Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ La sơn, đỉnh Thiên Nhai phong.

Thiên Nhai phong là nơi cao nhất trên Dạ La sơn. Ngọn núi này là cao phong hiếm thấy ở Hàng Châu, cảnh sắc có thể xưng tuyệt diệu. Từ đây nhìn xuống, thương vân đầy trời, Bình hồ khảm đất, chim bay giữa khói sóng mênh mông, cá nhảy phụ cận thuyền đánh cá. Hồ quang liễm liễm, mây sắc tiếp trời, nhìn hết núi xanh, thủy sắc không dứt.

Bởi vậy chẳng những Dạ La điện —— chỗ ở của Dạ La bảo chi chủ —— ở đây, đồng thời cũng là chỗ mà thường ngày Minh Phi Chân luyện công tĩnh tọa suy nghĩ ăn cơm. Đám người hầu phụ trách quét dọn chỗ ở của bảo chủ, không hiểu rõ vị bảo chủ cao thâm khó lường này lắm. Chỉ biết màu tóc của hắn thường đổi, con mắt đỏ thẫm, vóc người đặc biệt cao, cực giống đại ma vương ăn người không nhả xương trong cố sự.

Không nói những chuyện khác, chỉ đam mê lựa chọn chỗ ở đã không giống bình thường. Chỗ cao như vậy, dù phong cảnh khá hơn nữa, bình thường ai thích ở. Trên vách núi này, hơi sơ ý đi quá một cước chính là hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, mấy cái mạng cũng không đủ chết. Nhưng vị Dạ La bảo chủ này ở nhiều năm, lại không nghe nói xảy ra vấn đề gì —— điểm này là đáng sợ nhất.

Hôm nay tiểu hoàn quét dọn vẫn như thường ngày, cầm cái khay lớn đưa đồ ăn đến Dạ La điện. Thiên Nhai phong quá cao, đám nha hoàn hạ nhân phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Dạ La điện qua lại không dễ. Bởi vậy cho phép xây một loạt gian nhà cách đỉnh núi Dạ La điện ba dặm, làm chỗ cho mấy tiểu nha hoàn cư trú. Đồ ăn làm xong tự có thị vệ biết võ công đưa tới, lại do các nàng phụ trách chuyển lên.

Hai tiểu hoàn tốn sức ‘Ôm’ khay, khay kia quá lớn, phía trên đặt đầy thức ăn. Chuyện ăn uống của bảo chủ không giống người thường, một bữa phải ăn mười lăm chén cơm, mười bảy đĩa thức ăn, không tính trái cây mứt hoa quả, rượu ngon lâu năm. Đồ ăn trong một tháng không được lặp lại, rau quả đều là ngoài núi chuyển tới, mỗi ngày cung cấp tươi. Có thể nói hưởng phúc đến cực điểm.

Nhưng nhiều món như vậy mà muốn tiểu nha hoàn bưng thì không khỏi làm khó, bảo chủ cũng truyền thụ các nàng một ít phương pháp vận khí thổ nạp, sau mấy tháng khí lực dần dần tăng lên. Lúc đầu cần năm sáu người mới cầm hết thức ăn, dần dần do ba bốn người, hai ba người, bây giờ một người là có thể ôm được. Chỉ là muốn ôm mười bảy đĩa thức ăn, một khay không khỏi không đủ, vẫn là hai người tới đưa.

Hai người gõ cửa thấy không ai trả lời, bảo chủ thường thường đến Minh Nguyệt quật trên đỉnh núi luyện công, cũng là nhìn lắm thành quen. Trực tiếp đi thẳng vào gian phòng đặt đồ ăn, lại đến Minh Nguyệt quật gọi người.

Hai tiểu cô nương lặng lẽ mò mẫm đi tới Minh Nguyệt quật, đã nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

“Đến thời gian ăn cơm sao?”

Chính là âm thanh của bảo chủ, tiểu nha hoàn đang muốn trả lời, bảo chủ lại nói: “Biết rồi. Hôm nay ăn cá rán, phúc hỉ song chưng, thịt khô tương vịt, rực rỡ gấm hoa...... Điểm tâm ngọt là đậu Hà Lan vàng à? Lão Thạch rất dụng tâm đó.”

Thỉnh thoảng bảo chủ sẽ lộ ra loại thần kỹ này, người ngoài cũng không thấy kinh ngạc. Nhưng lần trước hắn ra ngoài quá lâu, bình thường hai tiểu hoàn này chỉ phụ trách quét dọn, trái lại chưa từng thấy loại bản lĩnh ngửi mùi biết món ăn này, đều giật mình. Đang muốn nói sao bảo chủ biết —— “Ta dùng nghe cũng biết, hai người các ngươi đều mới tới à? Ừm, là như vậy. Lúc quét dọn nhớ chuẩn bị cho ta hai bộ quần áo ra ngoài, màu sắc đừng quá sáng. Đã chuẩn bị quần áo đen sao? Các ngươi rất cẩn thận.”

Một hơi nói xong, ở giữa không ngừng chút nào. Cô nương không nói một câu, nhưng bảo chủ lại như đang đối thoại với các nàng, nghe tất cả từ ngữ vừa hiện ra trong lòng. Bản lĩnh thần thông quan nhân vu vi, gần như đọc tâm này tên là Tha Tâm Thông, chính là độc nhất của bảo chủ. Nhưng hai mỹ nhân chưa từng gặp, bị dọa cho khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không nhịn nổi run lẩy bẩy.

“Còn có, trước tiên ta không ăn cơm, ta ăn cái này, nhưng các ngươi cũng đừng thu dọn, lát nữa ta lại ăn.”

Nói xong ném thứ gì đó ra. Vật kia tráng kiện phi thường, hình như là xương cốt, da thịt phía trên bị gặm đến sạch sẽ, chỉ còn lại hai cái xương gồm khớp...... Hình như là một —— cánh tay!

Hai mỹ nhân sợ đến nước mắt quay loạn, cuống quít cúi đầu vội vàng chạy xuống núi. Thế là lời đồn đại ‘Hóa ra Dạ La bảo chủ ăn người’ truyền rộng trong núi, dần dần truyền xa giang hồ. Đến nỗi một ngày nào đó Hồng Cửu tìm tới, ấp a ấp úng nói: “Đại đương gia a, chuyện này...... Ờ, trong làng có hài tử mất tích, không biết ngươi có ấn tượng hay không? Chính là đứa trắng trắng mập mập. Ta cũng không có ý gì, chỉ nhìn xung quanh, ngươi đói không? Đói thì nói với huynh đệ.” Giọng thành khẩn chi cực, lại nói cho Minh Phi Chân không hiểu ra sao.

Mắt thấy hai nha hoàn chạy xuống núi như trốn, âm thanh trong Minh Nguyệt quật lầu bầu vang lên.

“Sao ăn chân giò cũng đại kinh tiểu quái.”

Minh Phi Chân không hiểu lắc lắc đầu, cầm một cái chân giò khác trong tay, tiếp tục nhai từng miếng một. Lúc lên núi hắn đánh một con lợn rừng, nhóm lửa nướng, vừa gặm một chân trước, hai nha hoàn này đã đến.

Minh Phi Chân ngồi dựa lưng vào một tảng đá lớn, tảng đá này hướng về biển mây, chính là đỉnh núi. Nó là chỗ ngồi cố định khi hắn tới nơi đây. Bây giờ trên tảng đá, vững vàng cắm một sự vật đen nhánh dài mảnh như bị đốt cháy khét. Gió núi từng trận, nhưng nó không nhúc nhích chút nào, dị thường kiên cố. Vị trí mà sự vật màu đen đó khảm vào cũng vô cùng phù hợp, giống như từ khi có vật này đã là như thế. Nhưng dùng khí mà luận, có thể khảm vào núi đá hoàn mỹ như vậy, trừ phi là lợi khí sắc bén đến cực điểm, nếu không dù dùng thần lực cắm vào, cũng sẽ tạo thành phụ cận chỗ cắm vào hiện ra vết nứt. Mối nối này hoàn mỹ không tì vết, có thể thấy không phải ngoại lực hình thành, mà là chất liệu của sự vật màu đen dị thường, mới có dị trạng này.

Minh Phi Chân vuốt ve chuôi ‘Hắc đao’ chiến vô bất thắng, bại tận quần hào trong rừng cây, nhìn phương xa, như đăm chiêu.

Lần ngẩn người này, không biết qua bao lâu.

Nhìn hoa nở hoa tàn, nhìn mây cuốn mây bay.

Tâm cảnh của Minh Phi Chân có lời như thế, nhưng lòng dạ nên rộng rãi, lại không biết bị cái gì ngăn chặn, kiềm chế quá mức, từ từ biến đổi thành đen kịt. Tôn hai con ngươi đỏ thẫm lên, có thể lờ mờ thấy sự tức giận có thể đốt người, còn chưa hoàn toàn tiêu tán.

Minh Phi Chân ngồi lâu, đột nhiên mở miệng nói ra.

“Tiểu sư di?”

Một làn gió thơm đánh tới, Minh Tố Vấn cười duyên dáng bay từ sau núi đến. Cũng không tị hiềm, trực tiếp bổ nhào vào phía sau Minh Phi Chân, hai tay chống lưng hắn.

“Thật không thú vị. Ta vừa đến ngươi đã đoán được, thế này ai còn thích chơi trốn tìm với ngươi?”

“Vốn cũng không phải chơi trốn tìm a.”

Minh Tố Vấn nhìn hắn ngồi, quần áo trên người không có một nếp nhăn, không thấy một vết rách, không khác gì lúc hắn ra ngoài. Nhưng nhìn tới cặp cặp mắt kia, không nhịn nổi sinh lòng thương tiếc, nàng sờ gáy Minh Phi Chân. Lòng bàn tay của nàng trơn nhẵn non mịn, để nàng tùy ý xoa bóp cũng là một loại hưởng thụ. Nhưng cách vuốt của Minh Tố Vấn không thấy nam nữ chi tư, càng giống sự yêu thích khi thấy tiểu hài tử. Dường như tùy thời có thể nói ‘Bé ngoan’, ‘Bé ngoan’, ‘Tỷ tỷ thương ngươi’, tuy Minh Phi Chân lớn hơn nàng ba tuổi, xem ra nàng lại giống một đại tỷ tỷ.

“Chuyện của ngươi xử lý thế nào?”

Thình lình chất vấn, nhưng Minh Phi Chân dù bận vẫn ung dung.

“Ta liên tiếp bại trăm kiếm thủ tiên phong của bọn hắn, đánh lui tất cả cao thủ do Lăng Hàm Chung cầm đầu. Từ đây thế lực của Lư Sơn kiếm quan rút khỏi Hàng Châu. Quá trình này không có người ngoài trông thấy. Lăng Hàm Chung vô cùng muốn mặt mũi, chỉ cần ta không lộ ra, bọn hắn tuyệt sẽ không tự nói ra chuyện này, cũng không lo bị triều đình để mắt tới. Lư Sơn kiếm quan vừa lui, chuyện Lăng Thanh Thư phạm vào đã không còn chỗ dựa. Cho dù trừng trị hắn thế nào, cũng không lưu lại phiền toái gì.”

“Nghe ngươi xử lý đến giọt nước không lọt.”

Minh Tố Vấn khẽ vuốt tóc dài, mái tóc mây lấp lánh quang trạch như sơn mài. Nàng hành tẩu bên ngoài quanh năm, nhưng không biết mái tóc này dùng phương pháp gì mà bảo dưỡng được đen nhánh tú lệ như thế.

“Nhưng ngươi phải biết...... Chuyện này ngươi làm sai bao nhiêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:15
Tính thằng DD là cục súc chứ không phải chính trực, nó không phải kiểu ghét ác như cừu chỉ là thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề thôi. Kiểu của nó có thằng Sanosuke trong kenshin khá là giống
21302766
06 Tháng mười một, 2018 19:05
Edit là chỉ cần đúng ngữ pháp là được rồi, như bạn là tốt quá rồi. Bạn cứ pm cho Ronkute đi.
toicotoi
06 Tháng mười một, 2018 19:00
hợp tính thì mới gặp cũng là anh em...
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 18:56
Bác chỉ cho mình mấy chỗ cần edit tốt hơn được không, Tại căn bản mình kém văn mà cũng không biết tiếng trung thành ra không viết cho câu nó văn vẻ được, chỉ đủ ý với đúng ngữ pháp là tốt lắm rồi =))
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 18:55
Mỗi người một ý, có lẽ lão Đường ở chung thấy main cũng không xấu nên thế =))
21302766
06 Tháng mười một, 2018 18:18
Bạn edit tốt quá, nếu edit kỹ hơn một chút, bạn có thể liện hệ với Ronkute để tính lương bên edit. 30 thạch/1 chương. Như vậy cũng đáng bỏ công sức hơn.
21302766
06 Tháng mười một, 2018 18:16
Á à, thì ra Thẩm lão đại thích hòa thượng à.
trunghieu99tt
06 Tháng mười một, 2018 17:46
:v ông tác giả cũng hợp lý hóa lí do Đường Dịch không tố cáo Phi Chân nhưng mà lại càng bất hợp lý Bây giờ bạn vào 1 tổ chức để trả thù nhà, đương nhiên muốn tổ chức đó lớn mạnh Tự nhiên phát hiện ra trong tổ chức có 1 thằng võ công bá vcl nhưng thường ngày giả ngu, bạn có nghi ngờ không ? , lấy tích cách cương trực của Đường Dịch chắc chắn sẽ không thể bỏ qua dễ dàng như thế Ấy vậy mà ổng lại bỏ qua đơn giản chỉ vì "Làm gì thì làm không ảnh hưởng đến anh báo thù là được" =))
mr beo
06 Tháng mười một, 2018 17:24
chết chặt danh hiệu ôn thần minh phi chân rồi đến quì với anh long tại thiên
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 17:19
Mình chỉ edit kĩ hơn thôi mà Thành ra tốc độ ra chương cũng bị chậm lại, không ngày vài chục chương như cv thông thường được ):
dacnguyen1999
06 Tháng mười một, 2018 14:23
Truyện của bác ad tốt quá riết chỉ chờ bên này không muốn qua chỗ khác đọc luôn :'(
mr beo
06 Tháng mười một, 2018 12:36
võ công của thanh niên phi chân này ảo diệu vậy còn cả chiêu giống thôi miên nữa
Oebah Habeo
06 Tháng mười một, 2018 10:40
căn bản là chất lượng tốt bác ơi không cần dục tốc bất đạt. cứ ra đều là được rồi.
Hoaqin
05 Tháng mười một, 2018 22:03
Yên tâm, ngày nào tối thiểu cũng 2 chương =))
Phuong Anh Nguyen
05 Tháng mười một, 2018 21:04
hu nay ra có 1 chap thui à
mr beo
03 Tháng mười một, 2018 20:48
trong cái truyện này đọc lâu nghi ngờ giới tính tùm lum hết rồi
mr beo
03 Tháng mười một, 2018 20:46
một đám bình thường dở hơi điên điên mà đến lúc chơi âm mưu đứa nào cũng lắm thủ đoạn tầng tầng lớp lớp
Oebah Habeo
03 Tháng mười một, 2018 15:52
trap nó phải huyền bí.
Phương Nam
03 Tháng mười một, 2018 11:04
Là nữ chứ gì mà là nữ thật đấy :))))) , lão bị con tác đầu độc giống thanh niên Châu rồi à =)))
mr beo
02 Tháng mười một, 2018 22:39
theo thái y nói thì có lẽ tô hiểu là nữ thật đấy dù sao cũng là đệ nhất thần y mấy cái vấn đề giới tính này liếc cái là ra , à mà lầu trên avatar với tên có vẻ giống lão lang nhỉ có phải phân thân của lang không vậy
VBNyang
02 Tháng mười một, 2018 21:25
Quên trừ thằng trap Tô Hiểu ra :lol:
VBNyang
02 Tháng mười một, 2018 21:23
Mấy thằng trong truyện chính tưng tửng thôi chứ thằng nào cũng khôn lòi họng, ngu ngơ là lên bảng đếm số cả lũ :))
langtudien13
02 Tháng mười một, 2018 13:55
gintama thì anh quân ăn hành nhiều nhất
mr beo
02 Tháng mười một, 2018 11:59
gintama thì tướng quân bọn nó cũng dám đem ra làm trò hề
Hoaqin
02 Tháng mười một, 2018 11:19
Đã sửa bác, vừa bấm đăng thì mất điện, không kịp check
BÌNH LUẬN FACEBOOK