Một chuỗi huyết châu bay ra khỏi cổ Phục Tượng, phảng phất một đám mưa bụi rơi trên mặt đất, như vô số trái nho từ trời cao vạn trượng rơi xuống đất, những viên châu ám hồng sắc lạch cạch lạch cạch rơi vỡ, biến mặt đất thành một mảnh đỏ tươi.
Trong nháy mắt này, Phục Tượng tưởng tượng ra rất nhiều người, thậm chí đã cân nhắc tới khả năng thủ hạ mình tạo phản, đột nhiên gây khó khăn. Chẳng qua không nghĩ tới sẽ là nàng!
Vốn không thể động đậy bởi vì Kinh Cức Lệ, Thẩm Y Nhân. Nàng đâm chỉ như kiếm, độ sắc bén của kiếm khí nơi đầu ngón tay vượt qua mũi kiếm bình thường, hiển nhiên nội lực đã như bình thường. Nàng tóc tai bù xù như nữ quỷ, đầu ngón tay thon dài trắng như tuyết lập lòe một tia thanh mang, không ngừng phun ra nuốt vào, cong như linh xà.
Phục Tượng hoảng sợ: Là kiếm mang! Nha đầu này trẻ tuổi như vậy, mà đã luyện đến cảnh giới kiếm mang!
Phục Tượng hoảng sợ trong lòng, chân vẫn không chậm, liên tục lui về phía sau. Không thể coi thường vết kiếm trên gáy, không cẩn thận là sẽ bỏ mình. Mặc dù một kiếm này chưa trí mạng, nhưng bây giờ vết thương đang chảy máu ồ ạt, hơi vận công sẽ mở rộng thương thế. Thương thế bực này nếu không lập tức đình chỉ, hậu hoạn vô cùng. Phục Tượng không kịp phản kích, vô ý thức muốn điểm huyệt phong bế huyết lưu.
Chỉ là đối thủ trẻ tuổi không cho hắn cơ hội. Thẩm Y Nhân kiếm chỉ không ngừng phun ra nuốt vào. vết thương ở gáy Phục Tượng là nặng nhất, nhưng vị trí nàng chỉ kiếm lại không phải là cổ, mà toàn đâm tay chân, không cần biết trên dưới trái phải, chỉ muốn Phục Tượng không rảnh phong huyệt tự liệu. Nếu Phục Tượng định điểm huyệt đoạn huyết, dưới kiếm mang của Thẩm Y Nhân, không tránh khỏi trúng kiếm bị thương.
Hắn mới hơi chút do dự, đã cảm thấy lồng ngực bên trái ẩm ướt, huyết dịch đã nhuộm đỏ quần áo. Chỗ cổ càng gần mất cảm giác, hoàn toàn không còn tri giác, hiển nhiên đang đi dần vào hiểm cảnh. Còn tiếp tục như vậy sẽ rất ảnh hưởng chiến lực.
Trên Phi Ngư bình này, rõ ràng võ công Phục Tượng cao nhất, lại một mực bị Long Tại Thiên hạn chế, bây giờ ngay cả Thẩm Y Nhân cũng có thể làm hắn bó chân bó tay. Sao hắn không giận giữ trong lòng. Lời nói châm chọc của Thẩm Y Nhân lại nổi lên trong lòng: Kế hoạch của ngươi nhìn như vạn vô nhất thất, lại thiếu sự tàn nhẫn, điều này đại biểu bất cứ việc gì ngươi cũng không dám cố gắng. Đi lại trên giang hồ, võ công cao cường như thế mà lại nhát như chuột, ngươi thật đúng là hiếm thấy. Lửa giận trong lòng Phục Tượng bùng cháy, cổ họng phát ra tiếng rống như con thú bị thương, không quan tâm vết thương trên cổ, chuyển động cánh tay, một chưởng Phục Tượng Thần Chưởng vỗ hướng Thẩm Y Nhân. Nội kình vô tận thao thao bất tuyệt, máu tươi trên cổ cũng theo đó tuôn ra.
Không ngờ dung nhan tiếu mỹ của Thẩm Y Nhân lại có một nụ cười, thân thể mềm mại đang lao lên truy kích đột nhiên dừng lại, mũi chân nhẹ nhàng chuyển một cái, thân ảnh yểu điệu na di, theo chưởng phong bay về phía sau vài thước. Cánh tay như tuyết ngẫu phất một cái, lấy đi một thanh kiếm trên bàn. Lại đạp một bước, mượn chưởng lực mạnh mẽ của Phục Tượng, như một chiếc thuyền con rơi vào giang hải. Như một con yến xuân, tiêu dao trôi về phía lôi đài.
Phục Tượng thầm nghĩ trúng kế! Nhưng Thẩm Y Nhân đã một đi không trở lại.
Thẩm Y Nhân vừa hạ xuống lôi đài, cầm tam thước thanh phong trong tay, đơn giản là hổ vào bầy dê. Kiếm mang của nàng sắc bén, lấy ngón tay sử ra đã uy lực kinh người, huống chi dùng kiếm. Chúng võ sĩ canh chừng trên lôi đài sao có thể là đối thủ của nàng.
Trong vài chiêu nàng đã chế ngự mấy cấm quân, một kiếm nữa chém đứt dây thừng đang trói các võ sĩ triều đình. Các võ sĩ tham gia lôi đài ngày hôm nay, trừ Hắc Phong Thập Tam Dực ra, đều không uống Kinh Cức Lệ. Chỉ là bọn hắn bị trói bằng dây thừng da trâu thấm nước, khó mà thoát được. Kiếm mang của Thẩm Y Nhân vừa đến, lập tức thoát khốn.
Phục Tượng vận chỉ như gió, phong bế tự thân huyệt đạo, vội vàng nhảy lên, bay đến lôi đài.
Chỉ thấy Thẩm Y Nhân kiếm phong khắp nơi, thả ra một đám lang hổ chi sĩ. Tăng thêm vô số biến số cho tranh đấu trên Phi Ngư bình.
Trên ngự đài, Tranh vương bị một đám lão thần vây quanh quyền đấm cước đá, quần tình hung dũng, tràn đầy đấu chí, vừa đánh vừa mắng. Tranh vương như một trái bầu trên mặt nước, đè xuống lại nổi lên, ấn xuống lại nổi lên. Trong chốc lát mặt mũi bầm dập, lớn tiếng kêu lên: "Long khanh gia, hộ giá! Hộ giá a! ! "
Long Tại Thiên lại chỉ chú ý tình huống bên Thẩm Y Nhân, thấy Thẩm Y Nhân đã hạ xuống lôi đài phóng thích võ sĩ, chức trách của hắn bên này cũng nên kết thúc. Hô to một tiếng với Tranh vương: "Đến ngay!"
Hắn thân thủ thoăn thoắt, làm một cái diều hâu phiên không, lăng không bay qua đầu quần thần, tay vượn khẽ kéo gáy áo Tranh vương, lập tức cứu được Tranh vương từ trong biển người.
Quần thần ai cũng công phẫn, gào khóc nói: Long Tại Thiên tên loạn thần tặc tử trợ Trụ vi ngược nhà ngươi, lão phu cũng tới đơn luyện với ngươi.
Long Tại Thiên cười khẽ một tiếng, làm ra cử động không ai ngờ được, trước khi hạ xuống đất hắn xoay người ném Tranh vương ra ngoài. Tranh vương rốt cuộc thoát ly khổ hải, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, cả người đã bị Long Tại Thiên ném ra ngoài, ngã trên mặt đất vô cùng chật vật.
Quần thần rất là hân hoan, vui mừng hớn hở, cùng kêu lên khen: Long phó thống lĩnh công thể vì nước, quả nhiên là mẫu mực của triều thần. Long Tại Thiên ôm quyền trả lễ, cười nói không dám nhận.
Tranh vương không khỏi kinh dị, cả giận nói với Long Tại Thiên: "Cẩu nô tài! Ngươi làm gì!"
Long Tại Thiên quát to một tiếng, tay vượn đưa ra, nắm lấy cổ áo Tranh vương, dùng sức đập lên một cái ghế. Ghế lập tức vỡ ra thành từng mảnh, Tranh vương đau đến hô to gọi nhỏ.
"Kêu? Ngươi kêu cái rắm!" Long Tại Thiên lại nắm vạt áo trước Tranh vương, đại thủ tả hữu khai cung, một cái tát nối tiếp một cái tát, "Tên Trừng Không quân não tàn nhà ngươi, nữ thần của Long Tại Thiên ta ngươi cũng dám đánh! Ta bảo ngươi đánh! Ta bảo ngươi đánh a!"
Ba ba ba ba bốn chưởng liên hoàn, Tranh vương đau đến suýt nữa kêu to 'Mẹ ta cũng chưa từng đánh ta như vậy', hai má trắng nõn lập tức sưng vù.
Đánh xong bốn cái tát, Long Tại Thiên chợt thấy một trận gió mạnh đánh tới, trong gió ẩn hàm vài loại binh khí khác nhau, hiển nhiên là Hắc Phong Thập Tam Dực cùng tới cứu.
Hắc Phong Thập Tam Dực danh chấn võ lâm, đương nhiên không phải dễ chọc, Long Tại Thiên cũng không cảm thấy mình có thể đánh thắng nhiều người như vậy. Trong lòng biết không ổn, quyết định rất nhanh, vung đại thủ, ném Tranh vương ra khỏi đài. Hắc Phong Thập Tam Dực quả nhiên nhào ra cứu, cứu được Tranh vương về trước khi hắn rơi thành tàn phế như Hướng Bá Thiên.
Tranh vương bị quần thần đánh đập một trận, vốn đã sưng mặt sưng mũi, lại bị Long Tại Thiên có lực tay vô cùng lớn đánh cho tê người, càng thêm thê thảm. Khuôn mặt của Tranh vương lúc này, đoán chừng ngay cả mẹ ruột hắn, hoàng hậu nương nương cũng không nhận ra được. Hắn thở gấp, chỉ vào Long Tại Thiên: "Long Tại Thiên! Ngươi, ngươi phạm thượng, ngươi, ngươi chán sống sao! !"
"A hừ." Long Tại Thiên khinh thường nói: "Tranh vương ngươi quá coi thường tam ti nha môn chúng ta. Thẩm cô nương đã nói, ta là binh, ngươi là tặc, sao ta lại phạm thượng."
"Hắc! Đầu óc ngươi có bị hỏng không!" Tranh vương cơ hồ sắp bị tên lỗ mãng này chọc cười, hét lớn: "Ngươi đã quy hàng ta, sao còn muốn phản? Nếu ngươi không có đầu óc thì để bản vương đề tỉnh ngươi! Ngươi thu tiền hối lộ của bản vương, sớm đã có chứng cứ. Hôm nay, ngươi chuyện trò vui vẻ với bản vương trên ngự đài càng là người người nhìn thấy, trên người ngươi đã có lạc ấn của Tranh vương ta. Lúc này ngươi muốn làm gia nô ba họ, cẩn thận rơi vào hạ tràng như Hướng Bá Thiên!
Long Tại Thiên không hề lo lắng khoát khoát tay: "Hướng Bá Thiên là đung đưa trái phải bất định, sao ta lại giống hắn? Cho tới bây giờ, ta chỉ hiệu trung với một người, gia nô ba họ cái gì?"
"Ngươi nói Kỳ Lân vệ sẽ chấp nhận phản đồ như ngươi? Hôm nay Kinh Cức Lệ là ngươi hạ, những vương công đại thần này ai cũng trông thấy ngươi bảo hộ ta, ngươi cho rằng dăm ba câu là có thể tiêu trừ?"
"Cho nên nói, Tranh vương ngươi đúng là nửa điểm đạo hạnh cũng không có. Nếu ta hạ độc, thì tại sao Thẩm cô nương không có việc gì?"
Tranh vương nhìn tư thế hiên ngang của Thẩm Y Nhân trên lôi đài, quả thật là không bị làm sao, đáy lòng không khỏi phát lạnh.
"Người của ta vẫn luôn giám thị ngươi, ngươi, ngươi móc nối với Thẩm Y Nhân từ bao giờ!"
Long Tại Thiên cũng không đáp lời, chỉ cười lạnh nói: "Uổng ngươi khoe khoang quản lý tình báo xuất sắc. Một ngày mười hai canh giờ nhìn chằm chằm ta. Ngươi đưa một nhóm ca cơ, còn có một đống vàng bạc châu báu tới nhà ta, làm cho ta không thể không nhận. Để phòng sau này ta sẽ phản ngươi. Nhưng sao ngươi không nhìn ra. Từ sau khi ngươi đưa lễ vật, đã mấy tháng ta không về nhà."
"Ngươi. . . Ngươi cái tên này. . ."
Long Tại Thiên lắc đầu, thở dài nói: "Nếu không phải có cường thủ như Minh Đồ, ngay cả tư cách đàm luận tạo phản ngươi cũng không có."
Nói dứt lời cũng không đợi người ngoài phản ứng, thân thể cao lớn khẽ động, cũng học Thẩm Y Nhân, hổ bộ lao đến lôi đài gần nhất. Công phu khinh thân của hắn không bằng Thẩm Y Nhân, cũng không có chưởng phong như Phục Tượng để đẩy người. Nhảy được nửa đường đã hơi kiệt lực, cũng không cưỡng cầu, chỉ thành thành thật thật lăn mình một cái, rơi xuống đất. Lại từ trên mặt đất chạy tới lôi đài.
Hắc Phong Thập Tam Dực chỉ có mấy người trên ngự đài, thấy Long Tại Thiên phản loạn, người ẩn phục ở các nơi đều dốc hết toàn lực.
Tất cả Hắc Phong Thập Tam Dực đều chạy ra chặn hắn, Long Tại Thiên vừa đánh vừa trốn, liên tiếp ra quyền, đánh hổ hổ sinh phong, như mãnh hổ đi về giữa bầy ưng. Tiếp theo hắn nhìn chuẩn cơ hội nhảy lên bậc thềm một lôi đài.
Một tên Hắc Phong Thập Tam Dực trên đó quát: "Muốn mượn lôi đài tìm trợ quyền? Không khỏi si tâm vọng tưởng!"
Long Tại Thiên vừa đạp lên lôi đài, hai đạo kình phong đập vào mặt từ trên xuống. Hiển nhiên là do hai người tập kích từ phía trên. Xưa nay lấy cao chế thấp, vô luận khí thế hay là thể thế đều đại chiếm ưu thế. Long Tại Thiên né tránh không được, chỉ có thể ngăn cản.
Chỉ thấy Long Tại Thiên nhìn hai Hắc Phong Thập Tam Dực kia, lại không ngăn cản. Để cho lợi trảo phân kim liệt thạch của hai Hắc Phong Thập Tam Dực chộp vào xương bả vai, đau đến hắn đổ mồ hôi lạnh. Hai người kia cũng không ngờ đắc thủ dễ dàng như vậy. Đang muốn thi triển tuyệt kỹ một tả một hữu xé Long Tại Thiên ra, lại cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ chế trụ gáy bọn hắn.
Long Tại Thiên ỷ vào hình thể cao lớn, trong lúc hai người này đánh lén, cánh tay đã lặng lẽ đưa đến gáy bọn hắn, dùng sức khép hai tay lại, đầu hai người kia đụng vào nhau, bịch một tiếng tuôn ra kim tinh. Không ai ngờ tới Long Tại Thiên liều mạng thụ thương để chế ngự hai người này, tất cả đều khẽ giật mình.
Trong lúc này, Long Tại Thiên cắn răng, sau khi rút tay về, liều mạng thúc giục công lực, song quyền tuôn ra như thủy triều, hung hăng đánh trên thân hai người này. Mỗi một quyền đánh lên người bọn hắn đều truyền về tiếng xương gãy, hiển nhiên mỗi một quyền đều dùng toàn lực.
Long Tại Thiên mặt trầm như nước, trong mắt sáng lên nộ diễm.
"Ba huynh đệ của lão tử chết dưới ưng trảo, chính là hai tên cẩu nương dưỡng các ngươi hạ thủ! ! "
Hai người này, mỗi người trúng ba quyền, đều vào chỗ hiểm. Long Tại Thiên hét lớn một tiếng, đấm ra hai quyền, đánh vào lưng hai người này. Hai người bay ra ngoài như đạn pháo. Lúc rơi trên mặt đất, hình thể bày ra tư thế mà cao thủ yoga cũng cảm thấy khó khăn, hiển nhiên gãy xương quá mức, đã hết cách phản hồn.
Long Tại Thiên báo thù cho huynh đệ, nhất thời căm phẫn nên liều mạng, toàn lực thi triển một lượt. Giờ đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Vội vàng đạp lên lôi đài, chạy tới chỗ Thẩm Y Nhân. Vừa mới lên lôi đài, lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho hắn giật nảy cả mình.
Chỉ thấy Thẩm Y Nhân cùng Phục Tượng chiến ở một chỗ, cũng chỉ có hai người bọn họ, không còn viện thủ nào khác. Long Tại Thiên nhớ Thẩm Y Nhân đã thả ra mấy người, làm sao bây giờ một người cũng không thấy. Lại nhìn kỹ, càng cảm thấy tâm kinh đảm hàn. Trên mặt đất có tám thi thể, vừa nhìn tướng mạo, không phải những võ sĩ triều đình vừa được phóng thích kia thì là ai?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
18 Tháng tám, 2019 21:40
man như thằng dở hơi thừa sức ko có việc gì làm
17 Tháng tám, 2019 18:20
Tội lão Phi Chân :)) Vay xã hội đen còn bị chửi :)))
16 Tháng tám, 2019 18:46
Sankyuu :)))
16 Tháng tám, 2019 11:12
Đổi tên thôi
16 Tháng tám, 2019 05:37
Rồi a :v nhưng đổi acc
15 Tháng tám, 2019 21:50
Bún tái xuất chưa nhỉ
15 Tháng tám, 2019 17:49
E hèm, đồng chí vất vả rồi ( ^ω^ )
15 Tháng tám, 2019 16:59
T tài trợ ảnh lão ấy mới làm
Văn thì khó, tác thì viết dài, lại không có vip để bù tiền. Phát thuốc free còn lâu lão ấy mới chịu
15 Tháng tám, 2019 11:08
Tem :)) Mà lão làm gì mà lão Bún tự dưng đổi ý thế? Tưởng lão ấy kiên quyết không chịu dịch phần Xuân thu? :) ?
14 Tháng tám, 2019 15:47
Thank lão :))
14 Tháng tám, 2019 10:26
Ok tí ta up cho
13 Tháng tám, 2019 21:22
Thank lão :)) Đọc bao lần cái truyền thuyết Lục Vương vẫn hài :))
13 Tháng tám, 2019 18:31
Lão Hoa up hộ ta hai tấm Tân xuân lên tr cv được không? Ta không xem được :((((
13 Tháng tám, 2019 00:59
nói mới để ý lão tác có khi cũng viết sắc hiệp =)))
12 Tháng tám, 2019 20:48
không có gì =)
12 Tháng tám, 2019 19:44
Mẹ, từ truyền máu mà bẻ thành sex thú được, đến quỳ
Chương 122. Long huyết
12 Tháng tám, 2019 17:39
Nói sao sặc mùi zâm đãng vậy? :v
12 Tháng tám, 2019 17:38
Thank lão Hoa :))
12 Tháng tám, 2019 12:15
:)))
12 Tháng tám, 2019 06:45
cho xin cái chương lapx chân phụt tinh long vào Y Nhân ở bản cv đê
11 Tháng tám, 2019 21:01
Cứ tính 1 suất cho Tô Tiểu Tiểu đã =))))))))))
11 Tháng tám, 2019 16:48
Ta thấy vẫn nên để lão Hoa dịch thì hơn :v Bác có thể xin lão ấy dịch phần Tân xuân trước, nhưng làm chậm tiến độ edit chính truyện thì cấm ai kêu =))))
11 Tháng tám, 2019 16:47
Ngọc Phi Diên thề đúng là khắc tinh của tiểu sư di luôn :))
11 Tháng tám, 2019 16:45
Là mẹ hay không còn không rõ đã tính có con rồi :))
11 Tháng tám, 2019 16:27
Con mang họ mẹ có sao đâu =)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK