Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân Tô Hiểu cũng không biết, vừa nãy mình đã thoát ly số mệnh cao thủ tam lưu, đứng vững vàng ở cảnh giới cao thủ nhị lưu. Nếu có thể phát huy ổn định đao vừa nãy, võ sĩ Giáp cấp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng bên này giết một con gấu, lại khơi dậy sự phẫn nộ của bầy gấu, nhao nhao gào thét lao lên đánh bọc sườn.

Long Tại Thiên bị ba con gấu cản đường không thể thu thập được, đành phải bay ngược về. Nhớ ra điểm đáng ngờ của Minh Phi Chân, tuy hoàng thượng phân phó không thể để hắn biết bên mình đã nổi lòng nghi ngờ, nhưng bây giờ không thể chú ý nhiều như vậy, hô lớn: “Minh Phi Chân, gian tế tới từ Dạ La bảo nhà ngươi, nếu không bộc lộ công phu, tất cả chúng ta nằm ở đây!”

Diệp Lạc và Tô Hiểu ngơ ngác nhìn nhau, không biết Long Tại Thiên đang nói cái gì.

Minh Phi Chân vác Thiết Hàn Y đi chính giữa, cúi đầu suy nghĩ, dường như không để gian tế vân vân mà Long Tại Thiên nói trong lòng.

Long Tại Thiên thấy thần sắc không chút sợ hãi của hắn, thầm nghĩ nếu không phải tên điên không cần mạng, thì tất nhiên là cao thủ. Chỉ công phu dưỡng khí trước Thái Sơn sụp đổ vẫn không đổi sắc này, người bình thường có thể có được sao? Lừa quỷ à!

Nhưng tình thế thật sự nguy cấp, bọn hắn không ngờ khôi lỗi kia không tiến công, chỉ để gấu đen đánh lại khó giải quyết hơn. Long Tại Thiên cũng không rảnh quản Minh Phi Chân có phải gian tế hay không, vội vàng nói: “Minh đại gia, Minh đại ca, Minh đại thúc! Lão tử mặc kệ ngươi có phải gian tế hay không. Nếu ngươi có võ công cao cường, mau xuất thủ giúp ta đánh mấy con gấu, chúng ta cũng dễ chạy, nếu không mọi người chết ở đây!”

Nhưng Minh Phi Chân không tiếp tra, sau khi suy nghĩ chỉ nói: “Đồ đần, đánh không lại gấu, không biết trốn?”

Long Tại Thiên cả giận nói: “Ngươi thì thông minh! Ngay từ đầu lão tử đã nói phải chạy! Ngươi không thấy đám cẩu hùng này cản đường nhanh thế nào sao!”

“Ta nói là trốn, không phải chạy.”

“Khác nhau ở chỗ nào!”

Minh Phi Chân vẻ mặt lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: “Trên mặt đất không trốn được, ngươi còn không biết trên cây?”

Quả là một đạo phích lịch lôi quang trong đêm tối, đánh cho tâm hồn Long Tại Thiên tỏa sáng, sao ta không nghĩ ra chủ ý này a!

“Dùng khinh công! Lên cây!”

Đề khí bay người lên cây, tạo nghệ khinh công của hắn không được tốt lắm, không có thân pháp vừa động là ba bốn trượng, nhưng dù sao linh hoạt hơn cẩu hùng. Vừa phi thân lên một cây đại thụ, dùng cả tay chân trèo lên trên như con báo. Đương nhiên gấu cũng biết leo cây, nhưng không thể mau lẹ như hắn di động. Long Tại Thiên leo đến chỗ cao lập tức đổi cây ẩn thân, gấu phía dưới lập tức mất đi tung tích của hắn.

Tô Hiểu và Diệp Lạc cũng bắt chước làm theo, công phu khinh thân của Diệp Lạc vốn tốt; Tô Hiểu tuy không tự tin, nhưng giây phút sinh tử cũng bất chấp khó khăn nhảy lên, chân khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, nhảy còn cao hơn Diệp Lạc ba thước. Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu sử dụng khinh công, sợ đến suýt té từ trên cây xuống. Cũng may Diệp Lạc trông nom, hai người đều không có việc gì, ngoại trừ một chuyện hơi bối rối —— không biết vì sao Diệp Lạc tận lực kéo Tô Hiểu rất gần mình.

Đám gấu đen bỗng mất mục tiêu, không biết làm thế nào, tràn đầy tức giận. Chuyện đột nhiên mất dấu con mồi cũng không tốt đẹp gì, nhưng ban đêm tầm mắt kém cũng ảnh hưởng đến bọn nó. Bọn nó không thể biết con mồi bay lên cây như chim, đành phải chậm chạp tìm kiếm.

Không lên cây cũng chỉ còn Minh Phi Chân ra chủ ý này, còn có Thiết Hàn Y hôn mê bất tỉnh trên bả vai hắn.

Diệp Lạc hô: “Minh Phi Chân! Mau lên đây a!”

Tô Hiểu cũng vội la lên: “Minh đại ca! Sao ngươi còn chưa tới!”

Minh Phi Chân bất đắc dĩ buông tay nói: “Ta không biết khinh công, lên cái gì?”

Long Tại Thiên trợn tròn mắt: “Ngốc tử này ra chủ ý, thế mà không biết khinh công? Thế này thật là kỳ quái, chẳng lẽ chúng ta và hoàng thượng đều đoán sai, tiểu tử này chỉ là đầu óc linh quang, kỳ thực võ nghệ không tốt? Không, cũng không thể xác định hắn có giở trò hay không. Hắn đã đến giây phút sinh tử, phải lộ nội tình võ công bất cứ lúc nào, muốn giở trò với lão Long sao, ngươi không đủ tư cách.

Nhưng mắt thấy đám gấu đen dần dần tiếp cận, tim Long Tại Thiên lại đập thình thịch: Lão Long, đừng mềm lòng, đừng mềm lòng. Thằng ranh con này đang muốn ngươi không nhịn được xuống cứu hắn, như thế hắn sẽ an toàn thoát nạn. Ngươi đừng không nhịn được! Nhưng nhớ ra nếu vừa nãy hắn không nói một câu lên cây, bây giờ mình còn đang đánh lộn với gấu, tắt thở chỉ là chuyện sớm muộn. Đây chính là ơn cứu mạng a......

Đám gấu đen đã minh bạch không thấy con mồi trước đó, nhưng phát hiện còn một con hươu bào ngốc không nhúc nhích ở giữa. Nhất là mùi máu dày đặc trên người Thiết Hàn Y, không giấu được gấu, dần dần tới gần Minh Phi Chân.

Tô Hiểu hô: “Minh đại ca! Mau lên đây...... Ta, ta xuống cứu ngươi! ! Diệp tỷ tỷ, ngươi đừng cản ta!”

“Khinh công của ngươi không thể thu phóng tự nhiên, nào có thể vác được trọng lượng của hai nam tử! Đừng có lỗ mãng chịu chết!”

Tô Hiểu vội đến rơi nước mắt: “Ta mặc kệ! Ta muốn cứu hắn!”

Diệp Lạc chỉ ngăn cản, nhưng không nói lời nào. Làm sao nàng không muốn cứu người, Thiết Hàn Y cũng ở phía dưới a. Nhưng đám gấu đã hình thành vòng vây, hơn nữa khôi lỗi Tang Hồn tương tự Thẩm Y Nhân còn không đi, cũng nhìn chằm chằm. Lần này mà đi là sinh tử tương bác. Lực tay không phải điểm mạnh của nàng, tự vấn không thể một lần cứu hai người. Hơn nữa với thân hình to lớn, vóc người cao ráo của Minh Phi Chân, sợ rằng nàng cứu một mình hắn không nổi. Đành phải nhìn Long Tại Thiên bằng ánh mắt cầu cứu.

“Long thống lĩnh, ngươi đi xuống cứu người, tiểu muội ở đây lược trận cho.”

Tô Hiểu cũng nói: “Đao của ta cho ngươi, xin ngươi mau cứu Minh đại ca!”

Long Tại Thiên không thể quyết tâm tàn nhẫn, thở dài: Thôi thôi, tuy người này mặt mũi đáng ghét, dáng dấp xấu xí còn hay tiếp cận Thẩm tiểu thư, dù sao cũng quen biết một hồi. Muốn thử dò xét còn nhiều thời gian, không cần để hắn mất mạng ở đây. Huống chi lão Thiết cũng phải bồi theo, vậy thì không đáng.

Vừa muốn phi thân xuống cứu người, lại nghe thấy nơi xa có một giọng nữ hừ nhẹ: “Hừ, ta xem ai có thể cứu hắn!”

Chỉ thấy một mỹ nữ tuổi xuân lướt đến lân cận như gió, Long Tại Thiên nhìn đến ngẩn ngơ. Hơn nữa, đám gấu đen thấy nàng đi tới lại như biến thành chó con, không biết xấu hổ đến gần, không còn vẻ hung mãnh vừa nãy. Không ngờ đám gấu đen là sủng vật của nữ tử này?

Mà phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đều rất quen thuộc, Long Tại Thiên vô cùng hưng phấn: “Tốt! Cứu tinh đến!”

Quả nhiên thấy một nhóm truy binh lớn đuổi theo sau nữ tử này, có nhiều thuộc hạ hắn quen biết, còn có hai người Độc Cô và Đường Dịch ở bên, đương nhiên người cầm đầu là quân thượng thân ái của mình —— đương kim thiên tử Nguyên Thánh đế.

Bên hoàng thượng một mạch đuổi theo Si Mị, không ngừng nghỉ chút nào, nhưng không ngờ gặp được đám thuộc hạ ở đây.

Hoàng thượng quát: “Si Mị! Chúng ta nhân cường mã tráng, hôm nay ngươi còn tưởng có thể trốn được sao!”

Long Tại Thiên thầm nghĩ: Thì ra nữ nhân này chính là người đứng đầu tứ kỳ của Quỷ Vực! Si Mị biết Tang Hồn tà công này, quả nhiên đủ tà môn! Ngay cả gấu đen cũng có thể làm chó nuôi!

Người này chính là Si Mị trốn xa, nàng khinh công tuyệt hảo, lại đi trước nên không ngại. Chỉ là đối một chưởng với hoàng thượng nên bị nội thương, vậy mà chưa thể hoàn toàn thoát khỏi truy binh, đành phải dẫn đến nơi đây.

“Yêu nữ! Ngươi phát rồ mất trí, hôm nay chính là kiếp số của ngươi!”

Long Tại Thiên nhắc nhở: “Chủ tử cẩn thận! Nơi đây có gấu đen phân tán các nơi. Minh Phi Chân đã bị vây lại, cẩn thận không đi vào!”

Hoàng thượng nhìn kỹ quả nhiên như thế, vội vàng phân phó mọi người cẩn thận. Thoáng nhìn Minh Phi Chân bị gấu bao vây, lại có suy nghĩ gần với Long Tại Thiên: Vì sao hắn rơi vào hiểm cảnh mà mặt không đổi sắc, chẳng lẽ quả thật có chỗ dựa...... Hắn là sứ giả của Dạ La bảo...... Hay, chính là bản nhân Dạ La bảo chủ?

Si Mị cao giọng hô: “Hừ, các ngươi tự vào tuyệt địa còn không tự biết. Hắc hùng vương! Nghe hiệu lệnh của ta! Hắc hùng vương, nghe hiệu...... Ơ, hắc hùng vương đâu?” Nhìn trái xem phải, vậy mà không thấy bóng dáng của hắc hùng vương mà nàng hao tâm tổn trí chăn nuôi.

Bay xuống bên cạnh khôi lỗi Tang Hồn, một bạt tai đánh nàng ngã xuống đất, quát: “Cẩu vật vô dụng, hắc hùng vương của ta đâu?”

Khôi lỗi Tang Hồn đã mất thần chí, có miệng khó nói, chỉ lúng ta lúng túng không trả lời.

“Ngu xuẩn, trông thấy ngươi đã tức giận!”

Lại đánh tới một bạt tai, gò má trắng như tuyết lập tức đỏ bừng.

Lúc đầu hoàng thượng không thấy rõ ràng, còn tưởng Si Mị đang giáo huấn thuộc hạ. Khi thấy rõ diện mục của khôi lỗi, giật nảy cả mình, cả giận nói: “Yêu nữ, dám đối xử con ta như thế!”

Hét lớn một tiếng, bay bổng như đại bàng tung cánh, ngang qua khu vực gấu đen ở giữa, phi thân kích xuống. Chưởng lực của hắn mạnh hơn Si Mị nhiều, còn ôm hận xuất thủ, hận không thể một kích đánh chết nàng dưới tay, khí thế đương nhiên phi phàm. Chỉ tiếc một chưởng của hoàng thượng còn chưa đến gần Si Mị, ‘Thẩm Y Nhân’ đã vót ngang một kiếm, suýt tước trúng hoàng thượng.

Trong nháy mắt này, Độc Cô chạy từ sau tới, một ngón tay đỡ một kiếm của khôi lỗi, trầm giọng nói: “Chủ tử, đây phải không phải Thẩm phó tổng đốc!”

Long Tại Thiên hô: “Chủ tử, đây là khôi lỗi Tang Hồn, không phải Thẩm phó tổng đốc. Chuyện này thiên chân vạn xác, chúng ta cũng từng bị mê hoặc, ăn chút đau khổ.”

Hoàng thượng cũng nghe nói khôi lỗi Tang Hồn, lĩnh ngộ cực nhanh, quát: “Yêu nữ! Ngươi bào chế khôi lỗi Tang Hồn của Y Nhân, muốn thế nào!”

Hoàng thượng phẫn nộ và kích động đều làm Si Mị cảm thấy hoang mang. Tuy nàng biết những người trước mắt thuộc triều đình, nhưng không biết thân phận chính xác. Người này khí phách rộng lớn, vốn không phải phàm nhân, thế mà xưng hô Thẩm Y Nhân là ‘Con ta’? Rốt cuộc người này có thân phận gì?

“Hừ, ta bào chế khôi lỗi thế nào là quyền tự do của ta, không tới phiên ngoại nhân hỏi. Ngươi là gì của Y Nhân tiểu thư, vì sao ra mặt cho nàng như thế?”

Dứt lời ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt mềm mại của khôi lỗi Y Nhân. Hoàng thượng đã được chứng kiến trảo công của nàng, mặc dù biết khôi lỗi này không phải Thẩm Y Nhân, vẫn cảm thấy tim đập nhanh một hồi, dường như cái vạch này là trên mặt Thẩm Y Nhân.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi. Yêu nữ, ngươi tội ác chồng chất, hôm nay lưu lại chuộc tội đi.”

“Lời nói khả ái thế này, nô gia vẫn là lần đầu nghe thấy.”

Si Mị còn định nói vài lời khiêu khích làm hoàng thượng lộ thân phận, đột nhiên Minh Phi Chân ung dung nói: “Si Mị, thì ra ngươi không thương gấu.”

“Ngươi nói cái gì?”

Từ lúc tới đây, Si Mị đã nhìn thấy thanh niên bị gấu trận bao vây cho không thể di động này, chỉ cảm thấy hắn là thịt tươi có thể cho gấu ăn bất cứ lúc nào, đã không coi là người. Nào ngờ hắn còn chủ động gây hấn?

“Ngươi có ý gì?”

“Ta nói là, hình như ngươi, không thèm để ý đến hắc hùng vương.”

Âm điệu của Si Mị cao lên: “Hắc hùng vương? Ngươi biết hắc hùng vương của ta ở đâu!”

“Sao phải tức giận, hắc hùng vương của ngươi, không phải tại chỗ đó sao?”

Miễn cưỡng giơ một ngón tay, hình như không cảm thấy mình rơi vào hiểm cảnh. Si Mị thuận phương hướng hắn chỉ, quả nhiên hắc hùng vương của nàng nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy như ngủ đông.

Ngày thường thậm chí không cần nàng nói, chỉ cần mùi trên người nàng truyền đến, hắc hùng vương này sẽ chạy tới. Nhưng hôm nay gọi thế nào cũng không nghe lời nói, dường như bị thương.

Si Mị giận dữ nói: “Là ai làm!”

Minh Phi Chân nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi muốn hỏi, thì là ta.”

Minh Phi Chân nói ra lời này, không chỉ Si Mị, ngay cả đám hoàng thượng cũng giật nảy cả mình. Mặc kệ hắn dùng thủ pháp gì quật ngã hắc hùng vương to lớn này, muốn tranh công xin thưởng cũng phải chọn lúc a. Thừa nhận vào lúc này, khác gì tự sát?

Quả nhiên Si Mị giận dữ thành cười: “Thì ra là ngươi a? Hay lắm, dám thừa nhận cũng coi như hảo hán! Nếu hôm nay các ngươi đều ở đây, vậy thì thử sự lợi hại của trận gấu đen này, ngươi nghĩ ta chỉ có những bảo bảo này sao!”

Hai tay vỗ một cái, gấu đen rống dài chấn thiên, chỉ chốc lát sau, trong núi sâu truyền về tiếng gầm gừ tương tự. Tiếp theo chính là tiếng di động của dã thú cực kỳ nặng nề, dường như chiến xa cỡ lớn mạnh mẽ đâm tới, khắp cả núi đồi không đâu không nghe thấy. Gió đen chấn cho cả rừng xao động bất an. Gấu đen chạy rất nhanh, tiếng gầm gừ tương liên không dứt, đã chạy vào chiến trường. Người xem nhìn thấy mà giật mình, không ngờ là hơn hai mươi con gấu đen cỡ lớn.

Si Mị cười lạnh nói: “Lúc Quỷ Vực Nhất Hỏa chúng ta vào Bắc quan, tiên phong chính là kỵ binh gấu của ta. Xem những võ sĩ triều đình các ngươi có thể hơn tinh nhuệ Bắc quan không?”

Khoảng bốn mươi con gấu đen này đều nghe lời Si Mị, điều khiển như cánh tay, không sợ tử thương, chính là sức chiến đấu không thể coi thường. Cho dù bên hoàng thượng khá nhiều cao thủ, nhưng không thể bắt giữ Si Mị thì không có ý nghĩa. Nếu Si Mị lại chạy khắp núi như vừa rồi, chẳng lẽ bọn hắn còn phải vừa truy đuổi vừa triền đấu với đám hung thú này sao? Cho dù có thể giết sạch đám gấu đen này, khi đó võ sĩ triều đình còn dư mấy?

Tình thế bỗng thành giằng co chi cục.

Hoàng thượng muốn giam giữ yêu nữ này, nhưng dù hắn có thể làm được, hôm nay nhất định phải hi sinh rất nhiều người, không khỏi trầm ngâm không quyết.

Si Mị liên tục cười lạnh, lại cảm thấy hơi chột dạ. Cũng thật sự sợ những người này nổi cơn liều, nàng không cảm thấy sẽ bị bắt, chỉ tiếc đám hùng bảo bảo này.

Đang căng thẳng, Minh Phi Chân bỗng nói: “Chúng ta đánh cược, thế nào?”

Si Mị không biết vì sao thanh niên bị vây trong gấu trận này nói rất nhiều, tiếp lời: “Lại là ngươi? Ngươi muốn đánh cược cái gì?”

Minh Phi Chân cười nói: “Đơn giản. Ta trong gấu trận, ngươi thả gấu giết ta. Ta chết ngươi thắng, chủ tử không truy cứu ngươi. Ta sống ngươi thua, ngươi nộp vũ khí đầu hàng.”

Si Mị nghe xong, chỉ cảm thấy lên cơn giận dữ. Hắc hùng vương nàng kiêu ngạo nhất gãy trong tay hắn vì nguyên nhân không rõ ràng, thế mà hắn vẫn dám nói không sợ gấu trận, người này...... Vậy mà xem nhẹ ta như thế!

Bên hoàng thượng cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Võ công của Minh Phi Chân ra sao, mọi người đều có ngọn nguồn, tuy đánh cược thế này có thể cho thấy sự thành thực của hắn. Nhưng có thể làm được hay không lại là chuyện khác. Một khi làm không tốt, chẳng những người phải chết, còn bỏ qua manh mối Si Mị, rất thiếu khôn ngoan.

Minh Phi Chân cười nói: “Ta đánh cược, chưa bao giờ thua.”

Chuyện này có thể so sánh với đánh cược sao!

Nhưng mà, tuy lời như thế, giọng nói của Minh Phi Chân lại có sự bình tĩnh và thong dong khiến người an tâm khó hiểu. Giống như hắn thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.

Ngữ khí thong dong này khiến Si Mị cũng bị cuốn hút, không khỏi thử dò xét: “Ngươi xác định? Trước đó nói cho ngươi, các bảo bảo của ta đã một ngày không ăn, chính là thời điểm rất thèm ăn. Ta không biết ngươi giải quyết hắc hùng vương thế nào, nhưng một con khác với một tòa gấu trận, chung quy ngươi nhận ra được chứ?”

Nhưng không lấy được bất kỳ đầu mối nào hữu dụng từ thần thái của hắn, Minh Phi Chân trấn định không tưởng, hắn chỉ mỉm cười.

“Ngươi sợ?”

Nụ cười khinh bỉ bình thường, lại hữu dụng hơn bất kỳ lời khiêu khích nào.

Nữ lang Quỷ Vực trẻ tuổi cả giận nói: “Đây là ngươi muốn chết! Ta đáp ứng đánh cược này!”

Không biết vung vẩy động tác gì. Tất cả gấu đen đang vây Minh Phi Chân, bỗng nhiên như xem hiểu hiệu lệnh trong đêm tối, vậy mà đồng thời di động về phía hắn.

Thế mà đám gấu đen đồng thời có cảm xúc phẫn nộ, hình thành một vòng vây xung quanh Minh Phi Chân, gào thét như đang tiến hành đe dọa. Chỉ chờ Si Mị phát ra chỉ thị sau cùng, sẽ kết thúc sinh mệnh ngu xuẩn này.

Hoàng thượng thấy thế nóng vội: Trận thế như vậy, trừ phi hắn là bản nhân Dạ La bảo chủ, nếu không dọn dẹp kiểu gì...... Mạng người quan trọng, luôn có biện pháp khác để thử ra thật giả.

Nhưng Si Mị nhanh hơn bất kỳ người nào trong bọn hắn, nàng truyền đạt chỉ thị không dựa vào âm thanh, mà dựa vào mùi. Vừa rồi, nàng đã truyền đạt lệnh giết chết sau cùng. Nàng có lòng tin, trong nháy mắt sau đó đám gấu đen sẽ vồ tên ghê tởm này thành cặn bã.

Nhưng...... Kỳ quái chính là, vẫn còn tiếp tục giằng co.

Không một con gấu đen có động tác, thậm chí không một con gấu đen di động, tựa như thật sự đông cứng.

Đến khi, ngay cả bên hoàng thượng cũng đã phái cao thủ, chuẩn bị sẵn sàng để một khắc sau nhào vào vòng cứu người, như vậy trận gấu đen chưa chắc có thể nhất kích tất sát. Nhưng ngay cả lúc này, đám gấu đen vẫn không nhúc nhích.

Thời gian đang trôi đi trong xấu hổ...... Ngay cả Tô Hiểu trên cây cũng bắt đầu thấy kỳ quái, mình có nên xuống cứu người không, đám gấu này nhìn rất ngoan a.

Hoàng thượng giằng co với Si Mị, cũng không biết yêu nữ này giở trò quỷ gì, nhất định không phát hiệu lệnh, làm bọn hắn mệt mỏi đứng hóng gió trong núi.

Minh Phi Chân thoải mái nói: “Nếu nói, ta đánh bại hắc hùng vương kia thế nào, cũng không có gì......”

Si Mị xấu hổ giận dữ không chịu nổi. Thật không biết Si Mị đã tăng thuốc bột chỉ huy lên gấp mười, nhưng không một con gấu có động tác, nàng có thể làm được gì.

Đột nhiên, cũng không biết con gấu nào dẫn đầu, gào một tiếng!

Si Mị mừng rỡ như điên: Rốt cuộc vẫn có tác dụng!

Tiếp theo tất cả gấu đột nhiên quay đầu, phát ra tiếng hét thảm như mổ heo, bắt đầu chạy bằng tốc độ cao nhất về phía núi sâu như đào mệnh! Giống như sau lưng có hơn một trăm lão hổ đang đuổi, quả là vội vàng như chó nhà có tang, gấp gáp như cá lọt lưới, chạy còn nhanh hơn thấy mẹ ruột. Chạy đi như thủy triều, mảnh đất kia, cũng chỉ còn lại Minh Phi Chân như tuyết dạ nhất chi mai.

Còn có đám người triều đình trừng đến sắp rụng mắt, và Si Mị cô nương thống khổ che ngực, dường như phổi đã bị tức nổ......

Minh Phi Chân hơi lúng túng sờ mũi, ngữ khí vẫn lãnh đạm: “...... Từ nhỏ, ta đã không được động vật ưa thích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
Quang Anh Luong
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
Quang Anh Luong
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
Hoaqin
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
Huy Đinh
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
Quang Anh Luong
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
Huy Đinh
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
fatelod
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
Huy Đinh
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
_someone
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
61703187
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
Quang Anh Luong
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
Quang Anh Luong
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
Quang Anh Luong
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK