Kim Vương Tôn đi qua đi lại trong phòng, giống như lo lắng.
Giai công tử Giang Nam luôn luôn ôn nhã, vẻ mặt lúc này lại đầy kinh ngạc, bất an, thậm chí có một chút. . . Sợ hãi cùng lo nghĩ khó diễn tả được.
Trong mấy ngày qua, Kim Vương Tôn mười phần bất an, hắn bị quan binh Thuận Thiên phủ canh giữ trong nhà, không đi được chỗ nào, bèn ở trong nhà. Nhưng thật không ngờ, do Hồng Cửu lớn giọng tuyên truyền, ngoại hiệu Kim vại lớn cùng Kim quần cộc lớn lan truyền nhanh chóng trong dân gian.
Bài vè nhi đồng thích hát kia cũng truyền bá cực rộng. Cần biết trên đời này có thứ còn nhanh hơn báo, đó chính là miệng của ba cô sáu bà. Hồng Cửu khéo léo truyền bài vè này cho các đại thẩm mua thức ăn bán đồ ăn, lại nói cho bọn nhỏ. Thanh danh Kim Vương Tôn ở kinh thành vốn kém, chuyện hắn giễu cợt bách tính bên đường hôm đó truyền kịch liệt trong dân gian. Thế là không quá mấy ngày, độ nóng của bài vè này cơ hồ không dưới sinh ý của Bát Tiên cư. Truyền đến Kim Vương Tôn đóng cửa ngồi trong nhà cũng nghe được.
Kim Vương Tôn giận đến tam thi nhảy loạn, suýt nữa tức đến thổ huyết, biết rõ là người Đại La sơn giở trò, thế mới có chuyện sau đó tìm sát thủ đối phó Minh Phi Chân.
Nhưng đây lại không phải nguyên nhân chính khiến hắn bất an.
Bất an của hắn bắt nguồn từ một người, một người gọi là Dạ La bảo chủ.
Trước đây không lâu, thuộc hạ đi điều tra tung tích của Dạ La bảo chủ từng xâm nhập hành quán đại náo một trận, cùng từng đập hắn vào vại ở ngoài hoàng cung —— trở về báo cáo tình hình. Sau hôm đó, Kim Vương Tôn suy đoán người kia tất nhiên là Dạ La bảo chủ. Võ công hắn cao cường đến mức này, rình mò tính kế ở một bên, Kim Vương Tôn còn hành động kiểu gì? Dần dần thành một cái tâm bệnh của Kim Vương Tôn.
Kết quả điều tra làm người thất vọng.
Cũng không có bất kỳ tình báo nào có thể trực tiếp rõ ràng vạch ra dáng vẻ của Dạ La bảo chủ lúc hành tẩu giang hồ. Không biết dung mạo Dạ La bảo chủ thế nào, cũng không biết cuộc đời tính tình của hắn, càng chưa nói bây giờ hắn ở đâu. Chỉ có một điểm làm người ta hoài nghi.
Đó chính là ghi chép xuất nhập hoàng cung.
Tiền tài của Kim Vương Tôn có thể thông thần, bỏ ra giá cao lấy được bản sao của ghi chép xuất nhập vào ngày Dạ La bảo chủ xuất hiện, từ trong tay đại thái giám Vương Thổ Thủy tổng quản. Tất cả mọi người ghi chép trên đó, Kim Vương Tôn đều phái người đi điều tra. Thậm chí nhân vật tuổi tác đã cao, anh danh từ lâu như Lý Tư thừa tướng hắn cũng không buông tha, kiểm chứng từng người . Kết quả không có phát hiện gì. Mọi người trên đó đều vô tội.
Sau đó Kim Vương Tôn mới mắng mình ngốc. Với khinh công tuyệt đỉnh , thân thủ tới lui như gió của Dạ La bảo chủ, chỉ sợ toàn bộ hoàng cung đại nội cũng không ai ngăn được hắn. Sao hắn phải tự tìm phiền toái, khai vào biên bản xuất nhập. Lẽ ra chuyện này cũng không có gì.
Đến khi hắn gặp thiếu nữ Ti Ti đến từ Sát Liên. Từ trong miệng của nàng mới biết, thì ra Dạ La bảo chủ đang ở kinh thành, đồng thời có thân phận cố định. Mặc dù nàng không muốn nói ra, lại tự nguyện đề xuất diệt trừ Minh Phi Chân cho Kim Vương Tôn.
Tuy cảm thấy kỳ quái, Kim Vương Tôn cũng không nghi ngờ gì.
Nhưng hôm nay, vừa vặn, Kim Vương Tôn đang cẩn thận nhìn bản ghi chép xuất nhập hoàng cung lần nữa, hậu viện bỗng truyền đến tiếng hát du dương 'Vại lớn ngu, vại lớn hèn, vại lớn không đáng ba văn tiền ~ vại lớn lam, vại lớn lục, vại lớn lục lục thật mỹ lệ ~’. Nghe đến đó Kim công tử suýt nữa nhảy khỏi tường viện, cho mông mỗi tiểu hài hai cước, để bọn hắn lĩnh giáo uy phong của Kim Ngân tông.
Nhưng lúc này, Kim Vương Tôn bỗng chú ý tới một chuyện. Thì ra từ nội dung của bài hát này, hắn giận chó đánh mèo đến Đại La sơn, lại đến Minh Phi Chân.
Đột nhiên, Kim Vương Tôn phát hiện ghi chép xuất nhập này đúng là không có Dạ La bảo chủ, nhưng đồng dạng, cũng không có danh tự của Minh Phi Chân. Ngày đó trên kim điện, chính là lần đầu tiên Kim Vương Tôn nói chuyện với Minh Phi Chân, bởi vậy khắc sâu ấn tượng. Minh Phi Chân vào hoàng cung yết kiến hoàng thượng, sao tên của hắn không có trên ghi chép xuất nhập này?
Vì sao lại thế? Đột nhiên lời nói cùng vẻ hăng hái lúc chủ động gia nhập đội ngũ ám sát Minh Phi Chân của Ti Ti hiện lên. Đột nhiên mọi thứ đều rõ ràng. Chỉ có Minh Phi Chân dùng khinh công vào hoàng cung, mới có thể không lưu lại danh tự trên ghi chép xuất nhập.
Kim Vương Tôn mới bừng tỉnh đại ngộ, biết được đại bí mật này, thì ra Dạ La bảo chủ là Minh Phi Chân!
Vì chuyện này mà Kim Vương Tôn chau mày lo lắng, ngày hôm đó Dạ La bảo chủ đơn thương độc mã một người một côn quét ngã toàn quán còn rõ mồn một trước mắt. Dù bản thân hắn chưa thi triển toàn lực, nhưng cũng biết, cho dù sử dụng toàn lực cũng quyết không làm được như đối phương, cũng biết thực lực mình kém xa hắn. Thế mà mình còn phái sát thủ đi giết hắn, lại tranh đoạt công chúa với hắn. Quả thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Mà nhà dột còn gặp mưa đêm, ngay lúc này, lại có thám tử đến báo cáo.
Vị hôn thê Hoắc Thanh Nhi hắn luôn nhung nhớ, trước đây không lâu mất tích khỏi quê quán Trấn Giang, đến nay chưa trở lại. Chợt có tin tức, tìm được ở kinh thành.
Với mạng lưới tình báo ở kinh thành của Kim Ngân tông hắn, còn chưa đến mức thâm nhập nơi đây, nhưng sau lưng hắn còn có trưởng công chúa.
Tĩnh An trưởng công chúa lớn lên ở kinh thành, tuy thon dài yếu đuối, nhưng không phải phụ nữ vô tri. Ngay cả Tranh vương cũng biết bồi dưỡng thế lực của mình, đương nhiên công chúa cũng có nhân thủ của mình. Tuyến báo của nàng thu được tình báo mục kích, thấy được vị hôn thê của Kim Vương Tôn, Hoắc Thanh Nhi xuất nhập thanh lâu lớn nhất kinh thành Thiên Hương uyển. Đồng thời tới đón đi đưa, chào hỏi khách khứa rất ân cần, nghiễm nhiên là tú bà của Thiên Hương uyển.
Kim Vương Tôn biết rõ tính nết của vị hôn thê, làm sao không biết đây là nàng nhất thời tức giận phiền não, muốn dùng phương thức này để báo thù mình.
Kim Vương Tôn vốn lo âu chồng chất, lúc này càng sứt đầu mẻ trán.
"Sao Thanh Nhi hồ đồ như vậy! Chờ ta thành đại nghiệp, đương nhiên trở về cưới nàng. Nếu ta bừa bãi vô danh, hoặc Kim Ngân tông không hưng thịnh bằng lúc trước, chẳng phải cũng có lỗi với nàng, vì sao nàng không hiểu nỗi khổ tâm của ta?"
Tình cảm của Kim Vương Tôn với Hoắc Thanh Nhi, bắt đầu từ lúc nhỏ. Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, Hoắc Thanh Nhi nhỏ hơn hắn mấy tuổi, Hoắc gia cũng là đại tông trong Kim Ngân tông, thế là rất thân thiết với Kim Vương Tôn.
Hai người thanh mai trúc mã, lại có hôn ước trong người, một cách tự nhiên thành một đôi tình lữ tiện sát người ngoài. Kim Vương Tôn mười phần chung tình với Hoắc Thanh Nhi.
Cho dù Kim Vương Tôn thích công chúa, nhưng hắn cũng không thấy chuyện này có gì ghê gớm. Trong những người hắn quen biết, ít ai không tam thê tứ thiếp.
Cho nên, hắn thậm chí còn không hiểu vì sao Hoắc Thanh Nhi lại không thích hắn làm phò mã.
Kim Vương Tôn đi tới đi lui trong phòng, nghĩ không ra phương pháp tốt.
Đột nhiên giương mắt nhìn, thấy một cái vại lớn màu vàng. Kim Vương Tôn thận trọng liếc nhìn cái vại, cái vại trong phòng này, chính là hắn dùng tiền mua được. Nói cho hạ nhân gia nô rằng đó là vật khích lệ, dùng để cảnh giác mình, đừng để bị người ta đánh bại lần nữa.
Nhưng, kỳ thực thứ này còn có công dụng khác.
Kim Vương Tôn nhíu mày rậm, híp mắt, rất uy nghiêm nhìn chằm chằm vào vại kia, nhìn rất lâu rất lâu. . . Thực ra cũng không bao lâu sau, phía trên vại, mông một người chậm rãi lấp vào.
Nhẹ nhàng linh hoạt hạ xuống, cảm giác dễ chịu sâu lắng, Kim Vương Tôn nghiêm túc ngồi vào cái vại kia.
Khi thân thể ngồi vào trong vại, Kim Vương Tôn phát ra một tiếng khoan khoái 'A nha ~ thoải mái ~' như ngâm trong suối nước nóng. Tiếp theo hoàn toàn buông lỏng tứ chi, thả xung quanh vại, thỏa thích buông lỏng cơ thể cùng đầu óc.
Không biết từ lúc nào, Kim Vương Tôn bắt đầu cảm thấy ở trong vại, mới có thể chân chính suy nghĩ thông thuận. Đương nhiên không thể để người khác trông thấy, cho nên hắn chỉ có thể để đam mê nho nhỏ này trong lòng. Lúc chỉ có một mình, hắn mới có thể làm như vậy.
Đầu vừa thả lỏng, cảm thấy tâm tình cũng có khác biệt lớn.
Kim Vương Tôn chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như tìm được đáp án cho cuộc sống từ sâu trong linh hồn. . . Có người ngoài cửa một cước đại lực, đá tung cửa ra, thần sắc hốt hoảng hét lớn một tiếng: "Công tử gia! Công tử gia, việc lớn không tốt a! ! Ngài ở đâu! Ách. . . Ngài đang làm gì?"
Lúc này Kim Vương Tôn mười phần hưởng thụ nhắm mắt lại, mông nhét trong vại không nhúc nhích. Nghe vậy đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc, đan mười ngón tay suýt nữa xếp thành hoa lan vào nhau, ngưng trọng đặt trước người, trầm tư nói: "Ta. . . Rơi vào vạc."
"A. . . Cần đỡ không?"
"Ân, dùng thêm chút sức, kẹt rất chặt."
Người kia lập tức đi lên vất vả kéo Kim Vương Tôn ra khỏi vại. Sau đó hắn đứng thẳng người lên, mỉm cười nói: "Tốt, ngươi muốn chết kiểu gì?"
Trong gian phòng vang lên một tiếng hét thảm, gia nô bên ngoài nghe tiếng chạy tới, lại trông thấy Kim Vương Tôn lau máu trong tay, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Hắn gây họa." Ngoài ra cũng không nói gì khác.
Sau đó lại hỏi chuyện đám mật thám.
Những mật thám này không phải Kim Vương Tôn mang đến, mà là một ít mật thám mời đến từ trên giang hồ. Những tổ chức mật thám lỏng lẻo này có tốt có xấu, chỗ tốt là không để lại thóp, chỗ xấu thì độ chuẩn xác của tin tức khá thấp, cũng chắc chắn sẽ không bán mạng cho mình.
Tình báo tương đối vụn vặt, bình thường do một gia nô phụ trách tập hợp sau đó thuật lại. Nhưng vị gia nô kia vừa 'Gây họa', cho nên Kim Vương Tôn đành phải tự mình nghe.
Nhưng nghe tới nghe lui đều là ít nhàn sự Minh Phi Chân ăn uống ngủ nghỉ, đang muốn bảo bọn hắn ngậm miệng, lại nghe được một tin tức kinh tâm động phách.
Mật thám này tên là Thập Bát Gia, trang phục như tên ăn mày, chậm rãi nói, sắc mặt Kim Vương Tôn càng ngày càng xanh.
"Ngươi, ngươi nói Thanh Nhi nàng, nàng với người Lục Phiến môn, ngủ một đêm?"
Thập Bát Gia cau mày nói: "Không chỉ một đêm, cho tới hôm nay, đã là ba buổi tối. Đại huynh đệ, tên nhân tình nàng tìm được thật là con lừa, cũng không sợ mệt mỏi."
Mặt Kim Vương Tôn tái xanh, không ngừng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, nàng yêu ta. . . Nàng là thê tử của ta từ nhỏ, không có khả năng đối đãi ta như thế? Ngươi đang gạt ta! Ngươi nói thật?"
Nhưng Thập Bát Gia không hoảng hốt, cười nói: "Gia đài, ngài nói gì? Chuyện như vậy ta không có khả năng nói dối a. Hai người uống rượu nửa đêm, rượu đến lúc này ngang ngửa tình đến lúc dày a, còn là nam nữ trẻ tuổi, chẳng lẽ làm ít chuyện sai trái không bình thường sao? Hơn nữa, ta canh giữ Thiên Hương uyển hàng đêm, chính tai nghe được chuyện tốt."
"Vì sao. . . Là ai, là ai!"
"Ta cũng không rõ, ta nghe được hình như hắn họ Minh hay gì đó."
"Minh Phi Chân! Lại là Minh Phi Chân! Mẹ!"
Gân xanh bạo hiện trên mặt Kim Vương Tôn, quát lớn một tiếng: "Ta giết hắn! !"
Kim Vương Tôn xông tới thiên sảnh như gió lốc, hô: "A Hổ, A Hổ! ! Đi ra cho ta!"
Không biết hán tử to lớn đột nhiên vọt ra từ chỗ nào, nửa ngồi nửa quỳ hành lễ.
Kim Vương Tôn hô: "Đem Hổ Liêu cho ta!"
". . . . ."
Cự hán trầm mặc vẫn trầm mặc như cũ, ánh mắt hắn như giếng cổ không sóng. Trong mắt Kim Vương Tôn, yên ổn đến làm người oán hận, oán hận muốn phát điên!
“Đem đao ra cho ta! !"
Kim Vương Tôn quơ lấy ấm trà trên bàn, bốp một tiếng đập lên đầu A Hổ, đập đến vỡ tan.
Cự hán vẫn đứng sừng sững phía trước, mặc cho dòng máu trên trán chảy đầy mặt, nhưng không nhường chút nào.
"Công tử, cấm túc."
"Con mẹ nó, còn quản cấm túc gì nữa! Thanh Nhi đã chạy theo người!" Tròng mắt Kim Vương Tôn đỏ hoe, "Nàng là lão bà của ta! Minh Phi Chân dựa vào cái gì động nàng!"
"Hổ gia, thiếu gia. . ."
Kim Vương Tôn liếc mắt, gia nô kia sợ đến run lên. Từ khi Kim Vương Tôn kế thừa vị trí tông chủ, hắn hận nhất bị xưng là thiếu gia. Nếu bọn hạ nhân không gọi hắn là công tử gia thì phải nói một tiếng tông chủ mới được. Xưng hô thiếu gia này, chỉ thích hợp với thời kì hắn còn nhỏ yếu.
"Chuyện gì!"
Gia nô kia nuốt nước miếng, mới miễn cưỡng nói: "Bên ngoài hành quán. . . Thuận Thiên phủ phái tới nhân thủ gấp ba lúc đầu."
Kim Vương Tôn cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt đầy kim tinh, nộ khí như bão táp: "Gấp ba! Làm gì vậy? Trấn áp bạo động sao?"
"Còn chưa hết. . . Lục Phiến môn, Kỳ Lân vệ đều phái tới ba mươi người. Lục Phiến môn phụ trách tuần tra bên ngoài, Kỳ Lân vệ. . . Trực tiếp vào phủ theo dõi phụ cận."
Một mực bị giam trong phủ, đã ngột ngạt không chịu nổi, bây giờ còn bị người theo dõi. Bạch Vương thất quan tung hoành giang hồ, vô cùng hiển quý, có Bạch Vương thất quan như vậy sao? Có Kim Ngân tông chủ như vậy sao? !
"Muốn làm cái gì! Khi phụ đến đầu người ta sao?"
Gia nô kia tiếp tục nói: "Bọn hắn nói. . . Đây là bởi vì ngài tự mình ra ngoài, dung túng hạ nhân làm xằng làm bậy. Nhất là hai hạ nhân, một người gọi hơn tám mươi cô nương, một người phá hủy hơn mười gian phòng. Còn, còn đánh bốn lão thượng thư một trận."
"Nói láo!" Kim Vương Tôn nổi giận gầm lên một tiếng: "Con mẹ chúng nó, nói láo!"
Kim Vương Tôn chửi to, bởi vì A Hổ không lấy Hổ Liêu ra, hắn bèn dùng tay làm đao, một đao bổ ngang, một bàn bát tiên ứng chưởng phân ra, bị chặt thành mười bảy mười tám đoạn!
Nhưng như vậy vẫn không thể phát tiết phẫn uất trong lòng Kim Vương Tôn, hắn quyền đấm cước đá một cây đại thụ trong nội viện, như tên điên.
Đánh một hồi, trên tay đầy máu, hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút. Bởi vì nóng quá độ, đại não bình tĩnh lại.
Kim Vương Tôn đánh xong, tựa vào thân cây, cúi đầu không nói. Qua hồi lâu, nơi đó dần dần vang lên tiếng cười điên cuồng.
"Tốt tốt tốt tốt tốt! ! Minh Phi Chân, ngươi chơi với ta đúng không."
Giai công tử Giang Nam luôn ôn tồn lễ độ, rốt cuộc lộ ra vẻ ngông cuồng ngày mới tới kinh thành.
"Ta sẽ chơi với ngươi! Bộ khoái Lục Phiến môn, Dạ La bảo chủ, ngày thí tuyển phò mã, ta sẽ xem ngươi có thể che giấu khắp thiên hạ thế nào! !"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng một, 2019 21:26
Đăng nhập vào là xem được mà bác
26 Tháng một, 2019 20:10
Ta muốn xem tô hiểu
26 Tháng một, 2019 20:10
Buồn thật chứ, mình cứ vô là nó hiện you do not have permission nên kh xem dc :((
26 Tháng một, 2019 18:11
Đã up thêm bộ ảnh giáng sinh, anh em vô link ảnh xem =))
25 Tháng một, 2019 20:04
bác dịch chầm chậm thôi :v truyện còn dài
25 Tháng một, 2019 19:56
Về nhà vật ra là xong =))
Vấn đề main nó không thích, chưa kể Tĩnh An bị đơ
23 Tháng một, 2019 20:32
Tĩnh An nghĩ sâu *** :v Không biết Phi Chân cưa nổi không đây
23 Tháng một, 2019 01:43
cho mình hỏi là tố vân bao nhiêu tuổi rồi ạ? mình đọc truyện tranh nên ko rõ lắm. Tố Vân lớn tuổi hơn hay do vai vế mà lớn hơn vậy ạ? trong đây có đề cập tuổi của Phi Chân với Tố Vân ko ạ?
21 Tháng một, 2019 22:59
ủa mình nhớ là Phi Chân mạnh hơn Tố Vân mà bạn nhỉ? Mình mới đọc truyện tranh thôi nên bạn có thể spoi mình một tí vì sao bạn lại nói là Phi Chân bị ăn hành ko ạ :3 cảm ơn bạn nhiều
20 Tháng một, 2019 20:33
Xuống kiếm tự cung, vô địch thiên hạ =))
20 Tháng một, 2019 19:36
Em thích cách suy nghĩ của bác :))
20 Tháng một, 2019 19:03
thì ra lão minh là lão tổ của quỳnh hoa bảo điểm, đứng giữa bầy mỹ nhân vẫn chịu đc, phải chăng đã...
20 Tháng một, 2019 13:23
Ta tổng hợp ảnh minh họa vào một topic
Mời anh em vào xem =))
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=154832
19 Tháng một, 2019 22:33
Dùng Thiên Chu Ti chùi đ*t =))) lão Phi Chân chơi sang vỡi
19 Tháng một, 2019 20:58
thế thì ngày dịch 2 chương đến trc khi end đừng thổ huyết nhé, giữ gìn sức khỏe đừng ra đi sớm ông tác giả viết dài lắm
19 Tháng một, 2019 20:22
Nhanh thì một tiếng một chương hơn 2k chữ, chưa beta.
Lâu thì 2 tiếng một chương.
Tùy vào độ khó và dài nữa =))
19 Tháng một, 2019 20:02
một chương bình thường bác edit bao lâu thế?
19 Tháng một, 2019 02:36
Truyện càng ngày càng hấp dẫn, cứ tưởng cái arc này chỉ có xoay quanh vụ tuyển phò mã
18 Tháng một, 2019 20:29
2 chương gần 10k chữ, mệt kinh
17 Tháng một, 2019 22:53
cuộc chiến vô vọng giữa thằng ngu tỏ ra nguy hiểm gặp thằng nguy hiểm tỏ ra ngu
17 Tháng một, 2019 20:00
Trẻ trẫu là có thật :v
16 Tháng một, 2019 19:29
tsundere yandare các kiểu con đà điểu đủ hết
15 Tháng một, 2019 19:34
bó tay... giờ có khi hiến cái hộp cũng thắng..
14 Tháng một, 2019 20:43
khả năng cao ván này Phi Chân thua do hai thằng đệ tiếc tiền =)))
14 Tháng một, 2019 19:45
nghe giống trong phim của châu tinh trì thế nhỉ
BÌNH LUẬN FACEBOOK