Phía bên này đánh đến náo nhiệt, tiểu hỏa tử đao ảnh tung bay, kỹ xảo đoan nghiêm. Xà mỹ nữ vặn eo lắc mông, cũng đẹp không sao tả xiết.
Nghe thấy một tiếng Duang, bóng người lay động, xông vào trong phòng có soái ca Độc Cô đang mỉm cười, có tuấn nam Đường Dịch tay nhấc đại thương, có một số võ sĩ triều đình ngưu cao mã đại, có đương kim thiên tử Nguyên Thánh đế —— Lý Phương Trượng dương dương đắc ý, mừng rỡ vạn phần.
Si Mị hung hăng cười một tiếng: “Phương Trượng tiên sinh, diễn kỹ của ngài thật tốt, ngay cả ta cũng nhìn sai a.”
Phương Trượng sờ râu cười ha ha: “Cô nương không ngờ sao, ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường. Ngươi có súc cốt công, thủ hạ ta cũng có người lùn a.”
Bạch Lai Mộ đang đánh náo nhiệt với Si Mị, nghe xong suýt giận đến ngất đi. Đây là lời gì a! Qua sông đoạn cầu, qua cầu rút ván, ăn chay xong đánh hòa thượng, có hài tử quên mẹ a! ! Ta dễ dàng sao, vất vất vả vả ở trong cái rương lâu như vậy! Kết quả bắt được người còn phải chê ta lùn!
Si Mị không có nhiều hí kịch nội tâm như vậy, võ công của nàng vốn hơn xa Bạch Lai Mộ, chỉ ăn thiệt thòi vì bị hắn công trước, giết cho trở tay không kịp nên rơi xuống hậu thủ, tốn chút thời gian mới kéo về ngang tay. Lại bị đám hoàng thượng đi vào làm cho giật nảy mình, nếu không với tu vi vừa có thể nói chuyện với hoàng thượng còn vừa có thể đánh ngang tay với Bạch Lai Mộ, ai mạnh ai yếu sớm đã rõ ràng.
Nhưng Bạch Lai Mộ sư thừa Tương Tư hạp, đao pháp của Tương Tư hạp xưng đệ nhất Giang Nam, được ca ngợi là đao thế sầu triền miên, tinh diệu vô song. Vừa dùng Triền Tự Quyết ra, quả thật không dễ đối phó, Si Mị có thân pháp cao minh càng ngày càng chậm.
Bạch Lai Mộ chỉ là thiếu niên chưa đủ hai mươi, Si Mị bị hắn ngăn chặn làm sao không giận, hét lớn một tiếng: “Tiểu tử đừng có tùy tiện, để mạng lại!” Hai tay thành hình móng quái dị, như ưng không phải ưng, không ngờ kình lực vô cùng mạnh mẽ. Một trảo đưa đến, thân hình của Bạch Lai Mộ ngưng lại, đao chiêu lập tức chậm đi một phần. Võ công của nàng lấy chỉ trảo làm chủ, sở trường lăng lệ, thường phân thắng bại sinh tử chỉ trong mấy chiêu. Một khi quyết định kéo một cái đệm lưng, là xuất thủ không lưu tình.
Trong hai ba chiêu đã giết cho Bạch Lai Mộ mồ hôi đầm đìa, chỉ dựa vào đao pháp tinh diệu để ngoan cố chống lại. Si Mị vốn có chủ ý bắt giữ con tin, nàng bị người bao vây, đương nhiên phải xuất kỳ chiêu đột phá hiểm cảnh. Nếu thế thì không nên hạ sát thủ với Bạch Lai Mộ, người đã chết không chỉ không có tác dụng, còn làm đối phương muốn giết nàng hơn. Nhưng tiếc rằng đao pháp của Bạch Lai Mộ cực kỳ khó chơi, nếu lưu thủ sợ rằng phải đánh hơn năm mươi chiêu mới thu thập được người trẻ tuổi này. Thời gian lâu như vậy, nàng ắt khó thoát bao vây chi thế. Dứt khoát không lưu tình chút nào, toàn tâm toàn ý muốn giết Bạch Lai Mộ.
Đây chính là lương chiêu dẫn địch phải cứu.
Quả nhiên sau lưng nổi gió, một vệt hàn mang đen nhánh chợt hiện, hàng rào sắt bị gọt ra một lỗ lớn, tiếp theo người trẻ tuổi cầm thương nhảy vào chiến cuộc.
Si Mị sớm lưu tâm nhãn, cũng bảo tồn xu thế hồi công. Vừa định hô một câu ‘Đến hay lắm’ rồi dùng trảo chiêu phá địch. Đánh ra một trảo, lại cảm thấy không phải một cây thương lao tới, mà là một bàn ủi nung đỏ. Không phải một người lao tới, mà là một ngọn lửa.
Người trẻ tuổi có thần tình lạnh lùng đang cầm một cây đại thương nung đến đỏ bừng, quả là không đụng vào được.
Si Mị khẩn cấp thu chiêu, thân pháp như quỷ như mị bị trì trệ. Bạch Lai Mộ tận dụng thời cơ bổ qua một đao, Đường Dịch sau lưng cũng đuổi theo không bỏ, tìm đúng vị trí đâm ra một hỏa thương.
Nhưng, xảy ra chuyện kỳ quái.
Si Mị tung người nhảy lên, người giữa không trung, thân thể nghiêng về sau, hai chân lại có thể đụng tới lưng, bờ mông kém chút dính vào lưng, như toàn thân không có xương cốt. Tư thế quái dị này vừa vặn né tránh công kích của hai người, đồng thời trong nháy mắt rơi xuống đất đã như hổ xuất lồng, nhảy khỏi hàng rào sắt.
Trước có hoàng thượng, sau có truy binh, khinh công của Si Mị vẫn phát huy tác dụng mấu chốt. Nàng vừa mới xuất lồng, thân thể xuyên ra như tiễn, nhưng không ngờ nửa đường chuyển hướng, nhảy lên nóc nhà. Biến hóa cương nhu chỉ trong nháy mắt, trừ phi là cao thủ tuyệt thế có nội lực lớn đến rợn người, nếu không chỉ có bàng môn tả đạo thân phụ kỳ công dị học. Rõ ràng Si Mị là trường hợp sau. Nàng luyện súc cốt nhu thuật, có thể tự do tháo xương khớp toàn thân xuống, dùng kình lực xuyên qua để kéo bản thân về mà không bị thương.
Nàng phá nóc nhà, triển khai thân pháp nhảy ra ngoài sân, thầm nghĩ: Những người này không dễ đối phó, lão nương lấy một địch bốn, không có lợi.
Đột nhiên nhìn thấy một nữ tử ở phòng kế tiếp, chính là Lữ Dao Cầm nghe thấy dị động nên ra khỏi phòng, Si Mị cất giọng duyên dáng kêu to: “Lữ cô nương!”
Lữ Dao Cầm thấy nàng, mi tâm cau lại: “A cô nương có chuyện gì? Vì sao ngươi ở trên nóc nhà?”
“Phương Trượng tiên sinh mời ta tới, nói là bên ngoài bất tiện, muốn gặp nhau trong phòng riêng. Nhưng bên ngoài có thủ vệ, ta đành phải đi từ đây.”
Lữ Dao Cầm tức giận đến thất khiếu bốc khói, duyên dáng kêu to: “Ngươi! Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy a, ta không biết xấu hổ, ngươi nhìn ta?”
Lữ Dao Cầm vừa thấy ánh mắt của nàng, đột nhiên giật mình như trúng tà.
Môn nhãn thuật mị hoặc lòng người của Si Mị cần nhân lúc đối phương kích động, tâm tư của nàng với hoàng thượng nào giấu được Si Mị, mới tiểu thi mánh khoé, lập tức mắc câu.
Tiếp theo Si Mị lướt xuống, không chút do dự vỗ tới một chưởng.
Một chưởng của nàng đi cực nhanh, Lữ Dao Cầm lại ngơ ngơ ngác ngác không thể né tránh, mắt thấy sắp đắc thủ. Vào lúc này, một chưởng lực hạo nhiên, hùng hậu, chính đại lao từ sau tới. Lúc đầu với khinh công và nhu thuật của Si Mị, có thể tránh thoát phần lớn chưởng lực, nhưng đường lối của chưởng này cực chính, nội lực lại mênh mông cuồn cuộn như giang lưu đại hà, vậy mà không thể né tránh.
Si Mị hết cách, quay người toàn lực đối một chưởng với người kia, lại bị một chưởng đánh lùi tám bước. Lúc dừng lại khí huyết trên người đã cuồn cuộn, rất khó chịu, khóe miệng chảy ra máu, hiển nhiên bị nội thương.
Si Mị vận công điều tức, oán hận nói: “Thế mà ngươi biết nội lực Chính giới...... Ngươi là ai?”
Người tới cứu chính là hoàng thượng, nội công của hắn là nội lực Chính giới hùng hậu to lớn, không hoa không giả. Nếu luận võ đổi chiêu bình thường, có lẽ hoàng thượng sẽ ở vào hạ phong vì kinh nghiệm không bằng, nhưng một chọi một đối chưởng, kẻ lực mạnh thắng. Hoàng thượng luyện nội lực Chính giới hơn ba mươi năm, chính là cực kỳ thâm hậu, một chưởng đã bại Si Mị.
Hoàng thượng mỉm cười: “Võ công cô nương giỏi a. Còn trẻ tuổi mà tu vi nội lực đã có tài nghệ như thế, quả là không dễ. Chỉ tiếc tự cam đọa lạc, vậy mà làm xằng làm bậy với trộm cướp, bản nhân không thể hạ thủ dung tình.”
Tiếp theo nói với Lữ Dao Cầm chưa tỉnh hồn: “Lữ cô nương, ngươi không sao......”
Còn chưa nói xong, Lữ Dao Cầm đã chạy qua, phi thân nhào vào lòng hoàng thượng, sợ đến phát run.
Hoàng thượng vốn cảm thấy không ổn, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại vừa anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không ngại hưởng thụ đãi ngộ của anh hùng. Chỉ vỗ nhẹ lưng ngọc, ôn nhu nói: “Được rồi được rồi, không có chuyện gì. Có ta ở đây, không ai có thể hại ngươi.” Lữ Dao Cầm run rẩy toàn thân, dường như cực kỳ sợ. Hoàng thượng đành phải nhiều lần trấn an, nàng mới ngừng run rẩy.
Trấn an Lữ Dao Cầm, hoàng thượng nhìn về phía Si Mị: “Ngươi có lời gì muốn nói?”
“Kẻ thắng làm vua...... Ngươi thích nói gì cũng được.” Si Mị thở dốc nói: “Nhưng ta không hiểu một chuyện. Ta tự vấn mị công cao minh, diễn kỹ cũng không tính kém, ngươi nhìn ra sơ hở ở đâu? Vậy mà đặt bẫy ngược để bắt ta.”
“Trang dung dáng vẻ của cô nương đương nhiên không có sơ hở. Nếu miễn cưỡng chọn sơ hở mà nói, tuy đâu đâu cũng có, tỷ như trong đêm thâm sơn chợt gặp mỹ nữ, hoặc là ngươi ung dung không vội. Nhưng chỉ có thể coi là điểm đáng ngờ, không phải sơ hở. Chỗ cao minh nhất của ngươi, chính là cố ý bại lộ điểm đáng ngờ cho chúng ta. Phía chúng ta nghi ngờ, nhưng không thể thật sự xác định, ngươi cũng có thể thừa cơ hạ thủ. Mà mị công của ngươi, kỳ thực không phải vô hiệu. Lúc đồng hành với ngươi, quả thật ta quên mất mình nói gì mấy lần, nếu không sớm có chuẩn bị, chỉ sợ phải bị ngươi đắc thủ.”
“Sớm đã chuẩn bị...... Các ngươi sớm có phòng bị với ta? Hừ, bớt cố lộng huyền hư, nếu ngươi không nhìn ra sơ hở, há lại chuẩn bị đối phó ta.”
“Cô nương nói đúng lắm, chỉ đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
Hoàng thượng cười nói: “Đáng tiếc có người sớm đã cáo tri ta. Hắn nói, chỉ cần tiếp tục chờ, không quá ba canh giờ, tất có thu hoạch trong trang này. Hắn nói Võng Lượng đã bị bắt, những người còn lại nhất định tới cứu. Ngưu Quỷ hiếu chiến, tất nhiên đánh thẳng tới; Si Mị mị nhân tâm hồn, không thể thiếu dùng mỹ nhân chi thân xuất hiện, nhưng mục đích cũng vì cướp Võng Lượng đi. Chỉ cần đánh tráo người, lại dời mấy tên thủ hạ đi, đương nhiên có thể dẫn xà xuất động. Ta không biết thật giả, tạm thời tin tưởng hắn. Quả nhiên hôm nay mò được người đứng đầu tứ đại kỳ chủ dưới trướng A Bất Lặc Tư, thật là may mắn.”
Si Mị cảm thấy nguội lạnh. Ngoại giới luôn nói bọn hắn làm việc tuy cao điệu, nhưng so với thời gian hành động oanh oanh liệt liệt nhưng ngắn ngủi, không thể nghi ngờ là thời gian ẩn náu trong lòng đất sau khi trộm cắp lâu hơn. Bởi vậy tình báo liên quan đến bọn hắn, ngoại giới hẳn biết không nhiều. Nhưng bọn hắn có người dự đoán chuẩn xác tính tình của mình rồi lập ra phương lược, người này...... Chẳng lẽ chính là Dạ La bảo chủ mà chủ tử kiêng kỵ hồi lâu?
Hoàng thượng không biết nàng đang nghĩ gì, thoải mái nói: “Cô nương không cần kinh hoảng, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
“A, ngươi cảm thấy ăn chắc bản cô nương?”
Câu này khẽ nhổ sau khi bị thương, khóe miệng trôi ra mấy điểm đỏ tươi, càng có dã mị động lòng người.
“Tại hạ không dám nói lời này, nhưng cũng không cảm thấy cô nương còn có lựa chọn khác.”
“A...... Ngươi có biết, bốn người dưới trướng chủ tử nhà ta, ai cũng có sở trường, vì sao ta đứng đầu bốn người?”
Hoàng thượng cười nói: “Chắc là cô nương thiên tư thông minh, lấy được chân truyền của A Bất Lặc Tư?”
“Ta không có bản lãnh lớn như vậy. Võ công của chủ tử bác đại tinh thâm, chỉ có võ si như Ngưu Quỷ mới học được; Võng Lượng thiên biến vạn hóa, bản sự có thể thay đổi bề ngoài, còn có một tay đao pháp đều là công phu thật, có tác dụng cực lớn với chủ tử. Xưa nay tiểu ny tử kia không hòa hợp với ta, càng không nhường vị trí cho ta.”
Hoàng thượng im lặng không nói, Si Mị lại cười khúc khích nói: “Ngươi thấy, bề ngoài của ta như vậy, lại luyện mị công. Không cần phải nói, vị trí này có được trên giường, đúng không?”
Hoàng thượng lắc đầu nói: “Bất luận võ công gì cũng cần nghị lực và sự chuyên chú lớn lao mới có thành tựu, dù có tốt xấu, tâm chí của người luyện công đều khả kính.”
“Ngươi lại giả vờ chính đáng.” Si Mị yêu kiều cười một tiếng, thần sắc tự nhiên, “Nhưng ngươi có biết, bản sự chân chính của ta, lại không ở trên giường. Mà ở......”
Hoàng thượng thấy giọng nàng ngày càng thấp, cơ hồ không thể nghe thấy, không khỏi đi lên một bước: “Cô nương nói cái ——”
Chợt ngực hơi đau, hoàng thượng hoảng sợ không thôi. Chỉ thấy Lữ Dao Cầm trong ngực lộ vẻ dữ tợn, cầm một cây trâm bạc cố sức đâm vào ngực hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng năm, 2019 18:41
Tác giả hiện thế, thứ 3 sẽ có chương mới nhé các bác
08 Tháng năm, 2019 21:49
Chả đến nỗi đấy đâu :)) chắc bí ý tưởng hoặc chán đời thôi
08 Tháng năm, 2019 11:28
Tác lặn nửa tháng không sủi tăm luôn, vào group QQ cũng không thấy thông tin
Chỉ mong nó không drop giữa chừng
08 Tháng năm, 2019 01:33
Ừ, chắc con tác cũng giở chứng nghỉ dài kỳ rồi =)))
07 Tháng năm, 2019 21:23
Vẫn sốt bác ơi, mà làm xong rồi nên đăng luôn
Đợt này nghỉ dài hạn thôi, sốt virus thốn vồn. Sắp tới còn thi cuối kỳ nữa
Đợi tác giả trở lại mình cũng làm lại luôn là vừa
07 Tháng năm, 2019 20:39
Đỡ đỡ chưa mà đăng sớm thế bác? :-/
06 Tháng năm, 2019 18:19
Ốm ah bác? -_- chả thông báo làm se lo sốt vó. Cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái đi =))) Đừng nói khỏe hẳn, có hứng thì hẵng làm, không cứ gắng gượng ra định kỳ quá xong ốm se lại lo :))
06 Tháng năm, 2019 17:14
Oạch. Bác ốm á. Thôi thì chúc bác tĩnh dưỡng sớm khôi phục 10 thành công lực.
06 Tháng năm, 2019 08:53
Sốt nằm sml rồi bác ơi, chương mới làm được một nửa thì ngửa
05 Tháng năm, 2019 23:59
Thớt bận hay chương mới dài mà up lâu thế? :v
05 Tháng năm, 2019 23:58
Cả hai :v Với cả bác sẽ thấy vũ khí chính của lão Phi Chân =)))
05 Tháng năm, 2019 15:09
Ơ, có tới 18 chương chỉ nói về mấy trò bựa của mấy bố bạch vương thôi ấy hả bác. hay là sẽ nói về sự tích của cái tên Giang Nam đánh mặt vương của lão Phi Chân.
04 Tháng năm, 2019 23:03
18 chương :)))
04 Tháng năm, 2019 20:17
Thớt ới, kiểu này còn kéo dài nhiêu chap thế.
04 Tháng năm, 2019 20:16
tự dưng đang tươi sáng lại qua kiểu thế này đúng là ...
03 Tháng năm, 2019 21:41
chương mới khó nuốt quá
02 Tháng năm, 2019 13:43
lâu rồi mới đọc một bộ hay thế này cám ơn cvter nhiều nhé ^^
30 Tháng tư, 2019 08:31
Hiểu rồi, thank thớt :)))
30 Tháng tư, 2019 08:22
Ít nhất 2 ngày nữa mới có chương mới nhé các bác, chương này hơn 7k chữ với nội dung khá là đau não
30 Tháng tư, 2019 08:19
Mình làm mỗi bộ này chứ không phải làm cả chục bộ cùng lúc như lão Bún
Mà cv thì bạo chương nhanh lắm, có text thì laoox ấy làm một tuần bằng cả tháng của t
29 Tháng tư, 2019 23:14
Thớt cố làm bộ này đến khi end nha -_- lão Bún nói làm tôi sợ vãi chưởng :((
28 Tháng tư, 2019 22:30
Đùa mà thật, thật mà đùa =))
26 Tháng tư, 2019 23:49
"Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng" ôi cười bò.
24 Tháng tư, 2019 22:15
lão Bún hết tháng này có rảnh thật không đấy -_- đợi bom lâu kinh khủng :))
24 Tháng tư, 2019 11:01
Học về muộn cộng chương dài bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK