Tô Hiểu vừa nói xong, người bên Thọ lão đều liếc hai ta bằng ánh mắt trêu ghẹo, mà hoàng thượng nhìn chằm chằm hai ta cũng nhíu mày, thấp giọng sợ hãi thán phục: “Thì ra là thế! Cuối cùng ta cũng hiểu. Cũng may Hồng nhi không gả cho hắn, nếu không phải thủ hoạt quả a.”
Hiểu con mẹ ngươi a! ! Không nên tùy tiện cho rằng người khác là cong a!
Lăng công tử cháu ngoại ngươi mới cong a! Cữu cữu ngươi quản hắn đi! Sắp cướp cả nam sủng của ta rồi!
Ta không quan tâm nữa, muốn giải quyết chuyện bên này xong rồi nói, thế là lại rót một chén rượu, ném về phía Liệt Thương.
Liệt Thương nhanh tay lẹ mắt, tiếp được chén rượu, cả giận nói: “Đánh cược vừa nãy ta thua, ngươi muốn Liệt mỗ nhân làm gì, nói thẳng là được, chớ có trêu đùa ta.”
Ta giơ tay nói: “Mời Liệt đại hiệp uống cạn ly rượu này rồi nói.”
Liệt Thương suy nghĩ, đột nhiên nâng chén uống cạn. Sau đó lau rượu bên môi, lặng lẽ cười nói: “Ta đây đã nghe lệnh của ngươi, uống một chén rượu, có tính là tuân thủ lời hứa không?”
Mẹ nó a! !
Đồ con rùa này to như bê! Tâm nhãn thật mẹ nó nhỏ a! ! Uống rượu cũng coi như đáp ứng một chuyện, vậy lão tử đáp ứng phòng bếp mấy ngàn chuyện rồi a! !
Ta chỉ cười khổ nói: “Vậy thì bó tay, tạm cho là tại hạ thua đi.”
Liệt Thương nghe vậy im lặng một hồi, mới nói: “Ngươi kính rượu Lăng công tử vì hai người các ngươi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nhưng vì sao mời rượu ta?”
“Liệt đại hiệp hào hiệp nghĩa dũng, ghét ác như cừu. Năm đó Thanh Châu ngũ ác làm xằng làm bậy, lại không còn tin tức trong vòng một đêm. Đều do Liệt đại hiệp lấy thủ cấp bọn hắn, vì dân trừ hại, nhưng xong chuyện phủi áo rời đi, bởi vậy trên giang hồ không nghe chuyện này. Trong chốn võ lâm, có lẽ một số người cho rằng Liệt đại hiệp quái gở ngay thẳng, tại hạ không thấy thế. Chút hiểu lầm vừa nãy, hi vọng uống một chén rượu này, không so đo chuyện lúc trước.”
Liệt Thương lại im lặng một hồi, gật đầu nói: “Liệt mỗ nhân nói lời giữ lời, vừa nãy đã đáp ứng đánh cược với ngươi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.”
Lấy một vò Suối Lửa Hầm Băng trong tay ta, ngửa đầu ừng ực ừng ực uống một hớp lớn, mới hai tay trả lại.
“Hôm nay xin từ biệt, Chung công tử đã muốn đi Hồ Châu, núi cao sông dài, giang hồ gặp lại.”
Dứt lời thi triển thân pháp, khăn đỏ trên đầu tạo thành liệt ảnh như lửa. Thân ảnh tráng kiện đi vào băng vũ, không thấy nữa.
Người này vốn là hiệp khách độc hành có võ công cao minh, không biết vì sao trộn với những người này, hơn nữa cũng muốn đi Hồ Châu. Thế này phải hỏi mới biết.
Nguyên nhân mâu thuẫn —— Lăng công tử đã bị ta thu phục, ba người còn lại hẳn không thành vấn đề.
Sau đó ta chú ý đến thanh niên thư sinh áo trắng, cười đáp.
“Xin hỏi quý tính đại danh của tiên sinh?”
Thanh niên thư sinh đột nhiên cười cười nói: “Vừa rồi thấy công tử liên tiếp nói rõ thân thế của Liệt đại hiệp và Lăng công tử, quả thật tại hạ tưởng rằng gặp được Quan Thế Âm không gì không biết. Sao đến tại hạ lại không nhận ra?”
Từ khi vào nhà, người này không lộ võ công, lúc nào cũng phong khinh vân đạm, có vẻ cao thâm khó lường.
Trang phục của hắn như thư sinh du lịch tứ hải, đầu đội khăn vuông, mặc áo màu trắng. Luận dung mạo tuy không tuấn tú bằng Lăng công tử, nhưng có thư quyển khí. Còn có khí chất ung dung không vội, dường như trời sập xuống cũng không sợ hãi.
“Nếu Chung công tử không biết tính danh của tại hạ, một chén rượu này, cũng không cần uống.” Thanh niên thư sinh cười nói: “Tại hạ vân du tứ hải, chính là người rảnh rỗi nhất trên đời. Ta không có hứng thú với túc hạ, nhưng muốn so chiêu với vị huynh đài kia. Đã không uống chén rượu này, mời túc hạ tránh ra.”
Hắn lại chỉ Độc Cô bên chúng ta, hai người này đều thuộc loại soái ca cởi mở, vừa vào cửa đã không hợp nhau. Kết quả muốn đánh một trận sao?
“Muốn biết cao tính của tôn giá, cũng không khó lắm.” Ta cũng cười cười nói: “Mời vị nhân huynh nào đó, cho ta mượn một thanh kiếm.”
“Chẳng lẽ túc hạ muốn thử kiếm pháp của ta, để xem lộ số sư môn của ta sao?” Dứt lời cười khổ lắc đầu, “Sai rồi sai rồi, kiếm thuật trên đời đâu chỉ ngàn môn, dù là nội công, cũng phân chia bát giới. Võ giả thế gian, sở trường một giới cũng có, người thiên phú cao kiêm vài giới cũng có. Tựa như vị nhân huynh kia, thân kiêm nội lực tam giới dương, cương, phong. Há có thể khinh thường.”
Nói xong chỉ chỉ Đường Dịch, Đường Dịch không khỏi ngẩn ra. Hắn chính là tư tài tu luyện ba loại nội lực đó, đủ thấy ánh mắt của thư sinh này rất cao.
Thư sinh cười nói: “Tại hạ được dạy dỗ từ nhỏ, không dám lười biếng tại một chữ kiếm. Tự vấn trong vòng trăm chiêu không lộ môn đình. Huynh đài muốn dựa vào một thanh kiếm bức tại hạ tiết lộ võ công sao? Không khỏi coi nhẹ tại hạ.”
Hoàng thượng khuyên nhủ: “Minh quân, ánh mắt người này như có chất, không thể khinh thường, để Độc Cô lên đi.”
Ta vẫn cười nói: “Không biết ai chịu cho ta mượn một thanh kiếm?”
Thư sinh thấy ta khăng khăng như thế, tức giận cười: “Không cần cầu ngoài, cầm của tại hạ đi. Tu Dung, cho Chung huynh mượn ‘Giản Vân’ của ta.”
Thư đồng của hắn gỡ giá xuống, rút từ trong một bức tranh cuộn ra. Không ngờ lấy ra một chuôi tam thước thanh phong hàn khí bốn phía, kiếm quang sáng tỏ.
Ta nhận lấy thanh kiếm này, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Kiếm chất cực ưu, đoán chừng thép cũng là mặt hàng đỉnh cấp. Nó tên ‘Giản Vân’, văn thép trên thân kiếm lão luyện, quả nhiên không bàn mà hợp với khí tượng vân lãng ba đào, nhất định không phải phàm vật.
“Ôi ôi, quả nhiên là hảo kiếm.”
Thư sinh cười nói: “Huynh đài còn không xuất thủ?”
“Dùng kiếm cũng không cần động thủ a. Chơi một mình là được.”
Ta lui về phía sau một bước, bấm kiếm quyết, múa kiếm. Đông quăng một kiếm, tây vung một kiếm. Nhưng ta không am hiểu kiếm pháp, cho nên xiêu xiêu vẹo vẹo, không đẹp lắm. Nhưng ta tới lui trái phải, kiếm vẫn chỉ lên trên, người vẫn đứng chính giữa, hai chân bất động. Như thần đả đang thỉnh thần nhập thân, tên khoa học của trò này là lừa tiền tài người, giúp người tiêu tai. Là một chiêu võ công kỳ hoa học được từ Võ Đang.
Hoàng thượng cả kinh thất sắc: “Minh quân làm gì vậy? !”
Long Tại Thiên gật đầu nói: “E rằng sợ đến váng đầu, hóa điên.”
Đường Dịch nhàn nhạt nói: “Ta thấy do uống nhiều rượu.”
Tô Hiểu lại chắc chắn nói: “Ta thấy hắn biết pháp thuật!”
“Pháp thuật?”
“Pháp thuật?”
“Ừm.” Tay nhỏ của Tô Hiểu sờ mặt, đầu ngón tay thon dài che chóp mũi, nheo mắt lại, chỉ kém nói ra câu ‘Chân tướng chỉ có một’.
“Đây nhất định là thần đả, hắn đang suy đoán danh tự!”
“Các ngươi tin không?”
Đường Dịch: “......”
Long Tại Thiên: “......”
“Lý lão sư, ngươi cũng không tin sao?”
Hoàng thượng: “Tin cái quỷ! Mẹ thiểu năng!”
Phía bên này, lúc đầu thư sinh kia vẫn thong dong mỉm cười, nhìn thêm vài lần, lại biến sắc.
Ta nhìn dáng vẻ của hắn, bắt đầu ngâm: “"Âm tình hiển hối, hôn đán hàm thổ, thiên biến vạn trạng, bất khả đàn kỷ! Hây!”
Tiện tay hất lên, hữu khí vô lực ném kiếm về. Thư đồng Tu Dung suýt bị đập phải, mắng: “Đập chết người a!”
“Xin lỗi xin lỗi, tu vi kiếm pháp không đủ, chẳng qua có manh mối về danh tự.”
Ta cười hì hì nhìn thư sinh kia, nhưng hắn mất đi vẻ trầm ổn nhất quán, dung mạo lạnh lùng, trong mắt lộ sát cơ: “Có manh mối? Nếu thế, mời huynh đài bố cáo.”
Ta cười nói: “Tại hạ nghĩ, huynh đài hẳn là họ Khuông, không biết có đúng không.”
“......”
Thư sinh trầm mặc một hồi, bỗng nói: “Ta thật sự muốn biết, ngươi đoán được kiểu gì.”
Thọ lão và cô nương áo lục đều lộ vẻ kinh ngạc, bọn hắn đồng hành một đường, hình như cũng không biết tính danh của người này, nhưng vẫn bị ta gọi ra.
Đường Dịch: “Vì sao họ Khuông?”
Long Tại Thiên: “Ngoại trừ số mệnh có hố hại được người, tiểu tử này còn biết thần đả? !”
Hoàng thượng: “Meo meo meo?”
Chỉ có Tô Hiểu đắc ý không thôi, hừ cái mũi nhỏ: “Ta đã nói Minh đại ca biết làm phép mà, các ngươi còn không tin!”
Thư sinh kia nói: “Tại hạ Khuông Lộc, bội phục tài học của Chung công tử, vậy thì cáo từ.”
Khuông Lộc này hào sảng, ôm quyền một cái lập tức rời đi, không nói thêm gì nữa.
Lúc này năm người đi ba, ta an tâm trong lòng. Cũng may không cần đánh nhau, nếu những người này chịu đánh, không tên nào là loại lương thiện a.
Mà Lăng công tử uống rượu xong, không chịu nổi tửu lực, đầu lưỡi cũng tê rồi.
“Chung huynh, đã là hiểu lầm, tiểu đệ cũng phải đi trước.”
Ta vốn dự tính nếu không thể khuyên ngăn, tối thiểu liệt tửu này có thể làm ngất hai người. Thật không ngờ, đi thanh lâu nhiều nhất là ngươi, không uống được rượu nhất cũng là ngươi a......
Liệt Thương uống nhiều như vậy vẫn vô sự a!
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Lăng lão đệ, mời.”
“Đi thôi đi thôi!”
Dưới sự chiếu cố của các sư đệ, Lăng công tử ra khỏi khách sạn, lại thấy Long Tại Thiên tiến tới, hắn rất lễ phép nói: “Lăng công tử, vừa nãy ta nghe hai người các ngươi đối thoại. Nhưng cách hơi xa không nghe rõ, cho nên có một chỗ vẫn rất nghi hoặc, còn xin công tử chỉ giáo.”
Lăng công tử lớn giọng nói: “Cái gì?”
Long Tại Thiên sờ cằm nghi ngờ nói: “Không có việc gì lớn, ta chỉ không rõ, tên của ngài là gì.”
“A, chuyện này sao.” Lăng công tử khoát khoát tay, “Chuyện nhỏ. Lúc ta ra đời, cha ta nhìn thấy dị tượng trong núi, viết tám chữ ‘Băng nhược mã não, thiên vân phá bích’, tên ta lấy từ trong đó. Mà ngoại hiệu của ta, không khác bọn hắn vừa nói mấy, đại hào của ta là......”
“Sư huynh, nơi này mưa lớn, chúng ta lên xe ngựa đi.”
Sư đệ lại tới khuyên, đêm lạnh mưa đông, bọn hắn không dám để con trai độc nhất của chưởng môn bị lạnh, bởi vậy vội vã cuống cuồng.
“A, phải đi sao? Haiz, ngươi tự suy nghĩ đi. Lần sau, lần sau đến Hồ Châu, sẽ nói cho ngươi biết.”
Dứt lời bèn lên xe ngựa với các sư đệ, quả nhiên Lăng công tử không có tửu lượng. Suối Lửa Hầm Băng lại cực kỳ mạnh, cho nên không chịu được tửu lực, khò khò nằm ngủ, lẩm bẩm nói: “A...... Danh tự của ‘Như Kiếm Quân Thiên’ Lăng Nhược Vân ta, sao dễ dàng nói cho ngươi được......”
Long Tại Thiên thì đứng tại chỗ lo nghĩ. Lão Long khá là tò mò, vừa nghe thấy chuyện mình không biết, quả thật có nghị lực đánh vỡ nồi đất. Nhưng chuyện mình hoang mang rốt cuộc có đáp án, hắn lại không quá vui vẻ, chỉ vô cùng nghi hoặc: “Cha hắn không thích hắn à, sao đặt tên khó nghe như vậy. Hơn nữa ngoại hiệu của hắn cũng thế, đây cũng là ngoại hiệu?”
Long Tại Thiên tản bộ trở về, Thiết Hàn Y hỏi: “Thế nào, hắn tên gì? Phải chăng chất tử của chủ tử?”
“Ta cũng không biết có phải không, tên hắn quá kỳ hoa.” Long Tại Thiên sờ cằm nghi ngờ nói: “Tên hắn là ‘Như Rắm Đục Lỗ’ —— Lăng Mã Bích.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK