Ta ngây người rất lâu, vẫn không thể phản ứng lại.
Ta chấp nhận tình huống này kiểu gì? Vì, vì sao Kỳ Lân vệ sĩ kia khí thế hùng hổ, kêu đánh kêu giết đi tới, kết quả lại là như vậy a! !
Dựa theo kinh nghiệm của ta, người Trung Nguyên có cái gọi là quan hơn một cấp đè chết người, hoặc cách gọi khác, tóm lại nhân sĩ giang hồ phải sợ quan a! Những người này gọi là gì!
Quả nhiên vẫn nhận hối lộ.
Chẳng lẽ đây chính là tập tục xấu của quan trường, Kỳ Lân vệ cũng không thể ngoại lệ? Bà nội nó, thật tức giận a! Mọi rợ Trung Nguyên chỉ biết những chuyện lằng nhằng này, quả nhiên không thể tin hoàn toàn vào giang hồ truyền ngôn, tam ti võ lâm trọc thế thanh lưu cái gì. Mẹ nó, đều là đánh rắm! Đánh rắm!
Ta oán thầm không thôi, nhưng bởi vì sát ý trào ra, tay bắt đầu ngứa.
Rất muốn đại náo một trận a! Những người này rõ ràng không quá mạnh, vì sao không thể ngoan ngoãn rơi vào cạm bẫy! Chỉ cần thừa dịp hỗn loạn, một mình ta cũng có thể cắt sạch từng người các ngươi.
Chợt cánh mũi rung động, ta ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Đây là mùi của mười mấy thuộc hạ ta phái đi báo quan, bọn hắn theo ta đã lâu, số lần giết người cũng nhiều lên, bởi vậy trên người đều có mùi máu không thể loại trừ. Dựa theo kế hoạch ban đầu của ta, đầu tiên là quan râu quai nón kia xung đột với bọn hắn, sau đó Kỳ Lân vệ đến giúp đỡ. Tập hợp thực lực của quan binh và Kỳ Lân vệ, đủ để thu thập những người này.
Ta lại thừa loạn dẫn người xuất thủ, cắt đầu của bọn hắn.
Dạ La bảo chủ muốn tra rõ vụ án này, sẽ không đi quản chuyện bên Hồ Châu. Oa, nhất cử được rất nhiều việc, ta thật là thiên tài.
Nhưng bây giờ đã lỡ thời gian.
Râu quai nón bị đánh cho một cái rắm cũng không dám thả, Kỳ Lân vệ càng bị mua chuộc, tình huống bây giờ không giống lúc trước.
Bây giờ biến thành mấy người chúng ta đơn đấu quan binh Kỳ Lân vệ, ngàn tên nhân sĩ giang hồ, mười mấy cao thủ không rõ lai lịch (rất có thể liên quan đến Dạ La bảo chủ). Đây là lấy thỏ cắn voi a.
Ta vội vàng phóng thích tín hiệu lệnh bọn hắn chạy trốn, thủ hạ nhận tín hiệu, hơn nữa cũng phát hiện không bình thường. Ngoại trừ Trấn Bích Thủy hoàn toàn không rơi vào hỗn loạn ra, quả thật quản lý Kỳ Lân vệ kia nhìn Long Tại Thiên như thấy thần tượng.
Mấy cao thủ gần toa xe của đại thúc kia, nhất là soái ca mặt lạnh cầm một cây đại thương, phản ứng nhanh như trộm gà, thấp giọng nói một câu ‘Có mùi máu’, thoáng cái đã nhìn về phía thuộc hạ của ta.
Ngươi là chó sao! !
Không xong! Bọn thủ hạ của ta!
Tuy những người này chết hết cũng không ảnh hưởng gì đến ta, nhưng muốn tìm một nhóm hỏa kế biết giết người ở Trung Nguyên cũng không dễ dàng. Các vị bằng hữu, các ngươi phải biết người Trung Nguyên đều là cùi bắp đến đao cũng không biết cầm a. Ta phải tốn bao lâu mới có thể tìm đủ người!
Ta muốn các ngươi tự giết lẫn nhau, không muốn hơn một ngàn người các ngươi ngược sát mười mấy thủ hạ của ta a! Lương tâm của các ngươi có biết áy náy không!
Cũng may quan binh và Kỳ Lân vệ có lệ thuộc khác nhau, lão đại râu quai nón của quan binh còn chưa tỉnh, quản lý Kỳ Lân vệ lại đang lôi kéo làm quen vỗ mông ngựa, thuộc hạ của ta thừa cơ trốn đi một khoảng.
Soái ca mặt lạnh lại vẩy thương một cái, đạp bàn lên ngựa, vậy mà kỵ thuật không kém người xuất thân Bắc Cương như ta. Phóng ngựa đi đầu, như một tia chớp giết thẳng tới chỗ thủ hạ ta.
“Các ngươi là mọi rợ dị tộc Bắc Cương! Đứng lại cho ta!”
Ngươi là Nhạc Phi à! !
Chỉ thấy mấy hán tử, bao gồm thanh niên tên Độc Cô cũng đạp chân lên ngựa trực tiếp đuổi theo, đám thủ hạ của ta thấy thời cơ bất ổn, vội vàng cướp ngựa lưu vong. Thuật cưỡi ngựa của bọn hắn cũng không yếu, hi vọng có thể rời khỏi đi......
Chẳng qua, cứ như vậy, người bên này lại ít đi rất nhiều.
Theo ta thấy, người biết đánh nhau nhất bên này chính là soái ca mặt lạnh kia, hắn hẳn có thể đấu đến năm mươi chiêu dưới tay ta. Mà người lưu lại hẳn không thể là địch thủ của ta.
Hì hì hì......
Ta chậm rãi đến gần, ra vẻ chân đứng không vững, một thiếu niên bên kia nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ ta.
“Hài tử, ngươi làm sao vậy?”
Làm sao? Tới giết các ngươi a.
Ta ngẩng đầu nhìn, gia hỏa này cũng có mặt mũi gọi ta là hài tử?
Hắn mày rậm mắt to, dáng dấp rất làm người ưa thích, chẳng qua vẻ mặt hồ đồ, hai má mềm nhũn chưa hết ngây thơ. Rõ ràng là hạ nhân chân chạy, khí chất lại như tiểu thiếu gia nhà có tiền, vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét.
Mẹ, muốn nôn, muốn nôn! Giết đi! !
“Bọn hắn đánh nhau thật đáng sợ, ta hơi không thoải mái......”
Lúc nói chuyện lộ ra giọng non nớt như hài đồng tám tuổi, gia hỏa này không nghi ngờ, lo lắng nói: “Ca ca dẫn ngươi đi tìm mẹ. Lão Thiết, đứa nhỏ này không thoải mái, ta dẫn hắn đi tìm mẹ.”
Người gọi là lão Thiết gật đầu nói: “Lai Mộ, chớ đi quá xa, tình thế nơi đây hơi kỳ quái.”
“Vâng vâng, thị trấn này cũng không lớn, có thể đi bao xa? Ta đưa đứa nhỏ này đi rồi về.”
“Nương thân ngươi ở chỗ này sao? Hình như nơi này không có dân cư gì......”
Ta đột nhiên ngồi xổm xuống, che mặt ra vẻ thút thít.
“Hài tử, ngươi làm sao vậy? Đừng sợ đừng sợ, ca ca sẽ dẫn ngươi......”
Bỗng ngân quang chợt hiện, có lẽ là hắc ám khiến hắn đề cao cảnh giác, hoặc là ta xuất đao làm khí lưu kịch liệt cải biến, khơi dậy bản năng né tránh của hắn. Đao thứ nhất của ta không thể lia giữa cổ họng hắn.
Thiếu niên có vẻ trẻ con yếu ớt này ngửa mặt lên trời, tránh được ta tập kích, đồng thời tay tùy thân động, cương đao bên hông ra khỏi vỏ. Tiếp theo là khẽ quay gót chân, xoáy ra một đoạn ngân hồ xung quanh người, đồng thời hộ thân và phản kích. Không thấy giống người bị tập kích bất ngờ chút nào. Thân pháp linh hoạt, đao pháp cao minh, thế mà mạnh hơn Cự Đao môn Trần môn chủ nhiều.
Bạch Lai Mộ xoáy ra một đao hóa giải thế công của ta, nhưng không dừng lại, khẽ đảo cổ tay đao quang nổi lên bốn phía, thế mà không chút nghĩ ngợi đã dùng cường chiêu phản kích.
Ta duỗi một tay ngăn cản, tuôn ra từng đốm lửa nhỏ trong không trung với cương đao của hắn. Ta là chuyên gia dùng đao, vậy mà không thể áp đảo hắn trên đao pháp, thật là đáng hận! Tốc độ và lực đạo xuất đao, thậm chí kinh nghiệm của ta đều cao hơn hắn. Nhưng đao pháp của hắn phi thường kì lạ, ngân quang trên lưỡi đao quấn lấy vũ khí của ta như giòi trong xương, có nhu kình rả rích làm ta không thể thuận lợi thoát khỏi, tối thiểu là không xuất thủ chém hắn được, chính là ý tưởng hiếm thấy trong đương kim đao pháp. Không ngờ võ công của tiểu thiếu gia này tương đối mạnh mẽ?
Ta vận nội lực đánh mạnh, vung tay bức lui hắn một chút. Mới phát giác mặt hắn viết đầy kinh ngạc và không tưởng, tỉnh tỉnh mê mê, dường như không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì.
“Ngươi, ngươi, vì sao ngươi, chẳng lẽ ngươi là người xấu?”
Giọng điệu ngây thơ hốt hoảng như vẻ mặt, hoàn toàn khác đao pháp cô đọng mềm dẻo vừa nãy.
“Bây giờ mới hiểu a! Hỗn tiểu tử!”
Ta cho rằng hắn đang giả ngu, dưới cơn nóng giận tay trái tay phải cùng lên, đao thế gấp bội, hắn rốt cuộc không thể dùng nhu đao quấn chặt, bị ta thu thập.
Khi ta khống chế hắn, ép dưới mông ngồi lên, giờ ta mới hiểu được. Chắc tiểu tử này học được đao pháp cực kì cao minh nào đó, có thể phát ra trước ý, hơn nữa đã thành sáo lộ, cho nên thân thể xuất đao nhanh hơn suy nghĩ. Không ngờ trên đời còn đao pháp chơi vui như vậy.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Ta nắm cổ họng hắn, khiến hắn không phát ra được tiếng nào, sau đó đưa tay tháo khớp xương vai của hắn, cắt huyết mạch ở hai chân hắn.
Xưa nay ta không tin nổi điểm huyệt thuật mà người Trung Nguyên thích dùng, không phải chuyên môn lấy ra cho người ta phá sao? Trong cố sự, cho dù người điểm huyệt mạnh bao nhiêu, thủ pháp cao minh bao nhiêu, cuối cùng vẫn bị người phá, không may chỉ có mình. Bởi vậy ta thờ phụng thủ pháp tiệt mạch, tiệt mạch không giống điểm huyệt, huyết mạch không thông, bản thân rất khó dùng nội lực giải khai. Tuy huyết mạch không thông trong thời gian dài, người sẽ trở thành tàn phế, thiểu năng hoặc là treo, chẳng qua ta thích giết người mà, hì hì ~
“Bề ngoài của ngươi thật không tệ, tuy dáng dấp hơi kém, nhưng là tài liệu luyện võ. Nói cho ta nghe, ngươi luyện đao pháp gì?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
23 Tháng tư, 2019 23:30
hơ... Hôm nay muộn thế bác? Bị sao ah? -_-
21 Tháng tư, 2019 22:42
Ách, toàn mấy cái tiểu sử kinh khủng nhất :v lão Phi Chân giờ vẫn chưa phá được tâm ma, đợi lão phá được tâm ma chắc sẽ ngang được Bàn Cổ :v
21 Tháng tư, 2019 18:41
Tán thần tôn, Dạ La bảo với Đại La sơn thôi =))
21 Tháng tư, 2019 18:23
sạch sẽ? Từ cha mẹ tới Tán thần tôn tới Dạ La bảo, Thiếu Lâm, Đại La, Võ Đang các thứ á? Uầy, căng :))
21 Tháng tư, 2019 15:36
Thiên Hồ đoán đúng sạch thân phận của main, cơ mà không có chứng cứ
Quyển sau chắc vui
19 Tháng tư, 2019 10:40
thôi thì tự tìm nhé
19 Tháng tư, 2019 10:39
*** ấy
19 Tháng tư, 2019 10:39
quào
19 Tháng tư, 2019 10:39
sang '***'
19 Tháng tư, 2019 10:39
***, tự tìm
19 Tháng tư, 2019 10:29
bác nào cho em link bản cv đc ko
19 Tháng tư, 2019 01:15
3 tháng là đủ để cái kinh thành loạn mấy lần rồi
19 Tháng tư, 2019 01:14
3 tháng :))
18 Tháng tư, 2019 23:17
Cần 3 tháng hấp thu thiên địa nguyên khí mới khỏi được =))
Hấp thu xong độ kiếp phi thăng, truyện chuyển thành tu tiên là vừa
18 Tháng tư, 2019 21:17
khỏi hẳn chưa? nặng tới mức tóc chuyển hết thành đen rồi còn gì?
18 Tháng tư, 2019 12:10
Thì được Lai Kính Chân chữa cho, rồi sư di lôi về phòng ôm ôm ấp ấp
Cơ mà chưa thịt
17 Tháng tư, 2019 23:41
what?? tưởng đang hấp hối trong tay lão đại sau khi quần với Bàn Cổ và bị Thiên Hồ chạm nhẹ một phát cơ mà?? :) ??
17 Tháng tư, 2019 21:50
Ôm ôm ấp ấp với tiểu sư di trong phòng ngủ, đang chờ chương mới xem có thịt không
17 Tháng tư, 2019 21:01
Thớt ới ời, tình hình lão Phi Chân thế nào rồi? spoil nhẹ tí :))
17 Tháng tư, 2019 07:23
truyện hay kinh khủng
15 Tháng tư, 2019 21:07
Viết làm thoái ẫn, đọc làm trang bức.
15 Tháng tư, 2019 18:20
Có, Tuyết đấy
14 Tháng tư, 2019 16:25
main có vợ ko các đạo hữu :)))
để ta có động lực
13 Tháng tư, 2019 19:15
từ bên cv qua đây hóng spoil=))
13 Tháng tư, 2019 14:34
Ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba. Chủ yếu là ngôi thứ nhất
BÌNH LUẬN FACEBOOK