Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng hơi thương tang nói: "Đáng tiếc là , hơn hai mươi năm trôi qua. Trẫm vẫn không thể phá giải Thần Châu di khắc, thật thẹn với tiền bối."

Này này này di khắc cái gì! ! Ngươi cố ý a! Bởi vì đồ vật thái sư phụ ta viết quá nan giải cho nên ngươi siêu ghi hận đúng không! Ngươi đang thừa cơ rủa thái sư phụ ta đúng không!

Kim Vương Tôn cũng nói: "Như vậy bây giờ bộ di khắc kia ở đâu?"

Đủ rồi a! Các ngươi mỗi người một câu di khắc là sao! Người còn sống khỏe a! Cẩn thận thái sư phụ ta thần du thái hư đến giấc mơ của các ngươi, làm các ngươi đều thích nam hài tử a!

Hoàng thượng bỗng chỉ một kiến trúc tháp thức cao vút cách đó không xa, cho dù trong hoàng cung cũng là hạc giữa bầy gà. Nếu nói không dùng để quan trắc thiên tượng, cũng không biết để làm gì. Tháp này nước sơn rất mới, chất gỗ nhìn cũng không cũ. Hẳn xây thành trong mười năm, hơn nữa gần đây mới sơn lại, vẫn luôn sử dụng.

"Trông thấy tòa tháp lâu này không? Đây chính là Khâm Thiên giám trẫm mới sai người xây, hoàn thành chín năm trước, sau đó thay thế Khâm Thiên giám cũ."

Vừa nãy hoàng thượng nói nơi cố sự phát sinh là Khâm Thiên giám, nhưng nếu tòa tháp lâu này là mới, cũng đại biểu chỗ thái sư phụ di khắc...... Khụ khụ, chỗ lưu khắc không phải ở đây.

Hoàng thượng lại chỉ phương bắc phía xa, cũng là phương hướng chúng ta đang đi.

"Mà bây giờ chúng ta muốn đi, chính là Khâm Thiên giám cũ. Bạch bích di khắc kia, trẫm không động chút nào. Vẫn bảo tồn dáng vẻ năm đó ở Trích Tinh các."

Hoàng thượng nói đến đây, lỗ tai ta không khỏi khẽ động. Bởi vì nghe được âm thanh dị thường.

Cũng không phải có người đánh lén, mà là tiếng tim đập dị thường.

Lúc nhắc tới ba chữ 'Trích Tinh các', trong lòng hoàng thượng bỗng căng thẳng, dường như hơi kiêng kỵ và khẩn trương.

Kim Vương Tôn không quan sát chút nào, thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng giữ di khắc này hơn hai mươi năm, không biết có tiến triển gì không."

Hoàng thượng không ngừng lắc đầu, ngưng trọng nói: "Di khắc trên bạch bích kia phi thường nan giải, nhiều năm qua trẫm mời đến nhiều văn sĩ thông minh tài trí, số lượng không một trăm cũng có tám mươi. Trẫm giấu nguyên nhân mời bọn họ phá giải Thần Châu di khắc. Chỉ đáng tiếc...... Đến nay không có tiến triển gì."

Ta sờ mũi nói: "Cho nên hôm nay hoàng thượng muốn thử hai người chúng ta."

"Đây chính là nguyên nhân trẫm xưng vòng so tài này là Tài Hoán."

Hoàng thượng nhẹ nhàng cười nói: "Hai vị khanh gia đều là rường cột nước nhà. Vương Tôn, gia học ngươi uyên nguyên, thế bối nghiên cứu võ học thiên hạ, lại tự xuất cơ trữ, sáng chế Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết kinh thế hãi tục. Đời sau mạnh hơn đời trước. Mà Minh khanh gia, ngươi là cao đệ Đại La sơn, di khắc này đến từ tay Đại La sơn ngươi, cũng tương tự rất có cơ hội. Trẫm rất xem trọng các ngươi, trông chờ các ngươi có thể thành công, kéo tảng đá lớn trong lòng trẫm nhiều năm xuống."

Ta nhìn hoàng thượng, nghe vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo trong lời hắn. Lúc mấy câu nói đó, nhịp tim của hắn vô cùng bình thường, không có vẻ căng thẳng trước đó, tương tự cũng không có vẻ hưng phấn mặt hắn đang biểu hiện. Có thể nói là phản ứng bình thản nhạt nhẽo chi cực.

Nói cách khác, kỳ thực hoàng thượng không hề cảm thấy chúng ta có thể giải di khắc.

Vậy thì vì sao muốn chúng ta tham gia Tài Hoán này...... Vậy làm sao có thể quyết định cao thấp của chúng ta?

Đột nhiên, kiệu ngừng.

Ngừng mười phần đột ngột, nhưng ta lại hiểu được. Hiểu vì sao bọn hắn đột nhiên dừng lại, cũng hiểu được ý tứ trong lời hoàng thượng.

Hình ảnh trước mắt còn đột ngột hơn động tác vừa nãy, quả thực cảnh tượng như đột nhiên đâm vào hốc mắt. Không như vậy không thể hình dung sự chuyển đổi mãnh liệt từ hoàng cung đại nội tráng lệ, đến nơi này.

Cơ hồ đang tổn thương thị giác con người, mỗi cái cây trong khu vườn chúng ta vừa vào chỉ còn lại rễ tàn, toàn thân có màu đen tàn phá như từng bị đốt, nát một mạch đến rễ.

Mặt đất như bị màu đen này lây nhiễm, thành một mảng đen. Nhìn qua chắc là do lá rụng của những cây cối này mục nát mà thành. Những cây cối này sinh cơ tận tuyệt, cũng không có người quét dọn. Cho nên lá rách trên mặt đất cũng không thể tiêu tan, mà biến thành dáng vẻ chúng ta nhìn thấy bây giờ.

Chỉ là như vậy thì cũng thôi đi. Chúng ta vừa đến lần đầu đã phát hiện.

Mặt đất màu đen này, đang di động.

Nói cho đúng, là dưới lá cây thối rữa, có đủ loại loại sinh vật như côn trùng, chuột, rắn. Bởi vì kẻ ngoại lai đến nên đang tháo chạy khắp nơi.

Đây chính là chỗ làm người cảm thấy quỷ dị. Thời tiết bây giờ là hàn đông, rắn chuột vốn không nên xuất hiện, nhưng địa phương này lại mười phần khác thường.

Mà chủ chốt của khu vườn này, một kiến trúc cao vút.

Kiến trúc trước mặt chúng ta, cơ bản đã không thể dùng kiến trúc để hình dung. Cửa đã không còn tác dụng phòng hộ gì, không biết là mưa rơi gió thổi, hay chuột cắn trùng đục, đã sắp rữa nát hết. Đoán chừng tiện tay vỗ một cái sẽ hóa thành tro bụi như đập hạt cát. Mà khiến người cảm thấy khoa trương nhất, ta cảm thấy cả tòa lầu, cũng có cảm giác này. Tùy tùy tiện tiện sẽ sập xuống.

Nếu biển hiệu tàn tạ không chịu nổi trên mặt đất không viết ba chữ Trích Tinh các, ta sẽ cảm thấy nơi này tối thiểu là vườn hoang hai mươi năm chưa từng có người đến, mà không phải Khâm Thiên giám đã từng.

Kim Vương Tôn trợn mắt há mồm, không dám tin chỉ vào kiến trúc này nói: "Hoàng thượng, đây chẳng lẽ chính là......"

Hoàng thượng gật gật đầu: "Không sai, chính là Trích Tinh các năm đó, đây cũng là lí do trẫm muốn xây một tòa Khâm Thiên giám nữa."

Kim Vương Tôn nói: "Vì, vì sao như thế? Nếu nơi đây lâu không quét dọn thành như vậy, sao hoàng thượng không phát tán nhân thủ hoàn nguyên nơi đây. Cho dù không muốn sự vật trong Khâm Thiên giám bị trông thấy, hoàng thượng cũng có thể sai người dọn di khắc đi là được."

"Đừng ngốc."

Ta yên lặng nhìn chăm chú vào dị tượng của khu vườn này, cau mày nói: "Căn bản đây không phải cảnh tượng điêu tàn tự nhiên. Âm khí nơi này dày đặc, căn bản không thể xuất hiện trong tình huống có người sống. Nếu nơi đây không phải hoàng cung đại nội, căn cơ vốn rất tốt, sợ rằng rắn, côn trùng, chuột, kiến còn phải nhiều gấp mười. Hoàng thượng, rốt cuộc nơi đây xảy ra chuyện gì?"

"Sau năm đó không lâu, nơi đây đã trở thành cấm địa trong cung."

Hoàng thượng sờ trán như đau đầu.

"Haiz, kỳ thực còn không chỉ như thế." Hoàng thượng nhìn minh nguyệt trên trời, thở dài: "Đã đến giờ."

Đột nhiên, trong Trích Tinh các đen kịt, truyền ra tiếng kêu lanh lảnh như cú vọ! Trong gió lạnh đêm trăng, tôn lên cảnh tượng như địa ngục, càng kinh khủng hơn mấy phần. Âm thanh này như nữ tử khóc đêm, như khấp như tố, lại quá mức chói tai như kim đâm, như muốn truyền vào lòng ngươi. Tựa như kim châm địa ngục không thể kết thúc, quỷ dị khó hiểu.

Kim Vương Tôn lộ vẻ kinh ngạc, hoàng thượng thì nhắm mắt lại, có vẻ không thể làm gì sinh vô khả luyến.

Mà ta lắng nghe, lại cảm thấy như kim loại đặc thù nào đó bị chấn động, phát ra tiếng kêu. Tiếng kêu này, dường như ta từng nghe qua. Trong tay một ít kiếm thủ võ công tuyệt đỉnh......

"Kiếm minh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đỗ Tiến Hưng
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi Truyện này có hậu cung ko vậy ?
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi. Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
Quang Anh Luong
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
minh1912
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
Quang Anh Luong
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
Quang Anh Luong
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
Hoaqin
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung Ít nhất cũng 4 vợ
minh1912
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
minh1912
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
Quang Anh Luong
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
Hoaqin
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =)) Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi Chỉ hi vọng con tác không drop
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
Hoaqin
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
Quang Anh Luong
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK