Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chào mọi người, bây giờ để ta trịnh trọng giới thiệu bản thân lần nữa.

Tên ta là Võng Lượng, đến từ Bắc Cương. Đáng ghét a, không được cho rằng người ta đến từ nông thôn, Bắc Cương chúng ta cũng có thành cao cửu trọng a.

Ngươi cũng có thể gọi ta là Võng Lượng tương. Hình như là cách gọi của Đông Doanh, ta thấy không khác tương thịt heo, tương thịt bò, tương thịt người mấy đâu, tùy tiện đi ~

Chiều cao là bí mật.

Vũ khí là bí mật.

Người ta thích cũng là bí mật.

Tuổi tác chân thực càng là bí ~ mật ~ nhé ~

Công việc bây giờ là đại đạo, thỉnh thoảng làm sát thủ. Ôi ôi, đừng đối đãi người ta bằng ánh mắt này a. Chúng ta không như ngươi nghĩ, đều rất sang trọng, ha ha.

Kỳ thực công việc này rất tốt, nội dung đơn giản, bầu không khí lại thoải mái. Tuy phải tiếp nhận ánh mắt khác thường của người khác, nhưng thu nhập rất ổn định, lại có thể du lịch khắp nơi. Hơn nữa, không phải nói người tốt nhất chính là người được làm công việc mình thích sao? Hứng thú yêu thích mới là động lực lớn nhất để duy trì công việc a. Cũng bởi nguyên nhân này, người ta mới lựa chọn công việc bây giờ.

Sở thích của ta? Siêu công khai, hoàn toàn không phải bí mật gì —— ta thích giết người. Ôi ôi, nhưng nói ra như vậy thật là thẹn thùng a (>3<).

Dùng đao thương kiếm kích giết; dùng độc nước lửa nham giết; dùng âm mưu quỷ kế, cơ quan cạm bẫy giết; giết lúc người đứng, ngồi, nằm, tỉnh giấc, ngủ mơ. Tóm lại tất cả hình thức có thể giết người, ta đều yêu ghê gớm. Chỉ vừa suy nghĩ, đã sắp bị cảm giác ngọt ngào nhấn chìm.

Lần đầu tiên ta giết người, là lúc tám tuổi, do người khác dạy cho. Ta vĩnh viễn nhớ ngày đó, khi ta dùng tiểu đao cắt thịt dê đâm vào hông nam nhân quyết định lừa bán ta rồi không ngừng khuấy, ta cảm thấy huyết dịch toàn thân hận không thể làm nổ đầu, giật mình như rơi vào hải dương tạo thành từ máu. Tay ta không ngừng khuấy động tiểu đao, chảy nước miếng, lại thống hạ xuống. Lúc ấy hình như ta đang rơi lệ, cũng rất giống đang chảy nước miếng (ôi ôi, khi còn bé mà), hoặc là nước bọt nước mũi (đỏ mặt) cùng chảy, cảm giác dịch thể toàn thân không khống chế nổi trào ra ngoài. Ta nôn rồi lại nôn, tựa như tiểu đao đâm rồi lại đâm, cắt rồi lại cắt trên người hắn, trong tầm mắt toàn là màu đỏ.

Ta cảm giác mình chết. Chết một lần rồi một lần, sống lại một lần rồi một lần.

Ta không biết mình chém bao nhiêu đao, đến khi hắn nói câu sau cùng trong cuộc đời ‘Ta có lão mẫu ở nhà...... Người......’ Đúng lúc này ta thật sự không thể khống chế bản thân, cắt đứt cổ họng hắn.

Trong một khắc hắn tắt thở, ta như được trùng sinh.

Ta của quá khứ như xác không hồn, không vì cái gì, sống trên thế giới này như rác rưởi. Bắt đầu từ ngày đó, ta cảm thấy thế giới là năm màu rực rỡ, vô cùng động lòng người. Ta bắt đầu yêu quý sinh mệnh.

Dù sao, không có sinh mệnh, còn nói gì đến sát sinh.

Bây giờ ta làm công việc này. Thu nhập vừa nhiều vừa có thể thỏa mãn hứng thú, bên cạnh lại đều là nhân tài, cho nên ta yêu chết công việc này.

Chẳng qua cũng có chút không tốt.

Nói thật a, tuy danh hiệu của ta là đại đạo, kỳ thực ta chưa từng trộm thứ gì. Như quốc bảo, trăm vạn hoàng kim, bảo thạch giá trị liên thành gì đó, ta vốn không có một chút hứng thú, sao lại đi trộm. Những chuyện đó đều do chủ nhân làm. Những sổ sách này đều tính vào ta, cũng quá oan uổng a.

Cho nên có lúc bị người gọi là Võng Lượng đại đạo, trong lòng ta đều lườm một cái. Đây không phải nói xấu sao! Các ngươi có biết cái gì gọi là công nghĩa không! Có thể tùy tiện nói xấu người khác như vậy sao!

May mà giá truy nã của ta chỉ thấp hơn chủ nhân một chút, nếu không ta muốn đi báo quan.

Làm ta tức giận nhất chính là chuyện năm trước, chủ nhân coi trọng một thanh bảo đao, nghe nói là cái gì cái gì nhận, muốn đi cướp.

Kết quả Quỷ Vực Nhất Hỏa chúng ta cùng ra tay, đương nhiên lấy được đồ vật. Nhưng sau đó, quan phủ lại nói ta là ác danh rõ ràng, Võng Lượng đại đạo, tội ác tày trời.

Nào có như vậy a? Chủ nhân trộm những vật đó, đừng nói một món, ngay cả nửa món ta cũng không lấy, càng không cho ta sờ một cái. Lần đoạt đao đó, ta nào chỉ gò bó theo khuôn phép, quả thật là bắt chước quân tử. Bản thân ta cũng dùng đao, rất thích đao a, nhưng vỏ của thanh đao đó ta cũng không sờ, chỉ phụ trách giết những người tới ngăn cản thôi a!

Vì sao như vậy cũng không được? Có thế cũng gọi ta là đại đạo?

Quả thật ta không thể lý giải tư duy của mệnh danh này. Rốt cuộc ta trộm cái gì của nhà ngươi, có thể nói cho ta không! Còn nói mình là quan phủ đây.

Cũng đúng, có lẽ vì là quan phủ mới bá đạo như vậy. Những thăng đấu tiểu dân chúng ta cứ chấp nhận là được. Haiz, chuyện ức hiếp lão bách tính, quả thật chỗ nào cũng có a.

Cho nên, trong án ở triều đình Bắc Cương, trên lệnh truy nã, tên ta đều là đại đạo Võng Lượng, hoặc một số thời khắc tốt hơn, viết là sát nhân ma Võng Lượng. Trái lại làm ta dễ chịu hơn chút, dù sao đúng là người ta giết mà.

Phải nói, gọi ta là sát nhân ma Võng Lượng, ta còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Chẳng qua chữ ma hơi không dễ nghe, như đang nói người xấu, nếu gọi ta là sát nhân tiểu ái tâm, hoặc là sát nhân tiểu ái thì ổn.

Ta cảm thấy mình giết người là ban đại ân cho bọn hắn. Dù sao ngay cả ta cũng đánh không lại, còn muốn truy đuổi chủ nhân nhà ta, dù sao cũng là không muốn sống. Muốn chết như vậy mà nói, còn không bằng để ta giải nghiện, sao phải phiền toái chủ nhân, ngươi thấy đúng không?

Sát nhân tiểu ái! Xuất động! Thế là chém đầu hộ bọn hắn.

Tiện thể nhắc tới, phương thức giết người ta thích nhất chính là chém đầu. Dù sao so với quá trình hành hạ dài dằng dặc và buồn tẻ, ta thích nháy mắt mà tính mạng con người kết thúc, như nháy mắt lửa bị giội tắt. Từ sinh ra đến chết đi, từ một vật sống có thể đi nói chạy nhảy, biến thành một tử vật vĩnh viễn yên tĩnh, từ một sinh mệnh tỏa ra quang mang, biến thành một bộ thi thể lạnh như băng. Chuyển biến này xảy ra, tựa như đang nhìn ảo thuật vĩ đại nhất của thiên địa, mỗi lần đều làm ta hít thở không thông, chưa từng ngoại lệ.

Ta từng nghe của đoàn Phật giáo Bắc Cương nói, người chết như đèn tắt, chỉ có giữ vững quan niệm của Phật gia hắn, mới vào được lục đạo luân hồi, sinh tử lặp đi lặp lại, không ngừng luân hồi. Cho dù người chết, vẫn sẽ có kiếp sau.

Ta không thể lý giải vì sao lại thế?

Người đã chết chính là đã chết, sao có thể luân hồi? Thế là ta hỏi từng người, nhưng mỗi hòa thượng đều trả lời giống nhau, cực kỳ không thú vị.

Ta hỏi nhàm chán, cũng giết nhàm chán.

Trên đời này, thứ ta không thích giết nhất chính là người không sợ chết. Những hòa thượng kia đều không sợ chết.

Sự buồn tẻ vô vị khi giết những người này quả thật không thua cuộc sống trong chùa miếu của bọn hắn. Giết bọn hắn vốn không nhìn thấy lửa, cũng không tìm được cảm giác khiến người ta run sợ đó. Những người này giống cái chuông đồng lớn trăm năm mà bọn hắn treo trong gác chuông, loang lổ vết rỉ, nhưng âm thanh vẫn to như cũ, làm người buồn bực đến muốn mạng.

Cũng may lúc ta nâng đao giết tới người cuối cùng trong bọn hắn, chỉ có một tiểu sa di hoảng sợ đến giọng cũng biến đổi, cướp lời bảo trên đời này không có lục đạo luân hồi, toàn là Phật gia biên ra gạt người, xin ta tuyệt không nên tin tưởng.

Quá tốt rồi, cuối cùng cũng hỏi được một người nói thật.

Ta hô như vậy, sau đó mới đầy vui mừng đưa hắn đi gặp Phật Tổ.

Lúc nhìn thấy tiểu sa di đầu thân phân ly, ta lại nhìn thấy lửa tắt. Lần đó ta mới biết rõ ràng, thì ra chỉ giết người tham sống sợ chết, mới có thể mang cho ta rung động.

Ta thích nghe người ta nói nguyện vọng trước khi chết của bọn hắn để quyết định lần sau giết ai.

Nguyện vọng lớn nhất trong lòng một người sắp chết, thường thường là chuyện trọng yếu nhất của người này.

Từ khi người đầu tiên ta giết tự động nói ra hắn nhớ mẹ, dường như ta không tự giác dưỡng thành một tập quán, muốn nghe tiếng lòng trước khi chết của người ta.

Ta đã nghe các câu trả lời thiên hình vạn trạng. Có người sẽ nói chuyện của chính hắn, có người sẽ hùng hùng hổ hổ chửi bới, có người sẽ nói thân nhân của mình, có người sẽ không ngừng ai thán tiếc nuối không thể hoàn thành. Những di ngôn này thiên kì bách quái, tốt hơn bất kỳ cố sự nào ta từng nghe.

Mà ta, sẽ căn cứ manh mối người chết cung cấp, đi tìm người kế tiếp để giết. Bởi vì người bị nhớ, trong lòng cũng nên nhớ người khác, trong lòng có người mình tưởng niệm, tuyệt đối là sợ chết.

Thế nào?

Bây giờ thấy giết người là chuyện rất thú vị chưa.

Có lúc ta nghĩ, sau khi từ chức ở đây, ta có nên đi Sát Liên thử không. Ta như vậy chắc Sát Liên sẽ nhận ta a. Ta không cần tiền, chỉ xin có thể giết người là được. Nghe nói Sát Liên là tổ chức phụ trách bồi dưỡng sát thủ, nếu có thể kết hợp với một tổ chức chuyên môn giết người, quả thật nằm mơ cũng cười đến tỉnh a! Giết người chính là thú vị như vậy!

Cho nên, kỳ thực ta không quá thích chủ nhân của chúng ta. A, đương nhiên hắn không phải không tốt.

Nói về tính tình, kỳ thực rất đúng vị ta. Nhiều khi người hắn ghét, ta cũng ghét, cho nên giết rất dứt khoát. Chúng ta cũng có rất nhiều điểm chung, chúng ta đều rất thích vũ khí, đây là một điểm. Thích uống rượu nhất, cũng giống ta. Cho nên bình thường chúng ta chung sống rất tốt.

Nhưng điểm ta không thích ở hắn chính là —— người này quá khó giết.

A, đương nhiên không nên hiểu lầm, không phải ta rất muốn giết hắn a.

Nói cho cùng chúng ta có quan hệ hợp tác trong công việc mà, hắn còn là cấp trên của ta, sao ta có thể làm loại chuyện đó chứ, ha ha ha.

Chỉ nói lần trước, hắn ngủ siêu say, ta thấy gọi thế nào hắn cũng không tỉnh, bèn mua một ngàn cân thuốc nổ, đưa vào trong phòng hắn, muốn đốt lên đánh thức hắn.

Nhưng đốt lửa lên ta mới phát hiện. Ôi ôi, nghe nói thuốc nổ sẽ nổ chết người a. Ta thật là một tiểu mơ hồ, ôi ôi ~(>3<)

Sau đó sơn động hắn ở sụp đổ, lúc ấy ta đứng đặc biệt xa, thấy rất rõ ràng, ngửa mặt lên trời cười to rất lâu.

Nhưng, hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ta như u linh, lông tóc không tổn hao gì. Thậm chí ta không rõ hắn vốn không ngủ bên trong, hay sớm đã cảm thấy nguy hiểm trốn thoát.

Ta vừa thấy hắn an toàn, lập tức đi lên thăm hỏi hắn một phen. Nhưng a, hắn lại có thể đánh ta trọng thương, hại ta phải nằm trên giường, ba tháng cũng không khỏi được, thật là hẹp hòi.

Ta vừa oán trách, vừa trở lại đường phố quần chúng tụ tập.

Âm thanh đánh nhau ồn ào, vẫn có thể nghe rõ ràng như cũ.

Ta quan sát mấy mục tiêu cần đối phó, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô một hồi, có xung động kỳ diệu xông từ ngực tới, còn thuận tiện lau nước miếng.

Nơi này, không biết có bao nhiêu món ngon mỹ vị a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mr beo
01 Tháng mười hai, 2018 22:25
thôi xong đòi đánh chết lão hoàng rồi kì này đừng có mơ làm được con rể
NTa Thế Anh
01 Tháng mười hai, 2018 15:58
Phương châm đi vào lòng người :))
mr beo
01 Tháng mười hai, 2018 13:01
đánh bầm mặt xong mới biết là cha vợ tương lai kkk
mr beo
01 Tháng mười hai, 2018 13:00
sư tổ đoán mệnh cho phi chân là có số đào hoa với nữ nhân sau đó lại thêm cả cẩn thận nam vậy số của phi chân là nam nữ ăn sạch gay cũng không tha kkk
toicotoi
30 Tháng mười một, 2018 21:26
đánh lớn rồi, chuẩn con rể sắp thuê người quần ẩu chuẩn cha vợ... Kim con rể sắp thuê người quần ẩu hoàng thượng lẫn thừa tướng
mr beo
29 Tháng mười một, 2018 16:28
vãi cả lão sư phụ có 4 đệ tử toàn truyền dạy cái gì đâu không mang tiếng 4 đệ tử của chưởng môn một đại phái
Hoaqin
28 Tháng mười một, 2018 23:07
Tí thí lũ chúng nó quẳng công chúa vào sông Tần Hoài =))
mr beo
28 Tháng mười một, 2018 18:56
đám sư đệ của phi chân cũng là một đám dở hơi nốt
minh1912
28 Tháng mười một, 2018 17:42
đánh lớn rồi đánh lớn rồi. 2 trong 7 bạch vương gây lộn nhờ a Phi °.°
dacnguyen1999
28 Tháng mười một, 2018 15:22
Hóa ra Chung Ngưng trai gái không bỏ già trẻ không tha là nhờ sự chợ giúp nhiệt tình của anh Phi Chân awww =))))
vo danh 2
28 Tháng mười một, 2018 13:57
Thanh niên phi chân khẩu nghiệt quá , hại người ta làm thái giám vẫn ko tha
minh1912
28 Tháng mười một, 2018 10:27
Là cosplay =))).
mr beo
28 Tháng mười một, 2018 09:56
thanh niên nghiệm cái câu lão phu chung ngưng à bạ đâu cũng lão phu chung ngưng
dpnkbpvn
27 Tháng mười một, 2018 18:51
Từ khi đọc truyện này tới bây giờ chỉ ngứa mắt mỗi cha kim vại tôn này
Phuong Anh Nguyen
26 Tháng mười một, 2018 19:39
ủng hộ bạn dịch dịch chất đọc khoái
Tà Thiếu
26 Tháng mười một, 2018 12:23
Bộ này nghe đc 11q, viết theo phong cách lightnovel. Kiếm txt khó kinh hoàng.
mr beo
26 Tháng mười một, 2018 08:17
trở mặt thành thù với nga mi vì cái tội chơi bạc bịp , đằng sau vẻ ngoài nghiêm túc đạo mạo đám chưởng môn các phái toàn đậu bỉ hết
Oebah Habeo
26 Tháng mười một, 2018 02:25
thói đời đọc free vừa muốn nhanh vừa muốn chất lượng. Nếu convert không edit cứ 2 chữ lại có 1 chữ đích, tên nhân vật loạn tùm lum, câu cú chính tả sai hết rồi lúc ấy lại kêu bác editor là làm ẩu.
dpnkbpvn
26 Tháng mười một, 2018 01:33
Edit đang chất lượng mà, muốn dịch nhanh thì ae góp tiền đi
ĐaTinhQuan
25 Tháng mười một, 2018 22:44
DỊCH LÂU VÃI CHƯỞNG
ĐaTinhQuan
25 Tháng mười một, 2018 22:43
VẬY CV VÀI CHƯƠNG XEM THỬ DC KO EDIT CỰC LẮM
Hoaqin
25 Tháng mười một, 2018 20:11
3 chương là hết công lực rồi lão ơi Ngày nào phải max rảnh mới được 4 chương Còn thường chỉ đều đều 2 chương à Bộ này edit cũng khoai lắm
Hoaqin
25 Tháng mười một, 2018 20:09
Đánh nát luôn thanh Vân Đầu mà =))
NTa Thế Anh
25 Tháng mười một, 2018 15:40
Nhanh ra chương đi tác ơi đang đoạn vui
mr beo
25 Tháng mười một, 2018 07:49
cười bò kim ngân tông chủ bị phi chân lão đệ 1 đấm văng vào trong chum méo chui ra được
BÌNH LUẬN FACEBOOK