Trong trí nhớ, có một đứa bé.
Hắn rất đáng yêu.
Đủ loại cảnh tượng trong trí nhớ, dường như nhiều quá đếm không hết, lại như luôn là một cảnh tượng. Nhưng ký ức như bị nước ngâm, mơ hồ không rõ. Chỉ có hắn khóc lại nhớ rất rõ ràng.
Hài tử lớn hơn ta ba tuổi, lại nhỏ hơn ba bối, bởi vì đứng trung bình tấn không vững, ngã sấp xuống. Hắn nháy nháy con mắt, ủy khuất cắn miệng, vừa khóc vừa tiếp tục vung quyền. Bởi vì nước mắt không ngừng chảy xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện đầy vết đen.
Thật xấu.
Lúc ấy ta nghĩ như vậy.
Nhưng cho dù là như vậy, chỉ cần ta vừa gọi, hắn sẽ lập tức lau nước mắt, chạy đến bên người ta. "Sư thúc tổ ngài đói bụng không...... Ta cõng lão nhân gia ngài đi ăn cơm."
Sau đó bèn phí sức cõng ta lên.
Ta thoải mái nằm trên lưng hắn, ngày đó dương quang rất dễ chịu, ta hưởng thụ híp mắt. Nhìn cái lưng nho nhỏ trước mắt.
Thật nhỏ a...... Tay chân hắn cũng nho nhỏ, mới chỉ năm sáu tuổi.
Ta không nhớ rõ chuyện lúc ấy, có lẽ bởi vì khi đó, ta cũng chỉ là đứa bé.
Mấy năm sau, ta lớn hơn chút, hắn cũng thành thiếu niên. Ta dần biết hắn là ai, hắn là tiểu sư điệt của ta, phải nghe ta. Hắn gọi ta là sư thúc tổ đấy.
Hắn không hay khóc, nhưng thời gian này, tình hình của hắn cũng không khá hơn khi còn bé.
Cho dù trong đông đảo sư huynh đệ, hắn cũng không phải một hài tử khéo léo. Bài tập người khác hoàn thành trong một ngày, hắn thường phải luyện ba bốn ngày, vẫn cau mày, lộ vẻ sầu bi do khổ não nan giải.
Sư phụ hắn, sư điệt ta, nói thiên tư hắn quá thấp. Thường mắng hắn là trâu ngốc ngựa gỗ, không ngừng tăng thêm bài vở cho hắn.
Ta rất tức giận.
Ta đi tới trước mặt sư điệt, dùng sức giậm chân.
Minh Hóa Ngữ! Sao ngươi hư hỏng như vậy! Ngươi không cho hắn nghỉ ngơi, ai chơi với ta?
Sư điệt thấy ta, vừa xoa tay vừa cười nói.
"Tiểu sư thúc, sao ngài lại đến phá quán? Bây giờ, hắn đã luyện Dịch Cân Kinh được nửa đường, không thích hợp chơi với ngài. Vạn nhất chân khí của hắn mất khống chế, chắc chắn xảy ra tai họa."
Ta không hiểu hắn đang nói gì, chỉ bĩu môi dùng sức giậm chân xuống đất, giày thô nhỏ đạp đạp đạp, giẫm rất lớn tiếng. Ta một mực hô hào ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta mặc kệ! Chỉ cần hắn! Ta chỉ cần hắn!
Thiếu niên đi tới, lúc này hắn cao hơn ta rất nhiều, theo thói quen ôm lấy ta, đặt lên bả vai hắn. Bởi vì động tác này, ta đang khóc rống, không tự chủ ngừng thút thít. Cánh tay nho nhỏ cuốn lên vai lưng dần dần cường tráng của hắn, trong lòng có chút an tâm khó hiểu.
"Sư phụ, ta chơi với sư thúc tổ trước. Ban đêm ta sẽ luyện công."
Khi đó ta không biết, mỗi ngày chơi với ta, lại làm mỗi đêm hắn không có bao nhiêu thời gian để ngủ. Việc học của hắn vốn rất căng thẳng, thời gian ngủ ít hơn tất cả các đệ tử.
Cho đến năm đó, ta đã mười hai tuổi, vẫn tùy hứng để hắn đi khắp nơi với ta. Có một đêm, trong lúc rảnh rỗi, ta mở cửa phòng, nghe thấy bên ngoài có người luyện công.
Chỉ thấy hắn chuyên chú luyện võ công mà ta không hiểu gì. Ta không rõ hắn đang luyện cái gì, nhưng ta nhìn khuôn mặt hắn, nhìn đến mê mẩn.
Hắn luyện thẳng đến buổi sáng, cho đến khi mệt mỏi xụi lơ trên mặt đất, mới ngủ trước phòng ta.
Ta lặng lẽ mở cửa sổ ra, nhìn hắn ngủ dưới cửa sổ của ta. Yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ, hai má không khỏi hơi đỏ lên.
Rốt cuộc, ta thích hắn từ lúc nào?
Ta ngẩn ngơ ngắm ánh trăng, trong tâm dâng lên chút phiền muộn.
Đại khái bắt đầu từ khuôn mặt ngủ đó a.
"Cô nương, cô nương."
Ta hơi hoàn hồn, nhàn nhạt đáp: "Gì."
Người lên tiếng gọi ta, là lão bản Họa Ảnh phường. Thiên Hương uyển do triều đình thành lập, nhưng dù sao dốt đặc cán mai trong chuyện kinh doanh những nơi chốn phong nguyệt này, thế là mời mấy người hùn vốn. Một trong số đó chính là Đổng lão bản của Họa Ảnh phường.
Đổng lão bản biết ta là người trong võ lâm, hắn có chút sợ ta.
Đổng lão bản cười híp mắt, xoa xoa tay, cúi đầu khom lưng nói: "Cô nương a, ngài là đệ nhất của Họa Ảnh phường ta, không, là hoa khôi có giá trị kinh người nhất kinh thành a. Giá cả lúc này, đã vượt xa kỷ lục của lịch đại hoa khôi, tròn năm mươi lăm vạn lượng bạc, chia đều như chúng ta nói, ngài là tài nguyên của Họa Ảnh phường chúng ta a." Sau đó, người bên cạnh xông tới rối rít chúc mừng. Lúc này ta mới nhớ ra, ta còn làm hoa khôi trong Họa Ảnh phường, tối nay là thời điểm treo biển sơ long.
Lời đe dọa hôm đó của Phi Chân không thể làm bọn hắn sợ chạy mất, trái lại làm bọn hắn mang đủ nhân thủ bảo hộ, kết quả càng nhiều người tới.
Ta nhìn các nam nhân ngồi chật ních phía dưới, lòng đầy chán ghét.
Ánh mắt của bọn hắn đều vạn phần ghen ghét nhìn một nam tử trong đó, nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực. Hình như chính là hắn, ra giá năm mươi lăm vạn lượng.
Ta không hề hay biết vừa nãy bọn hắn ra giá tranh đoạt như dã thú, hoàn hồn nói: "Đã xong?"
"Đã xong." Đổng lão bản cười đến không ngậm được miệng, "Đại công tử của Trịnh quốc công, sau này cũng là một vị công gia. Cô nương a, ngài có thể thành quý nhân. Sau này làm quốc công phu nhân, cũng đừng quên chúng ta a."
Công tử của Trịnh quốc công nơi xa, là một đại mập mạp béo như cầu. Chính là người mở miệng vũ nhục ta trên thuyền, dẫn đến Phi Chân giận dữ trảm thuyền. Ánh mắt hắn như muốn lột sạch y phục của ta, vô lễ đến cực điểm, mang theo vài phần khinh thường, lại khát vọng được ta đáp lại.
Ta biết trong đầu hắn chứa nội dung dơ bẩn gì, nhưng ta không còn khí lực để xử lý những người nhàm chán này.
"Quốc công phu nhân......"
Ta nói bốn chữ này, không biết mình nói gì. Ngơ ngác nhìn mặt trăng trên trời, ánh trăng như nước, ngâm chúng ta trong không khí như mộng như ảo.
Cảnh tượng bây giờ tựa như một giấc mộng.
Một cơn ác mộng mà ta giãy giụa thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Sau tối nay, tất cả, sẽ chỉ là hồi ức sao?
Ta nhắm hai mắt lại, dường như xung quanh yên tĩnh lại, mà theo yên tĩnh lan ra, dường như khí lực toàn thân ta đang rời khỏi cơ thể.
Biểu ca nói ta là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, luyện võ thích ý nghĩ hão huyền, nội công cũng thích đi đường tắt. Bây giờ võ công cao nhưng không vững chắc, cần tốn một năm nửa năm cố bản bồi nguyên mới được. Càng không thể dao động tâm thần quá mức.
Ta vốn không để trong lòng. Nhưng mấy tháng trước ta sinh bệnh ở Đại La sơn, ta mới phát giác thì ra đây là thật.
Lòng ta sắp phải chết, người, cũng không sống nổi.
Phi Chân...... Đêm nay, có lẽ là tử kỳ của ta.
Ta biết, ngươi không thích ta.
Từ nhỏ ta đã không tốt với ngươi, vừa tùy hứng vừa điêu ngoa, lại là trưởng bối của ngươi.
Ta như thế, lại thích ngươi, nhất định ngươi cho rằng ta rất phiền toái, rất không biết xấu hổ a.
Nhưng ta vẫn, rất muốn, rất muốn, có thể gặp lại ngươi lần nữa.
Ngươi giống khi còn bé, ôm ta đi đây đi đó. Ta cũng giống khi còn bé, dựa vào ngươi, quấn lấy ngươi, dính lấy ngươi. Chúng ta không cần thay đổi, vẫn giống như trước kia.
Ngươi nói xem, tốt biết bao.
Âm thanh xung quanh trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh như chìm vào biển sâu, không nghe được gì. Mí mắt của ta thật nặng, nặng đến không thể mở ra.
Ta sắp phải chết sao.
Đột nhiên có một âm thanh, đập bể vỏ ngoài yên lặng.
"Tránh ra!"
"Tiểu sư di! Ngươi ở đâu?"
Trong ký ức, âm thanh của thiếu niên kia, dường như sống lại trong lòng. Hắn sốt ruột gọi ta, như ta sẽ biến mất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
01 Tháng mười, 2018 14:27
Bóp ngực nhé =))
01 Tháng mười, 2018 13:46
main nhúng tay vào là loạn hết lên.
01 Tháng mười, 2018 05:26
=)) sờ đít sờ mông nhân có thấy gì không:nhũn nhũn...bóp mông vợ tương lai của lãnh đạo...tội này thơm
30 Tháng chín, 2018 12:14
thực ra thế cũng ổn rồi, nhiều truyện ngày chỉ có 2 chương. Nhưng kiểu đọc bị ngắt quãng cứ muốn thêm chương thôi=_=, dù sao có chương là vui rồi :))
30 Tháng chín, 2018 11:55
Mình làm 1 chương cũng gần tiếng, có khi hơn, đâu phải hôm nào cũng 6 chương được đâu. Bình thường nếu mình rảnh thì 6 chương còn hôm nào bận thì 4 5 chương thôi, còn phải đi học nữa mà =))
29 Tháng chín, 2018 22:59
hôm nay 4 chương thôi à ad
29 Tháng chín, 2018 20:45
=)) ngay trên lưng...đọc cười ỉa luôn
27 Tháng chín, 2018 20:13
truyện tranh bỏ nhiều chi tiết quá
26 Tháng chín, 2018 21:18
tks ad nhiều!!
26 Tháng chín, 2018 20:32
Mỗi ngày mình cố gắng ra khoảng 4 5 chương cho anh em, căn bản là quick trans rồi còn edit rồi đọc lại soát lỗi nên rất tốn thời gian.
26 Tháng chín, 2018 19:55
có lịch ra chương không ad ơi
26 Tháng chín, 2018 15:42
truyện tranh mới dịch được ít thôi, nội dung ngang ngang 13 chương này mà bị biến thể đi chút rồi
26 Tháng chín, 2018 15:33
có truyện tranh nữa à
26 Tháng chín, 2018 11:45
thấy đẹp hơn trong truyện tranh
26 Tháng chín, 2018 11:44
https://wapbaike.baidu.com/item/%E6%AD%A6%E6%9E%97%E4%B9%8B%E7%8E%8B%E7%9A%84%E9%80%80%E9%9A%90%E7%94%9F%E6%B4%BB?
chủ top vô đây lấy mấy ảnh nhân vật về cho mọi người nè
BÌNH LUẬN FACEBOOK