Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Phi Chân nhìn đến Tửu Thiếu Trương trên mặt đất, hơi híp mắt lại —— võ công đao kiếm, xưa nay không phải sở trường của hắn. Nếu phán đoán nội công của người sống, hắn không cần phải mở mắt nhìn, dùng thần thông ‘Tha Tâm Thông’ khóa lại, là có thể thông mạch khí người sống. Nói đến tri thức phong phú về nội công của hắn, đương kim thiên hạ, người có thể thắng hắn trên đạo này tuyệt không quá ba.

Nhưng thứ này lại bất lực trong việc phán đoán lai lịch của vết thương trên tử thi.

“Người tới, xoay thi thể lại.”

Minh Tố Vấn trung thực bên cạnh Minh Phi Chân hồi lâu tiếp lời. Nàng dịu dàng uyển ngữ, so với sự khiếp người trong lời nói của Minh Phi Chân, thổ tức hơi ấm của giai nhân có ôn vận say lòng người. Cho dù nơi đây thây phơi, vẫn nghe đến tim đập nhanh.

Có võ sĩ tiến lên lật thi thể lão Trương, sau khi xem xong Minh Tố Vấn lặng lẽ nói.

“Trên người hắn có tổng cộng bốn mươi mốt vết thương. Chế thức đao kiếm của Trung Nguyên sớm có văn bản rõ ràng quy định, những vết thương này hầu như do kiếm văn sĩ của Giang Nam đâm, trừ một thanh trường kiếm thép xanh, một thanh trường đao, còn có năm thanh trường kiếm, chế thức...... Giống thứ mấy người này đeo như đúc.”

Chẳng những nói cho người người thán phục, Minh Phi Chân càng là cảm kích. Thời gian Minh Tố Vấn du lịch giang hồ cũng không ngắn, danh hào Ma Nữ ngày càng vang dội, như mặt trời ban trưa. Hơn nữa tiểu sư di cực kì thông minh, tinh xảo đặc sắc, luận đến sức quan sát không hề kém hắn. Nhưng nói đến câu sau cùng, tiểu sư di chợt lộ vẻ giảo hoạt, duỗi ngón trỏ non nớt ra, nhẹ nhàng điểm cái mũi của hắn, dịu dàng hô.

“Những thứ này là ngươi dạy cho nô gia, sao ngươi lại quên trước. Hôm nay có khách quý lâm môn, ngươi cũng đừng mất uy trước người a...... Phu quân.”

“Phu quân? !”

Không ai ngờ tới, người thốt lên câu này, lại là Lăng Thanh Thư. Hắn lỡ lời trước, ho khan một tiếng rồi không nói gì, nhưng vẻ thất vọng rất rõ ràng.

Mỹ mạo như thiên tiên của Minh Tố Vấn, sớm khiến mọi người trong đại điện khuất phục. Không nói khách quý hôm nay, thủ vệ trên dưới của Dạ La bảo cũng sớm đã gặp cô nương mỹ mạo có địa vị tôn sùng, được bảo chủ trân trọng này. Chỉ là trước kia vẫn không rõ nên xưng hô thế nào, hôm nay mới biết là bảo chủ phu nhân giá lâm! Chân chính là có mắt không biết Thái Sơn, ba mươi hai thủ vệ vội vàng đứng thẳng tắp, sợ mất ấn tượng tốt trước mặt nữ chủ nhân.

—— Thì ra, nữ tử này là thê tử của Dạ La bảo chủ. Dạ La bảo chủ không hổ là bá chủ một phương Hàng Châu, phu nhân cũng là giai nhân tuyệt thế như vậy.

Nhất thời trên đại điện, ánh mắt kinh ngạc, kính nể, ao ước, ghen tị cùng nhau tới.

Nếu có người chú ý mà nói, vị ‘Phu quân’ này kinh ngạc không thua bất kỳ người nào trong điện, hơn nữa còn cực kỳ đau đầu vì chuyện này. Những người khác của Dạ La bảo thì cũng thôi đi, ánh mắt kinh ngạc và giật mình của ba sư đệ biết gốc biết rễ, cơ hồ muốn đâm hắn một lỗ thủng lớn.

Mà có một công tử ca nghe Minh Tố Vấn phun hai chữ ‘Phu quân’, cũng không biết liên tưởng đến cái gì, nở nụ cười dâm ô. Minh Phi Chân vẫy tay với tiểu tứ tử, tiểu tứ tử đưa lỗ tai qua, một hồi lâu sau thì gật đầu: “Được được được, ngài nhìn là được.”

Gật đầu rồi chạy tới công tử kia, cũng không đợi hắn nói chuyện, kéo qua một bạt tai đánh cho lăn trên mặt đất. Tiểu tứ tử có một thân ngạnh công, hai tay cứng hơn kim thiết, một bạt tai như cầm búa nện. Công tử kia đau đến biến thành một con tôm già hong khô, nước mắt lưng tròng, hô lớn: “Rốt cuộc mấy tên điên Dạ La bảo các ngươi muốn gì?”

Tiểu tứ tử sờ đầu nói: “Haiz, ta muốn tốt cho ngươi a.”

“Ngươi đánh ta còn muốn tốt cho ta!”

Sờ hai má lập tức cảm thấy răng hàm lỏng ra, sợ đến mặt cũng xanh.

Tiểu tứ tử vẻ mặt thành thật: “Vừa rồi đại đương gia nói với ta ‘Người kia trông xấu xí, ta thấy không cần con ngươi nữa, trong đầu cũng chứa toàn phân. Đi móc mắt của hắn, hoặc là đánh thành đồ đần cho ta. Nếu không thì đánh đến ta nhận không ra’. Ngươi nói ta tốt với ngươi bao nhiêu, đã không đánh ngươi thành ngốc, cũng không móc mắt ngươi.” Ngữ khí thật sự chân thành, công tử kia tức giận đến suýt nữa thổ huyết.

Náo loạn một màn, ai còn không biết công tử không có đức hạnh này càn rỡ, chọc giận Dạ La bảo chủ.

Trà Hào không để ý, chỉ ôm quyền nói: “Minh phu nhân cao kiến. Tại hạ từng nghiệm thương, đúng là bốn mươi mốt vết.”

Minh Tố Vấn cực kỳ đắc ý, hếch cằm thon với Minh Phi Chân, dường như đang hỏi ‘Minh phu nhân ta làm thế nào?’

Dù sao bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Minh bảo chủ ho khan một tiếng, nhìn trái nhìn phải nói.

“Khụ khụ, vết, vết thương này......”

Minh Tố Vấn lại hì hì một tiếng, thân thể mềm mại hơi xoay, tạo nên một trận u hương. Minh Phi Chân ‘A’ một tiếng, bị ôn hương nhuyễn ngọc lấp đầy, một giai nhân tuyệt sắc đã ôm ngang trong lòng.

Nếu nói Minh Phi Chân xích đồng đỏ tươi lúc này như ma vương hiện thế, thì Minh Tố Vấn tựa như ma vương cơ dung mạo tuyệt diệu, làm bạn ở bên. Nàng nói cười xinh đẹp, nằm lên người Minh Phi Chân, cũng không để ý trái tim Minh Phi Chân rầm rầm nhảy loạn như nổi trống. Vậy mà thật sự an vị ba chữ ‘Minh phu nhân’ này, xem ra rất đắc ý. Nhưng lúm đồng tiền xinh đẹp nổi màu phong đỏ nhàn nhạt, có thể thấy trong lòng thật sự ngượng ngùng, không phải hoàn toàn không để ý.

Minh Phi Chân biết tính tình của tiểu sư di, nếu nổi hứng chơi, trong thời gian ngắn không thể yên tĩnh, đành phải cười khổ nói.

“Vì sao phu nhân ôm ta?”

Minh Tố Vấn không ngờ hắn nhận, suýt cười gắt hắn một tiếng. Nhưng nghe đến vấn đề, gương mặt xinh đẹp lại hơi lạnh, quay tròn đôi mắt đẹp nhìn chăm chú ba bộ thi thể.

“Vết tích đao kiếm trên người lão Trương, không phải vết thương gì ghê gớm. Trừ vết thương trí mạng ra, không vết nào lưu lại lúc giao thủ. Nhưng trên thân một người có hơn bốn mươi vết thương, lại không đánh nhau với người, nghĩ cũng biết là bị người tàn ngược tạo thành. Vết thương còn lại thì cũng thôi đi, có vài kiếm trực tiếp chặt đứt gân tay chân, nhìn độ nở của cơ bắp và vết máu, còn phải trước vết thương khác.”

Minh Phi Chân một tay chống cằm, nhàn nhạt nói: “Như vậy Trương lão bản bị người cắt gân tay chân, làm cho không thể phản kháng, bày trên mặt đất, bị người dùng kiếm đâm đao bổ để mua vui. Thê nữ của hắn trong phòng, đương nhiên phản kháng kịch liệt, thế là càng kích thích lòng hành hạ của nhóm người này, làm hắn càng bị ngược đãi.”

“Nếu nhìn từ phương vị và phong cách xuất kiếm, pháp môn đao kiếm tổn thương hắn đến từ tối thiểu tám môn phái khác nhau. Bình thường nhất định không hảo hảo luyện công, công lực nông cạn, phương vị chính xác cực kém, vậy thì cũng thôi đi. Chiêu kiếm trí mạng xuyên qua đầu, nhưng chỉ để lại một điểm đỏ thẫm giữa trán. Đâm rất tinh, đã là hàng ngũ cao thủ đặc cấp, chính là Phi Lưu Thứ Thuật của Lư Sơn kiếm quan. Hiển nhiên bởi vì có người tức giận, nhất thời quên thu hồi võ công vốn có a.”

“Với võ công người này mà nói, không đến mức bị người cưỡng bức ra võ công nguyên bản a.”

“Đó là đương nhiên. Trừ phi lúc ấy xảy ra chuyện gì đó chọc giận hắn, làm hắn không thể không ra tay. Cộng thêm hung thủ hiển nhiên là người có cá tính nông cạn, không tâm kế, cho nên bỗng chốc sử dụng tuyệt kỹ thành danh. Nhưng muốn nói là chuyện gì, ta không biết, phu lang phải tự tìm manh mối.”

“Ta cũng không tìm được. Ta cực kì ngốc, nương tử thông minh như vậy, sao không giúp ta?”

“Chỉ thích lười biếng.”

Minh Tố Vấn duỗi phấn chỉ chọc nhẹ trán hắn, lại bị một tiếng ‘Nương tử’ gọi cho tâm thần hoảng hốt, má phấn đỏ hồng, như uống rượu ngon. Nàng yêu kiều cười, năm ngón tay bạch ngọc như thấm sữa son, khẽ nâng khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ, như cầm một nắm tuyết mới. Càng ngưng mắt nhìn, càng cảm thấy đẹp.

“Ừm, ta xem...... Tửu Thiếu Trương chết mà miệng vẫn mở, oán khí rất nặng. Nhưng giữa hàm răng còn có mảnh vải vụn dính máu. Đây là điểm mới, chung quy không phải hắn bị người ngược đãi, còn có thói quen ăn quần áo a. Vải kia quá nát, không phân biệt được, nhưng tóm lại không phải trên người hắn. Ta nghĩ a, trước khi bỏ mình vị Trương lão bản này phản kháng kịch liệt, đả thương nguyên hung thủ ác, cho nên chọc giận người kia sử dụng công phu thật.”

Trong điện dần dần im lặng, Minh Phi Chân lại nâng bàn tay lên.

Hai người này mỗi người một câu, dường như chuyện phiếm, lại hoàn nguyên tình hình cả đêm như thấy tận mắt. Ngay cả hài tử thật sự tận mắt nhìn thấy, cũng không thể nói cẩn thận như thế.

“Chỉ còn một điểm, cần phải có nhân chứng. Hài tử, ngươi còn nhớ, đêm đó, là ai đến nhà ngươi, đánh chửi nương thân của ngươi không?”

“Là, là hắn!”

Âm thanh của trẻ thơ vang vọng trong đại điện, rất thê lương. Đứa con còn lại của Trương gia chợt chỉ vào Lăng Thanh Thư, hiển nhiên với vấn đề đơn giản, hắn vẫn có thể trả lời được.

“Chính là người kia!”

Sắc mặt của Lăng Thanh Thư âm trầm, con mắt xanh trắng trông hẹp dài vì nheo lại, dần dần lộ ra hung quang.

“Không sai, Tửu Thiếu Trương là bản công tử giết. Thê nữ của hắn cũng là bản công tử chơi xong vứt xác, chẳng qua tính mệnh sâu kiến, rốt cuộc các ngươi muốn dây dưa đến khi nào?”

Ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn, vậy mà có sự tức giận ám trầm.

“Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào, cứ ra tay. Trà Hồ trang, chẳng phải ngươi muốn dựa vào chuyện này chấn nhiếp Lư Sơn kiếm quan ta sao? Ta cho ngươi biết, đám dân đen này, một năm công tử gia giết không chỉ gấp mười lần, còn chưa bao giờ bỏ ai vào mắt. Ngươi có ý nghĩ này, quả thật là nằm mơ. Họ Tạ ngay tại đây, ngươi hỏi hắn, cho hắn lá gan ngang trời, hắn có dám đụng một sợi lông của Lăng Thanh Thư ta không!”

Tạ đại nhân khô như ve mùa đông, người trước mắt là đệ đệ của hoàng hậu nương nương, quốc cữu gia a. Hắn có thể làm gì.

“Về phần ngươi, Minh bảo chủ, rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Ngữ khí từ từ hung ác, ánh mắt hữu ý vô ý liếc Minh Tố Vấn.

Thấy Minh Tố Vấn thân mật với Minh Phi Chân như vậy, trong lòng Lăng Thanh Thư có cảm nhận vô cùng không thoải mái. Cuộc đời hắn quen thấy mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy thiên tư quốc sắc như vậy. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này đã sắc thụ hồn dữ, nên có suy nghĩ chiếm làm của riêng cực kì mãnh liệt. Nhưng trở ngại thân phận và lập trường, không thể lộ ra rõ ràng.

Nhìn tình hình nàng thân mật với Dạ La bảo chủ, người sáng suốt vừa thấy đã biết hai người có tư tình. Nhưng Lăng Thanh Thư không ngờ nàng lại là phu nhân của Dạ La bảo chủ, dù sao nữ chủ nhân không nên xuất đầu lộ diện, làm hành vi của ái thiếp như thế. Đến núi này cái gì cũng lộn xộn, giai nhân tuyệt sắc này thật sự là vợ hắn.

Hắn vốn định sau khi đàm luận tất cả điều kiện, ép buộc yêu cầu Dạ La bảo chủ giao mỹ nhân nhi này ra. Với tình thế của Lư Sơn kiếm quan, chắc hẳn không ai trở mặt vì một cơ thiếp. Nhưng nếu là thê tử...... Thì chỉ còn một đường cưỡng ép đi vào khuôn khổ, sau đó dùng vũ lực trắng trợn cướp đoạt

—— Nữ tử dung mạo tuyệt sắc này, khóc lóc gào thét dưới thân hắn, phu lang nàng yêu nhất bị đánh nát xương bánh chè, như một đám bùn nhão nhìn nàng mặc cho mình chà đạp. Toàn thân nàng co quắp nhưng không thể không dùng thân thể trắng như tuyết nghênh đón trùng kích hung mãnh nhất của hắn, tình trạng thê diễm lê hoa đái vũ...... Rõ ràng như vậy tốt hơn hắn ngoan ngoãn dâng lên, mặc ta ân sủng!

Lăng Thanh Thư tận lực trấn an dục niệm tăng vọt của mình, mới không làm ra cử động lỗ mãng —— bây giờ lập tức rút kiếm gỡ đầu Dạ La bảo chủ xuống...... Tạm nghe xem hắn muốn nói gì.

“Ngươi nói là sâu kiến sao......”

Minh Phi Chân chậm rãi sờ cằm.

“Không sai, cũng đúng là nghĩ như vậy, mới có thể làm như vậy. Dùng Phi Lưu Thứ Thuật này giết người, có gì khác ký tên trên thi thể. Nếu muốn lập uy, chung quy không có biện pháp đơn giản hơn chuyện này. Thế là thuận nước đẩy thuyền, bèn lệnh người không được di chuyển thi thể, thuận tiện chấn nhiếp bao cỏ lớn xuẩn tài nhỏ của võ lâm Hàng Châu, vậy chẳng phải Lư Sơn kiếm quan muốn khuếch trương ở Hàng Châu sẽ dễ dàng hơn. Tâm tư của các hạ cũng thật diệu, nếu mười lăm con chó ghẻ chúng ta nuôi ở hậu sơn bị bỏ bê huấn luyện, không chừng còn không bằng người ta. Thảo nào có thể làm được chuyện không bằng cầm thú này.”

Một thanh niên rút kiếm ra quát: “Ngươi dám mắng Lăng đại ca của chúng ta!” Mấy người còn lại đều rút binh khí ra, ngoại trừ Thường Châu Hồi Phong đao sớm bị quật ngã, năm người còn lại đồng thời rút kiếm, chỉnh tề như một, vậy mà khí thế không kém.

Trong mắt Lăng công tử lộ rõ sát ý: “Ta có thể hiểu thành, đây là Dạ La bảo hạ chiến thư với Lư Sơn kiếm quan không?”

Minh Phi Chân im lặng không nói, nhưng hữu lực hơn bất kỳ câu trả lời nào.

“Ngươi làm ta quá thất vọng. Ta vốn cho rằng Dạ La bảo chủ là người thức thời, có lòng cho ngươi phụ thuộc “

“Ta chưa từng nói, Dạ La bảo sẽ phụ thuộc vào người nào.” Minh Phi Chân sờ mũi, “Là các hạ hiểu nhầm rồi.”

“Họ Minh! Đây là ngươi muốn chết, không trách bản nhân.”

Lúc ở Lư Sơn, bởi vì có ân điển của triều đình, Lăng Thanh Thư chính là giết người cũng không cần đền mạng. Ở Lư Sơn kiếm quan ngoại trừ cha và huynh, xưa nay hắn vênh mặt sai khiến, càng là tàn bạo bất nhân với bách tính của Cửu Giang Thường Châu, tựa như thổ hoàng đế. Nào từng bị người nhục mạ như thế. Hắn vốn cố ý khiêu khích, chặt đầu và đoạt vợ người ta. Nhớ tới gương mặt thanh tú yểu điệu, xinh đẹp không gì sánh được của Minh phu nhân kia, sát ý lập tức bừng bừng phấn chấn.

Hắn rút thanh cương kiếm ra, một kiếm vừa phát, tựa như thác nước chảy xuống, kiếm khí như trường giang đại hà mãnh liệt bay tới. Chỗ lưỡi kiếm chỉ, trên mũi nhọn mơ hồ vang lên tiếng nước chảy, kiếm khí lại như thực thể.

Đây là bí kiếm không truyền ra ngoài của Lăng gia Lư Sơn kiếm quan —— Phi Lưu Thứ Thuật. Nếu bàn về thứ kích chi tinh, có thể nói là độc bộ thiên hạ, Hắc Bạch Giám xưng là thứ thuật đệ nhất thiên hạ.

Phi Lưu Thứ Thuật có tứ trọng cảnh giới, một kiếm này xưng là ‘Thác nước tung tóe biết bao nhiêu bọt’, kiếm tẩu tinh phồn, rất là hoa lệ. Kiếm giới từng có khen ngợi ‘Châu bay tỏa ráng nhẹ, bọt đổ phất đá vòm’. Thời điểm sơ phát, một kiếm này còn là một kiếm, sau đó chính là một kiếm tiếp một kiếm, luân phiên nhiều lần, vô cùng vô tận như dòng nước lao nhanh. Người luyện đến cảnh giới thượng thừa có thể liên tục đâm ra một trăm bảy mươi mốt kiếm trong một hơi. Nếu thật sự để hắn tìm đúng mục tiêu, sẽ là toàn thân cao thấp bị xé không còn chút gì. Có thể coi là khắc tinh của chiêu số phòng ngự trong thiên hạ.

Lăng Thanh Thư là ấu tử của Lăng Hàm Chung, rất được vị quan chủ Lư Sơn kiếm quan này yêu quý. Lúc truyền kiếm thuật cho hắn càng là toàn lực ứng phó, chỉ đạo toàn bộ. Do đó tuổi Lăng Thanh Thư này không lớn lắm, tu vi kiếm thuật lại có thể sánh bằng cao thủ đỉnh tiêm.

“Tặc chủng, nhận lấy cái chết! !”

Rầm!

Như đại chùy đánh lên mặt thứ gì đó, tiếng vang cứng rắn sảng khoái đến cực điểm, đột ngột vang vọng trên đại điện.

Tiếp theo kiếm khí trong điện tiêu trừ, sát khí tẫn tán, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tất cả xảy ra quá nhanh, bắt đầu từ khi Lăng Thanh Thư khởi sát, mọi người chỉ cảm thấy chuyện nơi này sắp kịch biến, nhưng bọn hắn còn chưa kịp nhìn rõ ràng, biến hóa này đã hoàn toàn kết thúc.

Bây giờ trong đại điện, Dạ La bảo chủ cầm một thanh không biết là đao hay kiếm, một sự vật kỳ quái toàn thân đen nhánh. Cách vật kia không xa, một công tử thanh niên toàn thân xụi lơ, lật lòng trắng mắt ngã xuống —— không phải Lăng Thanh Thư còn ai? Dường như chân khí toàn thân hắn bị chém thành bột phấn theo thần chí, biểu cảm như ngớ ngẩn.

Trong nháy mắt vừa rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Minh Phi Chân chậm rãi thu hồi thanh ‘Vũ khí’ đó, dường như hơi lúng túng, thầm nói: “...... Kết quả, vẫn là như vậy sao?”

“Năm đậu bỉ các ngươi đang làm gì?”

Lúc này, năm công tử thanh niên rút kiếm đã bị trói thành một cái bánh chưng lớn. Lúc đầu bọn hắn phát chiêu vào Hồng Cửu, không ngờ Hồng Cửu văn phong bất động, hộ vệ sau lưng hắn thân ảnh khẽ động. Chỉ có hai người, đi lên tam quyền lưỡng cước đánh ngã năm người này. Còn thêm một sợi dây thừng trói lại.

“Ba mươi hai thủ vệ của ta, võ công kém cỏi nhất có thể đi vào xếp hạng giáp cấp của triều đình, chỉ bằng mấy con hàng các ngươi......”

Hồi Phong đao trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, chưởng ra như gió. Hồng Cửu nhìn cũng không nhìn, tiện tay hất lên, một ánh bạc ‘Bốp’ trúng đích, đánh Hồi Phong đao kia ngã trên mặt đất. Lúc này mới trông thấy ngực hắn trúng một cái chông sắt.

Hồng Cửu nghe được một nửa đã hiểu dụng ý của Minh Phi Chân, mắt thấy lão đại xuất thủ, vỗ áo mà lên. Lớn tiếng mắng mấy công tử không có tiền đồ đang run rẩy: “Cẩu nương dưỡng, nghe kỹ cho lão tử. Ta cho mỗi người các ngươi một chiêu, tiếp theo sẽ một bạt tai đập nát bọn cẩu bỉ các ngươi. Đừng lo lắng, từng người qua xếp......”

“Chậm đã.”

Minh Phi Chân lại cắt đứt bài diễn thuyết khảng khái sôi sục của Hồng Cửu: “Đừng vội động thủ.”

Hồng Cửu sững sờ một lát, oa oa hét lớn: “Thế này còn chưa động thủ? !”

Minh Phi Chân không cho ý kiến, lãnh đạm hỏi tam sư đệ bên cạnh.

“Lão tam, ngươi nói xử trí những người này thế nào?”

Xưa nay chuyện tam đương gia là túi khôn của Dạ La bảo không phải bí mật. Trong các đệ tử thế hệ này của Đại La sơn, Tư Mã Hoài không phải người có nhân phẩm xuất chúng nhất, đối nhân xử thế thích hợp nhất, thậm chí mưu trí thâm trầm nhất. Nếu bàn về tướng mạo tuấn nhã, ăn nói cung kính, trong đời mới của Đại La sơn, ai bì kịp lục hiệp Liên Truy Nguyệt. Luận đến cơ biến chồng chất, Hồng Cửu lão giang hồ và ngũ sư muội cổ linh tinh quái, đều không phải nhân vật dễ đối phó. Mà nói đến ngốc, ai ngốc như tiểu tứ tử của chúng ta?

Nhưng nhân vật túi khôn này lại rơi vào đầu tam đương gia, hơn nữa chưa bao giờ thay đổi, cũng chưa bao giờ có người đề xuất bất kỳ ý kiến gì. Đều bởi vì Tư Mã Hoài có đặc điểm mà thường nhân khó đạt được, hắn —— keo kiệt.

Tư Mã tam đương gia keo kiệt và tham tiền có thể nói là thiên bẩm. Cha mẹ hắn là danh môn trong võ lâm Bắc Bình, là nhân vật xuất thủ hào phóng, làm người tứ hải. Song thân đều không có khí khái ‘Một lượng bạc ròng truy đuổi ngàn dặm, có nửa đồng tiền đi tứ phương’ của hắn. Lúc dạy bảo sáu đệ tử, Minh Hóa Ngữ dạy theo tài năng, phát huy đặc điểm của mỗi người rất tốt, tính keo kiệt có từ trong bụng mẹ của tam đương gia cũng là như thế.

Hắn sẽ để ý tất cả tổn thất, bởi vì như vậy, tam đương gia cũng đồng thời nhớ tất cả thời gian có thể phát sinh tổn thất —— cũng chính là tất cả thời gian. Bởi vì keo kiệt, Tam đương gia đạt được ký ức cực mạnh —— nhìn qua không quên.

“Không thể giết.”

Tam đương gia cho ra kết luận đơn giản.

“Nguyên nhân.”

“Có hai nguyên nhân. Một, Lư Sơn kiếm quan có dã tâm với Hàng Châu, trước mắt đang có đại biểu hội kiến Tử Ngô Đồng nữ hiệp, còn có đại biểu của triều đình tới từ kinh thành. Chuyến này nhân số của bọn hắn khoảng ngàn người, cường thủ không dưới trăm người, cao thủ đặc cấp hơn hai mươi người. Giết nhi tử của quan chủ Lư Sơn kiếm quan vào lúc này, sẽ cho bọn hắn cái cớ để bắt đầu tuyên chiến Hàng Châu, đạt được mục đích phát triển.

Thứ hai......”

Tam đương gia thấp giọng nói: “...... Nhị tỷ của hắn là đại sư nương.”

Minh Phi Chân nghe được rõ ràng, lặng lẽ nói: “...... Ta đã hiểu.”

Mấy câu này hắn không nói nhỏ, câu cuối cùng tuy không nói ra, Hồng Cửu vẫn có thể đoán được là gì. Hậu quả Lư Sơn kiếm quan khai chiến với Dạ La bảo, chính là dẫn ra Lăng Hàm Chung phía sau. Người kia là cha ruột của đại sư nương bọn hắn, sư phụ cũng phải gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân, ai có thể so chiêu với hắn. Nhị đương gia cầm được thì cũng buông được, lùi lại mà cầu việc khác.

“Đại đương gia, đừng làm khó dễ. Không giết được con bê này, chúng ta đánh hắn một trận trút giận, chung quy vẫn được phải không.”

Minh Phi Chân suy nghĩ một lát, khoát tay nói: “Không cần, chúng ta không đánh hắn, phải làm chuyện nên làm.”

Hồng Cửu hưng phấn nói: “Quả nhiên vẫn là làm thịt!”

“Không, báo quan đi.”

“Báo, báo quan?”

“Đương nhiên, xảy ra tố tụng nhân mạng. Không báo quan thì làm thế nào?” Minh Phi Chân nhẹ nhàng nghiêng đầu, tuy Tạ đại nhân không nhìn thấy hình dáng của hắn, nhưng cảm nhận được ánh mắt của hắn, quả nhiên Minh Phi Chân nói: “Vị này, hình như là Tạ đại nhân của Kỳ Lân vệ. Bảy người này gian sát dân nữ ở Hàng Châu, giết liền ba người, tội ác tày trời. Mời ngươi mang về nha môn, làm theo lẽ công bằng.”

Tạ đại nhân suýt phun ra một ngụm lão huyết!

Đây là tổn chiêu gì! ! Ta tới khuyên can, ngươi kéo ta xuống nước? !

“Đi, để huyện nha môn hảo hảo thẩm tra đám bê quắt các ngươi! Giết các ngươi, bẩn tay ta!”

Hồng Cửu nhấc Lăng Thanh Thư lên, trói cùng sáu người kia, kéo Tạ đại nhân, mang theo hai sư đệ hùng hùng hổ hổ chạy đi.

Trong đại điện, chỉ còn lại Hàng Châu lục hiệp đang hết sức khó xử và một Trà Hào.

“Vì chuyện hôm nay, ta coi như nhức đầu một phen.”

Minh Phi Chân nhàn nhạt nói: “Trà trang chủ, ta phải hỏi mượn ngươi chút tiền.”

Yêu cầu người làm việc, vốn là như thế. Hôm nay đi cầu Dạ La bảo chủ, Trà Hào vốn đã nghĩ tới phải bỏ ra đại giới, tuy cử động này có hại cho hiệp phong của Dạ La bảo...... Nhưng thế đạo này, có thể có bao nhiêu hiệp khách? Trà Hào hắn sính huyết khí chi dũng này, cũng phải đánh đổi khá nhiều. Dùng tiền để giải quyết, có lẽ là tốt nhất.

“Chỉ cần làm bảo chủ hài lòng, Trà Hào đều tuân mệnh.” Ngữ khí trầm ổn như cũ.

“Không cần nhiều, một trăm hai mươi lượng là đủ rồi.”

Trà Hào kinh ngạc nói: “Như thế là đủ rồi?”

Minh Phi Chân chậm rãi nói: “Làm phiền Trà trang chủ mua ba bộ quan tài thượng hạng, kiếm một miếng bảo địa phong thuỷ gần Thành Hoàng sơn, hảo hảo nhập liệm cho ba vị.”

Trà Hào chấn động toàn thân, rất lâu không nói nên lời. Suy nghĩ hồi lâu, chợt quỳ rạp xuống đất.

“Ngày sau giang hồ gặp lại, chỉ cần bảo chủ có việc dùng đến Trà mỗ, Trà mỗ nhân không tiếc mạng sống, tuyệt không hai lời!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Việt Nguyễn Minh
29 Tháng mười, 2018 20:11
Mua víp là tự đọc đc à
Hoaqin
28 Tháng mười, 2018 10:04
Thì 118, 119 là vip scan ảnh rồi mà =)) Còn xiền thì tốn 300k mua được đến chương mới nhất =))
mr beo
28 Tháng mười, 2018 09:36
bộ này chả hiểu sao lên vip không có chỗ nào có text ngon hết chắc cvter sắp tới mua vip scan ảnh về làm thôi
dpnkbpvn
28 Tháng mười, 2018 02:57
dpnkbpvn
28 Tháng mười, 2018 02:57
Hy vọng mua ok, giá mua là bao nhiêu thế, mình donate (nếu rẻ ),hhh
Hoaqin
27 Tháng mười, 2018 22:52
Mình cũng tìm rồi, căn bản cũng là scan ảnh ra mà thôi Chưa kể còn sắp loạn chương với đoạn nữa Thôi thì mua luôn cho lành =))
Gingi
27 Tháng mười, 2018 22:05
ủa mình tìm text đc tầm thêm ít nhất tầm 100 chương nữa mà. nhưng mình chạy qt đọc lướt nên cũng ko biết chắc chất lượng text ra sao thôi
Hoaqin
27 Tháng mười, 2018 18:36
Chính thức hết txt, chương sau là ảnh=))
Hoaqin
27 Tháng mười, 2018 13:30
https://book.qidian.com/info/3413343 Có mỗi 28 chương đã drop à
Phương Nam
27 Tháng mười, 2018 09:21
Thấy bảo qua arc này truyện bị cho vào vip nên muốn có raw phải bỏ tiền , nên truyện gần nghìn chương nhưng giờ mới cv đc .
tamtam1012
26 Tháng mười, 2018 21:08
tên bộ đó là gì thế bạn ơi?
chenkute113
26 Tháng mười, 2018 21:07
Thấy bảo bộ này kẹt txt nên ko dám đọc sợ đói thuốc.
Hoaqin
26 Tháng mười, 2018 19:45
Search tên tác giả thì ra một bộ đô thị, không biết có phải không
Phương Nam
26 Tháng mười, 2018 15:08
Cơ bản là main sợ gánh nợ của sư phụ :))) sợ nhất là ng ta biết mình là đt lão sẽ phải trả nợ , với cả khi đã vô đối thì muốn hoá trang dễ không :)) , bác cứ từ từ về sau con tác sẽ giải thích đoạn xuống núi vô địch của main , thấy bảo truyện này gần nghìn chương rồi .
Phương Nam
26 Tháng mười, 2018 15:05
Bộ cũ tên gì thế bác
Hieu Le
26 Tháng mười, 2018 15:00
Tác giả có bộ cũ hay lắm hài hơn bộ này nhiều. Chẳng hiểu sao bộ này nổi ghê thế, còn bộ kia chẳng mấy ai đọc
mr beo
26 Tháng mười, 2018 12:25
từ đời sư phụ nó đến giờ có hinh vi nào danh môn chính phái quái đâu , chưa kể minh phi chân nó từng ở ma giáo giữ chức cực cao ngang với giáo chủ đấy mà bọn ma giáo gặp nó nói tên là minh phi chân có đứa nào nhận ra đâu vì trước kia nó xài tên khác
Nobuno
26 Tháng mười, 2018 10:53
- Chẳng hay cao danh quý tánh của các hạ là gì? - Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ là ... - Hóa ra các hạ là... lừng lẫy giang hồ đây sao? Nghe danh đã lâu nay mới có dịp diện kiến. Hân hạnh, hân hạnh. Người giới võ lâm, lại còn là võ lâm chính đại phái làm gì có chuyện đổi tên đổi họ hành hiệp giang hồ, có chăng có thêm ngoại hiệu nữa thôi. Main đại đệ tử của chưởng môn tam đại phái võ lâm, sư phụ top bảng, võ công lại vô địch thiên hạ mà nói cái tên giang hồ chẳng ai hay biết, Hoàng đế ngờ ngợ rồi quên luôn, cũng thật là kì lạ :D
dacnguyen1999
25 Tháng mười, 2018 23:20
Có sư phụ trùm hóa trang thì đệ tử cũng phải sơ múi được tí chứ =))))
mr beo
25 Tháng mười, 2018 11:11
hồi nó nổi tiếng xài tên khác với đeo mặt nạ chỉ có mấy trưởng môn mấy phái lớn như võ đan hay thiếu lâm mới biết mặt thôi
Hoaqin
25 Tháng mười, 2018 11:02
Muốn che giấu dung mạo thiếu gì cách Như lúc làm TTT ấy, đeo mặt nạ với để tóc trắng, ai biết được đâu
Nobuno
25 Tháng mười, 2018 10:57
Ko biết vô địch thiên hạ kiểu gì, đánh trăm trận trăm thắng kiểu gì mà ko thấy tên trên bảng, mặt ko ai biết, đến tổ chức tình báo sát thủ hàng đầu võ lâm là Sát Liên cũng ko biết tên, biết mặt luôn =))
Hoaqin
25 Tháng mười, 2018 08:32
Còn có 5 chương nữa là hết txt, đọc raw giờ muộn rồi bạn
dpnkbpvn
25 Tháng mười, 2018 02:04
Làm cách nào để đọc bản raw ạ, thèm thuốc lắm r, ai đọc qua nhiều bộ gt em bộ nào cũng hài hài như thế này với
kemao97
24 Tháng mười, 2018 20:16
gần nghìn chương rồi thì phải
BÌNH LUẬN FACEBOOK