Minh Tố Vấn bỗng nhiên hiện thân, không ai không nhìn nàng. Ngoại trừ hoa mắt vì mỹ mạo kinh tâm động phách của nàng, còn vì nàng là một nhân tố sẽ tạo thành ảnh hưởng trọng đại với chiến cuộc.
Sáu tên danh gia công tử đơn đấu một chọi một, không người là đối thủ của Minh Tố Vấn. Nhưng sáu người này đều sư thừa danh môn, luyện nội công thượng thừa từ nhỏ, võ công thật sự không kém. Trên Dạ La bảo, nếu Lăng Thanh Thư không bị đánh bại với thế sét đánh không kịp bưng tai, bọn hắn không có chủ tâm cốt, mắt thấy đối phương người đông thế mạnh nên không dám phản kháng, kết quả tuyệt không phải không chịu nổi một kích. Những người này ngang ác đã quen, trên đường cái ngõ lớn gặp thiếu nữ mỹ mạo còn không quản được tay, muốn tùy ý đùa giỡn, huống chi gặp mỹ nhân này trong núi.
Đáng tiếc chính là mỹ nhân này tuy đẹp, nhưng kiếm thuật vừa xuất thủ đã đánh ngang tay với Lăng Thanh Thư thì làm sao sáu người bọn hắn địch nổi? Bọn hắn không dám xuất thủ trước, chỉ đành phó thác hi vọng vào người duy nhất có thể đối kháng với nữ lang tuyệt sắc.
Lăng Thanh Thư dù bận vẫn ung dung, rất có phong độ chắp tay nói.
“Tại hạ Lăng Thanh Thư, rất kính ngưỡng cô nương. Vừa rồi trên núi vội vàng, chưa thể hỏi thăm phương danh của cô nương, xin cô nương chớ trách.”
Minh Tố Vấn cười lên một tiếng, tố thủ xoay lại, lòng bàn tay trắng nõn ra ngoài, dưới ánh mặt trời không thấy một chút tì vết. Bàn tay non mềm che khuất miệng thơm, cười ha ha nói: “Lăng công tử thật biết khen người a. Nô gia đã gả làm vợ người, hai chữ ‘Cô nương’ này, nào dám đảm đương?”
Ở Dạ La bảo, Lăng Thanh Thư sớm đã nghĩ rõ rõ ràng ràng về kết cục bi thảm của mỹ nhân này và tướng công bảo chủ đáng chết của nàng. Bây giờ bị thiệt thòi dưới tay Minh Phi Chân, hận ý này chỉ có thâm trầm hơn. Nhưng trên mặt hắn không lộ nửa phần ngoan ý, càng mỉm cười.
“Chỉ là xưng hô mà thôi. Minh phu nhân...”
Nói được một nửa, Minh Tố Vấn lại lắc đầu nhỏ, đong đưa mái tóc dày ngắt lời hắn.
“Ta cũng họ Minh, không cần gọi ta là Minh phu nhân. Cô nương vẫn êm tai hơn, đừng gọi ta thành già, ngươi thấy có đúng không?”
Âm thanh như chuông bạc có chút bất mãn, cuối câu khẽ lên cao, rất câu người. Tuy vô tâm dùng mị, lại trêu tiếng lòng người.
“Rất đúng, rất đúng. Minh cô nương hữu lễ.”
Không muốn tự xưng phụ nhân, đủ thấy nàng này không phải tam trinh cửu liệt. Cộng thêm cử động mời sủng ái của nàng trên đại điện, càng không giống cách làm của chính thê. Lại tốn chút tâm tư, nói không chừng có thể dụ được nữ tử này tự lên giường, đó là một khoái cảm khác với cưỡng bức ức hiếp, làm sao Lăng Thanh Thư không vui.
“Không biết Minh cô nương muốn nói gì với tại hạ?”
Minh Tố Vấn cười híp mắt nói: “Nô gia còn nghĩ ngươi là người hiểu chuyện, thì ra không hiểu quy củ lắm.”
Lăng Thanh Thư mỉm cười nói: “Lăng mỗ vô lễ cô nương ở điểm nào?”
“Ừm.”
Mỹ nhân tuyệt sắc trẻ tuổi duỗi một cánh tay non mịn trắng như tuyết ra, khó mà tưởng tượng trận đấu kiếm kịch liệt vừa nãy đến từ bàn tay tinh tế này. Nàng chỉ vào sáu tên công tử và đám người Tạ Độc Trích.
“Các ngươi người đông thế mạnh, lại giam nhiều con tin như vậy. Chung quy giao dịch phải coi trọng công bằng công chính, đúng không? Muốn nói giao dịch với bản cô nương, hình như không ổn.”
Nàng đề xuất giao dịch trước, lại nói như Lăng Thanh Thư thỉnh cầu nàng tới. Nhưng không biết vì sao, Lăng Thanh Thư lại không ô ngôn uế ngữ nổi, sợ làm bẩn mỹ nhân như ngọc này.
Lăng Thanh Thư cau mày nghiêm túc nói: “Giao dịch thì giao dịch, có liên quan gì đến những người này? Những người này là tù binh Lăng mỗ tự mình hàng phục, há cô nương nói buông là buông.”
Minh Tố Vấn che miệng cười duyên nói: “Hình như không lâu trước đây, chính ngươi cũng chỉ là tù binh của Dạ La bảo ta mà thôi, quên gốc nhanh như vậy sao?”
Sắc mặt Lăng Thanh Thư chợt biến, nổi giận phừng phừng. Biết rõ đây là phép khích tướng, nếu tâm chí không kiên, nói không chừng còn bị nữ tử này thừa lúc vắng mà vào, cho dù nghĩ ra điểm này vẫn tốn một hồi lâu mới khôi phục bình thường. Hắn suy nghĩ một lát, miễn cưỡng bảo trì phong độ cười một tiếng.
“Cô nương nói như thế, chỉ là muốn lừa ta thả mấy ưng khuyển triều đình này, bản công tử xưa nay phóng khoáng, buông tha những cẩu quan này thì sao? Thất thần làm gì, còn không thả người.”
Quả thật một tên cũng không để lại, ném sang chỗ khác. Tuy không ai khôi phục năng lực hoạt động, nhưng quả thật thả toàn bộ đi. Tạ Độc Trích võ công cao cường, được thở dốc một hồi, bản thân có thể giải khai huyệt đạo.
Biểu hiện hào phóng của Lăng Thanh Thư hoàn toàn không vượt quá dự liệu của Minh Tố Vấn. Đừng nói hắn là Bạch Vương thất quan chi hậu, bằng vào tỷ tỷ của hắn là hoàng hậu, thân phận quốc cữu gia của hắn còn đó, Kỳ Lân vệ sĩ lệ thuộc triều đình cũng không dám tiến hành trả thù. Nếu Lăng Thanh Thư ra tay giết mấy người, bất kể thế nào Tạ Độc Trích cũng không để yên. Nhưng bây giờ biết rõ người này là mặt người dạ thú, sau đó tuyệt sẽ không buông tha mình, nhưng không thể phát tác trước, không khỏi cảm thấy thê lương.
Minh Tố Vấn cố tình ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi cũng thông minh, muốn ngươi làm cái gì bèn làm cái đó, ta bắt đầu hơi tán thưởng ngươi. Không biết bảo ngươi đi chết, có thể nghe lời như thế không.”
“Cô nương cần gì tiêu khiển Lăng mỗ. Lăng mỗ nhân không phải người rộng lượng, làm như thế đều vì thể diện của cô nương. Bây giờ Minh cô nương có thể nói cho tại hạ, vì sao muốn thả những ưng khuyển triều đình này đi không?”
“Ta muốn thả bọn hắn, ngươi rất khó hiểu sao?”
“Đương nhiên. Bí mật trong Dạ La bảo, người sáng suốt một chút đều nhìn ra. Có thể nói phu quân của cô nương là nhân tài gây họa đệ nhất Giang Nam, một khi Tạ đại nhân này trở lại triều đình, đại quân sẽ đến ngay lập tức. Loại ưng khuyển triều đình này, cô nương cứu làm gì?”
Minh Tố Vấn bình chân như vại gật gật đầu, giống tiên sinh tư thục nghe học sinh đọc thuộc lòng, nếu cộng thêm một câu trẻ nhỏ dễ dạy, chính là một giáo sư mỹ nhân sống sờ sờ.
“Lời này cũng không sai. Sai ở người nói. Bản phận đầy tớ, bỏ thịt đuổi săn, đó mới là ưng khuyển. Khắp thiên hạ này không có môn phái nào thích hợp bốn chữ ưng khuyển triều đình hơn Bạch Vương thất quan. Nếu đem lời này của ngươi ra dạy ngoại nhân, không chừng phải cười đến rụng răng.”
Hay cho cái miệng khéo.
Lăng Thanh Thư thích nàng tinh ranh như vậy, hơi gây hấn khẽ nhếch khóe miệng, vẫn phong tình vạn chủng, khơi dậy dục vọng của nam nhân hơn ngoan ngoãn động lòng người. Lăng Thanh Thư liếm liếm bờ môi khô khốc.
“Người đã thả theo ý cô nương, lần này có thể nói chứ.”
“Ta không quen có người ồn ào bên cạnh.”
Minh Tố Vấn khẽ đong đưa tóc dày, lấy một cái lược ngà voi nhỏ từ trong ngực ra, không coi ai ra gì bắt đầu nhẹ nhàng chải tóc dài. Cử chỉ ưu nhã xinh đẹp, trong tình huống hết sức căng thẳng này, lại không cảm thấy xung khắc chút nào.
“Ngươi có ý gì!”
Mấy công tử bất mãn oa oa kêu to.
“Còn muốn chúng ta bỏ đi sao!”
“Ngươi muốn chơi hoa dạng gì! Bảy người chúng ta một lòng, ngươi mơ tưởng bảo chúng ta rời đi rồi thừa cơ đối phó Lăng đại ca.”
Công tử Hồi Phong đao vốn thụ thương thảm trọng cười hung ác nói: “Tiểu muội tử mất lão công thành tiểu quả phụ, muốn được Lăng đại ca của chúng ta an ủi, cũng không cần phải đuổi chúng ta. Chúng ta chẳng những có thể hò hét trợ uy, lúc cần thiết còn có thể thay thế bổ sung...”
Nói chưa dứt lời đã hét thảm một tiếng, một đám máu tươi bay ra rồi rơi xuống đất, còn có thể thấy cái lưỡi vừa nói loạn đang nảy mấy lần. Có thể phân biệt ra cảnh tượng lưỡi nở hoa sen trong miệng công tử Hồi Phong đao vừa nãy.
Minh Tố Vấn lười biếng ngáp như vô sự, tiếp tục chải vuốt tóc dài, mỉm cười, trong ánh mắt lại không có ý cười.
Thậm chí năm tên công tử còn lại không thể thấy rõ nàng xuất thủ thế nào, sau lưng lạnh lẽo, sợ bị cách không đả thương, đều lui lại, vừa lui vừa mắng.
Lăng Thanh Thư giơ tay ngăn trở bọn hắn quỷ rống quỷ kêu, trầm giọng nói: “Dường như cô nương không muốn giao dịch.”
“Ta nói cho ngươi, muốn giết mấy phế vật này, ta không cần tốn nhiều tâm tư. Ta chỉ không muốn nghe có người ồn ào mà thôi. Hơn nữa chuyện này cơ mật, ngoại nhân cũng không thể nghe.”
“Vậy cô nương muốn thế nào?”
“Cũng đơn giản, ta ném binh khí, ngươi có dám đi theo ta?”
Dứt lời thật sự tiện tay ném bội kiếm vào khe suối.
Lăng Thanh Thư vẫn trầm ngâm. Minh Tố Vấn bỗng nhiên bay ngược mấy bước, thân thể lăng hư, giống như trích tiên, trở lui theo gió. Lăng Thanh Thư nhìn nụ cười tuyệt lệ của nàng, không khỏi hăng say trong lòng, bật người đuổi theo.
Công phu khinh thân của hai người đều cao, Minh Tố Vấn là phiên nhược kinh hồng, Lăng Thanh Thư thì giống đại điểu hoành không. Cơ hồ đều chân không dính đất, một truy một cản, không ai nhanh hơn nửa phần, giống như đôi chim cùng bay, chơi đùa trong rừng.
Tới một rừng trúc yên lặng, Minh Tố Vấn chợt dừng lại, quay người cười nói: “Tốt, nơi này là được.”
Lăng Thanh Thư cũng đồng thời dừng lại, đánh giá bốn phía, cười nói: “Nơi này là được? Không cần đi thêm vài dặm sao?”
Minh Tố Vấn không nói nhảm với hắn, dừng lại vỗ đầu nói.
“Thời gian Lư Sơn kiếm quan tiến đánh Hàng Châu, chính là trong vòng hai ngày này, ta nói đúng hay không?”
Lăng Thanh Thư ngẩn ra: “Sao cô nương lại nói lời ấy!”
Phải biết chuyện này mới được quyết định vào ngày hôm qua, hôm nay Dạ La bảo mới xác định người tới là Lư Sơn kiếm quan. Minh Tố Vấn biết được từ đâu?
“Chuyện này cũng không khó nghĩ. Lăng Hàm Chung làm người thế nào, từ con trai ruột hắn tự tay nuôi dưỡng cũng có thể nhìn ra một hai. Hắn rất có dã tâm, không chịu làm một quan chủ không có tiếng tăm gì, liên tục nổi khuếch trương chi tranh, đều dùng thủ pháp này. Chuyện tự giác thông minh, đổi thang mà không đổi thuốc, hắn làm còn ít? Không cần biết ai tới? Nghe thấy một chữ Lăng, nô gia có thể cam đoan, lần này không thoát được một bộ binh quý thần tốc, bắt giặc trước bắt vua.”
“Cô nương thật thông minh... Không biết có đánh giá gì với hành động của chúng ta?”
Nếu đã bị nhìn thấu, không ngại rộng lượng một chút. Dù sao hắn cũng là người thắng sau cùng, Lăng Thanh Thư nghĩ như vậy.
Mắt hạnh hắc bạch phân minh của Minh Tố Vấn quay tròn một vòng, khẽ cười nói: “Làm áo cưới cho người khác.”
Xưa nay Lăng Thanh Thư kính phụ thân mình như thần minh, sáu chữ này đâu chỉ đại bất kính!
Lăng Thanh Thư phẫn nộ quát: “Cô nương có ý gì?”
“Cử động của các ngươi lớn như thế, ngay cả người Kỳ Lân vệ cũng tới, há không bị Quân Vương trắc phát giác. Có trăm ngàn phương thức lập uy, ngươi lại chọn loại ngu xuẩn nhất. Lư Sơn kiếm quan quá khổng lồ, các ngươi ăn Thường Châu, càng ăn tươi tất cả thế lực võ lâm vùng Cửu Giang. Các ngươi thấy tên của các ngươi, sẽ không trong danh sách trọng điểm sao?
Lúc các ngươi tràn đầy lòng tin tiến đánh Hàng Châu, ngươi có biết sẽ xuất hiện sự tình gì không? Kỳ Lân vệ ẩn núp trong giang hồ chờ đợi kỳ công sẽ nhân cơ hội này quật khởi, đại thống lĩnh Kỳ Lân vệ sẽ dẫn binh xuất chinh, một nồi diệt sạch các ngươi. Có lẽ các ngươi không tin, thực lực của Kỳ Lân vệ sớm đã xưa đâu bằng nay, bọn hắn chỉ thiếu khuyết một cơ hội thành danh. Mà các ngươi nhất định sẽ biến thành đá đặt chân cho người ta, trở thành căn cơ thiên thu vạn đại của người khác.”
“Được rồi! Ta khoan dung ngươi ba phen mấy bận, ai biết nữ tử nhà ngươi nói hươu nói vượn như vậy. Giao dịch ngươi muốn nói, rốt cuộc là cái gì!”
Minh Tố Vấn nháy mắt hạnh, nở nụ cười, tay phải thuận tiện trảo một cái, một cành khô bay khỏi mặt đất. Minh Tố Vấn chộp trong tay, lòng bàn tay mềm nhẵn tay đỏ hồng như sắp bị cành khô đâm rách, cành khô nhắm thẳng vào Lăng Thanh Thư.
“Nói ra cũng không phức tạp. Ta tốn thời gian nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói một giao dịch. Giao dịch ta nói chính là —— ngươi đưa đầu ra đây, ta cho ngươi, chết rõ ràng.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng năm, 2019 18:41
Tác giả hiện thế, thứ 3 sẽ có chương mới nhé các bác
08 Tháng năm, 2019 21:49
Chả đến nỗi đấy đâu :)) chắc bí ý tưởng hoặc chán đời thôi
08 Tháng năm, 2019 11:28
Tác lặn nửa tháng không sủi tăm luôn, vào group QQ cũng không thấy thông tin
Chỉ mong nó không drop giữa chừng
08 Tháng năm, 2019 01:33
Ừ, chắc con tác cũng giở chứng nghỉ dài kỳ rồi =)))
07 Tháng năm, 2019 21:23
Vẫn sốt bác ơi, mà làm xong rồi nên đăng luôn
Đợt này nghỉ dài hạn thôi, sốt virus thốn vồn. Sắp tới còn thi cuối kỳ nữa
Đợi tác giả trở lại mình cũng làm lại luôn là vừa
07 Tháng năm, 2019 20:39
Đỡ đỡ chưa mà đăng sớm thế bác? :-/
06 Tháng năm, 2019 18:19
Ốm ah bác? -_- chả thông báo làm se lo sốt vó. Cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái đi =))) Đừng nói khỏe hẳn, có hứng thì hẵng làm, không cứ gắng gượng ra định kỳ quá xong ốm se lại lo :))
06 Tháng năm, 2019 17:14
Oạch. Bác ốm á. Thôi thì chúc bác tĩnh dưỡng sớm khôi phục 10 thành công lực.
06 Tháng năm, 2019 08:53
Sốt nằm sml rồi bác ơi, chương mới làm được một nửa thì ngửa
05 Tháng năm, 2019 23:59
Thớt bận hay chương mới dài mà up lâu thế? :v
05 Tháng năm, 2019 23:58
Cả hai :v Với cả bác sẽ thấy vũ khí chính của lão Phi Chân =)))
05 Tháng năm, 2019 15:09
Ơ, có tới 18 chương chỉ nói về mấy trò bựa của mấy bố bạch vương thôi ấy hả bác. hay là sẽ nói về sự tích của cái tên Giang Nam đánh mặt vương của lão Phi Chân.
04 Tháng năm, 2019 23:03
18 chương :)))
04 Tháng năm, 2019 20:17
Thớt ới, kiểu này còn kéo dài nhiêu chap thế.
04 Tháng năm, 2019 20:16
tự dưng đang tươi sáng lại qua kiểu thế này đúng là ...
03 Tháng năm, 2019 21:41
chương mới khó nuốt quá
02 Tháng năm, 2019 13:43
lâu rồi mới đọc một bộ hay thế này cám ơn cvter nhiều nhé ^^
30 Tháng tư, 2019 08:31
Hiểu rồi, thank thớt :)))
30 Tháng tư, 2019 08:22
Ít nhất 2 ngày nữa mới có chương mới nhé các bác, chương này hơn 7k chữ với nội dung khá là đau não
30 Tháng tư, 2019 08:19
Mình làm mỗi bộ này chứ không phải làm cả chục bộ cùng lúc như lão Bún
Mà cv thì bạo chương nhanh lắm, có text thì laoox ấy làm một tuần bằng cả tháng của t
29 Tháng tư, 2019 23:14
Thớt cố làm bộ này đến khi end nha -_- lão Bún nói làm tôi sợ vãi chưởng :((
28 Tháng tư, 2019 22:30
Đùa mà thật, thật mà đùa =))
26 Tháng tư, 2019 23:49
"Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng" ôi cười bò.
24 Tháng tư, 2019 22:15
lão Bún hết tháng này có rảnh thật không đấy -_- đợi bom lâu kinh khủng :))
24 Tháng tư, 2019 11:01
Học về muộn cộng chương dài bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK