Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm lão đại cùng Bạch tổng quản bị thanh âm Đới thái y dẫn vào nhà chính kho thuốc, thương binh vẫn nằm đầy đất, ở giữa Đới thái y đang cãi nhau với một thái y khác.

Thái y kia nói: "Ngươi, ngươi lão thất phu này! Ta làm nghề y hơn mười năm, ngươi dám nói ta như thế!"

"Sao ta không thể nói ngươi?"

Ánh mắt Đới thái y lấp lánh, khóe miệng nhăn nheo nở ra một nụ cười âm hiểm. Phảng phất, trước mặt ngươi là trùm phản diện tâm cơ siêu cấp, có thể hại chết ngươi mà không hề có cảm giác. Dọa cho thái y kia suýt chút nữa hét to một tiếng quay đầu chạy.

Kỳ thực ta biết, đây là bởi vì niên kỷ của hắn lớn, thị lực không tốt lắm.

Lão Đới yêu y thành si, luyện dược như cuồng, kỳ thực làm người rất tốt, chỉ là học y học thành y ngốc tử. Có chút thông thái rởm. Hơn nữa ánh mắt hắn lại không quá tốt, cho nên nhân duyên vẫn luôn không ra gì.

"Bắt mạch phải chuẩn! Đây là thiết yếu để bốc thuốc, ngay cả mạch tượng ngươi cũng xem sai, làm đại phu làm gì?"

"Ta, ta bắt sai mạch thế nào?"

"Vừa nãy ngươi viết đơn thuốc gì, ngươi đoán ngốc tử to con này bị làm sao?"

"Ta cho hắn thuốc bổ khí quy nguyên. Mặc dù mạch tượng người này phù lớn, nhưng không nghiêm trọng lắm. Ta bốc cho hắn một thang thuốc, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, đương nhiên sẽ khỏi hẳn."

Trên mặt đất, võ sĩ ngốc tử to con vô tội bị kẹp giữa hai đại phu, động cũng không động được, nói cũng không dám nói, lại còn bị mắng, bi thương nén nước mắt.

"Nói láo!" Đới thái y cho một ánh mắt xem thường, mạch tượng chậm nhanh lớn nhỏ giống với vẻ ngoài của con người, người to thì mạch nhỏ, người nhỏ thì mạch to. Người giống thì lành, trái lại thì nguy. Vừa nãy, ngươi còn bắt mạch cho một tên thương binh nhỏ con, đúng không? Ngươi thấy mạch tượng tương tự, cho nên bốc cùng một phương thuốc, đúng không?"

Đới thái y càng nói càng giận, suýt chút nữa đạp hắn: "Mạch tượng hắn phù lớn như tên nhỏ con vừa nãy, tên nhỏ con kia không có chuyện gì, lấy thể trạng hắn há có thể bốc thuốc giống nhau! Hắn bị thương ở phổi, nếu dùng liệu pháp không ăn nhập gì của ngươi, không quá mười ngày, sẽ xuất hiện đủ loại bệnh. Đến lúc đó, mấy lang băm các ngươi lại chối là di chứng gì đó, di chứng cái rắm! Lang băm hại người! Ngay cả bắt mạch ngươi cũng không biết, cút! Kho thuốc của lão phu không cần ngươi!"

Thái y kia bị nói cho nước mắt lưng tròng, cả giận nói: "Ngươi, ngươi, chính vì thái độ ác liệt như vậy ngươi mới bị đuổi khỏi Thái Y viện!"

Cuối cùng, hắn thật đúng là bị mắng cho khóc chạy.

Lão Đới tức giận đến dựng râu trừng mắt, không thèm giữ hắn lại, miệng nói lầm bầm: "Phế vật phế vật, thiên hạ sao mà nhiều phế vật, lúc nào cũng gặp phải mấy tên ! Đại phu không biết bắt mạch có khác gì giết người! Lang băm hại người! Ân? Hai đứa ngốc đứng ở cửa."

Cặp mắt già đục vàng như nhân vật phản diện của lão Đới quay qua Thẩm lão đại cùng Bạch tổng quản, nói: "Có chuyện gì?" Cực kỳ giống một con chồn.

Hai vị mỹ nhân như nhìn thấy chuột, lập tức sau lưng phát lạnh.

"Không, không có chuyện gì."

"Đới thái y vất vả."

Nói xong cũng quay người đi ra.

Lão Đới sờ đầu một cái, bĩu môi vịnh: "Hai tiểu ny tử, không hiểu ra sao. Cô nương kia mặc y phục thái giám làm gì? Như vậy cũng vui sao?" Lầm bầm lầu bầu đi qua nhà chính, vào một gian phòng. Xem chừng là phòng nghỉ của hắn.

Ta tận dụng thời cơ, bò qua nóc nhà như bích hổ du tường, thoáng nhìn cửa sau, vận kình đánh gãy khóa cửa sổ. Từ cửa sổ vô thanh vô tức chui vào.

Lão Đới cầm trong tay hai bình thuốc, đang tự nhủ gì đó: "Bình này thoa ngoài da, bình này thì uống, đảm bảo sau khi uống xong hoạt bát gấp trăm lần, trong vòng một ngày toàn thân rực rỡ hẳn lên." Nói xong xốc màn giường lên, dường như muốn cầm cái gì đó.

Ta đã đứng sau lưng hắn, thấp giọng mở miệng nói: "Đới thái y!"

Đới thái y giật nảy mình, quát: "Ngươi là ai! Dám lén xông vào lão phu. . ."

Ta sét đánh không kịp bưng tai che miệng hắn, thấp giọng nói: "Là ta, là ta! Nhỏ giọng thôi!"

Đới thái y vùng vẫy mấy lần không có kết quả, mới nhìn rõ người đến là ta. Lập tức từ bỏ chống cự, trái lại vừa mừng vừa sợ. Nhưng vừa muốn mở miệng bị ta trừng mắt một cái, đành phải thấp giọng nói: "Ôi ôi, sư phụ phò mã, ngươi trở về rồi!"

"Ân, ngươi. . ."

"Người đến thì tốt rồi. Đột nhiên rất nhiều thương binh tới nơi này, một mình học sinh không xử lý được. Rất lâu rồi học sinh chưa được thấy bản sự diệu thủ hồi xuân của sư phụ, xin sư phụ giúp học sinh một chút, lộ ra bản lĩnh."

Nói xong cũng không xem ta có nguyện ý hay không, kéo tay ta đi ra ngoài cửa. Ta thấy hai mắt gia hỏa này sáng lên, gia hỏa này muốn nhân cơ hội học trộm a! Muốn ta lộ bản lĩnh để hắn học mấy chiêu.

Đới thái y hắc hắc nhỏ giọng cười gian nói: "Tới tới tới, đừng khách khí. Rất nhiều người đang chờ ngài đây!" Ánh mắt gia hỏa này không tốt thì cũng thôi đi, cười một tiếng mà quỷ dị như thế. Bây giờ, đúng là dáng vẻ mã phu muốn lừa bán phụ nữ nhà lành vào thanh lâu.

Ta một tay túm hắn về, gầm nhẹ nói: "Ngậm miệng! Bây giờ ta chỉ trông cậy vào ngươi! Ngươi phải giúp ta một chuyện."

Đới thái y khẽ giật mình. Hắn nhìn ta, lại nhìn cánh cửa sổ phía sau, dường như mới chú ý ta là đi vào từ cửa sổ. Không khỏi cau mày nói: "Ta đây cũng không thể giúp, lão phu thế nhưng là mệnh quan triều đình, chuyện trái với pháp luật kỷ cương. . ."

"Mười bảy đơn thuốc thất truyền về bệnh thương hàn, ta cho ngươi một cái."

Ta còn chưa dứt lời, con mắt như chồn của Đới thái y bỗng sáng lên: "Sư phụ, giết người, hay phóng hỏa!" Hơn nữa khóe miệng nở một nụ cười tà, thật sự còn tà ác hơn toàn bộ Minh Đồ cùng Hắc Phong Thập Tam Dực cộng lại.

". . . Cái tên nhà ngươi, rõ ràng cá tính rất đàng hoàng, sao luôn nói những lời làm người ta hiểu lầm. Ta không giết người cũng không phóng hỏa." Ta bóp trán, thở dài: "Ngươi nhanh đi kho thuốc tìm những tài liệu này cho ta, còn cần chút mỡ dê, nhanh!"

Lão Đới suy nghĩ một lát, mới lo lắng nói: "Những tài liệu này không giống chế dược a, giống như làm thuốc nhuộm tóc. A? Sư phụ phò mã, tóc ngài làm sao vậy?"

Tên thần y nhà ngươi, tranh thủ thời gian chữa mắt cho mình đi!

Ta đánh hai cái, đuổi Đới thái y đi lấy đồ, bản thân mới có chút thời gian ngồi xuống suy nghĩ chuyện sau này.

Tranh vương tạo phản triệt để bại. Không biết hoàng thượng sẽ phán quyết như thế nào. Tranh vương là thân nhi tử của hắn, thế nào cũng không phán trảm hình.

Lần tạo phản này không có tổn thất lớn, nhưng lại có trên trăm cấm quân không còn tính mệnh. Nhưng người hạ thủ không phải Tranh vương, cho nên món nợ này sẽ tính lên người Giả Vân Phong.

Giả Vân Phong bị người Sát Liên mang đi, nhưng hắn chịu một chưởng của ta, ma công tẫn phế, nhiệm vụ thất bại. Minh Đồ còn gần như giải tán, Sát Liên chắc sẽ không tiếp tục bảo vệ hắn.

Hoàng cung vừa phát ra tin tức, Hoa Sơn sẽ tự có người thanh lý môn hộ. Giả Vân Phong ơi là Giả Vân Phong, lúc nào ngươi có thể tiến bộ, Hoa Sơn kiếm phái mới có thể nhiều thêm một phần hi vọng.

Còn có vấn đề mới. Khó khăn lắm ta mới tích được một ít bạc, lần này mua thuốc nhuộm tóc mới lại phải tiêu sạch, ta phải nghĩ cách trữ một chút. Nếu không, ăn cơm hàng ngày cũng thành vấn đề.

Cái gì? Nha môn bao ăn?

Ta kháng nghị ra tiếng: "Hừ! Còn không bằng ta làm đây."

Đột nhiên, trên giường lớn trong phòng truyền ra thanh âm hoảng sợ yểu điệu.

"Là, là ai?"

A! Trong phòng có người!

Ta nhất thời chủ quan không chú ý nghe, trong phòng còn có người khác!

Đúng rồi! Vừa nãy lão Đới nói trong vòng một ngày khỏi hẳn gì đó, đây không phải là lẩm bẩm, là đang nói với người trên giường. Gia hỏa này cũng biết giả vờ chính đáng! Làm sao còn giấu nữ nhân trong phòng!

Ta sợ nữ tử kia đi ra, đè tiếng nói: "Lão phu Chung Ngưng! Tới đây tầm phương tham bí, ngươi mau ra đây để lão phu nhìn xem có xinh đẹp hay không, nếu nhìn thuận mắt, lão phu sẽ vui vẻ với ngươi." Ta vừa nói vừa phách không một chưởng, khí lưu bốn phía, kéo dài không tiêu tan, để nàng biết dâm tặc võ công cao cường tới.

Nữ tử trên giường hoảng loạn một trận, quả nhiên không dám đi xuống: "Ta, ta không xinh đẹp. Ta rất xấu, ngươi tuyệt đối đừng đi vào, dáng dấp ta xấu như vậy, nhất định sẽ hù dọa ngươi." Khẩu âm này nhuyễn nhuyễn nhu nhu, là khẩu âm Tô Hàng chính tông. Giọng nàng thật cao, vừa thanh thúy vừa kiều mị, bản nhân nhất định là đại mỹ nhân.

"Hắc hắc, lão phu tên gọi Chung Ngưng. Chính là sắc côn vô song tứ hải, đệ nhất Trung Nguyên tái ngoại. Nếu không muốn lão tử vui vẻ với ngươi, đừng để cho lão phu trông thấy. Ta còn nói cho ngươi, đời này lão phu rất thích nghe người khác kêu to. Chỉ cần ngươi dám kêu, ta liền dám làm."

Đây là vì không cho nữ tử kia cao giọng kêu cứu, nếu không ta sẽ bại lộ hành tung.

Nữ tử ai oán nói: "Ta, ta rất xấu, rất xấu. Khi còn bé, mẹ ta vẫn nói ta xấu xí, lão nhân gia nàng thường xuyên mắng ta, nói nếu ngươi có thể đừng hại nước hại dân như thế thì tốt."

Đó là mẹ ngươi đang chê ngươi thật xinh đẹp a, nha đầu ngốc! Nha đầu này thật đúng là đơn thuần dễ thương.

Cô nương này, người vừa xinh đẹp, cá tính lại khả ái, còn là nữ nhân của lão Đới. Lão Đới này, mẹ nó diễm phúc không cạn! Bình thường giả bộ say mê y học với ta, còn biết kim ốc tàng kiều!

Ta còn độc thân đây! ! !

Hôm nay để ngươi thấy cái gì gọi là độc thân cẩu chi nộ!

Ta cười nói: "Ngươi nói thế nào cũng vô dụng. con người của ta a, không thích gì khác, chỉ thích một điểm, trắng! Chỉ cần làn da trắng, thế nào ta cũng thích."

Nữ tử kia dường như giật mình, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Ta, ta không trắng chút nào!"

Đột nhiên ta ngửi được mùi thuốc, trên giường lại truyền tới một chút động tĩnh. Hình như nàng đang xoa thuốc, muốn biến mình thành đen thành xấu. Nha đầu này thật ngốc đến đáng yêu.

"Hừ, ngươi càng nói như vậy, lão phu lại càng phải nhìn xem ngươi xinh đẹp thế nào. Nhìn xem có phải bàn chân nhỏ của ngươi trơn bóng như tuyết, nhìn xem. . . Ách, rốn của ngươi! Rốn của ngươi phải chăng là một quả táo nam vừa thơm nức vừa khả ái."

"Chân, chân ta rất xấu, vừa đen vừa thô. Rốn cũng khó nhìn, vớ va vớ vẩn, ngươi đừng xem, ta van cầu ngươi."

Ta khinh thường nói: "Sao ta biết ngươi có nói láo hay không?"

Nữ tử kia mềm giọng cầu khẩn: "Ta luyện võ công, bàn chân của ta đặc biệt xấu. Còn có bụng, bụng ta một chút thịt cũng không có, ngay cả mông cũng không có thịt. Cái rốn càng không đáng kể, rất khó coi."

Trên giường rung động một hồi, ta vừa nói nàng vừa bôi dược cao lên người, hoảng hoảng hốt hốt. Thấy thế, ta ở bên ngoài che bụng cuồng tiếu không thôi. Chẳng qua cũng ồn ào đủ rồi, tốt xấu cũng coi như vị tẩu phu nhân, cũng đừng khi phụ quá đáng.

"Nữ oa tử, nếu ngươi đã nói như vậy, ta không nhìn là được . . ."

"Cái đầu ngươi! Ai là nữ oa tử, ta là nam!"

A, sao câu nói này lại quen thuộc như vậy. . .

Ngoài cửa, đột nhiên có người gõ cửa nói: "Tô bách hộ, ta phụng mệnh đưa tá dược mứt hoa quả tới."

Chết rồi! Thế mà là Tô Hiểu! ! ! Ta vừa đùa giỡn Tô Hiểu nửa ngày a!

Tô Hiểu coi ta là huynh đệ, thế mà ta. . .

"Tô bách hộ? Tô bách hộ?"

Tô Hiểu không dám đáp lời, người kia đợi một chút, thấy không ai đáp lại, thế mà muốn đi vào!

Xong xong xong, bây giờ cho dù ta chạy, Tô Hiểu cũng sẽ cáo trạng a! Hồng Trang công chúa biết Chung Ngưng là ai, như vậy chẳng phải quan hệ của ta với Đới thái y sẽ lộ ra ngoài ánh sáng sao. Nhưng không cho ta chần chừ, người bên ngoài đã trực tiếp đẩy cửa vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK