“Mời chủ thượng nghiệm thu.”
“À ừ!”
“...... Đây là......”
“Minh Phi Chân, ngươi trâu quá!”
Chỉ thấy một đám hán tử lôi thôi vừa nãy còn chịu đói chờ chết trên đất hoang ngoại ô, kinh hãi trợn mắt há mồm với một tửu lâu sáu tầng cao vút, đèn đuốc sáng trưng, hoa mỹ tinh công...... Ta thật sự không muốn nhìn cảnh tượng này......
Hiệu suất làm việc của nhân viên Hắc Bạch giám là cao nhất trong các tổ chức ta từng thấy.
Như thủ hộ giả bảo khố nói, Minh Ngọc lâu đã bị khu trục hết. Hình như tửu lâu này ở bản địa từ xưa, hẳn không phải vật nghiệp danh nghĩa của Hắc Bạch giám. Nhưng bọn hắn lại có biện pháp tìm được chủ cửa hàng rồi giao nhận xong xuôi trong vòng nửa canh giờ, còn dùng thời gian dư lại để đuổi toàn bộ người đi. Không thể không cảm thán, không hổ là tạp chí ta thích nhất! ! Ta quả nhiên không nhìn lầm các ngươi! Về phần các khách nhân đang ăn mừng giao thừa trong Minh Ngọc lâu, đều bị các công nhân viên của Hắc Bạch giám lấy lý do ‘Bản tửu lâu đã bị một vị khách quý thần bí tài đại khí thô, mắt chó nhìn người thu mua’ —— nửa đường cưỡng chế đuổi đi. Bây giờ bọn hắn còn chưa đi hết, phần lớn đều chen tại cửa nhe răng trợn mắt, nổi giận đùng đùng, thế muốn nhìn phú hào thần bí mắt chó coi thường người khác trong truyền thuyết.
Nhưng một nhóm hơn ba mươi người chạy vào, lại không ai nhận ra.
Đường Dịch thầm nói: “Lại gian lận......”
Diệp Lạc cô nương liên tục kêu sợ hãi: “Minh đại ca, ngươi làm thế nào vậy! Tửu lâu này còn hơn chỗ ở nhất phẩm của kinh thành a!”
Thiết Hàn Y liên tục nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc và bội phục, vậy mà trong đó còn có thâm tình: “Minh huynh, ta biết mà, ngươi tuyệt không phải một nam tử bình thường.”
Này! Có lời từ từ nói a!
Ngươi có biết không, một người đầy cơ bắp, mặt đầy chính khí như ngươi nói loại lời này hơi bị buồn nôn a! Không đúng, là phi thường buồn nôn a! !
Ta đã thường xuyên bị hoài nghi cấu kết với Tô Hiểu và Đường Dịch, đừng tăng độ khó cho ta a!
Độc Cô luôn luôn thong dong cũng không khỏi biến sắc: “Hơn nữa vừa nãy còn kinh doanh...... Không ngờ ngươi có thể mua lại nửa đường. Huynh đệ muốn thỉnh giáo, rốt cuộc ngươi thi triển ảo thuật gì?”
Ta cười thần bí: “Đích thực có chút thành tựu. Nhưng liên quan đến kỹ xảo của bản thân tiểu đệ, còn xin không hỏi nhiều.” Lời này lập lờ nước đôi, cũng không tính là nói dối. Hoàng thượng có nghe thấy cũng chỉ cho rằng, ta đang nói đến mưu mẹo bí truyền của Đại La sơn, sẽ không hoài nghi gì cả.
“Thì ra liên quan đến gia môn.”
Long Tại Thiên cũng hết sức kinh ngạc, nghiêm túc gật đầu nói: “Cha ngươi quả nhiên là Chung Hoa Lưu mở liền 18 viện bên bờ Trường Giang.”
Cha ngươi mới là Chung Hoa Lưu a!
Đó là ta bịa ra a! ! Ta nào biết cha Chung Ngưng có tên như vậy, còn mở kỹ viện a!
Sau khi nghe xong, Diệp Lạc và Độc Cô đột nhiên hơi đăm chiêu, rỉ tai thì thầm, ta lại nghe rõ rõ ràng ràng hai gia hỏa này đang nói ‘Thì ra là bạc có từ bán kỹ viện’, ‘Nói không chừng vốn là kỹ viện nhà hắn, bây giờ đổi cách dùng mà thôi’......
Đừng nói bậy a! Đây là tửu lâu chính quy được không!
Long Tại Thiên! Chắc chắn vì Kỳ Lân vệ ngươi không hợp với Lục Phiến môn chúng ta, nên ngươi muốn thừa cơ phá đám ta đúng không! !
Tốt, ngươi muốn phá đám, ta phải tăng thể diện!
Ta mỉm cười khoát khoát tay: “Nào, một chút mánh khoé, chọc cười phương gia.”
...... Sau đó lấy một xấp ngân phiếu từ trong ngực ra, tận lực lung lay, nhét vào tay hoàng thượng ‘Thấp giọng’ nói: “Đây là ba mươi vạn lượng ngân phiếu, mời chủ tử chuẩn bị sử dụng.”
Dọa cho đám nhà quê này lập tức xanh mặt.
Đường Dịch thầm nói: “Lại giở trò lừa bịp......”
Diệp Lạc và Độc Cô thì kinh ngạc không nói nên lời.
Quay đầu đi, đưa lưng về phía ta nói.
Độc Cô: “Kỹ viện nhà hắn thật đáng giá!”
Diệp Lạc: “Kiếm loại tiền bất lương này, sớm muộn có báo ứng!”
Hai người các ngươi xong chưa! ! Vì sao cứ cho rằng tiền của ta là lấy từ kỹ viện ra a! !
Thiết Hàn Y mỉm cười như cũ: “Minh huynh, phú quý......”
Long Tại Thiên nói tiếp: “18 viện!”
18 viện cái rắm! Xéo đi a!
Ta mới phát hiện mình phí hết tâm tư, mượn dùng thuật dịch dung của Võng Lượng còn có Ảnh Vương Tuyến của bản thân, giải trừ mối nghi ngờ mình là Dạ La bảo chủ, không có ích cho tình cảnh của mình mấy.
Hoàng thượng không nghi ngờ ta là Dạ La bảo chủ, kết quả phát hiện ta là đệ tử thủ tịch của Đại La sơn.
Bây giờ đám người kia không nghi ngờ ta là Dạ La bảo chủ, trái lại tin tưởng ta là con riêng của Chung Hoa Lưu a! !
Chỉ có thiên tử triều ta, nhất đại quân vương, Nguyên Thánh đế quân, khí lượng rộng lớn biết bao, diện mạo bất phàm biết bao. Hắn lập tức nhíu mày cười gian cho tiền vào túi, làm vẻ mặt tiêu hồn với ta, thấp giọng nói: “Ta đã biết ngươi có biện pháp! Ta rất tin tưởng ngươi. Xưa nay chưa từng lo lắng, ha ha ha ha ha.”
......
Mẹ trứng! Dù sao ngươi cũng nên hoảng hốt a!
Rốt cuộc ngươi coi ta là nhân vật ngưu bức hống hống đến mức nào! Đây chính là nguyên một gian tửu lâu và ba mươi vạn lượng a! ! Ngươi cho rằng ta lấy được khoản tiền này rất dễ dàng sao! !
Ta thoát lực nâng trán, cũng dứt khoát không giải thích, dẫn đám thiểu năng này vào trong tửu lâu.
Ta chưa quen thuộc Minh Ngọc lâu, cũng lười giải thích, đuổi mấy võ sĩ đi vận chuyển hành lý, quét dọn vệ sinh. Sau đó dẫn đám hoàng thượng lên lầu bốn, trong sương phòng lớn nhất chuyên dụng để chiêu đãi khách quý.
Nếu nói, ta muốn ba mươi vạn lượng này cũng không dễ dàng.
Bởi vì ba mươi vạn lượng này không đến từ dự trữ của ta.
Mà là sử dụng hạn mức thanh danh của ta ở Hắc Bạch giám, dự chi trước.
Bảo khố giang hồ của Hắc Bạch giám cung cấp đủ loại dịch vụ. Dịch vụ dự chi này cũng là một trong số đó.
Người có xếp hạng càng cao trên Thiên Hạ chí của Hắc Bạch giám, hạn mức thanh danh trong bảo khố giang hồ càng lớn, theo đó kim ngạch ngân mã có thể rút ra cũng càng lớn.
Ngân lượng ta có thể rút ra không ít, tuy ta không rõ ràng xếp hạng, đại khái cũng rất cao.
Tài khoản ‘Minh Phi Chân’ của ta mở cùng Phích Lịch Di Mụ Lôi Thiên Bá vào lúc chín tuổi. Bắt đầu từ khi đó, hạn mức thanh danh mà ‘Minh Phi Chân’ lập được đều tính trong đấy.
Chẳng qua ta không thể tuỳ tiện sử dụng tài khoản này.
Bởi vì hạn mức của Hắc Bạch giám, rút ra là phải trả! Chẳng những phải trả, còn tính lợi tức!
Trước kia bởi vì tham ăn, ta mượn dùng hơn một trăm vạn lượng, thả bụng nửa tháng đã ăn sạch. Nhưng sau đó, chính là thời gian đòi nợ vô cùng vô tận...... Ta giúp Hắc Bạch giám hai đại ân mới trả hết nợ nần. Từ đó về sau bất kể nát thế nào, có thể không mượn là ta không mượn, tránh bị đám cho vay nặng lãi thấy tiền sáng mắt này chú ý.
Hôm nay lại là chuyện khác, nếu không đứng thẳng gót chân ở trấn Tàm Hồ, muốn tìm được tung tích của lão đại như mò kim đáy biển, muốn trà trộn vào Lạc Kiếm sơn trang cũng không thể. Thật sự bất đắc dĩ.
Nhưng đám hỗn đản kia không hề biết cảm ơn a! Có biết bởi vì các ngươi ta cõng món nợ mấy chục vạn lượng không! !
Mấy võ sĩ có địa vị hơi cao —— chúng ta ngồi trong sương phòng lớn nhất với hoàng thượng, hoàng thượng chủ trì đại cục, muốn bàn bạc hành động.
Ta tức giận ôm quyền chắp tay: “Thuộc hạ hơi mệt mỏi, xin đi trước.” Sau đó cũng mặc kệ bọn hắn có đáp ứng hay không, đứng lên rời đi.
Hừ, không có ta, xem các ngươi có thể thương lượng ra cái gì.
Hình như hoàng thượng nhìn ra ta có oán khí, tưởng rằng đám người Long Tại Thiên nói xấu ta, trêu chọc quân sư túc trí đa mưu ta. Hắn trừng Long Tại Thiên, thấp giọng nói: “Ngươi nghĩ cách giải quyết!”
Long Tại Thiên không có cách nào, xin Diệp Lạc bên cạnh giúp đỡ, Diệp Lạc quay đầu nhìn Độc Cô, Độc Cô lại nhìn Đường Dịch.
Đường Dịch buông tay, vỗ vỗ bả vai Tô Hiểu.
...... Các ngươi tìm ai cũng vô dụng!
Tô Hiểu thở dài một hơi, hai tay vòng miệng, lên tiếng nói: “Chúng ta có thể bắt đầu làm cơm tất niên.”
Ta đột nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, trong mắt phát ra tinh quang doạ người.
“Vừa nói cái gì?”
Cơm! ?
Tất! ?
Niên! ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK