Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Trang điện hạ đi tìm hoàng thượng, nghe chuyện của Kim Vương Tôn, hai người cùng nhau xuất cung.

Thứ nhất Kim Vương Tôn chính là khâm phạm, để chạy thoát thì can hệ trọng đại. Thứ hai Lục Phiến môn chính là tâm huyết của Thẩm Y Nhân, hai người đều coi Thẩm Y Nhân là người thân nhất, đương nhiên nghĩa vô phản cố. Hai cha con hô trước quát sau, mang theo một đám cao thủ đi tới Lục Phiến môn trợ quyền.

Chỉ lưu lại Tĩnh An ngồi ngay ngắn giữa điện.

Bốn phía chỉ còn vài cung nữ, trưởng công chúa ngồi một mình, dáng vẻ vẫn cao hoa quý trọng.

Từ nhỏ nàng đã thích một mình một chỗ.

Bởi vì rất ít người có thể suy nghĩ cùng tốc độ với nàng.

Tĩnh An không nhúc nhích chút nào, cực giống một khối băng điêu mỹ lệ sắc sảo. Nàng vốn trắng trẻo, băng cơ da tuyết nguy nga bất động, như một con búp bê bé con. Nhưng tóc dài cuộn cao, tản mát sau lưng như thác nước, hơi đong đưa theo gió đêm, khiến ánh mắt người ta không tự chủ di động theo, cảm thấy khắp nơi tràn đầy sinh khí.

Lông mi nàng vừa dài vừa cong, mềm mại, cộng thêm đôi mắt to, càng làm người cảm thấy tú mỹ nhu nhược.

Trong nữ tử, thân thể nàng không coi là yêu kiều lung linh, thực sự không cao lắm. Nhưng tỉ lệ cơ thể lại tuyệt hảo, thân trên ngắn, thân dưới dài, hai chân trắng mềm thon dài quấn trong vải váy, tạo thành đường cong cực kỳ mê người.

Tĩnh An rất giống mẫu phi nàng, mẫu thân nàng từng là mỹ nhân đệ nhất cung đình. Về thân hình tinh tế tú mỹ, quả thực Tĩnh An giống nàng như đúc. Nàng cũng có đôi vai như tước, gáy hạc dài nhỏ, chỗ duy nhất không giống mẫu thân nàng, chỉ có ngực quá sung mãn. Bộ ngực mềm mại tuyết nộn dồn trước áo ngực, như hai đám mây trắng nổi lên cao.

Nàng nhắm mắt lại, cũng không nhúc nhích.

Chỉ chốc lát sau, trên đại điện vang lên tiếng bước chân, nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ chờ người kia mở miệng nói, nàng mới mở to mắt.

“Dường như ngươi đang chờ ta?"

"Ngươi cũng đang tìm ta, không phải sao?"

Tiếng hai người đều rất nhỏ, không lo bị các cung nữ nghe thấy. Chỉ là vị chuẩn phò mã gia của Hồng Trang công chúa, vì sao đột nhiên tìm tỷ tỷ tương lai đã xuất giá nói chuyện phiếm, còn vào đêm khuya như thế, không khỏi làm người phỏng đoán.

"Ngươi có lời muốn nói với ta?"

"Làm thê tử, tạm biệt tướng công mình, không tính là chuyện quá đáng a."

Tĩnh An cười tinh nghịch, mặt Minh Phi Chân thì nhăn như bánh bao hấp quá đà. Tĩnh An biết chỉ cần nhắc tới thân phận Tĩnh An phò mã, Minh Phi Chân sẽ lộ vẻ mặt này. Ba năm qua không giết được người gần ngay trước mắt, nhìn hắn sầu khổ, cũng có thể xem như chuyện vui.

Minh Phi Chân thấp giọng nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, chuyển sang nơi khác."

Tĩnh An trực tiếp đứng lên, nàng không biết võ công, không có truyền âm chi thuật, đành phải đổi chỗ khác. Cũng không nói nhảm, tự mình đi ra ngoài.

Minh Phi Chân cũng đồng thời ra khỏi đại điện, hướng đi khác với nàng. Chờ Tĩnh An tìm được một đình nghỉ mát trong ngự hoa viên, bốn bề vắng lặng, Minh Phi Chân mới lại xuất hiện trước mặt nàng.

"Kim Vương Tôn thua, thất bại thảm hại. Ngươi cũng thua, lại thua."

Minh Phi Chân mở miệng là câu này: "Không biết công chúa có cảm nghĩ gì?"

"Còn dám nói sao. Hủy ván cờ của ta, không phải chính là ngươi sao?"

Tĩnh An kiều mị liếc hắn một cái, nói: "Phò mã, ngươi không giúp nương tử nhà mình, lại một mực đi giúp ngoại nhân, Tĩnh nhi không vui."

Ba năm đến nay, hai người giao phong cách không, chưa từng gọi ra thân phận đối phương. Cho dù bên dưới có vô số sóng ngầm, cũng chưa từng nói rõ. Không ngờ bây giờ Tĩnh An lại ra vẻ 'Ngươi chính là lão công ta, ta quản ngươi nhiều như thế’, Minh Phi Chân thật không biết phải làm sao.

Minh Phi Chân tê cả da đầu nói: "Công, công chúa tự trọng, ta gọi Minh Phi Chân......"

"Tự trọng? Nếu ngươi biết tự trọng, sau khi có ta, còn đi tham gia thí tuyển phò mã sao?"

“Vì sao ta lại có ngươi! Ngươi cũng không phải của ta!"

Tĩnh An nhẹ nhàng mỉm cười, dưới bề ngoài đoan trang tú lệ, lộ vẻ dã mị như hồ, thấp giọng nói: "Phò mã đang nói gì đấy? Bắt đầu từ ngày thành hôn, toàn thân nô gia, sớm đã của phò mã."

Mỹ nhân không cao, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực cao lớn của trượng phu nhà mình. Âm thanh chậm chạp nhu hòa, hàm răng nàng cắn môi châu, như cắn vành tai Minh Phi Chân, khẽ thì thầm, mùi thơm như mai tuyết truyền vào xoang mũi theo xúc cảm ấm áp.

Thịt tuyết phì nhiêu mềm mại dồn nén trên ngực, Minh Phi Chân cảm thấy như rơi vào cạm bẫy của hồ ly, liều mạng lui về phía sau, như thiếu nữ bị đại hán đẩy vào góc tường.

"Này này này! Nói rõ ràng, ngươi không phải là của ta! Ta chỉ cõng nồi tiếp bàn mà thôi."

Tĩnh An hoạt bát híp một con mắt, cười duyên nói: "Ta đây mặc kệ, người bái đường với ta hôm ấy, chung quy là ngươi a. Đó chính là ngươi cưới ta a."

Không bình thường.

Kim Vương Tôn thất bại thảm hại, Minh Phi Chân vốn đến để diễu võ giương oai, cảm thấy rất không bình thường.

Phi thường không bình thường!

Nữ nhân này...... Rốt cuộc đang mưu tính cái gì......

Lúc Minh Phi Chân nghe chuyện của Kim Vương Tôn, hắn đã trốn khỏi Lục Phiến môn không thấy tăm hơi. Hắn biết được mọi người ở Lục Phiến môn bình an vô sự, cũng yên lòng.

Nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy không bình thường.

Kim Vương Tôn trúng chiêu ở chỗ chữ khắc, bị hoàng thượng đặt bẫy. Nhưng vì sao hoàng thượng muốn đặt bẫy bắt hắn? Tĩnh An đóng vai gì trong đó? Càng nghĩ càng không ra. Chỉ cảm thấy cả sự kiện rất cổ quái, nhưng nói không ra được cổ quái ở chỗ nào.

"Nếu tìm ta, ngươi cũng đã tìm, nói cũng đã nói. Tĩnh nhi đi đây, tướng công, ngươi có thường xuyên nghĩ đến ta không?"

Mỗi lần bị nàng cố ý dùng giọng nói mềm mại hô hào tướng công, toàn thân Minh Phi Chân lại phát lạnh, không nghe nổi, hoàn toàn không dám ngăn cản.

"Không dám nghĩ, không dám nghĩ, trưởng công chúa đi thong thả."

Bàn tay yêu kiều trắng nõn của Tĩnh An che miệng nhỏ, dường như không nhịn được cười nói: "Quỷ nhát gan." Dứt lời thướt tha rời đi.

Minh Phi Chân rõ ràng đại hoạch toàn thắng, lại có cảm giác kỳ diệu như bị thua, hậm hực trở lại Trích Tinh lâu.

Chữ khắc trong Trích Tinh lâu đã bị Minh Phi Chân phá giải, nhưng hắn không thể nói cho hoàng thượng. Đành phải coi như không có chuyện này, lúc đầu bọn hắn còn giả ngất chờ phát hiện, lãng phí rất nhiều thời gian.

Đường Dịch rất có hứng thú với chữ khắc, lúc Minh Phi Chân phá giải hắn cũng ở bên, cùng gánh chịu phong hiểm, cũng cùng thu được ân huệ. Hắn nhìn Minh Phi Chân phá giải kiếm ý, không khổ sở vì kiếm ý này nữa. Bởi vậy, hắn chăm chú nhìn kiếm ý, xem phi kiếm bay tới. Đến lúc không ngăn cản nổi, hắn lại có thể tùy thời rời đi, lập tức tách khỏi kiếm ý. Học xong tâm pháp này, mới là thu hoạch lớn nhất của Đường Dịch trong lần tham gia thí tuyển với Minh Phi Chân.

Sau khi trở về, Minh Phi Chân trừng mắt nhìn chữ khắc, không nói lời nào. Sau nửa ngày, bỗng nói.

"Không đúng a."

Đường Dịch hỏi: "Đại ca, ngươi có gì không đúng?"

"Ta không có gì, là chữ khắc này không bình thường."

Minh Phi Chân sờ cằm nói: "Ngươi còn nhớ kiếm minh lúc trước không?"

"Nhớ, các ngươi nói bởi vì kiếm ý nơi này lăng lệ, nuôi thành kiếm tâm."

"Không sai, ngươi nhìn a...... Ngươi từng thấy chữ khắc của thái sư phụ ta, kiếm ý trên đó lăng lệ vô song. Trích Tinh lâu này lại ít dấu chân người, điêu linh nhiều năm. Nếu nói hai mươi năm qua, nơi đây có thể bồi dưỡng ra một kiếm tâm âm tà, cũng không phải không được.

Nhưng kiếm tâm không thể sinh ra từ không khí, nhất định phải có kim loại sắc bén làm môi giới mới đúc thành được. Lúc đầu ta cho rằng, địa phương như Trích Tinh các, đặt một thanh kiếm trang trí, hoặc là môt cây chủy thủ, một thanh đoản đao trong phòng, không thể bình thường hơn được. Coi đây là môi giới nuôi kiếm tâm, mặc dù sắt thường chà đạp kiếm tâm, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Chẳng qua nghĩ sâu một tầng, đây là trong hoàng thành, ai dám tự mình mang theo lợi khí, cho dù binh khí dùng để trang trí, cũng khẳng định là kiếm gỗ. Vậy nuôi ra kiếm tâm kiểu gì. Nói cách khác, khẳng định sau khi thái sư phụ lưu lại chữ, có người đặt binh khí ở đây, dùng để nuôi kiếm tâm."

Bởi vì, những người tới đây đều vì phá giải chữ khắc, cho nên mỗi người hoàng thượng tìm đến, đều làm kiếm ý lăng lệ thêm. Có hai mươi năm tích lũy, di khắc trên bạch bích này đã hoàn toàn khác lúc thái sư phụ lưu chữ. Âm trầm lăng lệ hơn nhiều.

Nhưng lúc Minh Phi Chân phá giải kiếm ý, lại không không cảm nhận được phần âm tà đó, giống như căn bản không tồn tại.

Minh Phi Chân nói tiếp: "Vì sao bây giờ kiếm minh hoàn toàn biến mất? Cho dù ta phá giải chữ khắc, kiếm ý chỉ vô hiệu với ta, nhưng vẫn hữu hiệu với những người khác. Kiếm tâm còn ở đây, vẫn kêu vang không dứt như cũ."

Bây giờ ngừng lại, giải thích duy nhất chính là...... Trong đầu Minh Phi Chân hiện lên đáp án duy nhất —— kiếm tâm bị người cầm đi.

“Người đặt lợi khí đã có kế hoạch nuôi kiếm tâm. Đương nhiên chờ kiếm tâm thành thục, lại sai người lấy đi kiếm tâm cùng chữ khắc, nhất cử lưỡng tiện, thật mẹ nó biết tính toán!"

Đường Dịch giật mình hiểu ra: "Như vậy, người lấy đi kiếm tâm chính là......"

“Một vết đao kia......"

Minh Phi Chân rơi vào trầm tư, cho tới nay có rất nhiều chỗ nghĩ không thông, nghĩ không thấu. Nhưng bây giờ lại bắt được một manh mối.

Minh Phi Chân suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên trong mắt có hàn ý, nói với Đường Dịch.

"Đường Dịch, ngươi hiểu rõ Hoắc gia cô nương, phải không?"

"Coi như hiểu rõ."

“Trước đây ta hiểu lầm ngươi cấu kết với nàng, sau đó ngươi nói ngươi uống rượu cả đêm với nàng, giao tình xem như không tệ, phải không?”

"Đúng vậy...... Không tệ."

"Kể cho ta tất cả đối thoại, từ khi các ngươi qua lại đến nay, không sót một chữ ! Nhanh!"

Đầu tiên Đường Dịch bị hắn dọa sợ, nhưng tỉnh táo lại rất nhanh, nói hết nội dung mình có thể nhớ cho Minh Phi Chân. Hắn quen biết Hoắc Thanh Nhi không lâu, không có nhiều để nói.

Minh Phi Chân một mạch cau mày, dường như không có phát hiện, đến khi nghe được đêm đó Kim Vương Tôn bạo hành Hoắc Thanh Nhi, hô ngừng nói: "Chờ đã! Chính là chỗ này! Hoắc cô nương nói nàng có người yêu, chọc cho Kim Vương Tôn ngũ lôi oanh đỉnh, sau đó nàng nói người yêu kia chỗ nào cũng mạnh hơn Kim Vương Tôn, có đúng không? Đây là nguyên thoại?"

"Đúng...... Không sai."

"Sau đó Kim Vương Tôn còn cho rằng người đó là ngươi, các ngươi mới đánh nhau."

"Đúng, là như thế."

"Ngươi nghĩ kỹ đi, ngươi có cảm thấy, người này tồn tại không! ?"

Đường Dịch suy nghĩ một lát, nói ra một câu.

Minh Phi Chân nghe được giật mình, lập tức suy đoán ra rất nhiều chuyện vốn không biết. Lại suy nghĩ kỹ càng, lại xuất hiện càng nhiều chi tiết.

Tĩnh An, rốt cuộc mục đích của ngươi là......

Lúc Minh Phi Chân nghĩ tới đây, hai chân đã không nghe sai khiến, chạy thẳng tới chỗ nàng.

Hắn một mạch đuổi theo, nhưng Tĩnh An sớm đã rời khỏi hoàng cung.

Minh Phi Chân mặc kệ, thi triển khinh công đuổi theo. Trong đầu vẫn tái diễn lời Đường Dịch vừa cho hắn biết.

“Hôm đó Hoắc cô nương uống say, trong mộng luôn thì thầm Hồ ca, Hồ ca gì đó. Lúc ấy ta không biết nàng đang gọi ai, cũng không để ý. Đây tính là manh mối không?"

Manh mối, quả thực là thiên đại manh mối!

Hồ ca...... Hổ ca a!

Tĩnh An, trong đầu ngươi, rốt cuộc chứa kế hoạch kinh khủng bực nào!

************

Kim Vương Tôn, ngực có một lưỡi đao rộng lớn. Lồng ngực đã bị xé ra một lỗ lớn đẫm máu.

Kim Vương Tôn không dám tin quay đầu lại, người hắn thấy, làm tâm hồn hắn vỡ tan.

"Vì sao...... Lại là ngươi?"

Trong đồng tử nhỏ hẹp, hiện ra cự hán đó, vẻ mặt trầm mặc từ đầu đến cuối.

"Vì sao lại là ngươi! Mèo to! !"

Hắn vẫn luôn như thế, nhiều năm không thay đổi.

Hắn luôn làm việc cho mình, tận trung với mình, quan tâm chiếu cố mình, ở chung như huynh đệ.

Nhưng hắn lại dùng vẻ mặt tương tự, ở sau lưng mình, thống hạ một đao trí mạng.

Vì sao lại thế......

Ngươi rõ ràng...... Rõ ràng là...... Của nữ hiệp tỷ tỷ...... Ngươi......

Mặt cự hán vẫn không cảm xúc như cũ, chậm rãi nói ra một câu.

"Thiếu chủ, ngươi thực sự, quá ngu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
Quang Anh Luong
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
Quang Anh Luong
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
Hoaqin
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
Huy Đinh
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
Quang Anh Luong
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
Huy Đinh
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
fatelod
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
Huy Đinh
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
_someone
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
61703187
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
Quang Anh Luong
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
Quang Anh Luong
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
Quang Anh Luong
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK