"Hai vị, mời đến đi."
Kim Vương Tôn và Đường Dịch đồng thời bước ra một bước: "Vi thần chuẩn bị xong."
Kim Vương Tôn đến gần Đường Dịch. Cừu oán của hắn với Minh Phi Chân, ngoại trừ cùng tranh công chúa ra, khúc mắc lớn nhất chính là chuyện giữa Hoắc Thanh Nhi và Đường Dịch. Gia hỏa này trộm vị hôn thê của mình, vậy mà sau đó còn dám phái người đến phủ thượng của mình theo dõi mỗi ngày, không được tự do chút nào. Oán hận của Kim Vương Tôn với hắn càng sâu. Minh Phi Chân tối đa là hoài bích chi tội, trong lòng Kim Vương Tôn, Đường Dịch mới là chính chủ.
Kim Vương Tôn nghiến răng thấp giọng nói: "Sau khi xong chuyện này, lão tử nghiền xương ngươi thành tro!"
Đường Dịch liếc nhìn hắn: "Thanh Nhi cô nương bị ngươi đả thương, ta còn chưa tính sổ sách với ngươi. Ngươi muốn đánh, ta phụng bồi."
Ánh mắt hai người ma sát ra một tia hỏa hoa, hai bên đều tích trữ nộ khí sâu sắc.
Đúng lúc đó, nhị đương gia đi vào giữa, tách hai người ra. Đây là Võ Anh đại điện, xưa nay vệ sĩ giáp vàng có nghĩa vụ duy trì trật tự đại điện. Nhưng võ nghệ hai người cao cường, không ai muốn lên tìm chết, không ngờ lại có người can đảm như vậy.
Hoàng thượng không biết hai người này mâu thuẫn với nhau thế nào, có lẽ Đường Dịch ra mặt cho hảo hữu Minh Phi Chân của mình a. Nhưng trên đại điện còn ra thể thống gì, thấy Hồng Cửu tách hai người ra, không nhịn được sờ râu thầm nghĩ: Đến cùng là vệ sĩ của trẫm hiểu chuyện, người này là ai, sau này phải thưởng hắn một chút. Vệ sĩ giáp vàng khác nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ, đồng thời không ngừng hối hận vì sao mình không có lá gan đi lên mấy bước.
Nhưng Hồng Cửu không chỉ tách hai người ra, sau khi tách ra còn hùng hùng hổ hổ nói.
"Được rồi được rồi! Có chuyện lấy đồ ra so, hắn đoạt lão bà ngươi sao, làm sao không tha thứ như thế."
Kim Vương Tôn cả giận nói: "Hồng Cửu, sổ sách giữa hai người chúng ta còn chưa tính rõ ràng. Ngươi dẫn người đánh Kim Ngân tông ta, thù này chúng ta kết."
"Ha ha! Ngươi là chó dại sao, vì sao gặp người là cắn. Có bản lĩnh ngươi móc đồ vật của mình ra so xem, có tốt như của đại đương gia ta không?"
"So thì so! Hừ!"
Kim Vương Tôn hừ một tiếng, đi nhanh ra, mệnh A Hổ lấy ra một hộp hoàng kim không lớn. Vật này dùng hoàng kim để đựng, rõ ràng quý giá không tầm thường. Nhị đương gia thì lẩm bẩm trong lòng. Hắn mang tiểu Ngũ đi Giang Nam thu thập Kim Ngân tông, trở về trong đêm, trái lại không biết Minh Phi Chân lấy cái gì về.
Nhị đương gia đến bên cạnh Đường Dịch, tận lực môi không động nhỏ giọng nói.
"Tiểu Đường...... Vật này được không a. Ta nhìn điệu bộ của Kim vại lớn, sợ rằng thật có chút đồ tốt."
Đường Dịch hơi lúng túng nói: "Ngay cả ngươi cũng không biết?"
"Cái gì?" Nhị đương gia nhìn Đường Dịch, chỉ thấy hai chữ 'Hồ đồ' trong mắt hắn.
"Ngươi nói ngươi cũng không biết?"
"Không biết a!" Đường Dịch thấp giọng nói: "Các ngươi cùng sư môn, thế mà cũng không biết?"
Nhị đương gia hơi tự đắc: "Thì ra ngươi cũng không biết a. Xem ra đại đương gia ta không nặng bên này nhẹ bên kia mà. Không được bạn mới mà quên chó cũ a không phải, bằng hữu cũ. Chờ chút, hai ta đều không biết, cũng quá không đáng tin cậy a."
Đường Dịch và Hồng Cửu cúi đầu xuống, nhìn hộp đen Đường Dịch đang cầm trong tay.
Hộp này đen nhánh không quá thu hút, không phải vàng không phải gỗ, không ai nói được làm bằng vật liệu gì. Nhưng sờ vào thấy lạnh, như ôm một khối hàn băng. Nếu Đường Dịch không luyện Huyết Dương Chân Khí, thật không cầm được. Hộp đen này bình thường mộc mạc, tạo hình đơn điệu, lại có đặc chất kỳ diệu. Làm cho sau khi xem xong, người ta không dám sinh lòng khinh thường.
Hồng Cửu sờ cằm thầm nói: "A? Đây không phải là hộp vũ khí ta mang đến cho đại đương gia sao? Sao ngươi ôm ra?"
Nói đến đây Hồng Cửu sợ hãi biến sắc, thấp giọng nói: "Đây, đây chính là đồ vật chúng ta phải giao lên? Đại đương gia điên rồi! Sao dốc hết vốn liếng như thế? !"
Đường Dịch ngạc nhiên nói: "Sao vậy? Ngươi biết trong này là cái gì? Đại ca nói phải lấy ra dùng, rất quý giá sao?"
"Đương nhiên quý giá." Nhị đương gia lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt không nhịn được phát xanh: "Mỗi một đời chưởng môn của Đại La sơn chúng ta, ngoại trừ phải sáng chế võ công của mình trên Kinh Mộng Vũ Thiên phong, còn có đặt một dị bảo giá trị liên thành trong Số Hải Trầm Châu các. Thái sư phụ lưu lại một nửa ngọc tỉ truyền quốc của thái tổ, sư phụ ta lưu lại Xuân Phong Dạ Vũ Đồ của Ma giáo, trong cái hộp này, chính là đồ vật đại đương gia dự định bỏ vào Số Hải Trầm Châu các a!"
"Này này này! Hai thứ ngươi vừa nói đều quá kinh khủng a! ! Còn có, vì sao đại ca phải đặt bảo vật vào bảo khố của các ngươi như chưởng môn Đại La sơn a?"
"Đại đương gia ta anh minh thần võ như thế, làm chưởng môn tính là gì." Hồng Cửu khẩn trương nhìn hai bên, thấp giọng tiếp tục nói: "Nhưng thứ này...... Giá trị không thể thấp hơn hai món kia."
Đường Dịch đột nhiên không nói, nhìn chằm chằm hộp đen không tính là nặng nề trong tay, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Lúc cầm hộp, hắn đã từng lắc lư một hồi, muốn nghe xem bên trong là cái gì. Kết quả không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hẳn là va nát a......
"Ngươi nói đồ vật trong này...... Vượt hai bảo vật kia?"
"Nói đến độ hiếm thấy, có lẽ còn hơn hai cái đồ chơi kia."
Đường Dịch càng luống cuống: "Đây, đây rốt cuộc là vật gì a?"
Hồng Cửu hạ giọng nói: "Thứ này có thể dùng làm vũ khí, có thể dùng làm y dược, có thể dùng làm hộ giáp cũng có thể dùng làm khinh công di động. Thủy hỏa bất xâm, kim thiết bất đoạn, chính là một thiên hạ vô song...... Sợi tơ."
"Sợi tơ?" Đường Dịch híp mắt, vỗ hộp một cái, "Bệ hạ, vi thần chuẩn bị kỹ càng, muốn trình lên!"
"Này! Đừng hiến a! Đồ chơi này quá đắt, không thể dâng lên!"
Kim Vương Tôn lại giành nói: "Bệ hạ vi thần chuẩn bị xong trước. Mời hoàng thượng xem vi thần trước a."
Hoàng thượng cười nói: "Xem trước xem sau đều như nhau, chẳng qua nếu Vương Tôn chuẩn bị xong trước, thì xem ngươi trước đi."
Hồng Cửu hận không thể tát Đường Dịch một cái thật mạnh, oán hận nói: "Vương bát đản a! Thứ này còn đắt hơn già trẻ Đại La sơn chúng ta cộng lại! Nếu sư phụ biết, khẳng định đến cướp quốc khố a!"
"Không phải chỉ là một sợi dây sao?"
"Ngươi biết cái gì!" Hồng Cửu hung tợn nói: "Đây không phải sợi tơ bình thường, là Thiên Chu Ti!"
Đường Dịch nghi ngờ nói: "Thiên Chu?"
"Hùng hài tử cô lậu quả văn nhà ngươi! Thiên Chu cũng không biết. Ta cho ngươi biết, trên một ngọn núi rất rất xa, có một loại côn trùng gọi là Tuyết Linh Chu."
"A!" Đường Dịch giật mình nói: "Ngươi nói loài nhện sinh ra cách Trung Thổ vạn dặm, Tây Bắc chi cực Thiên Sơn chi đỉnh, thân có sương hoa tuyết văn, tự có kỳ hàn, cực kì hiếm thấy sao? Nghe nói nhện đó ăn sương tuyết Thiên Sơn và kim mạch dưới đất lớn lên, tơ nhả ra cứng hơn kim thiết, tăng thêm một chút trong binh khí, sắt thường cũng thành giai binh. Có thể nói là mộng ảo dật phẩm để luyện kim rèn binh. Chỉ là Tuyết Linh Chu ở Thiên Sơn chi đỉnh, hơn nữa quần cư với nhau, độ khó thu thập cao đến khó có thể tưởng tượng."
"Sao ngươi biết còn kỹ càng hơn ta......"
Đường Dịch bình tĩnh nói: "Ta từng học nghệ ở Côn Lôn, cùng ở vùng đất nghèo nàn Tây Bắc, đương nhiên ta cũng từng nghe không ít kỳ văn Thiên Sơn. Truyền thuyết hung tàn về Tuyết Linh Chu ăn thịt người nổi danh nhất." Lại liếc mắt nhìn hộp đen trong tay, "Cơ hồ nổi danh ngang với độ đắt đỏ của Tuyết Linh Chu Ti này."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
24 Tháng mười, 2018 19:23
còn thêm mấy trăm chương nữa may ra ms đuổi kịp tác
24 Tháng mười, 2018 13:03
cho mình hỏi bản gốc đến chap bao nhiều rồi
23 Tháng mười, 2018 09:06
Có đứa dịch free sang English, có thích đọc English hay ko thôi =)) https://lordobsidian.com/mkrl/
22 Tháng mười, 2018 12:08
Vuốt tai thôi mà thành sắc hiệp :))) sư bố ông main
22 Tháng mười, 2018 11:36
khả năng cao tác thích mấy vụ trap giống anime ,manga không để tô hiểu là gái
21 Tháng mười, 2018 16:57
chắc chắn tô hiểu là gái
21 Tháng mười, 2018 13:59
thằng main dở hơi.
21 Tháng mười, 2018 04:33
Không biết từ khi vô địch đã tóm đc lão sư phụ đánh trận nào chưa :)))
20 Tháng mười, 2018 21:55
Làm mấy chương ghen nhau này tốn công lực kinh /quy
20 Tháng mười, 2018 21:51
tô đắc kỷ =)) ghen kìa
20 Tháng mười, 2018 08:56
đọc cái này đôi lúc thấy giống gintama vãi cũng có hai đứa đệ lâu lâu lại dở hơi , đi theo một cao thủ vang bóng một thời trốn về ở ẩn bình thường như tên dở hơi mà lúc nghiêm túc thì cực kì bá
20 Tháng mười, 2018 08:52
tác nó chuyển chương kiểu cắt cảnh chứ không phải thiếu text đâu đọc kĩ sẽ thấy là nội dung vẫn liền mạch không hề bị đứt đoạn
20 Tháng mười, 2018 08:50
nội lực nhiều chả cần chiêu thức gì hết lấy lực phá xảo cứ tông thẳng là chết hết
19 Tháng mười, 2018 22:28
Khi max damage max speed max def rồi thì cần gì chiêu số nữa
Lao lên tay bo là xong à =))
19 Tháng mười, 2018 19:01
Main võ công cao nhưng không tinh thông nhiều chiêu số.
Chắc do đối địch thì dùng man lực đập bẹp là xong.
19 Tháng mười, 2018 18:16
Khổ, mình dùng raw chuẩn thì thiếu text đâu ra hả bạn
19 Tháng mười, 2018 15:42
Đau bụng vcđ =)))) , “ mau dùng lục mạch thần kiếm bắn chết ta đi “ mới sợ :))
17 Tháng mười, 2018 17:11
một đám đậu bỉ đi cùng nhau đọc hài vãi
15 Tháng mười, 2018 23:03
mình đọc mấy chương 7x cũng cảm giác như thiếu text vậy? Có ai có nguồn raw chuẩn cho mình với
12 Tháng mười, 2018 17:53
Nó chuyển cảnh như phim mà bác :))
12 Tháng mười, 2018 15:42
“Ngay chốc lát người của chúng ta bị Kỳ Lân vệ đánh chết đi sống lại. Ngay cả bác gái giặt quần áo và thằng nhỏ nấu cơm cũng không bỏ qua”. Đọc tới đoạn này em xin Quỳ =))))))
12 Tháng mười, 2018 15:11
à thôi mình check raw thì có vẻ phong cách viết của con tác là nhảy cảnh ko báo trước nên mình cứ cảm giác là thiếu text. mình xin rút lại comment :)
12 Tháng mười, 2018 12:13
Thiếu text với nhảy tình tiết chỗ nào bạn?
12 Tháng mười, 2018 09:06
mấy chương gần đây bị thiếu text nên đọc sang chương sau bị nhảy tình tiết -_-
11 Tháng mười, 2018 12:43
rồi cắn mỏ công chúa hay gì rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK