Gia nô kia kêu một tiếng vô cùng thê lương, máu phun ra như dũng tuyền, không biết vừa nãy bàn tay xảy ra chuyện gì.
Kỳ biến bỗng tới, đám người còn đang quần ẩu cũng không khỏi dừng tay lại.
Lại nghe có người nói.
"Lão gia tử khổ tu thần công nhiều năm, quả nhiên uy lực kinh người, té xỉu cũng có tiềm kình."
Không biết thân thể Tạ lão gia tử rơi vào tay một người từ khi nào. Thân hình Tạ lão gia tử đã khôi ngô, người này lại càng cao lớn. Với hắn mà nói, dường như Đỡ Tạ lão gia tử phi thường thoải mái, một tay cũng làm được. Cho dù nam tử này không biết võ công, chỉ thân hình cũng xứng là hãn tướng.
Gia nô kia bị phế bàn tay, thần trí không mất, nhưng biết đời này mình không còn khả năng dùng đao nữa. Bi phẫn vọt tới nam tử cao lớn kia. Lại thấy nam tử cao lớn nhấc chân, lập tức lộ rõ chênh lệch trọng lượng giữa hai người, giày da nặng nề đá bay gia hỏa này trở về mà không tốn sức chút nào.
Ai cũng nghĩ đây là do bản thân gia nô kia bị trọng thương mất khí lực. Nhưng chỉ có gia nô kia biết, nội kình trong một cước hắn chịu cuồn cuộn như biển, mãnh liệt như lôi, giống hệt nội kình làm bàn tay hắn nổ tung. Chỉ là hắn không còn cơ hội nói ra.
Không biết nam tử cao lớn này lẻn vào đây từ bao giờ. Nhưng biểu tình cùng ngữ khí tuyệt không giống lẻn vào hiểm cảnh, trái lại rất dương dương tự đắc.
Hồng Trang công chúa thấy hắn thất thanh nói: "Minh huynh! Ngươi quay lại rồi!"
Gia nô bị phế bàn tay kia đau đến ngất đi, một người khác lập tức tiếp nhận quyền hành, nghiến răng hô: "Chẳng qua là có thêm một trợ thủ, đánh như thường!" Đám người lại bắt đầu sôi trào, từng bước từng bước ép sát, chỉ cần một hiệu lệnh, một trận cuồng ẩu lại lập tức bao phủ.
Hồng Trang công chúa vội vàng cầm đao bảo hộ trước người Tạ lão gia tử cùng Minh Phi Chân: "Minh huynh che chở ông ngoại ta, ta mang các ngươi trùng sát ra ngoài!"
Minh Phi Chân lại cười đẩy nàng ra: "Cô nương không sao, để bọn hắn đánh."
Tiếp theo cười nói như khiêu khích: “Các ngươi cứ thử xem."
Đương nhiên những người này sẽ không đợi Minh Phi Chân nói mới động thủ, hô to một tiếng vọt lên.
Ngay lúc bọn hắn xông lên phía trước, cách đó không xa, trên nóc mấy chục tòa nhà dân, lộ ra phong mang như rắn độc.
Vù!
Vang lên liên tiếp!
Giống một tiếng, nhưng lại là âm thanh của vô số phi tiễn phá không! Chuẩn xác mà tàn nhẫn dẫn ra từng tiếng kêu thảm, tiếng ngã xuống đất.
Hơn hai mươi người xông lên đầu tiên, đều không ngoại lệ, toàn bộ trúng tên ngã xuống đất, mất đi năng lực hoạt động. Cho dù có thể động, cũng sợ sẽ trúng thêm một lượt mưa tên.
Minh Phi Chân giương tay lên, quát lớn: "Người đến!"
Chợt nghe tiếng ngựa nơi xa, trên trăm tinh kỵ phong vân tới. Người nào cũng đeo cung cứng, cầm vũ tiễn. Sau lưng còn có mấy trăm quan binh đi theo. Một bên khác thì có vài chục bộ khoái, cầm đao nơi tay chặn cửa ngõ.
Bây giờ, mấy người này mới chú ý, mình mới là phương bị bao vây. Trên nóc nhà tối đen lấp lánh ánh sáng của vũ khí, đang nhắm chuẩn chừng sáu trăm người này. Mà mắt người nào tốt hơn một chút, có thể thấy được, những bộ khoái cầm đao kia, dường như người nào cũng luyện võ. Mỗi người đều có thể nhẹ nhàng giải quyết năm đến mười người bên mình.
Giật mình nhất, không gì bằng ba gia nô kia.
Minh Phi Chân!
Minh Phi Chân a! ! Mẹ nó, chúng ta quên mất Minh Phi Chân a!
Chúng ta tới đây đánh thật hay a! Sao lại quên mất mục tiêu chính!
Bọn hắn tới đây, vốn là vì đánh Minh Phi Chân một trận a! ! Nhưng người này một mực không tại hiện trường.
Tốn đại công phu như thế, đánh một trận nhàm chán như thế, không đánh được người không nói, trái lại còn bị hắn mang binh đến chặn? ! Đây là bi kịch cỡ nào a!
"Bắt lại!"
Bộ khoái cùng quan binh nối đuôi nhau mà vào, trói hết những gia hỏa tụ chúng ẩu đả nằm, đứng, ngồi này lại. Mang từng tên rời khỏi hiện trường.
Công chúa nói: "Minh huynh, ngươi nói có việc phải làm, chính là chuyện này?"
Minh Phi Chân thản nhiên nói: "Ta nhớ, phó tổng đốc chúng ta đã nói, muốn ta lập thêm công lúc nàng không ở kinh thành, làm vẻ vang Lục Phiến môn chúng ta. Nhưng không nghĩ tới, lại có một đại công lao từ trên trời rơi xuống như thế.
Hồng Trang công chúa không biết nói gì: "Minh huynh, vậy những cung tiễn thủ này. . ."
"Là cứu binh ta đi Thuận Thiên phủ mang đến."
"Ngay cả Thuận Thiên phủ ngươi cũng đi một chuyến! Vì sao không gọi người đến giúp sớm hơn một chút!"
"Ta đã nhanh lắm rồi, nếu không có đám cung tiễn thủ này, sao có thể khống chế nhiều người như vậy, cho dù có kỵ binh cũng không ngăn được bọn hắn a."
Công chúa vẫn muốn nói gì đó, Minh Phi Chân lại khoát khoát tay, nhìn mấy gia nô của Kim Vương Tôn đã bị trói thành một đám.
"Ta có nên cảm tạ các ngươi mang đến công lao này không. Đúng rồi. . . Ngươi vừa mới nói, các ngươi đến từ Kim Ngân tông?"
Mấy gia nô nhất trí lắc đầu.
"A a." Minh Phi Chân nở nụ cười nghiền ngẫm, "Vậy cũng đáng để nghiên cứu. Chẳng qua trước đó, ba người các ngươi, có biết vị cô nương này, là nhị công chúa của đương kim thánh thượng không?"
Ba gia nô lộ vẻ hoảng sợ: Y!
"Các ngươi biết, vị lão nhân gia bị các ngươi đánh thành chó, là đương kim thừa tướng không?"
Y! ! !
"Các ngươi có biết, vị lão gia gia bị các ngươi rút tóc này, là cha vợ hoàng thượng, quốc trượng không?"
Ba người kia miễn cưỡng ổn định bả vai đang run rẩy, nghe xong lời của Minh Phi Chân, hô lớn: "Cái gì! ! !"
"Còn có!"
Trong đám người, đột nhiên có người lên tiếng. Một thanh niên mặt vàng khỏe mạnh, bề ngoài không đẹp nhưng hai mắt sáng ngời có thần, nâng một nam tử trung niên mặc hoàng y, bước tới như anh hùng.
