Lão nhân này...... Không ngờ là cao thủ ngụy trang?
Ta vẫn luôn chú ý người quanh mình, vừa rồi ta đảo qua lão nhân này năm lần, với nhãn lực của ta lại không thể phát hiện bất kỳ đầu mối nào. Da mặt của hắn đầy nếp nhăn, lại có một lớp nước trơn bóng mơ hồ, cực kì ăn khớp với làn da người già ở Giang Nam chi địa. Vẻ bất tiện và còng xuống lúc hành động đều rất sống động, nếu trong mắt lão nhân này không có sự thong dong và bình tĩnh như hằng cố ý không tán đi, ta suýt nữa cho rằng người này chỉ là một lão đầu qua đường, có người ngoài mượn hắn để đùa bỡn ta.
Ta dùng << Huyết Yêu Tằm Biến Pháp >> làm căn cơ, có thể tự do tạo nên và khống chế tinh nguyên huyết nhục, có thể dùng huyết nhục của người khác trúc thể, dịch dung dịch cốt chi thuật trong thiên hạ tuyệt không xuất kỳ hữu giả. Chẳng qua Tằm Biến Pháp của ta còn chưa đại thành, sư phụ từng nói Tằm Biến Pháp của ta tuy đủ để khinh thường nhân vật nhất nhị lưu trong chốn võ lâm, còn kém ‘Như yêu như mị, thiên biến vạn hóa’ chân chính không chỉ một điểm. Cho nên dù là nhục thân ta dùng Tằm Biến Pháp trúc tạo, liên quan đến những chỗ như làn da và nếp nhăn, vẫn vô kế khả thi.
Nhưng mặt nạ và hình ảnh của lão nhân trước mặt, lại đủ để xưng là tác phẩm đỉnh cao của thuật dịch dung dịch cốt thời đại trước. Cho dù ta rõ hắn không thể biết << Huyết Yêu Tằm Biến Pháp >>, cũng vẫn nhìn không ra một chút sơ hở.
Không ngờ người này biết thuật dịch dung cao minh như thế......
Khiếp sợ và không cam lòng chỉ tồn tại trong nháy mắt, lập tức bị sát ý và bất bình bao phủ.
“Ngươi...... Là ai?”
“Ngươi chưa cần phải biết ta là ai.” Ánh mắt lão nhân hiện hàn ý, “Cũng không ai cần biết.”
Lão nhân không động môi, nhưng âm thanh trầm thấp khàn khàn như một cây thiết chùy đánh vào trái tim, mỗi một chữ đều khiến trái tim ta chịu công kích trực tiếp nhất, trần trụi nhất, ta đau đến cong lưng. Hắn chỉ nói một câu, đã làm ta đau đến trán toàn mồ hôi. Xưa nay ta chưa từng chịu đựng công kích đến từ bên trong như vậy, không ngờ là loại thống khổ khoan tim này.
Kỳ thực hắn không dùng võ công gì hãn hữu, ngay cả ta cũng biết. Nói trắng ra thì đạo lý này không đáng nhắc tới. Chẳng qua là vận nội lực lúc nói chuyện, đưa ra cùng âm thanh. Kỳ thực giống với nguyên lý đề khí đưa tiếng, nếu ngươi ngưng tụ nội lực và âm thanh truyền vài dặm vào phạm vi không đến mười trượng, đương nhiên có thể khiến kinh mạch khí huyết của người bị chấn động, không nội thương mới là lạ. Cho nên đây không phải tâm pháp gì hiếm thấy, phần lớn nội học có thể làm được hiệu quả như vậy. Chỉ là, muốn dùng như vũ khí lại không dễ dàng, cho nên không người nào làm thế. Cũng có chuyên môn nghiên cứu dùng âm thanh đả thương địch thủ, ví dụ Sư Tử Hống Công, chẳng qua chỉ nâng cao chút hiệu quả, tổn thương cũng không lớn lắm.
Nguyên nhân rất đơn giản cũng khó làm nhất, chính là chênh lệch về nội lực.
Nếu với tu vi nội lực của ta, cuồng hống ra, muốn chấn thương ba bốn mươi người trưởng thành bình thường thì không thành vấn đề. Trên thực tế trước đây ta ham chơi, từng thử dùng âm thanh đánh chết người, cũng là chút vui vẻ trong cuộc sống. Nhưng nếu đối phương luyện nội công, vậy biện pháp này của ta yếu đi nhiều. Trừ phi nội lực của ta cao hơn người này gấp mười lần, ta mới có thể chỉ dùng âm thanh đã chế ngự hắn. Mà thủ pháp của lão nhân này phi thường cổ quái, miệng hắn không nhúc nhích, nhưng âm thanh lại có thể hại người, tu vi của hắn......
Cao thủ! Cao thủ! Là cao thủ tuyệt thế!
Thất sách...... Ta chưa từng nghĩ tới, thủ hạ của Dạ La bảo chủ lại có hảo thủ trình độ này.
Ta phẫn hận ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, nhưng không ngờ thứ trông thấy, không phải là diện mạo xảo trá và hung ác. So với khuôn mặt ta dùng tinh nguyên huyết nhục xây thành, khuôn mặt già nua này rất thật, có nếp nhăn, ý cười ấm áp hiền hoà vô cùng sống động, tựa như lão nhân gia nhìn thấy tôn tử tôn nữ đã lâu không gặp, ngay cả âm thanh cũng thay đổi.
“Nha đầu, ta tìm ngươi đã lâu.”
Lão nhân chợt thay đổi giọng điệu, ôn hòa mỉm cười, hoàn toàn khác với giọng khàn khàn trầm thấp vừa nãy, không ngờ hòa ái như một dòng suối nước nóng, khiến người ấm áp dễ chịu.
Ta còn không rõ ràng cái thằng này đang làm gì, âm thanh giảo hoạt khó nghe của Tô kỹ nữ đã vang lên.
“Này, muội muội, lão nhân gia này là ai?”
Hình như Tô kỹ nữ đi mấy bước thấy ta không đuổi kịp, lại thấy ta bất động trước mặt lão nhân, trở về hỏi.
Giả bộ cái gì! Nếu không phải người của các ngươi, ta bổ đầu xuống cho Tô kỹ nữ ngươi uống rượu!
Ta không thể ức chế sát ý, hai tay nắm chặt lưỡi đao trong tay áo, bỗng nhiên nói: “Mẹ nó, ngươi bớt......”
Đột nhiên một luồng nhu kình không thể chống cự truyền từ cổ đến, đây không phải bất kỳ công pháp nào ta biết, nhưng khó kháng cự hơn bất kỳ công pháp nào ta biết. Căn bản không cho người ta thời gian suy nghĩ, mới trong nháy mắt, hai tay muốn đột nhiên gây khó khăn của ta không nhịn được rủ xuống một cách tự nhiên.
Nhu kình này xâm nhập tứ chi bách hải của ta, đến khi trải rộng toàn thân, ức chế chân khí phát động, cơ hồ chỉ trong nháy mắt mà thôi. Ngay cả ý niệm phản kháng còn chưa sinh ra, thân thể đã không thuộc về mình.
Tô kỹ nữ nghiêng đầu hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế? Lão gia gia, các ngươi quen biết sao? Tiểu muội muội, ngươi vừa nói cái gì? Mẹ ngươi làm sao vậy?”
Mẹ nó, các ngươi bớt diễn kịch cho ta! !
Các ngươi tuyệt đối là một đám!
Ta vốn định lẳng lặng chờ xem lão nhân này muốn nói gì, xem các ngươi diễn tiếp thế nào, nhưng chuyện đáng sợ nhất hôm nay lại xảy ra trên người ta.
Ta đột nhiên cảm thấy trên người hơi khác thường, bốn huyệt đạo ở cánh tay phải thoáng chốc nóng lên. Mà tay trái, bắp đùi trái phải, trên lưng đồng loạt xảy ra hiện tượng tương tự. Tiếp theo là trong cổ ta —— chỗ nhu kình xâm phạm, chợt có ba bốn nơi ngứa ngáy, dường như có vật sống lật qua lật lại trong yết hầu.
Mà lúc này nhiệt lực ở tứ chi chợt phát tán, như từng gợn sóng, từ năm phương hướng khác nhau lan ra toàn thân. Nhu kình và nhiệt lực phía sau cổ phối hợp với nhau, khiến cơ bắp trên cổ ta bắt đầu xuất hiện sự vặn vẹo kỳ dị, ta miệng mở ra, sau đó bắt đầu nói chuyện! !
“Đại, tỷ, tỷ. Đây, là, gia, của ta. Ta, vừa, mới, tìm được hắn.”
Cho dù chỉ là từng chữ một như con rối, nhưng ta vô tâm nói ra nguyên một câu!
Sau đó nở nụ cười trẻ con với Tô kỹ nữ đang cảm thấy ta hơi kỳ quái, miệng toét ra, lông mày cong cong, như hoa đào nở rộ, buồn nôn khó chịu không nói nên lời! ! !
Tô kỹ nữ nhìn lão giả, lão giả ôm ta vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nước mắt tuôn đầy mặt nói: “Nha đầu, lão hủ tìm ngươi thật lâu. Lạc mất ngươi trong trận hỗn loạn vừa nãy, ngươi có biết a gia khổ sở thế nào không?” Tiếp theo nước mắt lưng tròng ôm ta, râu quai nón hoa râm đâm cho ta nổi da gà.
Lão quỷ này giở trò gì, già quá nên ngu người sao!
Nhưng ta lại ra vẻ cảm động, bổ nhào trên người hắn khóc hu hu hu. Tuy âm thanh từ hu hu hu biến thành như thợ mộc kéo cưa. Nhưng ta không được tự do!
Thế mà Tô kỹ nữ tin hoàn toàn: “Thì ra là hai ông cháu a, bảo sao không tìm thấy cha mẹ của tiểu bất điểm này. Nếu tìm được a gia thì đừng nghịch nữa, mau đi với a gia.”
A gia cái gì! Ta vốn không biết hắn! !
Tô kỹ nữ ngốc X nhà ngươi! Ngươi đang giao ta cho một nhân vật nguy hiểm nhận cũng không ra!
“Vâng, tỷ, tỷ. Ta đây, trở về, với, gia.”
Tô kỹ nữ nghe vậy ngọt ngào cười một tiếng, trong lòng ắt đang nói rốt cuộc vứt bỏ gánh nặng ta, nhưng ngoài miệng nói: “Vậy thì quá tốt rồi. Chúng ta còn phải làm việc, không thể trông ngươi. Ta đây đi trước.”
Đồng bạn của nàng Diệp Lạc cũng nói: “Thì ra đã gặp thân nhân sao? Lão gia tử trông tiểu cô nương cũng không dễ. Gia gia, ngươi cầm tiền này, mua chút quần áo cho nàng đi.”
Ngươi mới phải mua quần áo! Nếu không vì Tô kỹ nữ này, ta sẽ luân lạc đến mức đó sao!
Các ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn ta cũng quay về giáo huấn các ngươi!
Nhưng về lão giả này, hiện nay ngay cả hắn là ai ta cũng không biết.
Rốt cuộc hắn làm cái gì trên người ta! Vì sao ta có thể tự nói, tự cười!
Lão giả vòng một tay qua bả vai ta, chậm rãi dẫn ta đi. Cho dù ta toàn lực phản kháng, tiếc rằng trong trạng thái toàn thân giăng đầy nhu kình —— không biết vì sao đột nhiên xuất hiện, ta cất bước đi theo. Từ đầu tới đuôi, cả người ta hoàn toàn bị hắn khống chế. Từng bước từng bước đi xa, chúng ta dần dần ra khỏi tiểu trấn, càng đi càng nhanh, lúc đầu ta bị hắn khống chế đi về phía trước, như con rối bị kéo dây, đi đứng đều theo hắn. Nhưng về sau tốc độ của hắn đã nhanh đến ta thấy khó hô hấp, lão đầu này tuy còng xuống, nhưng thể hình vẫn hơi cao, chiều cao bây giờ của ta như nữ đồng tám tuổi, chân dài thế nào bằng hắn.
Hắn cũng không khi phụ ta, trực tiếp vác ta lên vai, lại tăng tốc độ. Lần này thì có thể hít thở, nhưng như vậy còn mất mặt gấp mười lúc đầu a!
Ghê tởm! Ta muốn giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! ! !
Ta dùng tự do không nhiều, gắng sức liếc hắn. Cũng cố gắng nhìn ra một chút sơ hở của hắn.
Ta sớm đã dưỡng thành thói quen phân tích người, cho dù là lần đầu gặp mặt, vẫn luôn tìm được sơ hở để giết hắn.
Nhưng ta nhìn lão giả này, lại không thu hoạch được gì.
Vì sao, thế mà ta đọc không hiểu phương thức giết hắn?
Người này, vì sao cho ta cảm giác bất kể thế nào cũng giết không chết?
Giống như lần đầu ta gặp chủ nhân, không đúng, sự mạnh mẽ của chủ nhân là siêu việt cực hạn nhân thể, là sự cường đại ta không thể đọc hiểu. Nhưng ta vẫn biết giết chết hắn thế nào. Người đó là nam nhân có thể bị nhìn thấu. Hắn có đấu tâm vô cùng sung mãn, dục vọng chiến đấu vô tận, không thể rảnh rỗi một khắc. Dường như huyết nhục toàn thân đều đang kêu gọi chiến đấu.
Phương pháp giết chết hắn đơn giản bất ngờ, chỉ cần dẫn hắn đến trước mặt đối thủ ngang tài thậm chí cường đại hơn, đủ để làm hắn tự hủy.
Nhưng nam nhân này lại khiến người ta không biết hắn muốn gì.
Phân tích của ta không thể thần kỳ đến mức biết chính xác một người nghĩ gì. Nhưng ta có thể tuỳ tiện nhìn ra sự khác biệt giữa một người ‘Ý chí chiến đấu sục sôi’ và ‘Ý chí tinh thần sa sút’. Rõ ràng lão giả này không phải cả hai. Hắn không mê mang, dường như sớm đã đạt được đáp án của cuộc đời, nhưng còn lưỡng lự ở nhân thế. Trong ánh mắt hắn, có chút lỗ mãng của người trẻ tuổi, lại có bể dâu của người trải qua thế sự, khiến người cảm thấy phức tạp gấp bội.
Ghê tởm, sao gia hỏa này phiền toái như vậy!
Giết đi! Giết đi! Vẫn sớm nghĩ biện pháp giết đi! Nhìn đã không thoải mái!
Cho dù trong lòng ta sôi trào sát ý, nhưng ngay cả ngón út cũng không động được, ta vẫn đi theo hắn như con rối. Cuối cùng đến một gian miếu hoang, hắn ném ta sang một bên, nhưng không giải khai huyệt đạo cho ta.
Chuyện duy nhất ta có thể làm là dùng đôi môi hơi động đậy được, dốc toàn lực mím môi phát ra bất mãn của mình. Chủ yếu hơn chính là, vì sao ta biến thành như vậy.
Ta dùng nội lực toàn thân, miễn cưỡng nói được: “Ngươi, ngươi làm gì ta!”
Lão giả chậm rãi mang ta rời khỏi đám người, giống như vừa nãy ta làm mồi nhử. Nhưng tính tình không xấu lắm. Thế mà trả lời vấn đề của ta.
“Đây gọi là Thao Ảnh Hí, là một ứng dụng trong Ảnh Vương Tuyến của ta.”
Có hiệu quả! Hắn quả nhiên cảm thụ được môi ta chấn động. Nội kình của hắn rả rả rích rích che kín toàn thân ta, ta cũng nghĩ hắn có thể nhận ra.
Ta cảm thấy mấy nguồn nhiệt trên người, hẳn là đầu nguồn mà nội lực hắn phát ra, nhưng hắn không đụng tới ta, lại có thể dùng nội lực khống chế ta hoạt động và nói chuyện. Những chuyện này, chỉ nói ra đã thấy cổ quái, huống chi thật sự xảy ra. Chẳng lẽ người này là thần tiên từ trên trời rơi xuống? !
Chậm đã, hắn nhắc tới cái gì...... Ảnh Vương Tuyến, chẳng lẽ thứ hắn dùng để thao túng ta...... Có quan hệ với sợi?
Thứ ngươi dùng để thao túng ta...... Là tơ sao?
“Ừ, không sai. Không ngờ trong Quỷ Vực Nhất Hỏa vẫn có người đầu óc rõ ràng.”
Giọng lão giả vẫn khàn khàn như cũ, nhưng ngữ khí không che nổi chút ba hoa như tiểu hài đang khoe đồ chơi, gần như có thể trông thấy nụ cười đơn thuần trên mặt. Đủ thấy bình thường tuyệt không phải người đứng đắn. Người đứng đắn không dễ đắc ý vong hình như vậy.
“Đây là võ học còn chưa công bố tại thế, ngươi coi như mấy người đầu tiên được biết, nha đầu.”
Ta nắm chắc cơ hội: Ngươi không phải một bọn với những người Dạ La bảo kia, vậy vì sao muốn bắt ta? Cùng là người dịch dung, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi muốn cái gì, cứ đi thẳng vào vấn đề. Ta đã rơi vào tay ngươi, có thể cho đương nhiên cho, không thể cho hỏi cũng vô ích.
Giọng điệu của lão giả có chút hài hước: “Một nữ hài tử nói như vậy, sẽ khiến người cho rằng ta đang khi dễ ngươi.”
Ta khịt mũi coi thường nói: “Ngươi thấy bề ngoài ta là nữ nhi, đã cho rằng ta là nữ? Ngây thơ, ta có thể thiên biến vạn hóa, ngươi đã rình coi trong bóng tối, thế mà vẫn không rõ sao? Thuật dịch dung ta dùng không bình thường, uổng cho ngươi là hảo thủ.”
Lão giả hơi ngẩn ra, mới nói: “Đúng, thuật dịch dung của ngươi đích thực không tầm thường.”
Khuôn mặt ta không thể biến đổi, trong lòng lại đắc ý, nhưng hắn lại nói: “Môn << Huyết Yêu Tằm Biến Pháp >> này của ngươi chính là tuyệt học kinh thế. Ngươi có thể sưu tập thi thể vừa mới chết, hoặc là tinh nguyên huyết nhục của người sống, bồi dưỡng rồi lưu lại cho mình dùng. Hai chữ huyết yêu, trình bày chỗ đặc thù của môn tâm pháp này, làm các ngươi có thể thu được kỹ năng khiển huyết, có thể bảo trì huyết nhục tươi ba mươi ngày, trong lúc đó cơ hồ như người sống. Nhờ vào đó tái tạo cốt nhục, khoác lên người, thiên biến vạn hóa, chính là thư hùng không rõ, người vật không phân. Tuy lấy thi thể làm võ là không chính đạo, nhưng môn tâm pháp này chính là tinh túy của nội học Âm giới. Bỏ đi thì quá đáng tiếc.”
Ta nghe thấy rét run trong lòng, người này...... Vì sao lại biết nhiều như vậy?
Lại nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Nhưng môn võ công này xuất từ Ma cảnh Vân Thiên cung. Võ học nơi đó chỉ có nữ tử được luyện. Nếu ngươi không phải nữ nhân, há có thể luyện môn kỳ công này đến trình độ như vậy. Nha đầu, ngươi giả bộ nam nhân đến nghiện. Ngay cả lúc này vẫn muốn không nhận nợ.”
Ta tức đến nổ phổi nói: “Ngươi...... Rốt cuộc là ai, vì sao ngươi bắt ta?”
“Ngươi không cần biết ta là ai.” Lão giả nở một nụ cười, trong đó có bá khí không được xen vào: “Ta bắt ngươi, chỉ muốn hỏi rõ, quá trình các ngươi tập kích môn nhân Lục Phiến môn bốn ngày trước, còn có hiện nay phó tổng đốc Lục Phiến môn Thẩm Y Nhân ở đâu?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng năm, 2019 18:41
Tác giả hiện thế, thứ 3 sẽ có chương mới nhé các bác
08 Tháng năm, 2019 21:49
Chả đến nỗi đấy đâu :)) chắc bí ý tưởng hoặc chán đời thôi
08 Tháng năm, 2019 11:28
Tác lặn nửa tháng không sủi tăm luôn, vào group QQ cũng không thấy thông tin
Chỉ mong nó không drop giữa chừng
08 Tháng năm, 2019 01:33
Ừ, chắc con tác cũng giở chứng nghỉ dài kỳ rồi =)))
07 Tháng năm, 2019 21:23
Vẫn sốt bác ơi, mà làm xong rồi nên đăng luôn
Đợt này nghỉ dài hạn thôi, sốt virus thốn vồn. Sắp tới còn thi cuối kỳ nữa
Đợi tác giả trở lại mình cũng làm lại luôn là vừa
07 Tháng năm, 2019 20:39
Đỡ đỡ chưa mà đăng sớm thế bác? :-/
06 Tháng năm, 2019 18:19
Ốm ah bác? -_- chả thông báo làm se lo sốt vó. Cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái đi =))) Đừng nói khỏe hẳn, có hứng thì hẵng làm, không cứ gắng gượng ra định kỳ quá xong ốm se lại lo :))
06 Tháng năm, 2019 17:14
Oạch. Bác ốm á. Thôi thì chúc bác tĩnh dưỡng sớm khôi phục 10 thành công lực.
06 Tháng năm, 2019 08:53
Sốt nằm sml rồi bác ơi, chương mới làm được một nửa thì ngửa
05 Tháng năm, 2019 23:59
Thớt bận hay chương mới dài mà up lâu thế? :v
05 Tháng năm, 2019 23:58
Cả hai :v Với cả bác sẽ thấy vũ khí chính của lão Phi Chân =)))
05 Tháng năm, 2019 15:09
Ơ, có tới 18 chương chỉ nói về mấy trò bựa của mấy bố bạch vương thôi ấy hả bác. hay là sẽ nói về sự tích của cái tên Giang Nam đánh mặt vương của lão Phi Chân.
04 Tháng năm, 2019 23:03
18 chương :)))
04 Tháng năm, 2019 20:17
Thớt ới, kiểu này còn kéo dài nhiêu chap thế.
04 Tháng năm, 2019 20:16
tự dưng đang tươi sáng lại qua kiểu thế này đúng là ...
03 Tháng năm, 2019 21:41
chương mới khó nuốt quá
02 Tháng năm, 2019 13:43
lâu rồi mới đọc một bộ hay thế này cám ơn cvter nhiều nhé ^^
30 Tháng tư, 2019 08:31
Hiểu rồi, thank thớt :)))
30 Tháng tư, 2019 08:22
Ít nhất 2 ngày nữa mới có chương mới nhé các bác, chương này hơn 7k chữ với nội dung khá là đau não
30 Tháng tư, 2019 08:19
Mình làm mỗi bộ này chứ không phải làm cả chục bộ cùng lúc như lão Bún
Mà cv thì bạo chương nhanh lắm, có text thì laoox ấy làm một tuần bằng cả tháng của t
29 Tháng tư, 2019 23:14
Thớt cố làm bộ này đến khi end nha -_- lão Bún nói làm tôi sợ vãi chưởng :((
28 Tháng tư, 2019 22:30
Đùa mà thật, thật mà đùa =))
26 Tháng tư, 2019 23:49
"Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng" ôi cười bò.
24 Tháng tư, 2019 22:15
lão Bún hết tháng này có rảnh thật không đấy -_- đợi bom lâu kinh khủng :))
24 Tháng tư, 2019 11:01
Học về muộn cộng chương dài bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK