đến khi ngươi tìm được manh mối mới thôi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng mười một, 2018 11:14
viết truyền hài kiểu gintama nhưng vẫn để quân quyền chí thượng
02 Tháng mười một, 2018 10:48
Trùng chương à. 133, 134.
01 Tháng mười một, 2018 18:29
:)) Đành rằng không biết mặt đã đành. chẳng lẽ tên cũng k biết nốt. Đường đường là Dạ La bảo chủ, còn là chưởng môn kế tiếp của 1 trong 3 đại tông phái giang hồ mà đến cả Hoàng Thượng còn k nhớ tên.:Quỳ
01 Tháng mười một, 2018 18:26
Cứ lần nào kết thúc chương kiểu ngầu lòi là chương sau lại thấy hụt hẫng vcl.:( cảm giác tác giả cho main giấu nghề nhưng mà đoạn nào k có ai xem thì cũng miêu tả đánh nhau đã 1 chút chứ
01 Tháng mười một, 2018 17:01
thời buổi khó khăn đừng nói là gái với trao kể cả ma nữ miễn là dáng ngon thì chén hết
01 Tháng mười một, 2018 17:00
quyết tâm đi ẩn cư làm viên chức nhà nước ăn với chờ chết mà
01 Tháng mười một, 2018 16:56
xem ra main không định nhúng tay vào triều chính.
01 Tháng mười một, 2018 16:56
Quỳ, chắc tác không dã man thế đâu
01 Tháng mười một, 2018 16:56
Căng thế, trai gái ăn hết à =))
01 Tháng mười một, 2018 14:13
Có khi là trap đấy. Có lẽ tác giả thích ăn mặn thì sao.
01 Tháng mười một, 2018 13:45
minh phi chân hóa chaos rồi không biết có ai nhận ra không nhỉ
01 Tháng mười một, 2018 13:13
giờ thì tô hiểu có là thứ gì ta cũng bất bất chấp , mọi người ai biết truyện dịch giống thế này không , giới thiệu mình với
01 Tháng mười một, 2018 07:56
lão thái y đã phán là gái chắc gái thật giả trai, nhiều khả năng là nhà họ tô không có con trai nên nuôi từ nhỏ tô hiểu như con trai để kế thừa dòng họ vụ này giống em kiếm sĩ trong gintama vãi
31 Tháng mười, 2018 22:40
9 thành là gái, 1 thành còn lại theo ý tác giả =))
31 Tháng mười, 2018 22:22
mẹ nó Tô Hiểu không phải nữ nhân thì là giống gì .
31 Tháng mười, 2018 22:14
truyện càng ngày càng hay
31 Tháng mười, 2018 12:30
Hay quá
31 Tháng mười, 2018 11:13
mua ở đâu vậy anh em. full truyện luôn hả
31 Tháng mười, 2018 10:35
truyện này có nhân vật nào bình thường đâu :))
30 Tháng mười, 2018 14:35
nguyên nhân tranh vương làm phản cướp ngôi có hơi bị đậu bỉ
30 Tháng mười, 2018 11:08
Thank
30 Tháng mười, 2018 07:54
lên mấy trang gốc của truyện bên tàu mua vip đọc
29 Tháng mười, 2018 20:23
Mình muốn đọc chương mới nhất thì vào đâu mua vip
29 Tháng mười, 2018 20:22
Truyện tốt đấy, bác cvt nếu gặp vấn đề scan ảnh ra txt xấu hoặc cần gõ lại thành txt tiếng trung để cv chuẩn thì có thể pm mình
29 Tháng mười, 2018 20:20
Tự đọc được nhưng phải scan ảnh
BÌNH LUẬN FACEBOOK