Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Tư Đỉnh nóng lòng vì phụ thân thụ thương, lại lo lắng bên mình sắp không địch lại, hô: “Lạc gia ta đã bị người lấn tới cửa! Sao các ngươi vẫn đứng nhìn!”

Lời này nói với phân gia và người Lạc gia còn lại, vừa rồi bọn hắn đứng một bên không giúp, đều bởi vì song phương là nhân vật quyền cao chức trọng của Lạc gia. Bây giờ là ngoại nhân xâm chiếm Quy Tàng đảo, tính chất không giống. Lập tức có người hét lớn một tiếng, phi thân khỏi ghế, quần công Ngọc Phi Diên.

Ngọc Phi Diên không cảm thấy kinh hoảng, chỉ yên lặng nhíu mày, dường như đang suy nghĩ ứng đối ra sao.

Ngoài cửa lại có nữ tử quát.

“Ai dám động thủ với đại sư tỷ của ta! !”

Tiếp theo hai nữ tử nhảy vào, khiến người sáng mắt.

Một người yểu điệu cao ráo, mặc váy lục, mặt mày lãnh đạm, cầm một cây chày kim cương lớn trong tay. Người còn lại áo tăng mũ tăng, dung mạo thanh tú, rõ ràng là người xuất gia, nhưng lông mày tràn đầy hỏa khí, cũng là một quái nhân. Không ngờ Lãnh Nguyệt Thanh Loan và Lôi Vũ Hỏa Phượng tới.

Sau lưng hai người lại có bảy tám nữ đệ tử nhảy vào. Tuổi tác các nàng khác nhau, nhưng đều mi thanh mục tú, ánh mắt sáng ngời, có khí chất được mưa to cọ rửa, gió núi tẩy luyện.

Không cần hai vị đích truyền xuất thủ, tám nữ đệ tử hoặc cầm kiếm hoặc nâng côn, xông vào đánh với môn nhân Lạc gia. Mỗi người xuất thủ trầm ổn hữu lực, thân pháp mau lẹ linh hoạt, vậy mà đều có phong phạm cao thủ. Tám người này đối đầu môn nhân Lạc gia mà như bổ dưa thái rau, hầu như không ai là một hiệp chi địch.

Thậm chí nhân vật thượng tầng của phân gia, cũng chỉ có thể đánh hòa với một người trong các nàng. Nếu để cô nương thứ hai lao lên, nhất định không chèo chống nổi hai chiêu ba thức.

Ngay cả Lạc Tư Mệnh cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn cũng đã gặp những nữ đệ tử này. Nhưng lúc ấy Ngọc Phi Diên và Luyện Thanh Loan đều không giới thiệu thêm, có vẻ là đệ tử không trọng yếu trong môn, ai biết võ nghệ đều cao cường. Chẳng lẽ Ngô Đồng Kim Vũ hiên điều toàn bộ tinh nhuệ ra, chỉ vì Luyện Thần Chú hội?

Nhưng hắn không biết, khoảng hai mươi đệ tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên tới Hồ Châu lần này, đều do chưởng môn thay mặt tiện tay lựa chọn. Trong đó không có thâm ý, lý do lựa chọn chỉ là ‘Lần trước không làm nhiệm vụ’ mà thôi.

Có tin đồn Ngô Đồng Kim Vũ hiên thế hệ này là mạnh nhất lịch đại. Môn hạ đệ tử đều tinh thục võ nghệ, chiến ý như hồng. Huyết khí xông tới, có thể dọa cho ác nhân bài tiết không kiềm chế mà trốn. Nhưng đệ tử đích truyền của thế hệ này vẫn chỉ có ba người, đệ tử ngoại môn không được Tử Ngô Đồng đích thân truyền thụ võ công, thấy rõ không phải đệ tử có thiên tư đặc biệt ưu việt. Người trong giang hồ đều khen lớn, Tử Ngô Đồng chưởng môn không hổ là một đời tông sư, chỉ lâm thời chỉ điểm cũng có hiệu quả như thế. Bởi vậy càng tôn sùng nàng.

Ngoại nhân không biết, đệ tử thế hệ này có võ công cao cường, không phải vì Tử Ngô Đồng chưởng môn giỏi truyền thụ võ học, mà bởi vì các nàng có một đại sư tỷ yêu cầu cực cao với luyện công, giám sát rất nghiêm khắc.

Yêu cầu của Ngọc Phi Diên với nhiệm vụ luyện công, gần như không thể dùng giám sát để hình dung, mà phải dùng như ác quỷ lấy mạng.

Kỳ thực Ngọc Phi Diên không lạnh lùng, cũng không hà khắc, chỉ quen nghe theo giáo dục của sư tôn. Sư phụ nói cái gì là nàng làm cái đó, không một lỗi sai. Đã mười năm kể từ ngày nàng làm giáo ngự võ công của Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Trong mười năm này, võ công của môn hạ đệ tử nâng cao như ‘Bay vọt’. Chính vì đặc chất này của nàng.

Sư phụ thường xuyên ra ngoài, nhiều khi còn phải bế quan suy nghĩ áo nghĩa võ học. Thời điểm đó, nàng sẽ giao đại cương giáo dục đệ tử ngoại môn cho Ngọc Phi Diên hoàn thành.

Tỷ như phải tiêu diệt toàn bộ sơn trại tặc quật nào đó, Ngọc Phi Diên dẫn người đi trước, nhưng mặc kệ môn hạ đệ tử đánh nhau, tóm lại là tuyệt không xuất thủ. Nhiều lần các sư muội bị ác đồ đánh lui, đại bại thua thiệt, nàng đều không báo thù. Chỉ ở bên khuyên bảo nên xuất kiếm ở đâu, nên lui lại ở đâu, nên dùng chưởng ở đâu. Đến khi các sư muội tự động hoàn thành nhiệm vụ mới thôi.

Sự nghiêm khắc của nàng với thời gian, mới khiến người tuyệt vọng nhất. Bởi vì Tử chưởng môn từng nhắc một câu ‘Tác tức hữu thời là tốt nhất’. Từ đó, môn hạ đệ tử của Ngô Đồng Kim Vũ hiên phải tập hợp ở luyện võ tràng luyện công từ lúc mặt trời mọc, luyện hết nội công thì tập kiếm thuật, ngoài ra còn có phương pháp tu hành các loại binh khí khác. Đến khi mặt trời hạ xuống, mới là thời gian đọc sách niệm kinh.

Đệ tử của Ngô Đồng Kim Vũ hiên phải ăn cơm trước khi sương mai xuất hiện, mỗi ngày chỉ có hai bữa sáng trưa, mặt trời lặn thì không thể nhắc đến chuyện ăn. Ngay cả ngủ cũng có yêu cầu nghiêm khắc, cần chìm vào giấc ngủ đúng hạn, mỗi ngày cần ngủ đủ bốn canh giờ. Nếu không làm được thì dậy vung kiếm nghìn lần, múa quyền trăm bộ. Lúc đầu còn có người coi như chuyện cười, đến khi đại sư tỷ thức mấy ngày, bắt mấy tiểu sư muội hay nói thầm bên giường ra giáo huấn vài đêm, các tỷ muội mới biết vị đại sư tỷ này còn kinh khủng hơn sư tôn.

Ngày qua ngày năm qua năm, hoàn thành cẩn thận thời gian biểu buồn tẻ vô vị này, tình hình sớm đã vượt xa yêu cầu năm đó của Tử chưởng môn. Nhưng Ngọc Phi Diên vẫn tận lực chấp hành.

Nhưng biện pháp luyện công buồn tẻ vô vị này, vốn là pháp môn vô thượng để luyện thành Kim Cương Thần Lực. Bởi vậy võ công của đệ tử ngoại môn thế hệ này rất mạnh, làm ngoại nhân bất ngờ. Mà Luyện Thanh Loan mới mười mấy tuổi đã có thể luyện thành Kim Cương Thần Lực, không phải vì thiên phú của nàng cực cao, mà vì đại sư tỷ quản giáo nghiêm khắc.

Nhưng cũng bởi vậy, ngoại trừ Tử Ngô Đồng ra, nhân vọng của Ngọc Phi Diên cao nhất trong Ngô Đồng Kim Vũ hiên.

“Lui lại!”

Luyện Thanh Loan vung chày kim cương, một luồng khí lưu mạnh mẽ tuôn ra, quét cho mọi người ngã trái ngã phải, không ai dám cận thân.

“Ngô Đồng Kim Vũ hiên ở đây! Ai dám làm càn!”

Hỏa Phượng cất giọng quát ngừng môn nhân của Lạc Kiếm sơn trang, nàng nội lực thâm hậu, vừa mở miệng đã ngăn chặn hơn phân nửa môn nhân. Càng miễn bàn tám đệ tử ngoại môn đang giết cho đám người này sợ đến vỡ mật, màn ra sân này quả là uy phong lẫm liệt, vô cùng sát khí.

Lạc Tư Mệnh không lên tiếng, ni cô Hỏa Phượng lại nhướn đôi mi thanh tú: “Miệng chó không nhả ra ngà voi! Ngươi ra đây, để bần ni xem đánh bại nhị thế tổ nhà ngươi có phí sức không!”

Lạc Tư Đỉnh tuy ngang ngược, nhưng không phải đồ đần. Ngay cả lão tử hắn cũng bị Ngọc Phi Diên đánh bại, hắn càng không phải đối thủ, lui về phía sau nửa bước, cười lạnh nói: “Nơi này là Lạc Kiếm sơn trang, không phải Hàng Châu của các ngươi. Các ngươi muốn dương oai ở đây, còn phải xem có đánh được toàn bộ Lạc gia ta không.”

Lạc Tư Mệnh quát: “Lạc Tư Đỉnh, mấy vị này đều là khách nhân của ta, không phải địch của Lạc gia. Nếu ngươi còn không giữ miệng lưỡi, đừng trách ta xuất thủ giáo huấn. Ta vẫn là thiếu trang chủ Lạc gia, muốn giáo huấn một người, có lẽ không cần đánh toàn bộ Lạc gia.” Hôm nay đường huynh này khởi đầu mọi chuyện, nếu Lạc Tư Mệnh không làm hắn hết kiêu căng, lấy đâu ra tiền vốn hoà đàm?

Thường ngày Lạc Tư Đỉnh không để Lạc Tư Mệnh trong mắt, lúc này cũng không sợ hắn, đang muốn chế giễu lại.

“Im ngay!”

Lạc Diễm vận công xong xuôi, thần hoàn khí túc đi lên mấy bước, chắp tay với Ngọc Phi Diên: “Ngọc đại chưởng môn hạ thủ lưu tình, không lấy tính mệnh lão phu, lão phu túc cảm thịnh tình.”

Thì ra lúc ấy, Ngọc Phi Diên dùng Ngưng Vũ quyết xảo diệu chuyển di chưởng lực đang giằng co, trong tay hai người đều trống trơn. Nếu lúc ấy Ngọc Phi Diên muốn giết người, ba Lạc Diễm cũng chết, nào còn giữ được tính mệnh. Dù kiêng kỵ đang ở Quy Tàng đảo, không dám giết nhị gia Lạc gia, muốn trọng thương hắn cũng không phải việc khó. Đủ thấy Ngọc Phi Diên thật sự không có địch ý. Nghĩ rõ ràng nhân duyên này, dù người Ngô Đồng Kim Vũ hiên càng ngày càng nhiều, hắn cũng không còn địch ý với Ngọc Phi Diên.

“Xin hỏi, Ngọc đại chưởng môn đạp lên Quy Tàng đảo ta thế nào? Do tiểu chất dẫn đường sao?”

Lạc Diễm muốn hỏi rõ quan hệ của Lạc Tư Mệnh với Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Hắn cảm thấy Ngọc Phi Diên tuy quen biết Lạc Tư Mệnh, nhưng không thiên vị hắn. Bởi vậy mới chất vấn.

Quả nhiên Ngọc Phi Diên khẽ đong đưa tóc dày.

“Không phải, nói ra thật xấu hổ, bản tọa và chúng sư muội vốn nên ăn tiệc ở Phi Ngư đảo bên cạnh, chuyến này là tự ý vào đảo. Lúc tới Quy Tàng đảo, còn quật ngã mười mấy môn hạ Lạc Kiếm sơn trang. Bản tọa hết sức xin lỗi, còn xin Lạc thiếu trang chủ và Lạc nhị gia rộng lòng tha thứ.”

Lạc Tư Mệnh nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên do hắn mời đến Phi Ngư đảo, chỉ không ngờ Ngọc Phi Diên luôn luôn thận trọng lại làm ra chuyện này. Nhưng nếu nàng không bất ngờ xuất hiện, mình đấu lâu với nhị thúc, sợ rằng cũng không chiếm được ưu thế.

Sắc mặt Ngọc Phi Diên không đổi, vẫn lạnh nhạt.

“Hôm nay bản tọa đến đây vì một chuyện. Muốn thỉnh giáo chư vị Lạc Kiếm sơn trang. Chỉ không ngờ lúc ấy Lạc nhị gia đang luyện công với thiếu trang chủ. Đến không đúng lúc, vạn mong chớ trách......”

Lúc này hơi ngước mắt, nhìn thấy đệ tử Chú Luyện phòng trong sảnh đường đều cầm binh khí, sắc mặt dữ tợn. Đệ tử Kiếm phòng đối diện thì thụ thương đổ máu, cũng nghiến răng nghiến lợi, cau mày nói: “Sao nhiều người bị thương như vậy, thế này là sao? Các ngươi cũng đang luyện công sao?”

Hơi trầm ngâm, nghiêm túc nói với Hỏa Phượng: “Sư muội, ngay cả đêm giao thừa người ta cũng liều mạng luyện công. Hơn nữa lúc luyện công là đao thật thương thật, đánh tới đầu rơi máu chảy mới thôi. Thảo nào Lạc Kiếm sơn trang danh liệt Bạch Vương thất quan, mấy năm nay càng mạnh mẽ. Chúng ta cần khẩn trương đuổi theo, từ hôm nay, môn hạ chúng ta luyện công cũng phải đánh thật.”

Nếu người khác nói lời này, ngay cả trung hậu như Lạc Tư Mệnh cũng cảm thấy đây là lời trào phúng vô cùng cay độc. Nhưng Ngọc Phi Diên nói rất trôi chảy, sắc mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không giống nói đùa.

Chỉ có đệ tử bản môn Ngô Đồng Kim Vũ hiên biết, tính cách Ngọc đại chưởng môn vốn đâu ra đấy. Nói một là một, nói hai là hai, nói muốn tăng thêm bài tập là có ý này thật.

Thế này không ổn!

“Bọn hắn đang đánh nhau a! !”

Hỏa Phượng vội nói: “Đao thật thương thật đánh nhau thật, không phải luyện công!”

“Đánh nhau?”

Ngọc Phi Diên nghiêng đầu, kỳ quái nhìn mọi người trong sảnh đường, lại nói: “Vì sao? Bọn hắn không phải người mình sao?”

Hỏa Phượng thầm nghĩ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, không thể để ngoại nhân biết tính cách ngốc bẩm sinh của sư tỷ, đành phải lớn tiếng nói: “Chúng ta cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Lạc Kiếm sơn trang đang ăn tiệc, còn phải động đao động thương. Lạc thiếu trang chủ, ngài có thể giải thích một hai không?”

Lạc Tư Mệnh trừng phụ tử Lạc Diễm, còn có chư vị đệ tử Chú Luyện phòng phía sau bọn hắn, trầm giọng nói: “Chính ta cũng rất nghi hoặc. Còn xin hỏi nhị thúc, vì sao như thế?”

Trong thính đường đột nhiên yên tĩnh, gần như hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Tốt, để ta nói vậy.”

Lạc Diễm trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Lạc Tư Mệnh, Luyện Thần Chú hội ngươi muốn tổ chức sẽ họa loạn võ lâm, dẫn tới tai kiếp cực lớn cho Lạc gia ta. Thế nên, lão phu không thể tha cho ngươi.”

Lời này làm rất nhiều trưởng lão Lạc gia kinh hồn táng đảm, bọn hắn cũng nghe nói Luyện Thần Chú hội, nhưng chưa từng thấy đây là cử động họa loạn Lạc gia. Ai ngờ kiến giải của hai thúc điệt lại khác nhau.

“Lời này sai lớn.”

Lạc Tư Mệnh phản bác: “Đầu tiên, không phải ta muốn mở Luyện Thần Chú hội, mà là chỉ thị cha lưu lại. Tuy cha bế quan Kiếm Tâm Tiểu Trúc, nhưng mỗi khi gặp đại sự không thể xử lý, chúng ta vẫn phải viết thư mời người quyết định. Mà nếu phụ thân có chỉ thị, cũng sẽ gửi thư ra. Mỗi lần phụ thân có chỉ thị, hai người chúng ta cùng đến mới mở thư. Luyện Thần Chú hội cũng là như thế, nhị thúc ngươi nhất thanh nhị sở chuyện này, vì sao thành Luyện Thần Chú hội của ta? Nhị thúc, trước mặt các vị tông ưởng, các con cháu, còn có các nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên, ngươi có thể trả lời ta, sự thật có phải như vậy không?”

Lạc Diễm trầm ngâm nói: “Không sai, hai người chúng ta đích thân đến, mới có thể mở thư của đại ca. Hơn nữa chữ viết trên thư, cũng đích thực của đại ca.”

“Đã là như thế, vì sao là Lạc Tư Mệnh ta muốn họa loạn võ lâm? Hay là, ngươi thấy cha ta sẽ hại Lạc gia?”

“Luyện Thần Chú hội đích thực vận hành vì đại ca chỉ thị. Nhưng ta lại thấy, đây không phải chủ ý của đại ca!”

Lạc Diễm trợn mắt: “Luyện Thần Chú hội này vừa mở, mấy tháng qua, bao nhiêu con cháu Lạc gia bị người gây hấn khiêu chiến, trọng thương gần trăm. Mời khắp quần hào, nói thì hay, đó là khiêu chiến hơn nửa võ lâm a. Dù Lạc gia ta có một phương binh mã, nhưng xưa nay triều đình không thích chúng ta điều động, huống chi dùng để chém giết với quần hào giang hồ. Chỉ vì một thanh binh khí, có đáng không?

Nếu mệnh lệnh này không xuất từ đại ca, ta sớm đã ngồi yên không quan tâm. Nếu thiếu Chú Luyện phòng, ta muốn xem Luyện Thần Chú hội vứt đi của ngươi có thể luyện ra cái gì. Ta từng nhiều lần cảnh cáo ngươi, phải chú ý cẩn thận, liên tục cẩn thận. Còn bày mưu tính kế cho ngươi, tận lực giảm bớt xung đột với đồng đạo võ lâm. Coi như ta cố một chút sức lực cuối cùng, nhưng tháng gần nhất, hai đạo chính tà cùng tụ tập Hồ Châu. Chỉ là xung đột đẫm máu trên đường đã không dưới trăm lần, đây không phải tạo nghiệt sao? Lạc Kiếm sơn trang tự cho mình là hiệp nghĩa, đây là hiệp gì, lại là nghĩa gì?

Đại ca hiệp nghĩa vi hoài, phong quang tễ nguyệt, ta cùng hắn từ nhỏ đến già, hắn không thể làm ra chuyện này.”

Bản thân Lạc Tư Mệnh cũng biết các loại tệ nạn của Luyện Thần Chú hội. Bởi vậy mới thương thảo với Lạc Diễm, làm sao giảm bớt xung đột và ác đấu. Chỉ là xưa nay hắn rất hiếu với cha, lời Lạc Danh nói, chỉ thị Lạc Danh hạ xuống, hắn chưa từng bất tuân. Cho rằng phụ thân muốn đúc kiếm, trong đó tất có thâm ý.

Chỉ không ngờ nhị thúc lại kiên quyết phản đối, thái độ hoàn toàn khác với lúc mới biết chuyện này.

Lạc Tư Mệnh nghi hoặc nói: “Nhưng chuyện này thật sự là chỉ thị của cha, nhị thúc ngươi cũng biết.”

“Ta không biết, có lẽ đúng là ý của đại ca. Nếu thế thì hắn già còn hồ đồ! Đại hội này vẫn không thể mở.”

Lời này không để trang chủ vào mắt.

Lạc Tư Mệnh trầm giọng nói: “Nhị thúc, ngươi có biết mình đang ngang nhiên chống lại lệnh dụ của trang chủ không?”

“Đừng mở miệng một tiếng lệnh dụ trang chủ.” Lạc Tư Đỉnh cười lạnh nói: “Đại bá của ta lâu không hiện thân, danh xưng là bế quan. Nhưng bế quan phải hết sức chuyên chú, vì sao luôn nhàn hạ thoải mái quản chuyện của sơn trang. Luyện Thần Chú hội này càng ly kỳ, chi tiết quy tắc của đại hội cũng có thể làm ra. Thì ra đại bá không bế quan trong Kiếm Tâm Tiểu Trúc, mà vùi đầu thiết kế đại hội.”

Lạc Tư Mệnh cả giận nói: “Lạc Tư Đỉnh, ngươi có ý gì?”

“Ta có ý gì? Ta chỉ thấy kỳ quái. Vì sao một người bế quan mười năm, lại để ý chuyện trên giang hồ như vậy, còn liên tục lưu lại chỉ thị. Nhưng nếu quan tâm như thế, vì sao không chịu hiện thân? Với danh vọng võ công của đại bá ta, chỉ cần hắn chịu hiện thân, mở Luyện Thần Chú hội này thì sao. Kể cả luyện quỷ, luyện tiên cũng không thành vấn đề. Nhưng chuyện trọng đại như thế, bản thân lại không xuất hiện thì làm người cực kỳ nghi ngờ. Đường đệ a, đồ ăn của Kiếm Tâm Tiểu Trúc do ngươi phụ trách phải không? Người dọn dẹp nơi đó, cũng do ngươi phái đúng không? Với thủ đoạn khéo léo của Lạc thiếu trang chủ ngươi, thả chút Thất Hồn dược vào một đĩa thức nhắm, một bình rượu nhỏ. Sợ rằng hạ độc với đại bá anh hùng —— không đề phòng con trai ruột —— cũng dễ đúng không?”

Lạc Tư Mệnh bị hắn làm cho sầm mặt, chờ hắn nói xong, mới gằn từng chữ.

“...... Ngươi dám nhục ta như thế!”

Tư Mệnh Quân đột nhiên ra khỏi vỏ, một vệt thương lam bay lượn. Lạc Tư Mệnh xuất kiếm vốn nhanh, một kiếm này xuất thủ lúc thịnh nộ càng cực tốc. Lạc Tư Đỉnh không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy yết hầu mát lạnh, làn da đã chảy máu.

Nghe thấy một tiếng trong trẻo, trước mặt xuất hiện một thân hình xinh đẹp cao ráo, cánh tay còn chưa hạ xuống.

Thì ra Ngọc Phi Diên nhìn thấy Lạc Tư Đỉnh sắp trúng kiếm, dùng giáp tay chắn kiếm, đẩy kiếm phong của Tư Mệnh Quân ra.

Lạc Tư Mệnh thổ nạp hai lần, hơi tỉnh táo lại, mới nói với Ngọc Phi Diên: “Đa tạ Ngọc đại chưởng môn ngăn ta xung động, nếu không Tư Mệnh đã phạm phải sai lầm lớn.” Sau đó nói với Lạc Tư Đỉnh: “Nếu ngươi không chú ý miệng lưỡi, đừng trách ta không nói tình cảm huynh đệ. Chỉ cần ta vẫn là thiếu trang chủ Lạc Kiếm sơn trang, muốn khu trục người nào đó ra khỏi Lạc gia, chung quy vẫn làm được.”

Lạc Tư Đỉnh chưa hết sợ hãi, không dám nhiều lời.

Lạc Diễm cũng bị một kiếm của hắn kinh hãi, nếu Ngọc Phi Diên không cứu giúp, cho dù hắn có thể cứu nhi tử, yết hầu của Lạc Tư Đỉnh cũng bị thương nặng. Trước tiên cảm tạ Ngọc Phi Diên, mới nói: “Tuy Đỉnh nhi không giữ mồm giữ miệng, nhưng lệnh dụ này có đến từ đại ca hay không, lão phu cũng hoài nghi.

Tuy ngươi ta cùng mở thư, nhưng Kiếm phòng của ngươi lại chịu trách nhiệm quản lý Kiếm Tâm Tiểu Trúc. Nếu người đã đến đủ, ta hỏi ngươi, đại ca còn ở nhân thế hay không? Nếu ngươi dám nói hắn vẫn còn, ta muốn mời hắn ra gặp mặt.”

“Cha đương nhiên còn ở nhân thế! Nhị thúc nói gì vậy, cha võ công cái thế, lại không bị thương, chỉ là bế quan mà thôi. Sao có thể xảy ra chuyện? Nhưng ngươi muốn gặp lão nhân gia người...... Trước khi bế quan cha từng nói, kẻ tự tiện xông vào Kiếm Tâm Tiểu Trúc phải chết. Nếu nhị thúc không sợ, mời tự đi Kiếm Tâm Tiểu Trúc tìm lão nhân gia người.”

Lạc Tư Mệnh nói quang minh chính đại, Lạc Diễm lại hơi sầu muộn. Tính tình Lạc Danh cao ngạo, lời thề lập ra chưa từng sửa đổi. Trong Lạc Kiếm sơn trang, thậm chí toàn bộ võ lâm, rất ít người dám xúc phạm uy nghiêm của hắn, cho dù thân sinh huynh đệ cũng không ngoại lệ.

Lạc Tư Mệnh đối mắt với Lạc Diễm, dường như muốn tìm ra manh mối từ trong mắt đối phương, nhưng không thu hoạch được gì.

“Ngươi đã nói đại ca vẫn mạnh khỏe...... Ta sẽ tin ngươi lần này.”

Lạc Tư Mệnh thấy buồn cười: “Từ khi nào ta lại thành đối tượng hoài nghi khiến phụ thân xảy ra chuyện? Nhị thúc càng nói càng không ra gì.”

“Nhưng chung quy phải có kết thúc. Nếu không giải quyết phiền phức của Luyện Thần Chú hội, ta tuyệt không đồng ý mở.”

Lạc Tư Mệnh phát giác đây mới là chỗ mấu chốt, hỏi vội.

“Ta chỉ khó hiểu, vì sao hôm nay nhị thúc rất khác thường. Tất nhiên là xảy ra chuyện, nếu không tuyệt không đến nước này.”

“Tốt, ta bèn nói cho ngươi, cũng mời Lạc thiếu trang chủ ngươi nói cho ta. Hai tháng trước, cả nhà Sơn Tây —— Kim Phượng Thương bị diệt, nhà hắn nổi danh dùng kim thương, gia truyền một cây thương đúc từ vàng đen. Cả nhà hắn chết thảm, tài vật khác không sao, chỉ mất cây thương vàng đen này. Ta muốn hỏi, chuyện này không liên quan đến Luyện Thần Chú hội của ngươi? Tháng trước, tông sư của Sơn Đông —— Nhất Tự Khoái Kiếm môn —— Thẩm Uyên mệnh tang dị nhân chi thủ, bảo kiếm gia truyền bị người cướp đi. Còn có ba ngày trước, hảo hữu chí giao của lão phu ‘Nhất Chỉ Thiên Nam’ —— Nam Nhất Chỉ bị người chặt đứt ngón tay, cướp đi chiếc nhẫn hàn thiết của hắn. Lão phu muốn hỏi, phải chăng cũng không liên quan đến Luyện Thần Chú hội của ngươi!”

Lạc Tư Mệnh nghe vậy chỉ có ngạc nhiên, những chuyện này đều là đại sự, hắn cũng từng nghe. Chỉ là trong tin tức hắn nghe được, điểm quan sát không phải binh khí, bởi vậy chưa bao giờ liên tưởng với nhau. Lúc này nghĩ đến mà sợ.

“Ta thực sự không rõ những chuyện này.” Lạc Tư Mệnh thành khẩn nói: “Nhị thúc đừng nghi ngờ. Dù ta thấy loại chuyện này, cũng muốn tra ra hung thủ. Huống chi đi làm chuyện ác như vậy? Chắc chắc chất nhi không làm những chuyện này.”

Hỏa Phượng kỳ quái nói: “Cho dù có người xảy ra chuyện, nhưng Kim Thương môn ở Sơn Tây, Nhất Tự Khoái Kiếm môn ở Sơn Đông, nghe nói Nam lão tiền bối cũng không ở Hồ Châu. Làm sao biết liên quan đến Luyện Thần Chú hội?”

“Hỏa Phượng sư thái không biết.”

Đôi mắt hổ của Lạc Diễm nhìn Lạc Tư Mệnh, lát sau ánh mắt dịu lại, chậm rãi nói: “Bản thiết kế của chuôi kiếm mà Luyện Thần Chú hội muốn đúc, ta đã nhận được từ Kiếm Tâm Tiểu Trúc. Tài liệu đúc kiếm của Luyện Thần Chú hội chính là tập hợp đủ bốn loại tài liệu dã luyện khó tìm nhất trên đời này, bao gồm vàng đen, hàn thiết, Hải Mẫu, Tuyết Linh Chu Ti. Hư hao của mỗi loại đều lớn đến kinh người. Nhưng từ khi lão phu lấy được bản vẽ, thường nghe nói án mạng liên quan đến tài liệu quý giá. Nếu nói không liên quan đến Luyện Thần Chú hội, lão phu chắc chắc không tin.”

“Chưa chắc chuyện này liên quan đến thiếu trang chủ.”

Ngọc Phi Diên đột nhiên ngắt lời, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chăm chú, mới chậm rãi nói: “Bản tọa tới vì chuyện này. Ở trấn Tàm Hồ sáng nay, chúng ta phát hiện kiếm hiệp Tây Vực —— Lộ Vọng Thư, hắn bị người đánh ngất xỉu ở ven đường, nhưng bội binh không cánh mà bay. Vũ khí của hắn chính là một thanh huyết kiếm vàng đen.”

Mọi người nghe vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, đến hôm nay mà hành vi sưu tập tài liệu này vẫn xảy ra.

Ngọc Phi Diên nói: “Bản tọa vốn cho rằng đây là hành vi của môn phái tham gia Luyện Thần Chú hội, muốn đơn độc thương lượng với Lạc gia. Nhưng các ngươi đã nói ra nguyên nhân, hắn bị người cướp bội binh, đi làm tài liệu rèn đúc.”

“Nghiệp chướng!”

Lạc Diễm trầm giọng nói: “Ta vẫn luôn cho rằng cháu ta là người hạ thủ. Hắn là người duy nhất có năng lực, lại có động cơ ra tay. Hơn nữa nếu con ta nói thật, đại ca đã gặp độc thủ, như vậy thì càng có khả năng. Bởi vì chỉ hai người chúng ta biết bản vẽ rèn đúc, nếu không phải ta làm, khẳng định là hắn làm.”

Lạc Tư Mệnh không nói một câu, biết Lạc Diễm còn lời sau.

Quả nhiên Lạc Diễm nói: “Nhưng bây giờ lão phu thấy, phản ứng của Tư Mệnh không giả dối. Chuyện này không đơn giản. Ngoại trừ chúng ta, nói không chừng...... Còn có một nhóm người, đang sưu tập tài liệu rèn đúc.”

Ngọc Phi Diên gật gật đầu, nói: “Hơn nữa, còn mạnh phi thường.”

Nàng khẽ giơ tay sen trắng như tuyết, đưa ra một vật.

Đó là một tấm vải ở tay áo, trước kia hẳn là một bộ y phục, lại bị người cắt xuống.

Trên đó có một lỗ thủng to bằng cái bát nhỏ, xen lẫn máu đen, hình như là vết thương.

“Trên người kiếm hiệp Tây Vực —— Lộ Vọng Thư chỉ có một vết thương, chính là nơi này.”

Mọi người không khỏi quạ tước vô thanh.

Lộ Vọng Thư võ công cao cường, dù Lạc Diễm muốn thu thập hắn cũng phải hơn năm mươi chiêu. Nhưng người cướp bội binh lại giải quyết hắn bằng một chiêu?

Mọi người không khỏi nhìn chăm chú vào vết thương, muốn phân biệt võ công của địch nhân thần bí.

Đó là một quyền ấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
01 Tháng mười, 2018 14:27
Bóp ngực nhé =))
21302766
01 Tháng mười, 2018 13:46
main nhúng tay vào là loạn hết lên.
Hieu Le
01 Tháng mười, 2018 05:26
=)) sờ đít sờ mông nhân có thấy gì không:nhũn nhũn...bóp mông vợ tương lai của lãnh đạo...tội này thơm
kemao97
30 Tháng chín, 2018 12:14
thực ra thế cũng ổn rồi, nhiều truyện ngày chỉ có 2 chương. Nhưng kiểu đọc bị ngắt quãng cứ muốn thêm chương thôi=_=, dù sao có chương là vui rồi :))
Hoaqin
30 Tháng chín, 2018 11:55
Mình làm 1 chương cũng gần tiếng, có khi hơn, đâu phải hôm nào cũng 6 chương được đâu. Bình thường nếu mình rảnh thì 6 chương còn hôm nào bận thì 4 5 chương thôi, còn phải đi học nữa mà =))
kemao97
29 Tháng chín, 2018 22:59
hôm nay 4 chương thôi à ad
Hieu Le
29 Tháng chín, 2018 20:45
=)) ngay trên lưng...đọc cười ỉa luôn
kemao97
27 Tháng chín, 2018 20:13
truyện tranh bỏ nhiều chi tiết quá
kemao97
26 Tháng chín, 2018 21:18
tks ad nhiều!!
Hoaqin
26 Tháng chín, 2018 20:32
Mỗi ngày mình cố gắng ra khoảng 4 5 chương cho anh em, căn bản là quick trans rồi còn edit rồi đọc lại soát lỗi nên rất tốn thời gian.
kemao97
26 Tháng chín, 2018 19:55
có lịch ra chương không ad ơi
kemao97
26 Tháng chín, 2018 15:42
truyện tranh mới dịch được ít thôi, nội dung ngang ngang 13 chương này mà bị biến thể đi chút rồi
Hieu Le
26 Tháng chín, 2018 15:33
có truyện tranh nữa à
kemao97
26 Tháng chín, 2018 11:45
thấy đẹp hơn trong truyện tranh
kemao97
26 Tháng chín, 2018 11:44
https://wapbaike.baidu.com/item/%E6%AD%A6%E6%9E%97%E4%B9%8B%E7%8E%8B%E7%9A%84%E9%80%80%E9%9A%90%E7%94%9F%E6%B4%BB? chủ top vô đây lấy mấy ảnh nhân vật về cho mọi người nè
BÌNH LUẬN FACEBOOK