“Nhưng ta nói a, Bạch tổng quản, cho dù ngươi thích tiết kiệm đến mức nào.” Ta nghiêm túc nắm tay Bạch Liên, da thịt gần sát, mặt nàng lập tức đỏ lên. Nhưng lần này không xuất hiện dị trạng trước đây, chỉ là bị ta nắm tay kéo tới bình thường. Ta giơ tay sen nhỏ như nhánh cây của nàng lên, tuy tay áo rộng rãi, vẫn rộng hơn thiết kế nguyên bản một khoảng lớn, có thể thấy độ nhỏ bé của cánh tay nàng.
“Ngươi đã gầy đến da bọc xương, tốt xấu cũng ăn chút thịt cho mình đi.”
Bạch Liên kéo cánh tay về, trợn trắng mắt nhìn ta: “Không cần ngươi lo. Ta ăn bao nhiêu, liên quan gì đến ngươi.”
“Không nỡ thôi.” Ta nhìn nàng chằm chằm, bắt chước ngữ khí vừa nãy của nàng: “Cảm thấy, rất đáng tiếc.”
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Liên lập tức đỏ như lửa: “Ngươi, ngươi, chẳng lẽ ngươi, có phải ngươi biết ta...... Rốt cuộc ngươi......”
Ta nghi hoặc nhìn nàng biểu diễn biến sắc một hồi, nhưng vẫn không biết nàng đang nói gì.
Lúc này, lại thấy một đám hùng hài tử chạy qua mặt, mở miệng hô: “Mau tới mau tới, vớt cá vàng!”
"Vớt, vớt cá vàng là gì! Dẫn ta đi!”
Bạch Liên như con thỏ trúng tên vào mông, chạy cực nhanh vào đám hùng hài tử, dường như đang tránh né tầm mắt của ta, con mắt không nhìn ta nữa.
Kỳ quái, ta hảo tâm cổ vũ nàng ăn nhiều đồ có dinh dưỡng, sao Bạch tổng quản lại phản ứng đại kinh tiểu quái.
Hơn nữa, kỳ quái nhất chính là......
Hình như, bây giờ Bạch tổng quản nói chuyện...... Không dùng ‘Ta’ hoặc là ‘Cha gia’ để tự xưng, vì sao lại thế?
Nghi vấn đầy đầu không cách nào giải đáp.
Chẳng qua quên đi, dù sao hôm nay cũng bồi Bạch tổng quản đi dạo hội chùa, ta thanh nhàn một chút đi. Ta chắp hai tay sau lưng, chậm rãi từ từ theo sau bọn hắn, đi vớt cá vàng.
******
“Không nỡ thôi.”
Minh Phi Chân chậm rãi nghiêng đầu, sau đó nhìn chăm chú vào gò má thanh tú hơi nóng lên trong gió lạnh của nàng. Giọng nói ôn nhu hữu lực, dễ dàng đánh xuyên tâm phòng, như một dòng suối nước nóng không thể phòng ngự, dường như bao vây người ta, muốn thẩm thấu vào đáy lòng.
“Ta cảm thấy, rất đáng tiếc.”
Bạch Liên nghe hai câu ấm áp này, không nhịn được run sợ một hồi.
Bình thường, vì loại lời này, nàng sẽ không phát sinh phản ứng như vậy, thậm chí nàng còn khịt mũi coi thường. Nhưng tình huống bây giờ, nàng tháo tâm phòng xuống, tháo khôi giáp xuống. Lúc nói từng lời trong lòng mình ra, lực sát thương của hai câu nhìn như quan tâm, kỳ thực là tán gái này, thật không nhỏ.
Kỳ thực, hôm nay Bạch Liên rất kỳ quái, cả người cũng kỳ quái.
Bình thường ăn rất ít, hôm nay uống cạn phân lượng canh có thể ăn với cơm ba ngày, sau đó còn ăn bánh nướng.
Xưa nay nàng không nói được năm câu với người, có thể nói ít thì tận lực nói ít. Nhưng bây giờ nàng như uống say, chủ động trò chuyện về quá khứ nàng không muốn nhắc đến nhất, trò chuyện về kinh lịch nàng từng làm dân chạy nạn. Đoạn kinh lịch này, nàng chưa từng nói ra miệng trước bất kỳ ai, cho dù với Hoàng phi nương nương, nàng cũng không chịu lấy ra đàm luận. Không phải bởi vì mất mặt, là bởi vì thống khổ.
Đó là thời gian thống khổ nhất trong cuộc đời nàng, cho dù nhớ lại một lần, cũng đủ làm nàng khó ngủ mấy ngày. Nhưng không biết vì sao, hôm nay nàng lại chủ động nói ra.
Xưa nay nàng không bày tỏ tâm sự với người. Hôm nay, những chuyện nói cho Minh Phi Chân, nàng đã để trong lòng rất nhiều năm. Trong đó có cổ quái của nàng, có nhược điểm của nàng, có quá khứ của nàng, có cảm lịch của nàng. Những chuyện to to nhỏ nhỏ này, có lẽ là quan trọng, có lẽ là không quan trọng, chẳng qua là tâm sự mà nữ nhi gia nên có mà thôi. Có lẽ không hề quan trọng, nhưng lòng người ắt không thể thiếu.
Bạch Liên chưa bao giờ cảm thấy mình nên nói với người. Hay chính nàng cũng không biết, thổ lộ, mới là đường tắt duy nhất để khai thông thống khổ. Nàng quá cô độc, cho nên nàng không biết, thì ra mình, cần tâm sự với người. Bất tri bất giác, nàng chậm rãi nói, lời trong lòng đã tích lũy nhiều như vậy. Nàng không biết phải nói với ai, có lẽ không ai quan tâm.
Nhưng nàng nói với Minh Phi Chân, từng chuyện từng chuyện một.
Nàng cũng không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy nói những lời này cho hắn là an toàn. Hắn tuyệt sẽ không chê cười nàng keo kiệt, nói nàng chuyện bé xé ra to, mà sẽ lẳng lặng nghe nàng nói tiếp. Như một đại ca ca đáng tin cậy, sau khi nàng nói mệt mỏi thì sờ đầu nàng một cái, cho mượn bả vai nở nang của mình, để nàng nghỉ ngơi một lúc.
Bây giờ hồi tưởng lại suy nghĩ này, vẫn làm hai gò má của thiếu nữ da mặt mỏng nóng bừng. Ai muốn hắn sờ đầu mình! Ai muốn ngủ trên vai hắn! Tối đa tối đa, hắn cũng chỉ là đại thúc, đại ca ca cái gì! ? Buồn nôn buồn nôn! ! Hừ hừ hừ!
Xưa nay Bạch Liên không cảm thấy mình là nữ nhân, đương nhiên cũng không cảm thấy mình là nam nhân. Nàng chỉ đặt mình ở vị trí thái giám, không cao cũng không thấp. Đây là một cơ chế phòng vệ, năm đó được nương nương mang từ phế tích về cung, nàng chỉ là một giới dân đen. Nương nương đại phát thiện tâm có thể khiến nàng được ba bữa cơm ấm no, đồng thời cũng có thể một câu khiến nàng trở về cuộc sống đầu đường. Thân phận công công này, là cảng tránh gió, là vỏ an toàn duy nhất nàng cảm thấy có thể yên thân gửi phận. Nàng chỉ cần ẩn thân trong cái vỏ an toàn này, là có thể không thừa nhận bất kỳ cái gì, không nhìn thẳng vào bất kỳ cái gì, cứ sống như vậy.
Nhưng mà, Minh Phi Chân nhiều lần lôi nàng từ vỏ an toàn kia ra, đồng thời dùng phương thức cường ngạnh khiến nàng không thể trở lại trong vỏ.
Mấy ngày này, nàng mặc nữ trang, bị người gọi là Hồ phu nhân, bị cưỡng bức gọi Minh Phi Chân là tướng công. Nàng cảm thấy phòng vệ của mình đang dần trở nên yếu ớt. Khi nàng đứng trước gương, nhìn gương trang điểm, nàng phải thuyết phục mình, người trước mắt, chỉ là một thái giám.
Hôm nay nàng lại bị Minh Phi Chân hôn một lần, cảm xúc xuất hiện nhiều nhất không phải chán ghét, mà là không biết làm sao.
Nàng không biết vì sao mình trầm mê trong nụ hôn đó, cảm giác hoàn toàn khác với chán ghét. Ngực nàng phập phồng, còn có, cảm xúc phát trướng như đánh trống trong đầu nói cho nàng, thời điểm đến.
Cho nên nàng dần dần không bài xích bị người gọi là cô nương, cho nên nàng dần dần bắt đầu nở nụ cười, cho nên nàng dần dần cảm thấy Minh Phi Chân, không đáng ghét như vậy.
Rốt cuộc nàng dần dần không thể dùng ‘Ta’ để xưng hô mình, nàng bắt đầu biết được rất nhiều thứ lúc trước không biết.
Tỷ như nàng thích cái gì; tỷ như nàng quan tâm cái gì; tỷ như thật ra nàng biết cười; tỷ như thật ra, nàng, là nữ hài tử.
Trước khi nàng nói tâm sự của bản thân cho hắn, cảm tình này còn không mãnh liệt như vậy.
Nhưng khi nàng nói toàn bộ lời trong lòng mình ra, dường như mình trần như nhộng xuất hiện trước mặt hắn, rất không chịu nổi lời quan tâm (tán gái) của hắn.
Trái tim Bạch Liên, đập nhanh chưa từng có. Nhưng lại là nhịp tim khiến nàng vui vẻ, như có một tổ nai con không ngừng nhảy loạn trong ngực.
Lại nhìn Minh Phi Chân, nàng lại muốn khinh thường hừ lạnh —— sao hắn vẫn ngốc nghếch!
Nàng nhanh chóng né khỏi hắn, mới có thể bình phục nhịp tim đập nhanh.
Nàng ghét chết thái độ ung dung không vội của hắn.
Vì sao mình khẩn trương như vậy, hắn lại ra vẻ bình yên? Vì sao mình lo lắng bất ổn, hắn vẫn có thể cười ngây ngô, dường như trời sập xuống cũng có thể đắp chăn?
Chẳng phải thế này giống...... Mình, thích hắn sao?
(hết)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi
Truyện này có hậu cung ko vậy ?
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi.
Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung
Ít nhất cũng 4 vợ
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =))
Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi
Chỉ hi vọng con tác không drop
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK