Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ yến giao thừa tan rã trong không vui.

Tuy đám người Lạc Diễm phạm thượng, lại có nguyên nhân. Chỉ cần Lạc Diễm vẫn là cung phụng chữ Nhật, Lạc Tư Mệnh không thể xử quyết người của Chú Luyện phòng, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Nhưng yến hội không mở được nữa, lập tức giải tán.

Các nữ hiệp của Ngô Đồng Kim Vũ hiên chưa đi ngay.

Lúc lên Quy Tàng đảo, Ngọc Phi Diên từng xuất thủ đánh ngất mấy chục hảo thủ Kiếm phòng. Nàng cảm thấy rất hổ thẹn, dẫn một đám nữ đệ tử đi chăm sóc, tạm thời chưa rời đi. Cử động này tuy không hợp lẽ thường, nhưng Ngọc đại chưởng môn cực kỳ cố chấp, không ai lay chuyển được nàng, đành phải thuận theo. Huống chi một đám nữ tử hoa dung nguyệt mạo lưu lại trong trang, khiến Lạc Kiếm sơn trang dương khí quá nặng rất hoan nghênh, không có mấy ai phản đối.

Mà Lạc Tư Mệnh nhìn xung quanh, lưu lại Quy Tàng đảo chỉ cảm thấy phiền lòng. Nhưng nơi ở của hắn tại đây, không làm gì được. Muốn đi tìm hai vị bằng hữu Khuông Lộc, Lăng công tử, lại nghe nói hai vị uống sạch mấy trăm vò rượu trong đại hội quần hào ở Phi Ngư đảo. Lúc này đang bất tỉnh nhân sự.

Đêm giao thừa tốt đẹp, Lạc Tư Mệnh lại phát hiện mình không có chỗ đi.

Đành phải dẫn Ngạo Tuyết trở về nơi ở trong trấn Tàm Hồ. Mấy ngày nay Lạc Tư Mệnh một mực ở chỗ này, chỉ không ngờ phải nghênh đón đêm tân niên ở đây. Mỉa mai là, nơi này danh xưng biệt viện, kỳ thực chỉ mua vội để nghênh đón khách nhân của Luyện Thần Chú hội. Đừng nói là nhà, làm trụ sở của thiếu trang chủ Lạc Kiếm sơn trang cũng quá keo kiệt.

Lạc Tư Mệnh trở lại biệt viện, chậm rãi dạo bước trong hậu viện dưới ánh trăng lạnh lẽo. Gió đêm nhẹ nhàng, trong lòng hắn lại vô cùng buồn rầu. Chỉ cảm thấy trên đời có quá nhiều chuyện phiền lòng, không có chuyện nào như ý. Ngày tốt đẹp như vậy, ngay cả thân nhân cũng muốn phản hắn, thật sự không biết nên xử lý thế nào. Hắn thông minh dĩnh ngộ, tính cách ôn hoà, xưa nay rất ít khi phiền lòng. Nhưng một khi phiền lòng mới biết, thì ra mình không thể khuyên giải, chỉ có sự uất ức vô hạn trong lòng. Chuyện duy nhất có thể làm, chỉ là nhàn nhã đi dạo mà thôi.

Bất tri bất giác, hắn đi tới gian phòng của Thẩm Y Nhân.

Lạc Tư Mệnh giật nảy mình, chính hắn cũng không rõ ràng vì sao đi tới đi lui, lại đến gian phòng của thụy cô nương.

“Ta, ta làm sao vậy...... Vì sao đi tới phòng ngủ của thụy cô nương.”

Hắn do dự trước cửa, nghĩ thầm muộn như vậy, tình ngay lý gian, vào gian phòng của con gái người ta không tốt lắm.

Đang muốn bỏ đi, lại nghĩ thầm: Ta không đến mấy ngày, không biết bọn hắn có tận tâm chăm sóc hay không. Thụy cô nương vốn bị thương nặng, nếu không chiếu cố thích đáng, thương thế nặng thêm thì sao?

Đi loanh quanh trước của phòng, do dự một lát mới hạ quyết tâm làm chính nhân quân tử. Ban ngày thăm bệnh không sợ hãi, hắn đến thăm đêm khuya, làm hỏng danh dự của con gái người ta thì to chuyện.

Đang muốn rời đi, lại nghe thấy bên kia vang lên tiếng bước chân. Đi khá nhanh, chính là Ngạo Tuyết và một kiếm bộc khác. Hai người này đi thì nhẹ nhàng, ánh mắt thì sắc bén, hành lang thì dài. Nếu hắn đi từ hành lang về hậu viện, chắc chắn bị nhìn thấy. Đó mới là giải thích không rõ.

Không kịp nghĩ kĩ đã đẩy cửa đi vào. Lạc Tư Mệnh ngừng thở, thi triển thân pháp vô thanh vô tức trốn vào phòng.

Ngạo Tuyết và kiếm bộc kia chỉ đi qua, không định tiến vào.

Lạc Tư Mệnh bị hai người này hại thảm, ban đêm xông vào khuê phòng con gái người ta. Vừa quay đầu, trông thấy một gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết, mi mục như họa, phản chiếu lãnh nguyệt mênh mông. Đường cong thân thể đẹp không sao tả xiết cũng lấp lánh màu vàng nhạt, quả thật thêm một phần quá nhiều, thiếu một phần quá ít.

Chính là Thẩm Y Nhân đang hải đường xuân thụy, vẫn không biết thế sự.

Lạc Tư Mệnh trông thấy thụy nhan nghiên lệ này, trông thấy nàng thở nhẹ như ngủ say, không nhịn được tim đập nhanh —— một loại nhịp tim làm hắn thư giãn. Không tự giác giãn chân mày, tâm tình chợt thả lỏng. Nhất thời cảm thấy, may mà vừa rồi Ngạo Tuyết đi qua. Nếu vừa rồi không vào, nói không chừng mấy chục năm sau hôm nay, còn phải chửi một câu: Tiểu tử ngu xuẩn, ngày đó nếu ngươi có dũng khí......

“Thụy cô nương...... Hôm nay..... Ta.......”

Hắn cũng không biết vì sao muốn nói, chỉ cảm thấy muốn nói chuyện với cô nương —— không biết vì sao có ý nghĩa rất đặc biệt với hắn. Mà vừa mở miệng thì không dừng được.

Từ bị oan ức trong dạ yến giao thừa, đến lúc mình mới tiếp nhận vị trí thiếu trang chủ, đột phá nan quan thế nào, từng bước ngồi vững địa vị ra sao. Từ đó nói thẳng đến Luyện Thần Chú hội hôm nay, hắn một mực nói, vừa kể vừa nhìn khuôn mặt say ngủ của Thẩm Y Nhân, trong ánh mắt có sự mê luyến ỷ lại khó tả thành lời.

Ngoại nhân thấy hắn là thiếu niên đắc chí, chấp chưởng một trong Bạch Vương thất quan, đang lúc xuân phong đắc ý, anh tư toả sáng, tiên y nộ mã. Nhưng không ai chú ý tới, mười năm trước, một thiếu niên chưa đầy mười lăm tuổi phải tiếp nhận đương chủ đại diện của Bạch Vương thất quan. Đó là áp lực vô cùng nặng nề.

Mỗi một ngày hắn đều bức bách mình bình tĩnh, tiến bộ, đột phá dưới áp lực nặng nề mà thường nhân không thể tưởng tượng được, dùng yêu cầu vượt quá thường nhân để yêu cầu mình. Nhưng không chỉ ngoại giới khắc nghiệt với hắn, khi hắn phát hiện thân nhị thúc và đường huynh cũng nhìn chằm chằm mình, nội tâm chỉ còn tuyệt vọng.

Hắn là cung phụng chữ Nguyệt của Kiếm phòng, thiếu trang chủ của Lạc Kiếm sơn trang, không ai chia sẻ được sự cô độc và sự thất lạc của hắn.

Thế sự kỳ diệu như vậy, nếu Thẩm Y Nhân thanh tỉnh, quen biết hắn bằng diện mục ban đầu. Cho dù nàng có thể hấp dẫn Lạc Tư Mệnh, hắn cũng không bằng lòng nói ra toàn bộ tâm sự. Chỉ có lúc này, trước mắt không phải Thẩm Y Nhân, mà là thụy cô nương không biết nói, chỉ biết ngủ. Nàng sẽ không ghét bỏ hắn, sẽ không có bất kỳ quan điểm nào với hắn, nàng mới là đối tượng hắn có thể thổ lộ hết.

Lạc Tư Mệnh nói một hồi, cảm thấy tâm tình rất tốt. Lại nhìn thụy nhan của Thẩm Y Nhân, chợt cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, rất khác trước kia. Dường như trong một lời nói, cái nhìn của hắn với nàng thay đổi không ít. Lạc Tư Mệnh đột nhiên phát giác, mấy ngày nay hắn vội vàng tới vội vàng đi, một mực không nhắc tới tình hình của biệt viện này. Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới cô nương này sao?

Không phải, hắn dùng công việc bận rộn để đè nén sự nhớ nhung của mình với cô nương này, để mình không cần mơ mộng. Hắn chợt phát hiện, mình chỉ sợ hãi thừa nhận tình cảm của bản thân.

Đột nhiên, Lạc Tư Mệnh luôn luôn chậm chạp, phát giác tình cảm của mình với cô nương này, chính là tình cảm tương tư hâm mộ mà hắn chưa bao giờ thể nghiệm.

Hắn nhìn dung nhan xinh đẹp của Thẩm Y Nhân, trong lòng phun trào nhiệt huyết, không tự giác liếc nhìn bờ môi tươi bóng như uống no nước của thụy cô nương. Dưới ánh trăng, đôi môi của nàng như bôi một lớp mật, như kẹo mật đường thấm tuyết mai.

Lạc Tư Mệnh không tự giác nuốt nước bọt.

—— Muốn cứu nàng cũng đơn giản, lấy thuốc của ta, tìm một người nội công cao cường, trực tiếp dùng miệng đút vào là được.

Lời của Tra chân nhân vang lên bên tai Lạc Tư Mệnh.

“Chẳng lẽ...... Là ông trời chú định...... Chú định ta có tình duyên với thụy cô nương.”

Lạc Tư Mệnh ý loạn tình mê, móc một viên đan dược từ trong ngực ra, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc bỏ vào miệng, chậm rãi in lên bờ môi kia.......

“Này này này! Lạc Tư Mệnh Lạc Tư Mệnh! Tứ đệ! ! Mau ra đây mau ra đây!”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh như khua chiêng gõ trống, Lạc Tư Mệnh quen biết người này, vội vàng xông khỏi gian phòng!

Lạc Tư Mệnh hùng hùng hổ hổ chạy ra đại sảnh, trông thấy người gọi.

“Huynh, huynh trưởng, sao hốt hoảng như vậy?”

Vóc dáng người tới —— nhìn xa là một quả cầu, nhìn gần là một quả bóng, nhìn ngang là hành tây, dựng thẳng là khoai tây.

Nhưng các loại ví von đều không thể hình dung khí thế của người này. Nhìn qua thanh khí che đầu của người này là biết, hắn tuyệt không phải phàm nhân.

“Còn chuyện gì! Lão bà của ta chạy!”

Thì ra Lục vương gia giá lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Việt Nguyễn Minh
29 Tháng mười, 2018 20:11
Mua víp là tự đọc đc à
Hoaqin
28 Tháng mười, 2018 10:04
Thì 118, 119 là vip scan ảnh rồi mà =)) Còn xiền thì tốn 300k mua được đến chương mới nhất =))
mr beo
28 Tháng mười, 2018 09:36
bộ này chả hiểu sao lên vip không có chỗ nào có text ngon hết chắc cvter sắp tới mua vip scan ảnh về làm thôi
dpnkbpvn
28 Tháng mười, 2018 02:57
dpnkbpvn
28 Tháng mười, 2018 02:57
Hy vọng mua ok, giá mua là bao nhiêu thế, mình donate (nếu rẻ ),hhh
Hoaqin
27 Tháng mười, 2018 22:52
Mình cũng tìm rồi, căn bản cũng là scan ảnh ra mà thôi Chưa kể còn sắp loạn chương với đoạn nữa Thôi thì mua luôn cho lành =))
Gingi
27 Tháng mười, 2018 22:05
ủa mình tìm text đc tầm thêm ít nhất tầm 100 chương nữa mà. nhưng mình chạy qt đọc lướt nên cũng ko biết chắc chất lượng text ra sao thôi
Hoaqin
27 Tháng mười, 2018 18:36
Chính thức hết txt, chương sau là ảnh=))
Hoaqin
27 Tháng mười, 2018 13:30
https://book.qidian.com/info/3413343 Có mỗi 28 chương đã drop à
Phương Nam
27 Tháng mười, 2018 09:21
Thấy bảo qua arc này truyện bị cho vào vip nên muốn có raw phải bỏ tiền , nên truyện gần nghìn chương nhưng giờ mới cv đc .
tamtam1012
26 Tháng mười, 2018 21:08
tên bộ đó là gì thế bạn ơi?
chenkute113
26 Tháng mười, 2018 21:07
Thấy bảo bộ này kẹt txt nên ko dám đọc sợ đói thuốc.
Hoaqin
26 Tháng mười, 2018 19:45
Search tên tác giả thì ra một bộ đô thị, không biết có phải không
Phương Nam
26 Tháng mười, 2018 15:08
Cơ bản là main sợ gánh nợ của sư phụ :))) sợ nhất là ng ta biết mình là đt lão sẽ phải trả nợ , với cả khi đã vô đối thì muốn hoá trang dễ không :)) , bác cứ từ từ về sau con tác sẽ giải thích đoạn xuống núi vô địch của main , thấy bảo truyện này gần nghìn chương rồi .
Phương Nam
26 Tháng mười, 2018 15:05
Bộ cũ tên gì thế bác
Hieu Le
26 Tháng mười, 2018 15:00
Tác giả có bộ cũ hay lắm hài hơn bộ này nhiều. Chẳng hiểu sao bộ này nổi ghê thế, còn bộ kia chẳng mấy ai đọc
mr beo
26 Tháng mười, 2018 12:25
từ đời sư phụ nó đến giờ có hinh vi nào danh môn chính phái quái đâu , chưa kể minh phi chân nó từng ở ma giáo giữ chức cực cao ngang với giáo chủ đấy mà bọn ma giáo gặp nó nói tên là minh phi chân có đứa nào nhận ra đâu vì trước kia nó xài tên khác
Nobuno
26 Tháng mười, 2018 10:53
- Chẳng hay cao danh quý tánh của các hạ là gì? - Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ là ... - Hóa ra các hạ là... lừng lẫy giang hồ đây sao? Nghe danh đã lâu nay mới có dịp diện kiến. Hân hạnh, hân hạnh. Người giới võ lâm, lại còn là võ lâm chính đại phái làm gì có chuyện đổi tên đổi họ hành hiệp giang hồ, có chăng có thêm ngoại hiệu nữa thôi. Main đại đệ tử của chưởng môn tam đại phái võ lâm, sư phụ top bảng, võ công lại vô địch thiên hạ mà nói cái tên giang hồ chẳng ai hay biết, Hoàng đế ngờ ngợ rồi quên luôn, cũng thật là kì lạ :D
dacnguyen1999
25 Tháng mười, 2018 23:20
Có sư phụ trùm hóa trang thì đệ tử cũng phải sơ múi được tí chứ =))))
mr beo
25 Tháng mười, 2018 11:11
hồi nó nổi tiếng xài tên khác với đeo mặt nạ chỉ có mấy trưởng môn mấy phái lớn như võ đan hay thiếu lâm mới biết mặt thôi
Hoaqin
25 Tháng mười, 2018 11:02
Muốn che giấu dung mạo thiếu gì cách Như lúc làm TTT ấy, đeo mặt nạ với để tóc trắng, ai biết được đâu
Nobuno
25 Tháng mười, 2018 10:57
Ko biết vô địch thiên hạ kiểu gì, đánh trăm trận trăm thắng kiểu gì mà ko thấy tên trên bảng, mặt ko ai biết, đến tổ chức tình báo sát thủ hàng đầu võ lâm là Sát Liên cũng ko biết tên, biết mặt luôn =))
Hoaqin
25 Tháng mười, 2018 08:32
Còn có 5 chương nữa là hết txt, đọc raw giờ muộn rồi bạn
dpnkbpvn
25 Tháng mười, 2018 02:04
Làm cách nào để đọc bản raw ạ, thèm thuốc lắm r, ai đọc qua nhiều bộ gt em bộ nào cũng hài hài như thế này với
kemao97
24 Tháng mười, 2018 20:16
gần nghìn chương rồi thì phải
BÌNH LUẬN FACEBOOK