Lúc này hắn đã lau nước sơn màu đen trên mặt đi, Hồng Trang công chúa kinh ngạc nói: "Ngươi là ai? Trên vai ngươi chính là. . ."
"Thảo dân chính là đệ tử đời thứ ba của Đại La sơn, tên là Hồng Cửu, được ta. . . Ách, sư huynh đồng môn bất đồng sư nhờ vả, đến đây trợ quyền. Vừa mới cứu được một vị nhân huynh."
Minh Phi Chân không nghĩ tới nhị đương gia đột nhiên xuất hiện, không biết hắn đang nghịch cái gì, dùng ánh mắt hỏi: Sao ngươi đột nhiên chạy đến! Người trên vai là ai?
Nhị đương gia trả lại một ánh mắt kiên nghị: Đừng hỏi gì cả, ta cũng không ngờ a. . .
Nhị đương gia vừa đặt hoàng thượng trên vai xuống, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của Minh Phi Chân cùng công chúa, nghĩa chính từ nghiêm chỉ vào ba gia nô đã sợ mất mật, quát to.
"Ba người các ngươi, có biết, nam nhân bị các ngươi gõ một cục lớn trên đầu, là đương kim hoàng thượng không!"
Ba gia nô nhìn nhau một cái, suýt khóc: "Này! Lừa người a! ! Vì sao chúng ta không nhớ đã từng thấy hắn! ! ! !"
************
Tra ra chân tướng của sự tình không khó chút nào.
Nhất là người Lục Phiến môn ở ngoài sáng xem xét từng li từng tí, chuyên môn ti chức phá án.
Trải qua một loạt hành động như thu thập tình báo, thẩm tra nghi phạm, bộ đầu Minh Phi Chân đã xác định hắc thủ phía sau màn của sự kiện đại quy mô ẩu đả này là Kim Ngân tông Kim Vương Tôn. Cho dù sau đó những người tự xưng là Kim Ngân tông kia phủ nhận toàn bộ lời mình đã nói, nhưng chứng cung của bọn hắn lại bị Minh bộ đầu bác bỏ toàn bộ. Đồng thời một mực chắc chắn là Kim Vương Tôn làm. Sau đó đã tra ra manh mối, tìm tới cửa Kim Vương Tôn.
Nghe nói lúc đại quân giết vào trang tử của hắn, Kim Vương Tôn vừa vẽ xong bức 'Mưa rơi hoa sen, mỹ nhân tránh mưa'. Bởi vì thân phận hắn đặc thù, chỉ phái quan binh bao vây nơi ở, cũng không hạ lệnh bắt.
Chỉ là, chiến dịch ở Quang Minh lý ngày hôm nay lại rất đáng để hậu nhân kỷ niệm.
Tổng cộng Kim Vương Tôn sai sử 1,368 người, cùng đả thương một quốc trượng, một quốc cữu, một thừa tướng, một công chúa, ba bô lão Ô Y bang.
Mấu chốt nhất là, ngay cả hoàng thượng bọn hắn cũng đánh cho một trận.
Nghe nói sau đầu nổi lên một cục lớn hơn cái bát.
Hoàng thượng về cung, sau khi được thái y chẩn trị cũng không lo ngại. Ở trong cung của Hoàng phi nương nương, ôm giai nhân ôn hương nhuyễn ngọc, hưởng thụ chườm nóng ôn nhu.
Hoàng phi nương nương nhìn cục u lớn sau đầu phu quân nhà mình, đau lòng nói: "Kim Vương Tôn này, nghĩ mình là ai a. Vậy mà đánh hoàng thượng thành như vậy, ôi ôi, có đau không a?"
"Hắn tụ chúng gây rối, ngay cả quốc trượng cùng thừa tướng cũng đánh, trẫm đã phạt hắn phản tỉnh trong nhà, trước đêm tiểu niên* không được đi ra ngoài nửa bước."
Tiểu niên: tết ông Táo
Mắt thấy mười ngày nữa chính là đêm tiểu niên, kỳ thực thế này cũng không tính là trừng phạt. Nhưng trong lòng Hoàng phi rõ ràng, tầm quan trọng của Kim Ngân tông với hoàng thượng, hoàng thượng không chỉ thổ lộ với nàng một lần. Nhà Hoàng phi chính là hào phú gia đệ nhất đẳng thiên hạ, đương nhiên cũng biết Kim Ngân tông giàu có như thế nào. Nếu muốn lấy được sự trợ giúp của bọn hắn, chỉ sợ hoàng thượng phải nuốt xuống. Hoàng phi oán hận nói: "Thần thiếp rất giận. Kim Vương Tôn là cái gì a. Cũng dám làm loạn trong kinh thành, đây chính là địa phương của ngài. Hắn không có nửa điểm kính ý. Hoàng thượng còn muốn gả công chúa cho hắn. Nhắc tới lại giận không chỗ phát tiết."
"Nếu nói đến chuyện Hồng nhi. . ." Hoàng thượng dừng một lát, "Bây giờ chưa hẳn phải gả cho Kim Vương Tôn. Trẫm quyết định, muốn hai người bọn họ cạnh tranh công bằng, hết thảy đều xem thiên ý."
"Ân? Tại sao?" Hoàng phi mừng khấp khởi nói: "Chẳng lẽ Đại La sơn cũng đáp ứng điều kiện gì đó của hoàng thượng?"
"Vậy thì không có. Chủ yếu là lúc này xuất cung bị đánh a, trẫm đã nghĩ thông suốt."
"Nghĩ thông suốt cái gì?"
"Hoàng nhi, ngươi có biết, lần này trẫm bị đánh, nguyên nhân là gì không?"
"Này!" Hoàng phi nương nương trợn mắt nhìn hoàng thượng, "Còn cần nói sao, đương nhiên phải trách Kim Vương Tôn."
Hoàng thượng lắc đầu cười nói: "Chuyện lần này, trẫm rõ ràng trong lòng, kỳ thực còn không trách Kim Vương Tôn."
Hoàng phi nương nương 'A' một tiếng, mắt to hắc bạch phân minh lập tức lộ ra thần sắc hồ nghi.
"Không trách Kim Vương Tôn? Ngài đã bị đánh thành như vậy."
"Không trách hắn, không trách hắn."
Hoàng thượng khoát khoát tay: "Ngươi phải biết, chỗ mấu chốt của chuyện này là cách nhìn của ta với hai vị chuẩn phò mã. Ngày đó ta vừa thương lượng với thừa tướng, muốn thao túng kết quả trong thí tuyển phò mã, gả Hồng nhi cho Kim Vương Tôn. Còn mắng Minh Phi Chân kia vài câu."
Hoàng phi khó hiểu nói: "Vậy thì làm sao?"
"Ngươi không hiểu a, Hoàng nhi, ngươi có biết ngoại hiệu của Minh Phi Chân là gì không?"
Hoàng phi nghiêng đầu nhỏ, đột nhiên nghĩ ra, thốt lên: "Lục Phiến Ôn Thần!"
"Đúng thế!" Hoàng thượng đau lòng nhức óc, "Đúng thế! Trẫm vừa định đối phó Minh Phi Chân, bên này liền xảy ra chuyện. Trẫm đi đánh nhau, đánh mười lần không thua một lần, huống chi còn mang theo một đám người a. Ai nghĩ ra được hiện trường là tràng diện đó? Trẫm còn không may bị người đánh cho bất tỉnh?"
Hoàng thượng đau thấu tim gan thở dài nói.
"Ai, bát tự người này hại người a!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng ba, 2019 21:51
Thế mà mình tưởmg sau này main với cả sự phụ hay thái sư thúc bị hành mà ?
06 Tháng ba, 2019 18:25
main mạnh nhất võ thôi :)) còn Tĩnh An mạnh nhất mưu lược, nên thằng main nó mới sợ
06 Tháng ba, 2019 18:11
Truyện này thể loại vô địch văn nhé=))
06 Tháng ba, 2019 18:10
main mạnh nhất mẹ nó rồi
05 Tháng ba, 2019 22:06
Hình như cự long ban cổ manh hơn cả main đúng ko ad ?
04 Tháng ba, 2019 18:53
Chương sau hơn 6k chữ, sợ rằng không hôm nay không edit kịp
Quyển này toàn chương dài :(
04 Tháng ba, 2019 04:21
Người ta dỗi nhau tý thôi :((
04 Tháng ba, 2019 00:01
Còn đang bị mắng sấp mặt kia kìa :))
03 Tháng ba, 2019 21:38
Dăm ba Tống gia tuổi lờ so với Tan Thần Tôn
03 Tháng ba, 2019 21:31
Không phải đâu, sau này Y Nhân có kể cho main đó, quyển 9 là rõ
03 Tháng ba, 2019 21:29
Nếu muốn chữa thì đập ngất rồi chữa cũng được mà =))
03 Tháng ba, 2019 17:56
đọc tới chương mới nhất có thấy cây đao với bộ quyền nào đâu nhỉ
03 Tháng ba, 2019 17:32
Nhưng một đoạn thời gian khá dài lão Phi Chân núp ở Dạ La bảo mà? Đoạn thời gian đó Y Nhân cũng thực tập ở gần đó :/ Hay chả lẽ là Hàn sơn tự? :) ?
03 Tháng ba, 2019 15:46
Thế thì mạch truyện không hợp lý lắm :(
03 Tháng ba, 2019 12:54
biết đâu hai đứa nó là một? :))
03 Tháng ba, 2019 12:52
khai cái con khỉ :)) chuẩn bị khai bỗng nổ lò thì how to khai? :))
03 Tháng ba, 2019 12:44
Ah đúng rồi, tay trái của lão đại có vấn đề gì không? Nghe bảo đứt gân các kiểu gần như bị phế, với ông Phi Chân thì đơn giản thôi nhưng mà ổng đang che dấu hành tung thì how to giở trò? :) ?
02 Tháng ba, 2019 18:41
khổ, thời tiết thay đổi :(( Ta dạo này đầu óc cũng choáng choáng váng váng. Mệt quá thì nghỉ không đăng chương mới mấy hôm cũng được, ko cần cố quá đâu :/
02 Tháng ba, 2019 18:29
Mấy nay ốm sml bác ạ :(
01 Tháng ba, 2019 23:50
Skill có Dạ Bộ, Dạ La Thiên Ti với Phích Lịch Lôi Thiên Bá.
Hắc đao chưa khai phong chỉ có skill gõ =))
Dạ La Thiên Ti là tầm c300 thì phải.
01 Tháng ba, 2019 23:07
mới đọc tầm 220c thì thấy trừ nội công ra võ công main chưa luyện được môn nào full: 1/2 thái cực quyền, 1/2 long trải thủ và 1/3 thái tổ quyền pháp :v
01 Tháng ba, 2019 22:13
Mong chương sau
01 Tháng ba, 2019 21:27
Bác ad sức khỏe thế nào rồi? :/
01 Tháng ba, 2019 03:13
Ah, có có có :)) hiện giờ lão Phi Chân đã dùng một bộ quyền pháp tự chế, một bộ võ công tự chế và đúc một thanh đao rất trâu bò :))
Quyền tên là Lôi Thiên Bá, ông Phi Chân chế ra lúc nhỏ, võ công thì chỉ có Dạ La Thiên Ti, Thất Vương Tuyến Phi Chân đã dùng 4 chiêu, còn đao thì... :))) Nói chung là Thái sư phụ bảo hung tính rất mạnh, nên ít dùng :))
28 Tháng hai, 2019 20:34
Man lực vỗ vào thôi, chả bao giờ thấy main dùng skill cả =))
BÌNH LUẬN FACEBOOK