Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc của ta trống rỗng trong nháy mắt.

Ta cũng nghĩ tới sẽ gặp lại Tĩnh An trong thời gian ngắn, nhưng không nghĩ tới sẽ vào hôm nay, càng không nghĩ tới câu nói đầu tiên lúc gặp mặt của nàng là như thế? !

"Ai không rõ ràng!"

Đường Dịch lại quát lên không đúng lúc: "Thả ta ra! !"

Ai, đã sắp thành công lại thất bại trong gang tấc. Trước mặt ngoại nhân ta cùng nhị sư đệ cũng không tiện tiếp tục động thủ, đành bất đắc dĩ tha cho Đường Dịch một mạng.

Tĩnh An nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn ta, sau đó tức giận nói: "Minh công tử, nô gia nghĩ, ngươi nên cho ta một lời giải thích hợp lý."

Tô Hiểu ba bước đi qua, lặng lẽ núp sau lưng ta, tràn đầy hiếu kỳ nhìn Tĩnh An.

Không thể không thừa nhận, đường đường Tĩnh An công chúa, mỹ nhân đệ nhất kinh thành, cho dù trừng mắt thế này, vẫn lộ ra bảy phần nhã nhặn thanh tú. Khuôn mặt nàng vốn ngọt ngào, ngữ khí lại ôn nhu đã quen. Muốn nổi giận cũng không làm người sợ nổi.

Trong nháy mắt nhị sư đệ cùng Đường Dịch đều bị nàng làm hồ đồ. Thứ nhất không biết mỹ nhân trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này là ai, thứ hai thấy nàng nói chuyện nhẹ giọng thì thầm như thế, đây là đang tức giận sao?

Ta vừa muốn nói, lại ý thức được 'Minh Phi Chân' không nên quen biết Tĩnh An công chúa, cho nên nói với Bạch Dạ Sương bên người nàng trước: "Ách, Bạch đội trưởng, vị cô nương này là ai a?"

Bạch Dạ Sương ngập ngừng nói: "Vị này là. . . Nàng là. . ."

Rất hiển nhiên, Bạch Dạ Sương biết thân phận Tĩnh An. Chắc lúc đến đã tự giới thiệu. Khó trách vừa nãy ngươi gõ cửa như đập, thì ra biết công chúa đến gây chuyện a.

Nói đến công chúa, Hồng Trang điện hạ trong phòng ta. . . Lợi hại! Vừa nãy, điện hạ xé miếng vải đen đắp trên người nàng thành một mảnh vải to dài. Lúc này đang cố gắng dùng tiên pháp cuốn bánh bao nhị sư đệ đặt trên bàn qua. Xem ra cũng sắp thành công. Quả nhiên ngươi đói thảm rồi! Nếu thế cũng đừng chịu đựng a! Nói cho ta, ta sẽ đưa đồ ăn cho ngươi a! Lại nói tỷ tỷ ngươi tới a, phiền ngươi cảm thấy khẩn trương một chút được không a! !

Bạch Dạ Sương không dám tự tiện giải thích lai lịch Tĩnh An, nhưng Tĩnh An cũng không làm khó dễ nàng, tiếp lời nói: "Không cần hỏi nàng, nô gia là thân thích của Hồng Trang công chúa."

Dứt lời rất bất mãn nghiêm mặt: "Còn có nô gia sớm đã xuất giá, hai chữ cô nương không hề phù hợp. Xin công tử tự trọng."

Ai nha! Lại có thể tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt như thế, tuyệt không có sơ hở cho người ta lợi dụng a.

"Tại hạ lỡ lời, xin phu nhân thứ lỗi. Không biết phu nhân muốn ta giải thích cái gì?"

Vẻ mặt Tĩnh An hơi bớt giận, lúc này mới nói: "Nô gia nghe nói công tử có ước hẹn hôn nhân với Hồng Trang, cho dù vẫn cần trải qua thí tuyển phò mã, công tử cũng là chuẩn phò mã chi thân. Vì sao còn không biết tự trọng, vậy mà, vậy mà. . . Thôi, nếu công tử yêu quý nam tử, vì sao không từ chối hôn ước. Có biết như thế rất bất kính với hoàng muội không? Nếu nô gia bẩm báo trước mặt hoàng thượng, ngươi có biết mình sẽ đại họa lâm đầu không!"

Tĩnh An công chúa càng nói càng kích động, thế mà không kín miệng, ngay cả hai chữ 'Hoàng muội' cũng chạy ra. Nàng vốn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, mỹ danh lan xa. Đường Dịch cùng nhị sư đệ cũng không phải người ngu, chỉ một câu nói kia đã hiểu được thân phận Tĩnh An. Không khỏi đổ mồ hôi cho ta. Đồng loạt dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với ta.

"Đại đương gia, cho ngươi cợt nhả a, đùa với lửa a. Người ta là công chúa a, còn là tỷ tỷ. Nếu ngươi ra tay sớm một chút, cưới hai công chúa cùng lúc thì vui bao nhiêu a! Đáng tiếc, bây giờ chạy tới giáo huấn ngươi một trận. Ngươi còn không thể cãi lại."

"Đại ca, ngươi đưa quần áo của ngươi cho ta, bây giờ ta hơi không tiện gặp người. . ."

Ta cũng đổ mồ hôi cho mình. . . Sau đó cởi áo nhị sư đệ đưa cho Đường Dịch, thuận tiện bí mật cho nhị sư đệ một cái bạt tai.

Nhưng Tĩnh An không định bỏ qua ta: "Bây giờ mời ngươi cam đoan với nô gia, từ đây ngươi sẽ rút khỏi thí tuyển phò mã. Nếu không, chuyện này nhất định sẽ truyền vào tai hoàng thượng không sót một chữ."

Ánh mắt Tĩnh An nghiêm túc. Nếu ta cự tuyệt, chuyện phát sinh ở đây hôm nay, chỉ sợ sẽ cáo tri hoàng thượng, sau đó lôi đình tức giận, đến bắt ta quy án.

Nhưng ta bình tĩnh không sợ.

"Ta sẽ không rút."

Ta bình tĩnh nói: "Bởi vì phu nhân ngài sai. Ta không cởi quần áo Đường Dịch, mà đang mặc quần áo cho hắn a."

Tĩnh An nói: "Mặc quần áo?"

"Đương nhiên."

Ta đi đến trước rương quần áo, đang muốn lấy y phục chuẩn bị đã lâu ra, lại bất ngờ phát hiện Hồng Trang điện hạ đang ăn vụng bánh bao. Ngươi thành công thật a! Dựa vào mảnh vải cuốn một lồng bánh bao đi a! Sau này đi ăn cơm, ngươi cứ trốn đơn là được."

Nàng vừa thấy ánh mắt của ta, không nhịn được hai gò má đỏ bừng. Trong miệng thì có bánh bao, rất giống con sóc tham ăn. Ta nhẹ nhàng vươn tay lấy ra một bộ quần áo từ trong rương, lúc tay lướt qua đỉnh đầu điện hạ, không nhịn được sờ đầu điện hạ. Mềm mại, ấm áp, phản ứng kháng cự mười phần khả ái. Như con sóc đang ăn bị quấy rầy.

Ta lấy quần áo trong rương ra, sau đó khoác lên người Đường Dịch. Bộ quần áo này dùng tài liệu tinh tế, bó người nhưng thoải mái dễ chịu. Đường Dịch mặc vào vừa vặn thoải mái, như được thợ may đo qua. Bắt mắt nhất chính là độ hoa lệ của nó, màu trắng làm nền, ống tay áo thêu viền vàng. Đường Dịch vừa mặc vào, cộng thêm hắn vốn khí vũ hiên ngang khí độ bất phàm, diện mục cũng anh tuấn hiếm thấy, đáng lẽ là một tên hổ tướng, lắc mình biến hoá thành một giai công tử trọc thế. Ta tự tin nói: "Gần đây thời tiết chuyển lạnh, ta muốn thử quần áo mới cho Đường Dịch."

Tĩnh An công chúa kỳ quái nhìn ta, nhưng nhất thời không nói nên lời.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết thể trạng ta hoàn toàn khác với Đường Dịch, cho nên không có khả năng ta lấy quần áo của mình lừa nàng. Kỳ thực ta đã sớm nghĩ kỹ chuyện để Đường Dịch làm lao động. Chỉ là bây giờ mới nói ra mà thôi.

Nhưng trong mắt Đường Dịch, hắn lại cho rằng ta cố ý chuẩn bị quần áo cho hắn, còn vừa người như thế. Trong nháy mắt lộ ra biểu tình muốn chạy trối chết, cảm thấy vô cùng sợ hãi ta. Đừng hòng chạy a hỗn đản! Bộ quần áo này rất đắt a! Mẹ nó, ta vừa dỗ vừa dọa lão bản Trù Đoán trang, bỏ ra ba mươi lượng mới lấy được a! Nếu không vì đối phó Kim Vương Tôn, ta cũng không nỡ mua a! !

Tô Hiểu sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, lúc này đột nhiên giơ tay nhỏ: "Ta có thể chứng minh, Minh đại ca không thích nam nhân!"

Nha a! Nuôi binh hàng ngày, dùng binh nhất thời a! Hiểu của ta cũng có lúc phát huy tác dụng!

Tiếp theo, tay nhỏ như hành xuân của Tô Hiểu chỉ vào giường ta: "Ta làm chứng, lúc trước hắn còn lừa Hạnh Hoa lâu Hoa cô nương lên giường làm. . ."

Trước khi thảm sự phun ra khỏi cái miệng gây họa này, ta đã bịt nó lại!

"A! ? A a a ân. . . Minh đại ca! Sao che miệng ta!"

Được rồi, được rồi, được rồi tiểu cô nãi nãi! Ta van ngươi đừng làm loạn thêm! Ngươi bán đội viên thần tốc không kém thiểm điện a! !

Dường như Tĩnh An không thèm để ý màn nháo kịch của chúng ta, chỉ vuốt cằm chậm rãi nói: "Đây không thể nói rõ gì cả, quần áo cũng không thể nói rõ gì cả. Nô gia chỉ tin tưởng con mắt của mình. Ta có nhân chứng ở đây, ngươi không thể ngụy biện. Minh công tử, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi lùi hay không lùi?"

Lời nói vẫn chậm rãi, ngữ khí vẫn tư văn hữu lễ như cũ, nhưng từ phong bỗng chốc trở nên hùng hổ dọa người.

Ta biết lí do thoái thác này không có tác dụng, ta chỉ dùng để thuyết phục Đường Dịch cùng nhị sư đệ, để giải thích cho hành vi của ta mà thôi. Miễn cho ngay cả bọn hắn cũng thấy ta kỳ quái.

Bên Tĩnh An, chắc hẳn cho dù là mạnh bạo, dùng vu oan cũng định chụp cái bô này lên đầu ta a.

Bởi vì chuyện này không chỉ liên quan tới Hồng Trang công chúa. Trong đình viện của Kim vại lớn, ta tận mắt thấy Tĩnh An cũng ở đó. Điều này nói rõ, nàng là người ủng hộ trong triều đình của Kim Vương Tôn. Nếu 'Minh Phi Chân' bại trận ở đây, với Tĩnh An mà nói, chính là không cần tốn nhiều sức bán đại nhân tình cho Kim Ngân tông.

Dường như Tĩnh An đang chứng thực phỏng đoán của ta, bổ sung một câu: "Ngươi nên biết, đây cũng không phải là chuyện của cá nhân ngươi. Mà liên quan tới giao tình trăm năm giữa triều đình và Đại La sơn. Nếu phụ hoàng. . . Ta nói là hoàng thượng, dưới cơn nóng giận chém đầu ngươi. Đả thương hòa khí hai nhà, với võ lâm, với xã tắc, với song phương ngươi ta đều không phải chuyện tốt."

Ta không biết vì sao Tĩnh An muốn trợ giúp Kim Vương Tôn, nhưng đã như thế, ta không thể bại lui ở đây.

"Phu nhân, lời ấy sai rồi. Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, có lẽ sẽ không tùy tiện chém đầu người."

"Lúc đầu có lẽ sẽ không, nhưng hoàng thượng nghe một số người, tỷ như người nhà, nữ nhi mà nói, có lẽ sẽ làm." Tĩnh An không lui chút nào: "Ngươi đã đối xử với Hồng Trang công chúa như thế, cơn thịnh nộ của hoàng thượng cũng không phải không thể dự đoán."

"Thì ra là như vậy a." Ta đảo tròn mắt, sờ gáy nói: "Kỳ thực, tại hạ lui hay không lui, cũng không có gì lớn. Nhưng ta có người ủng hộ sau lưng, không thể nói lui là lui a. Nhất là có một người, quả thực là fan hâm mộ đáng tin của ta, vì giúp ta không giữ lực. Cho nên ta làm gì cũng phải nói rõ với hắn mới được a."

Lúc đầu Tĩnh An không hiểu, nhưng thấy ta nói chắc chắn, bèn định thần suy nghĩ một lát, sắc mặt đột nhiên âm tình bất định: "Ngươi nói người ủng hộ là. . ."

Ta mỉm cười, đi đến gần nói hai câu, sắc mặt Tĩnh An công chúa càng phức tạp. Có đủ loại cảm xúc kinh ngạc, vui sướng, sợ hãi. Nàng liếc nhìn ta thật sâu, nghiêm túc nói: "Nói phải giữ lời." Sau đó nhấc váy, hùng hùng hổ hổ đi. Bạch Dạ Sương đội trưởng hành lễ với chúng ta, cũng đi theo công chúa.

Nhị sư đệ nhìn bóng lưng Tĩnh An, sờ đầu nói: "Nữ tử văn tĩnh như vậy, không ngờ đi đường nôn nóng thế a."

Ta khoát khoát tay, nhỏ giọng nói: "Nàng vẫn luôn như thế. Người khác tưởng nàng nhã nhặn hướng nội, kỳ thực nàng có bao nhiêu khuyết điểm, ngoại nhân không biết đâu."

"Ngoại nhân không biết, nhưng đại ca ngươi biết?" Đường Dịch nghi ngờ nhìn ta, "Dường như ngươi quen biết vị. . . Công chúa điện hạ này, đúng không?"

Tô Hiểu ài ài ài, cả kinh kêu lên: "Nàng, nàng là công chúa úc?"

"Ngươi mới biết sao." Ta sờ đầu Tô Hiểu, nói với Đường Dịch: "Ta à, xem như quen biết đi. Lúc đầu ta không biết, nhưng nhân duyên tế hội, mấy năm trước. . . Cũng quen biết. Chẳng qua bây giờ nàng không biết ta."

Nói đúng ra, chắc không biết ta bây giờ mới đúng.

Nhị sư đệ nhìn ta, đột nhiên tỏ ra hơi lo lắng, sau đó hô lớn: "Con mẹ ngươi sắp xong!"

Ta tức giận nói: "Sao gào to thế?"

"Đại đương gia, ngươi quá không phải người, sao có thể một cước giẫm ba thuyền, còn đều là mỹ nhân nhi a!" Nhị sư đệ bi thương nói: "Tiểu sư tổ hoàn mỹ, nhị điện hạ chân dài, trưởng công chúa hùng vĩ, sao mạng ngài tốt như vậy a!"

Ngươi còn chưa gặp Thẩm lão đại đấy, khi đó ngươi mới biết cái gì gọi là hùng vĩ!

Nhị sư đệ lắc lắc đầu: "Nghe huynh đệ một lời a! Nếu sư thúc tổ biết, ngài chỉ có. . ."

"Được rồi! Nói nhảm cái gì!"

Hôm nay gia hỏa này nói nhiều thật! Bình thường ở lại chưa tới một canh giờ đã xui xẻo ba lần, hôm nay xảy ra chuyện gì, thế mà vẫn vô sự. Sao vừa nãy Tĩnh An không gọi người đuổi hắn ra ngoài đánh một trận.

Ta đập hắn một trận, quay lại nói với Đường Dịch: "Đường Dịch, không nói giỡn. Bộ quần áo này là của ngươi, bảo quản cẩn thận, có tác dụng lớn với chúng ta. Ngày mai ngươi mặc ra ngoài với ta một chuyến."

Ta đuổi nhị sư đệ cùng Đường Dịch đi, cũng rửa mặt sau đó chuẩn bị đi ngủ.

Đương nhiên, bởi vì phòng ta có ba người, cho nên ba người ngủ chung.

Trước khi đi ngủ phải dặn dò ba điểm.

Một: Tô Hiểu ngủ sàn nhà, công chúa ngủ giường, ta ngủ xà nhà. Hiểu sai mời diện bích.

Thứ hai: Ta luôn nghi ngờ hôm nay vận rủi của nhị sư đệ không phát tác, thì ra là oan uổng hắn. Hắn thật sự rất không may. Lúc ta đi tìm Hồng Trang công chúa, phát hiện hình như điện hạ ngộ độc thức ăn. Thì ra bánh bao nhị sư đệ mang đến bị mốc, kết quả hại đến điện hạ.

Thứ ba: Còn lời ta nói với Tĩnh An lúc nãy là: "Phò mã gia bảo ta chuyển câu này cho công chúa, đêm ngày kia canh ba giờ Tý, gặp ở chỗ cũ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đỗ Tiến Hưng
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi Truyện này có hậu cung ko vậy ?
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi. Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
Quang Anh Luong
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
minh1912
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
Quang Anh Luong
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
Quang Anh Luong
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
Hoaqin
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung Ít nhất cũng 4 vợ
minh1912
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
minh1912
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
Quang Anh Luong
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
Hoaqin
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =)) Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi Chỉ hi vọng con tác không drop
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
Hoaqin
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
Quang Anh Luong
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK