Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nam, trấn Tàm Hồ.

Xưa nay Giang Nam màu mỡ, thường thường thuế má thu từ một trấn có thể áp đảo mấy huyện nghèo.

Trấn Tàm Hồ này cũng khá quy mô, xưa nay nổi danh nhờ nuôi tằm. Hơn nữa, bởi vì là con đường phải qua trước khi đến Thái Hồ kiếm đảo của Lạc Kiếm sơn trang, cho nên cũng có nhiều nhân sĩ võ lâm.

Người trong võ lâm càng nhiều, khó tránh khỏi rồng rắn lẫn lộn, tam giáo cửu lưu, loại nào cũng có.

Trên đường, một thanh niên chảy nước bọt với một thiếu nữ nuôi tằm.

“Cô nàng, lão tử thấy vóc dáng ngươi rất khá. Không bằng làm với ta, tiểu gia biết thương người, nhất là ôm trắng bóng của...... Ôi ôi, sao còn đánh người a. Ngươi còn chưa đánh xong! Đánh người không đánh mặt a!”

Nếu nói, trong tam giáo cửu lưu, hình tượng này cũng không thấy nhiều.

Thanh niên kia nghiêng mắt vẹo miệng, vẻ mặt vô cùng dâm tà. Dưới háng trúng một cước vẫn không yếu bản sắc bại hoại của hắn, trên mặt có một đạo ngũ chỉ sơn y nguyên không giảm khí tức hèn mọn của hắn.

Tiểu lưu manh bình thường, nếu trúng một chưởng một cước của con gái người ta, không phải treo cờ ngừng chiến chọn ngày trở lại, thì là quẳng ra vài câu ngoan thoại rằng năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó người nào đó sẽ đến lấy lại danh dự. Mấy năm sau đó không đến thì cho là có việc bất ngờ không thể đến, mà không phải đại anh hùng thất ước.

Nhưng người này không giống thói tục, không phải đám du côn nhất lưu bình thường có thể so sánh. Sau khi trúng chưởng cước, hơi nhíu mày, vểnh khóe miệng, liếc mắt đưa tình: “Ôi ôi, chỉ thích tiểu tính tình như ngươi ~ tới hôn ca ca một cái ~”

Thiếu nữ nuôi tằm buồn nôn run lẩy bẩy, sợ đến ngã ngồi ngay tại chỗ, gần như sắp đi theo hắn.

Thanh niên lại cười ha ha, ngoắc ngoắc chiếc cằm của thiếu nữ, rồi như hoàn thành nhiệm vụ, đi đùa giỡn mục tiêu kế tiếp.

Người này không phải thói tục có thể so sánh, chính là Tra Bĩ đại nhân —— danh xưng du côn không hai thế gian, cặn bã đệ nhất thiên hạ

Tra Bĩ đổi mục tiêu, tiếp tục nháy mắt đùa giỡn thiếu nữ, nhưng mắt lại quan sát xung quanh.

Hôm đó, hắn và mấy bộ khoái Lục Phiến môn khác còn có nữ khoái Bạch Dạ Sương được Minh Phi Chân hiệu lệnh, mấy người phi mã xuất kinh. Bởi vì là công sai nên không cần thay đổi trang phục, đường đường chính chính đi quan đạo, lại có thể thay ngựa tại dịch trạm trên đường. Đám Minh Phi Chân không muốn gióng trống khua chiêng làm việc, ít xuất hiện trên đường, cho nên chạm mặt với nhiều người trong võ lâm.

Nhưng mấy phi mã khoái kỵ bọn hắn lại đeo cờ hiệu quan gia, người trong võ lâm tránh còn không kịp. Đến trấn Tàm Hồ sớm hơn đám Minh Phi Chân trọn vẹn hai ngày một đêm. Sau khi vào thành, Bạch Dạ Sương phụ trách liên lạc với quan binh. Mấy ngày nay, những quan binh tới Hồ Châu tặng lễ phát tán nhân thủ tìm cấp trên, nhưng không có lệ thuộc. Bạch Dạ Sương lĩnh mệnh tới, trái lại làm bọn hắn thuận lợi.

Mà Tra Bĩ cùng mấy bộ khoái thì liên lạc những cáo thành chuột xã ở đây. Một mặt dùng quyền lực bộ khoái yêu cầu bọn hắn để tâm người đáng chú ý, mặt khác thì trở về nghề cũ, bản thân làm lưu manh trên đường lưu ý nhân sĩ võ lâm ra vào.

Hai ngày nay nhân sĩ võ lâm nhiều đến phức tạp, cơ hồ sắp làm Tra Bĩ bực bội nhảy sông. Cả ngày vò đầu đùa giỡn tiểu cô nương trên đường, còn phải nhớ kỹ tướng mạo đặc trưng của từng người một, nóng đến miệng cũng sắp nổi bóng.

Ngày hôm đó, hắn đang đùa giỡn một phụ nhân nhà lành, suy nghĩ thời gian gần đủ, đang muốn buông tay, lại nghe có người nói: “Ban ngày ban mặt, Hồ Châu ta lại có bại hoại như ngươi. Người đâu, đuổi.”

Tiếp theo chính là hai đại hán không cho giải thích, đi lên đỡ Tra Bĩ dậy, chính là một trận đánh cho tê người.

Lúc đầu phụ nhân kia chỉ thấy Tra Bĩ phiền não, nhưng không sợ lắm, thấy có người viện thủ đương nhiên không thể tốt hơn. Bèn tiến lên đa tạ đối phương: “Nô gia cảm ơn công tử.”

Người hạ lệnh khu trục Tra Bĩ, lại là một công tử trẻ tuổi.

Người này mắt như sao sáng, mặt như quan ngọc, ngoài phong thần tuấn lãng ra, chỗ hiếm thấy nhất là khóe miệng vĩnh viễn có một nụ cười giản dị tự tin, giọng nói tự có sự bình dị gần gũi. Nhưng nói cũng kỳ quái, hắn tuy anh tuấn, phụ nhân lại không tự giác để mắt tới thanh kiếm bên hông hắn. Thanh niên công tử này đeo một thanh trường kiếm mộc mạc, dường như vô cùng không đáng chú ý, nhưng không biết vì sao khiến người vừa thấy đã muốn nhìn thêm vài lần, nếu không sẽ cảm thấy tâm thần không yên.

Mấy người đi bên cạnh thanh niên công tử này, dáng vẻ cực lớn nhưng ăn mặc không hoa lệ. Có thể suy ra vị công tử trẻ tuổi này chính là con cháu nhà giàu, nhưng không giống đa số con cháu thế gia. Không những người không phách lối, còn lộ ra cảm giác kỳ dị như phong mang nội uẩn, rất tương tự với chuôi kiếm trên người hắn.

Công tử trẻ tuổi không dám nhận lời cảm ơn của phụ nhân, vội vàng đáp lễ. Lại thấy Tra Bĩ đã bị thủ hạ thu thập, nhàn nhạt nói: “Chớ vì nhân vật này mà trễ nải khách quý, chúng ta đi.” Dứt lời dẫn đám thủ hạ vào khách sạn. Nói đi là đi, tuyệt không dây dưa dài dòng, cực kỳ già dặn.

Công tử trẻ tuổi chỉ nghĩ Tra Bĩ bị giáo huấn không dám trở lại, lại không biết Tra Bĩ là nhân vật cỡ nào?

Hai đại hán kia còn chưa tới, hắn đã quỳ xuống cầu xin tha thứ. Một đấm còn không dính vào người, đã cầu tới cha mẹ dì thím cậu bác anh chị ông của hắn, nhất thời làm cho hai đại hán bó tay. Cũng không cần người ta hỏi, Tra Bĩ đã nhìn trời phát thệ, mời thần tiên khắp trời, Như Lai Phật Tổ, Tôn Ngộ Không làm chứng, nếu lại ngộ nhập lạc lối thì trời đánh ngũ lôi. Người ta còn chưa mở miệng, hắn đã giàn giụa nước mắt nước mũi, chỉ kém sử dụng tuyệt kỹ độc môn một bát rượu vàng dìm nước bảy quân. Hai đại hán chỉ muốn đánh cho hắn một trận, để sau này hắn không dám làm bậy, như thế thì không tiện hạ thủ, bèn thả cho đi.

Nhưng không ngờ Tra đại gia của chúng ta lại để mắt tới bọn hắn.

“Dáng dấp đẹp trai như vậy, người lại có tiền, lại có thế. Không điều tra một phen thì có lỗi với vài câu của mình!”

Tra Bĩ khạc một bãi đờm, cũng vội vàng vào khách sạn.

Công tử trẻ tuổi ước hẹn với người, đến sương phòng ước định, nhưng không câu thúc tục lễ, đẩy cửa đi vào.

“A, hai vị huynh đài đã đến Hồ Châu, vì sao không thông tri tiểu đệ một tiếng, phải để tiểu đệ tận tình địa chủ mới đúng. Đến vô thanh vô tức như vậy, người ta còn nói Lạc Kiếm sơn trang ta không biết khoản đãi khách quý.”

Nghe thấy một người tuổi trẻ nhẹ nhàng cười nói: “Tư Mệnh huynh nói gì vậy, nơi đây ưu nhã hợp lòng, vốn là nơi tốt để đến. Vả lại, nếu ngươi không đến đây nghênh đón, chúng ta muốn qua Tứ Quý kiếm trận của Liên Hoa Ngẫu Địa, phải tốn một phen công phu a.”

“Ha ha ha ha, hồi lâu không gặp, vẫn nói chuyện khôi hài như vậy. Ngươi......”

Người đối diện cười nói: “Nói trước, bây giờ ta gọi là Khuông Lộc, ngươi đừng hãm hại ta.”

“Khuông Lộc? Vậy Lăng huynh đây?”

Lại nghe được một thanh niên khác tức giận nói: “Đương nhiên ta vẫn họ Lăng, nào có lằng nhằng như gia hỏa này. Hừ, nếu Khuông Lộc không nói muốn tìm ngươi uống rượu, ta thật sự muốn xông vào Liên Hoa Ngẫu Địa một lần, xem Tứ Quý kiếm trận truyền đến thần mà minh chi lợi hại thế nào.

Thì ra đây là hai người mà đám Minh Phi Chân từng gặp. Một người trong đó là Lăng công tử —— người thừa kế của Lư Sơn kiếm quan, một người khác thì là thanh niên thư sinh tự xưng họ Khuông. Hai người này đều là hảo thủ dùng kiếm trẻ trung anh tuấn, nhưng không ngờ còn có thể gặp người thứ ba.

Hơn nữa, thì ra ba người này là quen biết cũ.

Công tử trẻ tuổi nói: “Đừng tới, Tứ Quý kiếm trận nhà ta không chống được Phi Lưu Thứ Thuật còn có Phù Dung Thần Kiếm của ngươi. Vừa nghe nói ngươi muốn tới, tiểu đệ vội vàng buông chuyện trong tay xuống, đến đây đón tiếp.”

Khuông Lộc vỗ tay nói: “Rất không thành thật. Tư Mệnh huynh học xấu, nên phạt một chén rượu.”

Lăng công tử cũng nói: “Người đàng hoàng như ngươi cũng học miệng lưỡi trơn tru.”

Công tử trẻ tuổi thì thoải mái, nâng chén uống liền, lau rượu bên môi nói: “Rượu ngon. Hai vị đường xa tới, Tư Mệnh không thể báo đáp, trước tiên uống ba chén trợ hứng.” Dứt lời hứng thú lên cao, hết liền ba chén, cực kỳ tự nhiên phóng khoáng.

Người này, chính là chủ nhân chân chính của Lạc Kiếm sơn trang hiện nay, tứ thiếu gia của Lạc Kiếm sơn trang, Lạc thiếu trang chủ —— Lạc Tư Mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
26 Tháng một, 2019 21:26
Đăng nhập vào là xem được mà bác
dpnkbpvn
26 Tháng một, 2019 20:10
Ta muốn xem tô hiểu
dpnkbpvn
26 Tháng một, 2019 20:10
Buồn thật chứ, mình cứ vô là nó hiện you do not have permission nên kh xem dc :((
Hoaqin
26 Tháng một, 2019 18:11
Đã up thêm bộ ảnh giáng sinh, anh em vô link ảnh xem =))
Quang Anh Luong
25 Tháng một, 2019 20:04
bác dịch chầm chậm thôi :v truyện còn dài
Hoaqin
25 Tháng một, 2019 19:56
Về nhà vật ra là xong =)) Vấn đề main nó không thích, chưa kể Tĩnh An bị đơ
Quang Anh Luong
23 Tháng một, 2019 20:32
Tĩnh An nghĩ sâu *** :v Không biết Phi Chân cưa nổi không đây
tatsuya2712
23 Tháng một, 2019 01:43
cho mình hỏi là tố vân bao nhiêu tuổi rồi ạ? mình đọc truyện tranh nên ko rõ lắm. Tố Vân lớn tuổi hơn hay do vai vế mà lớn hơn vậy ạ? trong đây có đề cập tuổi của Phi Chân với Tố Vân ko ạ?
tatsuya2712
21 Tháng một, 2019 22:59
ủa mình nhớ là Phi Chân mạnh hơn Tố Vân mà bạn nhỉ? Mình mới đọc truyện tranh thôi nên bạn có thể spoi mình một tí vì sao bạn lại nói là Phi Chân bị ăn hành ko ạ :3 cảm ơn bạn nhiều
Hoaqin
20 Tháng một, 2019 20:33
Xuống kiếm tự cung, vô địch thiên hạ =))
dpnkbpvn
20 Tháng một, 2019 19:36
Em thích cách suy nghĩ của bác :))
vo danh 2
20 Tháng một, 2019 19:03
thì ra lão minh là lão tổ của quỳnh hoa bảo điểm, đứng giữa bầy mỹ nhân vẫn chịu đc, phải chăng đã...
Hoaqin
20 Tháng một, 2019 13:23
Ta tổng hợp ảnh minh họa vào một topic Mời anh em vào xem =)) http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=154832
Quang Anh Luong
19 Tháng một, 2019 22:33
Dùng Thiên Chu Ti chùi đ*t =))) lão Phi Chân chơi sang vỡi
vo danh 2
19 Tháng một, 2019 20:58
thế thì ngày dịch 2 chương đến trc khi end đừng thổ huyết nhé, giữ gìn sức khỏe đừng ra đi sớm ông tác giả viết dài lắm
Hoaqin
19 Tháng một, 2019 20:22
Nhanh thì một tiếng một chương hơn 2k chữ, chưa beta. Lâu thì 2 tiếng một chương. Tùy vào độ khó và dài nữa =))
vo danh 2
19 Tháng một, 2019 20:02
một chương bình thường bác edit bao lâu thế?
dpnkbpvn
19 Tháng một, 2019 02:36
Truyện càng ngày càng hấp dẫn, cứ tưởng cái arc này chỉ có xoay quanh vụ tuyển phò mã
Hoaqin
18 Tháng một, 2019 20:29
2 chương gần 10k chữ, mệt kinh
vo danh 2
17 Tháng một, 2019 22:53
cuộc chiến vô vọng giữa thằng ngu tỏ ra nguy hiểm gặp thằng nguy hiểm tỏ ra ngu
Quang Anh Luong
17 Tháng một, 2019 20:00
Trẻ trẫu là có thật :v
Oebah Habeo
16 Tháng một, 2019 19:29
tsundere yandare các kiểu con đà điểu đủ hết
toicotoi
15 Tháng một, 2019 19:34
bó tay... giờ có khi hiến cái hộp cũng thắng..
Quang Anh Luong
14 Tháng một, 2019 20:43
khả năng cao ván này Phi Chân thua do hai thằng đệ tiếc tiền =)))
Alohawow
14 Tháng một, 2019 19:45
nghe giống trong phim của châu tinh trì thế nhỉ
BÌNH LUẬN FACEBOOK