Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đánh không đánh.

Ta vừa mới chuyển thân kéo Yêm Hàm Ngư muốn đi, chỉ cảm thấy một luồng khí khô nóng dâng lên trong đám người, uy áp cực mạnh, như thiên lôi sắp tới.

Nhìn vào trong, hóa ra là Tạ lão gia tử bị vây thành con nhím đang đánh hăng hái, hắn tuổi già thể suy, không thể tránh né linh hoạt như thiếu niên, động tác tay chân cũng chậm. Nhưng vẫn còn một thân nội lực, hình thành một tầng cương khí cuồn cuộn cản đao kiếm ở ngoài, không cách nào chạm vào người hắn.

"Ha ha ha, đám ranh con, muốn ỷ vào nhiều người? Cho các ngươi biết gia gia lợi hại!" Tạ lão gia tử đột nhiên hô: "Đại chất tử, lão tam, còn không ra!"

Một tiếng rống này, đột nhiên nhị lão vẫn trốn ở địa phương khác gia nhập chiến đoàn. Từ chỗ cao bay vào đám người, như hổ vào bầy dê, một trái một phải tay áo bồng bềnh, đã hất đổ năm sáu người. Tuy nhân số đối phương nhiều, nhưng võ công Ô Y ngũ lão hơn xa.

"Tiểu bằng hữu, muốn đi đâu!"

Tạ lão gia tử được nhị lão trợ giúp, lập tức xung quanh không còn một mống, hăm hở nhảy lên bay đến bên cạnh ta. Hắn vận công một lượt, càng thấy tinh thần quắc thước, hai mắt trong sáng, mơ hồ có một tầng tử khí. Hắn nở nụ cười hòa ái, năm ngón tay xòe ra, phảng phất cốt cách hơn thép, nắm lấy bả vai ta.

Ta 'Hoàn toàn không thể chú ý tới động tác của hắn ', vừa 'Hoảng hốt' đã rơi vào ma trảo.

"Tiểu tử thật can đảm, dám phá ẩn thân của lão phu. Ngươi ăn gan hùm mật gấu!"

Cơ bắp trên bả vai ta căng lên, chắc là bị hắn dùng sức xiết chặt, ta khô khốc hô: "Đau! Đau! Xin lão gia tử tha tại hạ một lần."

Tạ lão gia tử thấy ta cầu xin tha thứ, hừ một tiếng, phản thủ nắm nắm chặt cổ áo, kéo ta đi.

"Hảo tiểu tử a. Lão phu trốn kỹ như vậy ngươi cũng có thể trông thấy, xưng tên ra."

Ta vội vàng khai báo thân phận Đại La sơn cùng Lục Phiến môn.

Tạ lão gia tử nghe xong cau mày: Đây không phải là tiểu tử nên bồi tiếp Hồng nhi dạo phố sao? Sao tiểu phiến bán sách lại nói hắn có hứng thú với chân dung Tây Môn lão tặc, hại chúng ta phí sức nửa ngày mới tìm được hắn. . . A nha! Hắn bồi Hồng nhi tìm tung tích Tán thần tôn, cũng không phải chú ý những chuyện này a? Lão phu theo sai người!

Sắc mặt Tạ lão gia tử hơi bớt giận, buông tay nói: "Không có việc gì thì đừng quay loạn, làm cho người ta hoài nghi. Ngươi là Đại La sơn đệ tử? Nhưng võ công yếu thế, quá không ra gì. Nhưng khinh công ngươi không tệ, hơn nữa nhãn lực cũng tốt, vậy mà có thể phát hiện ra chúng ta."

Ta cười ôn hòa: "Vãn bối thiên tư ngu dốt, lại không chuyên cần luyện công, không thể ngộ được đạo lý của võ học. Chỉ có khinh công không tệ lắm. Lại ở Lục Phiến môn một thời gian, cũng nhạy cảm gấp đôi với loại chuyện có người theo dõi."

Tạ lão gia tử gật gật đầu: "Người trẻ tuổi làm việc ở nha môn, cẩn thận một chút cũng không sai."

Ta vừa muốn đi đã bị ngăn lại, đang suy nghĩ biện pháp, Tạ lão gia lại nói: "Hôm nay ngươi bồi tiếp Hồng nhi đến a? Lão phu nghe hoàng thượng nói."

"Đúng vậy a đúng vậy a, ta với. . . Hồng nhi cô nương vừa tách ra một lúc, bây giờ đang muốn đi tìm nàng."

Bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân, tâm ta quay nhanh như điện: "Nhưng thấy hình như đám ác bá này muốn gây phiền toái cho mấy vị lão nhân gia, cũng không biết có phải yêu ma tiểu nhân trên giang hồ không quen nhìn nhân hiệp nghĩa cử của chư vị, bởi vậy đến đây khiêu khích hay không. Thế nên ta không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng kêu lên, để các vị có thể đề phòng."

Tạ lão gia tử không hoài nghi chút nào, hắn đương nhiên không cảm thấy những người này nhằm vào ta. Dù sao những danh môn đại phái bản địa bọn hắn có nhiều cừu gia, bị người trả thù cũng không kỳ quái.

"Hừ, vẽ vời thêm chuyện. Dù nhân số có nhiều gấp đôi, lão phu cũng có thể một tay giải quyết!"

"Oa! Lão gia tử thần công cái thế, hiếm thấy trên đời."

Dường như Tạ lão gia tử cảm thấy mười phần dễ chịu khi được Đại La sơn đệ tử ta vỗ mông ngựa, vuốt râu gật đầu thở dài trẻ nhỏ dễ dạy.

Chỉ thấy phía xa ngõ nhỏ, đột nhiên có thật nhiều thật nhiều bóng người đen như mực chạy tán loạn. Bằng vào thị lực của ta có thể trông thấy đó là đám gia hỏa không khác những tên Hưởng Mã bang này bao nhiêu, vậy mà có hơn tám trăm người. Rất nhiều người đeo một mảnh vải đen bên hông, che đao quang của yêu đao. Rộn rộn ràng ràng đi tới bên này.

Chỉ chốc lát sau Tạ lão gia tử cũng nhìn thấy. . .

"Ách. . . Lão gia tử, gấp đôi có lẽ có thể giải quyết, số người này không phải hơi. . ."

Mặt lão gia tử đỏ lên, dường như đang suy nghĩ có nên chịu trách nhiệm vì ngưu bức khoác lác hay không.

"Quên đi thôi, lão gia tử, nhiều người lắm, lần này chúng ta chạy trốn. . ."

"Hừ!" Tạ lão gia tử cả giận nói: "Lão phu hai tay giải quyết cho ngươi xem!"

"Thật?"

Tạ lão gia tử khinh thường trả lời vấn đề ngu xuẩn như vậy, đơn giản là giết vào như hổ điên, chỉ thấy lão nhân gia người càng già càng dẻo dai, một chưởng giải quyết một người. Đảm bảo đối phương nằm xuống là không thể đứng dậy. Phía bên kia tứ lão trông thấy nhân số gia tăng, cũng vội vàng chạy tới hộ giá.

Quả nhiên Tạ lão gia tử ở giữa đánh rất hăm hở, hét lớn một tiếng, như sấm dậy đất bằng, song chưởng đẩy ra ngoài, chưởng phong tạt vào mặt, râu tóc dựng đứng, dường như rót đầy lôi điện, tóc cũng bay lên.

Tạ lão gia tử cười nói: "Tiểu tử, thấy ngươi cũng là danh môn chính phái, lão phu dạy ngươi. Thiên hạ võ công phân loại, trong đó lấy tam quyền ngũ chưởng, tuyệt kiếm song đao vi tôn. Ngũ chưởng là chỉ năm môn chưởng pháp có một không hai thiên hạ!"

Song chưởng tách ra, ma sát với không trung, phảng phất có thể nhìn thấy một dòng điện tử sắc lướt qua.

"Không Chưởng của Đại La sơn ngươi huyền ảo tinh thâm, Cửu Thiên Đoạn Chưởng của Dương Châu Tống gia uy lực hùng vĩ, Kính Hoa Thủy Nguyệt của Vân Thiên cung kỳ dị khó lường, Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang cương mãnh đệ nhất thiên hạ. Lấy bá đạo chế nhân, chính là sáng tạo của hai nhà Vương Tạ ta -- Tử Cấm Phong Lôi!"

Song chưởng hợp lại, tiếng đập tay vang lên như bạo lôi, mặt đất chấn động, bởi vì không chịu nổi chưởng lực mãnh liệt mà trung tâm sụt xuống một khối lớn.

Tạ lão gia tử trầm giọng quát.

"Nhìn Lôi Động Thiên Tiêu của lão phu!"

Quát to một tiếng đánh tới đám người. . .

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

Thừa dịp hắn đang Lôi Động Thiên Tiêu, ta mang theo Yêm Hàm Ngư tháo chạy từ nóc nhà.

Tử Cấm Phong Lôi lợi hại, không cần hắn biểu hiện ra ta đã sớm biết. Năm đó ta đánh với bang chủ bọn hắn, đã thấy toàn diện bộ chưởng pháp này. Trước mắt, trọng yếu nhất là tìm công chúa về.

Từ trong miệng hắn ta đã hỏi được một nhà kho Ác Phỉ bang hay tụ tập, ta trườn đi như rắn.

Chỉ nghe mấy thanh âm huyên náo trong kho hàng.

Một thanh âm còn hơi non nớt nói.

"Nữ nhân này thật khó đối phó, nếu một đối một, ta còn không phải là đối thủ của nàng."

Sau đó một thanh âm, trong không đứng đắn có phóng khoáng, trong phóng khoáng có hèn mọn nói.

"Ân, mấu chốt là đánh ngã lại lên, đánh ngã thế nào cũng không nhận thua. Loại nữ nhân này phiền toái nhất. Ta với lão tứ đánh lâu như vậy vẫn không bắt được, vẫn là lão tam có tác dụng, một muộn côn đã giải quyết."

Một thanh âm ngốc trệ như tiên sinh dạy học nói: "Ai, ai bảo nàng ở bên người không nên ở bên, kiểu gì cũng phải chịu một gậy này. A Di Đà Phật vô lượng thiên tôn."

Ta nghe được kỳ quái, trực tiếp đi thẳng vào.

Chỉ thấy công chúa điện hạ hải đường xuân thụy, an tường ngủ trên mặt đất. Bên cạnh vây quanh ba. . . Người Thiên Trúc? !

Hán tử tinh tráng ở giữa nói: "Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, chúng ta đã làm đến nước này. Dứt khoát tìm cớ bán đi Tây Vực, đỡ bị truy tra."

Tiểu hỏa tử bên cạnh gãi đầu nói: "Nhưng chúng ta không biết bán thế nào a."

Người cao đeo kính mắt nói: "Ân. . . Ta trở về tra sách, hẳn có thể tìm được mấy tên buôn người."

"Phiền toái như vậy. . . Hay là không bán. Tìm con sông quẳng vào đi." Hán tử tinh tráng nhìn công chúa, tiếc nuối nói: "Ai, cũng là đại mỹ nhân a. Đáng tiếc. Nếu ngươi không ở bên đại đương gia chúng ta, cũng không đến mức như vậy. Đại đương gia chúng ta sớm đã có chủ, ngài cũng đừng nhớ. Vào sông Tần Hoài quên hắn đi." Ta nhìn những gia hỏa nói hươu nói vượn này, trong lòng dâng lên cảm xúc hết sức phức tạp.

Ta ngơ ngác nghe bọn hắn nói chuyện một hồi, khi thì cười hai tiếng, khi thì muốn mắng bọn hắn vài câu.

Cuối cùng mới lau nước mắt đã tràn ra.

Mấy tên này, ta đều biết.

Chỉ là. . . Nhị sư đệ, tam sư đệ, tứ sư đệ, rốt cuộc bọn hắn ở đây làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đỗ Tiến Hưng
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi Truyện này có hậu cung ko vậy ?
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi. Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
Quang Anh Luong
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
minh1912
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
Quang Anh Luong
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
Quang Anh Luong
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
Hoaqin
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung Ít nhất cũng 4 vợ
minh1912
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
minh1912
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
Quang Anh Luong
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
Hoaqin
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =)) Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi Chỉ hi vọng con tác không drop
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
Hoaqin
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
Quang Anh Luong
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK