Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nương hi thất a...... Lão tử giấu tài, khó khăn lắm mới thoát ra a...... Ai biết chạy tới gian phòng của A Bất Lặc Tư, mẹ nó ôi ôi ôi...... Đau quá, khốn nạn này tuyệt không biết lưu thủ.”

Tống Âu thở dài: “Còn không phải do ngươi chọn bừa, lại bị bắt về. Haiz...... Ta vẫn là thành thành thật thật giao tiền chuộc đi.”

Hồng Cửu khuyên can: “Đừng có gấp, chờ ta lành thương......”

Si Mị dùng sức đập một chưởng lên đầu Hồng Cửu: “Lành thương ngươi cũng không chạy được! !”

Hồng Cửu kéo Tống Âu tìm đường chết không cực hạn, như một làn khói chạy vào gian phòng của A Bất Lặc Tư. Từ chạy trốn đến sa lưới lần nữa không tốn một nén nhang, không thể không nói là kỳ nhân.

Si Mị được A Bất Lặc Tư phân phó, lần này phải giam kỹ hai người, không thể để bọn hắn chạy trốn nữa. Kết quả là Si Mị tự mình động thủ, muốn làm hai người này ngoan ngoãn.

Tống Âu không biết Không Chưởng, lần này bị A Bất Lặc Tư điểm huyệt đạo, bản thân không thể mở được. Si Mị trói hắn bằng còng tay xiềng chân có chất thép tốt hơn là được. Khó giải quyết nhất lại là Hồng Cửu.

Thế là Si Mị hao tổn tâm tư, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp trừng trị hắn.

“Này, nha đầu, ngươi làm gì vậy? Sao trói cả tay ta lại?”

Nhị đương gia rất muốn sờ mấy cái bao vừa bị A Bất Lặc Tư đánh ra. Nhưng bất đắc dĩ, bây giờ tay chân đều không thể động đậy.

“Đúng là bị gia hỏa ngươi lợi dụng kẽ hở. Nghe nói các ngươi chạy trốn, chưa tắm xong đã phải lao xuống, đều do các ngươi gây sự, tức chết ta rồi.”

Lúc này trên tóc Si Mị vẫn còn mấy giọt nước óng ánh, dung nhan vốn kiều mị, bây giờ nhan sắc mê người không chút phấn son, có lệ sắc thanh tân động lòng người. Nàng xinh xắn lanh lợi, lại không phải mười bốn mười lăm tuổi như bề ngoài. Nhưng da thịt tinh tế, tính trẻ con lúc nói câu ‘Tức chết ta rồi’, cộng thêm quần áo đơn bạc do vội vàng ra ngoài, cặp đùi đẹp mảnh thẳng lộ ra dưới váy, hình thành một mị thái mê người tự nhiên.

Tống Âu cảm thấy trong lòng hơi kỳ quái, nhưng không biết vì sao, không tự giác nuốt nước bọt.

Hồng Cửu lại bừng tỉnh, tức miệng mắng to: “Nha đầu chết tiệt kia! Thế này là sao!”

“Hừ, làm sao? Phòng ngươi chạy trốn!”

Si Mị trùng điệp khóa kỹ Hồng Cửu, xích sắt trói hắn nặng nề, xách lên so sánh còn lớn bằng cánh tay người trưởng thành, tổng cộng dài khoảng một trượng. Si Mị quấn từng vòng một quanh hắn. Từ xa nhìn lại, đã sắp không thấy người. Chỗ cũ chỉ còn một thiết cầu đen nhánh lắc lư, thật khiến người ta cho rằng xích sắt thành tinh.

Hồng Cửu bị tiểu cô nương này trói cho khó chịu, xích sắt trên người cuốn cực chặt, không thể động đậy chút nào. Hắn lớn tiếng cả giận nói: “Mẹ nó, ngươi trói người hay trói bánh chưng! Có trói như thế sao!”

“Chớ quấy rầy, chỉ thế này vẫn tính là nhẹ. Ai bảo ngươi không thành thật, ta cho ngươi nếm thử cái này.”

Si Mị hừ một tiếng, lại bấm bảy cái khóa sắt lớn lên dây xích. Khóa sắt tinh cương này, vừa nhìn đã biết dùng để khóa đại môn có quy mô cực cao. Nếu lớn hơn chút nữa, sợ rằng không cần đổi mô hình, đưa tới cửa Tử Cấm thành chính là một món đồ tốt. Khóa sắt lớn này, mỗi một chiếc nặng bảy mươi cân. Bảy khóa lớn lại tăng thêm trọng lượng của xích sắt, khoảng chừng năm, sáu trăm cân. Không đề cập tới Hồng Cửu đã bị A Bất Lặc Tư dùng thủ pháp nặng điểm huyệt đạo, chỉ trọng lượng này cũng đủ làm hắn không thể nhúc nhích.

“Ta xem ngươi trốn kiểu gì.” Si Mị đắc chí vỗ tay một cái, nhảy nhảy nhót nhót như tiểu nữ hài. Một đôi bồ câu nhỏ xinh trong áo ngực trượt ra quang trạch trắng như tuyết, nhưng bản thân không nhận ra. Tống Âu bên cạnh chợt cảm thấy tim đập nhanh, muốn làm quân tử không nhìn, ánh mắt lại chậm chạp không dời đi.

Nhưng Si Mị hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ an tâm thu xếp Hồng Cửu, vậy mà trong lòng Tống Âu sinh ra cảm giác khó chịu vi diệu.

Si Mị nhìn chằm chằm Hồng Cửu một lát, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Chưa từng có ai chạy được khỏi tay Quỷ Vực Nhất Hỏa chúng ta, ngươi cũng coi như người đầu tiên suýt thành công. Chẳng qua ta không hiểu lắm, ngươi đã tới cửa, sao còn xông về phía chủ nhân chúng ta? Phải chăng đầu óc ngươi có vấn đề?”

“Đầu óc ngươi mới có vấn đề! Có bảy con đường, sao ta biết chạy đi đâu?”

Si Mị nhún vai nói: “Ngoại trừ con đường có kiếm, sáu đường khác thông hướng sáu lối ra.”

“Ha ha? !”

Một tiếng này lại không phải Hồng Cửu, mà là Tống Âu phát ra. Chỉ thấy hắn kêu to một tiếng, cơ hồ tức đến sùi bọt mép, ngửa mặt lên trời ngã ngồi, lẩm bẩm nói: “Vì sao ta để quỷ xui xẻo này dẫn đường a, oan a!”

Nhị đương gia nghe thấy càng buồn bực, bảy lựa chọn sáu là đúng, thế mà hắn chọn sai lầm duy nhất...... Muốn nói mình không phải quỷ xui xẻo cũng rất khó khăn.

Lần này, Hồng Cửu giao thủ với A Bất Lặc Tư kết thúc rất nhanh, A Bất Lặc Tư không muốn tổn thương, chỉ nhanh chóng chế phục hắn. Đồng thời quán chú sáu đạo chân khí trên người hắn, khiến hắn không thể thúc sinh một chút sức lực để giải huyệt đạo.

Si Mị lại mắng hắn vài câu, thấy Hồng Cửu không nói chuyện, cũng cảm thấy buồn chán rời đi.

Nàng lả lả lướt lướt, eo nhỏ như ống hành uốn éo, mông đẹp tuy nhỏ nhưng cong vểnh. Con mắt Tống Âu nhìn nàng đi ra ngoài như bị dính chặt, vậy mà trong lòng ngầm sinh một phần thất lạc.

“Đừng nhìn, nhìn tiếp thì con ngươi cũng phải rớt xuống.”

Tống Âu bị gọi ra tâm sự, mặt mo đỏ ửng nói: “Nào, nào có!”

“Hừ, nếu công lực ngươi vẫn còn, chắc là không có. Giờ phút này bị phong bế đan điền, khả năng tự chủ hạ xuống, không cản được mị thuật, cũng là đương nhiên.”

Tống Âu kinh hãi nói: “Cái gì? Ngươi nói cô nương kia là......”

“Nếu công lực ta vẫn còn, vừa rồi sớm đã Sư Tử Hống một tiếng, rống cho yêu tinh kia hiện nguyên hình. Rất rõ ràng, nàng đang dụ hoặc ngươi. Nàng cố ý chỉ nói chuyện với ta, vì muốn làm ngươi ghen tị, như vậy sẽ khiến hai người chúng ta không hợp, cho dù tương lai có cơ hội chạy trốn cũng sẽ tự bất hoà. Thủ đoạn này rất cao minh a.”

Tống Âu thầm nghĩ thì ra là thế, chẳng trách mình biểu hiện thất thường như vậy, không ngờ là thủ đoạn bỉ ổi của yêu mị này. Lần sau quyết không thể bị nàng mê hoặc, trong lòng đang hạ quyết tâm, bỗng nhiên trông thấy một sự vật màu đen nhanh chóng chạy dưới mí mắt. Không nhịn được hét lên một tiếng: “Có, có chuột!”

Một con chuột to mọng đen nhánh chợt ngừng lại. Nó nhìn xung quanh, ánh mắt trầm ổn không thiếu linh động. Nhìn hai người mới tới phòng giam.

Tống Âu vội nói: “Đừng tới đây, đừng tới đây, đi bên hắn!”

Con chuột kia nhìn chằm chằm Tống Âu một lúc lâu, dần dần nhìn Hồng Cửu như không có hứng thú. Chợt nhảy lên như điện, như một làn khói chui vào thiết cầu của Hồng Cửu.

Tống Âu kêu thảm nói: “Ôi ôi! Hồng huynh, con chuột kia chạy vào cầu của ngươi!”

“Gấp cái gì, kêu gào cái gì? Chưa từng thấy việc đời.”

Thế mà Hồng Cửu bất vi sở động, mắt thấy con chuột kia tiến vào thiết cầu, lại chui tới trước mặt hắn, nhìn hắn chằm chằm. Hồng Cửu chẳng những không sợ, còn hơi thân mật nói: “Chuột huynh, thật lâu không gặp a. Ăn tốt chứ?”

Cũng không biết con chuột kia phải chăng thật sự thông linh, chít một tiếng với Hồng Cửu, mới thò chân trước vù một tiếng chạy từ chân tường đi.

Tống Âu thở dài một hơi: “May mà thứ này rời đi. Chẳng qua Hồng huynh, sao con chuột này đi thuận lợi như vậy?”

“A, cũng không có gì, chỉ là thiên địch của nó xuất hiện.”

“Thiên địch? Thiên địch của chuột là......”

Hồng Cửu khinh thường nói: “Còn có thể là gì, rắn thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
19 Tháng bảy, 2019 18:47
Đấy là Bạch Mã ông ơi , không có main là đại chiến Giang Nam bắt đầu rồi, tính ra main vẫn làm đúng
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 17:58
Thank :)) Mà lão Thuên Hồ tới đúng lúc *** :)) Phi Chân ổng đánh xong rồi mới giết tới cửa :))
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2019 19:22
Chương này ngôn tình vãi
Quang Anh Luong
12 Tháng bảy, 2019 18:11
Thank :))
Quang Anh Luong
12 Tháng bảy, 2019 18:10
:)))
Hoaqin
11 Tháng bảy, 2019 22:55
Mấy chương gần đây nó ngắn còn đỡ, sắp tới 21k chữ một chương thì lại vài ngày thôi bác =))))
Quang Anh Luong
11 Tháng bảy, 2019 21:41
Ah phải, rhank thớt vì chương mới, thế mà gần xong thiên ngoại truyện rồi đấy :)) Tốc độ nhưng nhớ điều độ :))
Quang Anh Luong
11 Tháng bảy, 2019 21:37
Lão đấy lười, okay không vấn đề, nhưng lười 1 tháng, 5 tháng, 6 tháng thì báo ae cái hạn cũng được :v Ta biết làm cái này là phát gạo cho quần chúng nên cũng chả giục làm gì nhưng được thì cho cái thời gian đại khái cho ae còn có mục tiêu mà hóng ://
Hoaqin
11 Tháng bảy, 2019 11:02
Khó lão ạ, bộ này scan thì khó, text thì không có, cv cũng không dễ, còn làm miễn phí Bún lười cũng bình thường thôi
Quang Anh Luong
10 Tháng bảy, 2019 19:40
Có cách nào triệu hồi lão Bún không thớt? :v
Quang Anh Luong
10 Tháng bảy, 2019 16:11
Thank :))
Quang Anh Luong
07 Tháng bảy, 2019 20:42
Thank thớt :))
Quang Anh Luong
04 Tháng bảy, 2019 21:46
Tội nghiệp bác :v Okay okay, cứ bình tĩnh :))
Hoaqin
03 Tháng bảy, 2019 22:11
9000 chữ làm được 8k5 thì hỏng file qt.......... Hai ba ngày nữa có chương nhé các bác
Gokkukuinzzz
27 Tháng sáu, 2019 18:59
Còn tưởng nghỉ rồi chứ, ủng hộ thớt ~!!!
Quang Anh Luong
23 Tháng sáu, 2019 21:22
Lâu vậy? :v
Hoaqin
23 Tháng sáu, 2019 13:38
Cuối tuần sau là xong môn cuối bác ạ
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 22:40
Chả hiểu bác nói gì luôn :v
Doãn ca ca
22 Tháng sáu, 2019 22:27
Ông đọc TKBTLK không? Mà hôm nay đi làm nóng vl
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 12:44
Thi xong xuôi hết rồi nhỉ? :))
_someone
16 Tháng sáu, 2019 20:17
Vừa qua đợt sóng gió xong thì thấy thớt tái xuất giang hồ. Chúc mừng thớt ké luôn.
Quang Anh Luong
16 Tháng sáu, 2019 12:32
Chúc mừng chúc mừng :)) ta cũng còn vài hôm nữa là xong
Hoaqin
16 Tháng sáu, 2019 10:08
Còn 2 muôn cuối bác ạ, môn thì = tiếng anh ngon rồi =))
Quang Anh Luong
15 Tháng sáu, 2019 11:36
Chào mừng trở lại :)) thi ổn không? :)))
_someone
08 Tháng sáu, 2019 22:26
Căng thế bác, em cũng vừa bị ông thầy hành chết lên chết xuống xong, giờ mới ngáp ngáp được một chút. Cố lên bác ơi, sắp được giải phóng rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK