"Bạch tổng quản, ta thắng."
Ta khiêu khích liếc Bạch Liên.
Mới vừa rồi Bạch tổng quản còn nhiệt liệt thảo luận võ học với ta, lúc này nhẹ nhàng hừ một tiếng. Đôi mắt nàng như cắt đoạn đẹp nhất của sơn thủy ngày thu xuống, nhìn thế nào cũng thấy quyến rũ. Cho dù bây giờ chủ nhân của bọn chúng đang hết sức tức giận, cũng vẫn chan chứa hương vị dịu dàng êm dịu.
Bạch Liên quay đầu đi, trông như một mỹ nhân băng sơn xinh đẹp, chỉ có thanh âm lại rầu rĩ: "Thắng thì thắng, cần gì phải đắc ý như vậy? Uổng cho ngươi là nam." Nhưng Bạch công công lại khoanh tay, đưa lưng về phía ta, chỉ kém phồng má giậm chân, nói cho toàn thế giới biết nàng đang làm tiểu tính tình.
Vừa rồi lúc nàng hưng phấn thảo luận từng chiêu từng chiêu võ học với ta, là thời điểm nàng vui vẻ nhất mà ta từng thấy,vì thế nụ cười kia không còn làm cho ta cảm thấy hơi luyến tiếc.
Ta hỏi một câu.
"Vậy muốn cược thêm lần nữa không?"
"Cược thêm lần nữa?" Trong giọng nói không nén nổi hoan hỉ, ta phảng phất có thể nhìn thấy hai cái tai mèo mọc ra trên đầu nhỏ của Bạch Liên. Bạch Liên quay đầu lại nhìn ta, ngón tay như cọng hành xuân chỉ lồng ngực của ta, "Ngươi không nói láo? Ngươi không vô lại?"
"Chuyên nghiệp đánh cược, già trẻ không gạt." Ta bất đắc dĩ cười khổ nói: "Chỉ cần ngươi cao hứng là được."
Lúc này sau lưng truyền đến thanh âm của trọng tài trên lôi đài bên cạnh: "Kỳ Lân vệ Doãn Nhất Huyền đối đầu - - Lục Phiến môn Tô Hiểu!" Lời còn chưa dứt, nhất thời vang lên một trận ồn ào. Mấy ngày nay Tô Hiểu đã là thần tượng đỉnh cấp trong lòng những hoàng cung nữ quyến này.
Ta nhìn lôi đài bên kia, ngơ ngác nói: "Tô Hiểu sắp lên sàn."
"Vậy thì cược hắn!" Trong mắt Bạch Liên hiện lên ý cười giảo hoạt, "Tô Hiểu này là bạn tốt của ngươi phải không. Ngày đó ngươi vừa nghe nói hắn xảy ra chuyện liền chạy như mất mạng. Ta cược Doãn Nhất Huyền thắng, ngươi sẽ không cược hảo huynh đệ của mình thua chứ?"
Này! Khẳng định là ngươi cố ý a! Mấy ngày nay ngươi giám sát ở chỗ này, chắc chắn đã từng thấy thân thủ của Tô Hiểu nên mới quyết như thế!
"Cứ quyết định như thế! Đi đi đi!" Bạch Liên vội vàng kéo ta chạy tới lôi đài bên kia. Trên đường đi cung nữ thái giám chủ động nhường đường, giống như gặp quỷ.
Uy uy! Ai là Lục Phiến Ôn Thần a! Bọn gia hỏa các ngươi đừng nghe gió thành mưa được không!
Nhưng dần dần ta phát giác bọn hắn không phải đang nhìn ta, mà là nhìn Bạch tổng quản đang kéo tay ta. Hình như vị Bạch tổng quản này xưa nay người sống chớ gần, gặp ai cũng lãnh lãnh đạm đạm, trong tin tức ta nghe được, mười người thì cả mười đều nói nàng bất cận nhân tình. Nhưng bây giờ nàng lại kéo tay ta, giống như thân mật đi về phía xa. Khó trách hù chạy một đám người. . .
Chẳng qua ta lại cảm thấy có chút cao hứng.
Bạch tổng quản không còn giận ta. Cũng không muốn đưa ta vào phòng đao. Chứng cứ chính là người tinh tế như nàng thế mà hoàn toàn không nói tới chuyện tiền đặt cược. Từ phản ứng của người ngoài, tất cả đều sợ nàng, nịnh bợ nàng, ta nghĩ bình thường chắc nàng cũng không có bằng hữu gì. Có thể có người tán gẫu chuyện nàng thấy hứng thú, cho dù là võ công, cho dù chỉ có nàng nói, ta nghe, cũng đã đủ làm nàng nhoẻn miệng cười. Nếu thế, ta cũng chỉ đành bồi nàng.
Ai bảo ta chủ động hôn người ta đây. Nam nhân a, thật sự là số khổ.
Trên một lôi đài khác, song phương đã chuẩn bị ổn thoả.
Ngự Tiền Luận Võ không cho phép sử dụng binh khí thật, Tô Hiểu cầm trong tay một thanh kiếm gỗ, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, sắc mặt đỏ lên như tiểu hài tử lần đầu nhìn thấy người sống.
Tô Hiểu làm sao vậy?
Ta vừa nhìn Doãn Nhất Huyền đối diện đã bày ra tư thế, bỗng nhiên hiểu ra.
Ta nhớ sau khi bắt được Doãn Nhất Huyền, Tô Hiểu hình như mắng hắn gì đó: Một ngày còn Tô Hiểu ta, ngươi đừng nghĩ nhìn thấy ánh mặt trời!
Thế nhưng không nghĩ tới lời này mới nói được hai ngày, người ta chẳng những đi ra ngoài, còn lên đánh lôi đài ở hoàng thành, nhân sinh tạo hóa thật khiến người ta vội vàng không kịp chuẩn bị a. Cũng khó trách Tô Hiểu đỏ mặt, đại khái là nhớ tới lời thoại của mình liền cảm thấy xấu hổ đi.
Bạch Liên rất hứng thú nhìn hai người: "Doãn Nhất Huyền là Thiết Tuyến Quyền cao thủ, Tô Hiểu này am hiểu cái gì?"
Ta nhìn dáng vẻ quẫn bách của Tô Hiểu, có chút ngẩn ngơ nói.
"Đao pháp."
"Đao pháp?" Bạch Liên lại liếc nhìn Tô Hiểu, kinh ngạc nói: "Nhưng hắn cầm kiếm a."
Ta không nghe thấy câu này, cũng không trả lời.
Kiến thức võ công của Bạch Liên cực kỳ rộng lớn, không nhịn được lắc đầu cười nói: "Thiết Tuyến Quyền là hảo thủ khắc chế binh khí. Bọn hắn lấy nhục thân chiến đấu với binh khí của địch nhân, nếu không nghiên cứu cẩn thận cách khắc chế các loại binh khí, chẳng phải là dùng mạng để chơi sao? Nếu như không có tương đối tạo nghệ trên binh khí, gặp phải Thiết Tuyến Quyền sẽ không thi triển được. Lại nói đến binh khí, ngày hôm nay binh khí có mũi nhọn đều không được sử dụng, thế nhưng thiết hoàn của Doãn Nhất Huyền lại có thể. Tô Hiểu nhà ngươi muốn dùng kiếm gỗ đánh thắng thiết hoàn a? Uy, ngươi cho rằng. . ."
Ta nhìn sắc mặt đỏ như sắp bốc cháy của Tô Hiểu, cảm thấy vô cùng thú vị nở nụ cười. Ta hướng lên đài hô một câu: "Hiểu! Cố lên! Cứ việc đánh, ngươi nhất định sẽ thắng!" Nghe thấy câu này Doãn Nhất Huyền cũng quay sang nhìn ta, rõ ràng hiểu được. Ta cũng cười với hắn một tiếng, hắn nuốt ngụm nước bọt, không ngừng gật đầu.
Hừ, tiểu tử này coi như thức thời. Hôm qua lúc đánh hắn, ta bảo hắn không được trả thù Tô Hiểu, không nghĩ tới lúc này có tác dụng.
Hình như vừa rồi Bạch Liên nói gì đó, ta quay đầu lại hỏi: "Bạch tổng quản vừa mới nói cái gì?"
Bạch Liên muốn nói lại thôi, nụ cười dường như hơi cứng lại, có chút mất tự nhiên nói: "Ta vừa mới nói. . . Tóm lại võ công hai người bọn họ vốn là có chênh lệch, binh khí cũng không chiếm tiện nghi, lần này đánh cược ta thắng chắc. Ngươi chuẩn bị bại bởi. . ."
Lúc này Tô Hiểu cũng bởi vì tiếng la trong đám người mà phát hiện ra ta, vui vẻ phất phất tay với ta. Nụ cười xán lạn loá mắt như dương quang bắn xuống từ trên đỉnh hoàng thành, thật sự là tiểu thiên sứ a ~
Ta cũng phất phất tay với Tô Hiểu, ra hiệu ta cùng Đường Dịch đánh thắng. Dường như Tô Hiểu lý giải mê chi thủ ngữ của ta, vậy mà vui vẻ nhún nhảy một cái y như con thỏ nhỏ. Cuối cùng nháy mắt với ta, làm một thủ thế còn đẹp hơn thiếu nữ, dường như muốn nói: Ta nhất định sẽ thắng nha!
Cảm giác được chữa trị a ~
Vừa rồi hình như Bạch tổng quản lại nói, ta hỏi: "Ân? Vừa rồi Bạch tổng quản nói gì?"
". . . Ta nói, sao hắn lại cầm kiếm?"
Ta trả lời một câu: "A, gần đây hắn học được kiếm thuật."
". . . Úc."
Bạch Liên liền không nói thêm gì nữa. Hai mắt chỉ nhìn chằm chằm lôi đài. Thần sắc vui vẻ lúc nãy không cánh mà bay, hình như bỗng chốc trở lại trạng thái người sống chớ gần.
Doãn Nhất Huyền cùng Tô Hiểu bắt đầu luận võ, mặc dù Doãn Nhất Huyền không dám lỗ mãng, nhưng cũng không thể một mực né tránh, vẫn là lấy Thiết Tuyến Quyền phòng ngự thế công của Tô Hiểu."
"Bắt đầu!" Ta cũng tiếp tục nói chuyện phiếm với Bạch Liên: "Chiêu Thiết Tuyến Quyền này của Doãn Nhất Huyền là lộ số gì, Bạch tổng quản biết không?"
". . ."
Đôi mắt đẹp của Bạch Liên rủ xuống, chỉ nhìn lôi đài, không để ý đến ta chút nào.
Ta có chút lúng túng nói: "Vậy. . . Bạch tổng quản, ngươi thấy Tô Hiểu dùng kiếm, cái này hình như là Lục Phiến môn kiếm pháp phải không?"
"Ân."
" Một, một kiếm này chẳng lẽ là Thu Diệp Kim Phong! Không nghĩ tới học nhanh như vậy nha."
"Ân."
"Ai nha nha, Doãn Nhất Huyền chỉ biết lẩn tránh, quá kém. Thật sự làm mất mặt Kỳ Lân vệ a."
"A! Ngươi xem một kiếm này, thật sự là nguy hiểm, suýt nữa thì đâm trúng."
"Bạch tổng quản, một quyền này tên là gì?"
Thấy ta nói mãi không ngừng, rốt cuộc Bạch Liên đáp lại một câu.
"Ngươi ồn ào cái rắm, tự xem đi!"
Bạch Liên gần như hét to lên, trong giọng nói nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng lại tiết lộ cảm xúc của nàng.
Nàng nói ra khỏi miệng mới hơi hối hận, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, cắn đôi môi mềm mại như cánh hoa, phảng phất nuốt vào một ngụm trà đắng, nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại: "Ngậm miệng!"
". . . Vâng."
Ta tranh thủ thời gian quay đầu lại nhìn lôi đài.
Thế nào đột nhiên?
Mới vừa rồi còn hảo hảo, bỗng chốc mây đen dày đặc.
Bạch Liên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dáng vẻ nghiêm chỉnh không thể xâm phạm, lại giống như một pho tượng băng. Phong thái tuyệt mỹ nhưng lại băng hàn thấu xương. Cự tuyệt giao lưu với ngoại nhân.
Rốt cuộc vì sao lại như vậy. . .
Ta thầm hạ quyết định, ta nhất định phải viết cho Hắc Bạch Giám, hỏi thăm chính xác tư thế giao lưu với công công, a không, phương thức!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi
Truyện này có hậu cung ko vậy ?
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi.
Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung
Ít nhất cũng 4 vợ
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =))
Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi
Chỉ hi vọng con tác không drop
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK